Bàn khách mời của bố mẹ chồng con Ngọc còn có mấy người bạn làm ăn của bố chồng nó. Dường như không chỉ bố mẹ chồng, dường như không chỉ nó và Sơn mà tất cả mọi người đều không thể tin nổi những lời trong đoạn ghi âm kia. Trong mắt mọi người con Ngọc là tiểu thư đài các, ngoan ngoãn, dịu dàng, đã vậy còn môn đăng hộ đối với gia đình Sơn. Nào giờ đúng ngày sinh nhật lại lòi đâu ra đoạn băng ghi âm nói xấu bố mẹ chồng. Con Ngọc run lẩy bẩy nhìn về phía bố mẹ chồng mặt đã chuyển sang màu đỏ au lắp bắp nói:
– Bố mẹ, không phải như bố mẹ nghĩ đâu, chắc chắn có ai đó đã giở trò, cắt ghép giọng nói rồi.
Thế nhưng nó vừa dứt lời trên màn hình máy chiếu một đoạn video cũng xuất hiện. Camera rõ nét mồn một, nó và bà Hằng đứng trong căn nhà quen thuộc ở Hà Tu. Con Ngọc tay cầm túi xách, nhìn bà Hằng nói:
– Mẹ đừng có mơ con lấy được cái gì của nhà chồng nữa. Gia đình chồng con là cái dạng vắt cổ chày ra nước, bà mẹ chồng vừa kẹt xỉ vừa gớm ghê, ông bố chồng thì ngu xuẩn. Mẹ bảo con phải làm sao, mảnh đất này mất con cũng tiếc, nhưng giờ con không còn cách nào khác đâu mẹ ạ. Đợi bà Liên giao công ty cho con con chuộc về sau. Từ hôm nay đến ngày bà Liên đi công tác về con sẽ không sang gặp mẹ nữa đâu.
Tiếng nói lặp lại giống hệt ban nãy, chỉ là thay vì đoạn ghi âm trên màn hình giờ hẳn là đoạn clip thấy rõ cả từng đường nét cảm xúc trên gương mặt con Ngọc. Lần này nó thực sự á khẩu, hoàn toàn không thể mở lời ra giải thích lảo đảo suýt ngã. Bố chồng nó nhìn lên màn hình, cô con dâu quý hoá chửi mình ngu xuẩn, trước bao nhiêu bạn bè của mình, trước bao nhiêu bạn bè của cả con dâu con trai, thực sự là mất hết thể diện. Ông ta đập tay xuống bàn không kìm được nói lớn:
– Hỗn xược.
Con Ngọc bám tay Sơn vẫn cố gắng giải thích:
– Không phải, không phải đâu, mọi người nghe con.
Thế nhưng mặc cho nó nói, lại một đoạn ghi âm nữa được phát ra.
– Thế từ đợt mày cưới thằng Sơn mày không thó được chút gì từ nhà nó à? Chẳng lẽ cưới chồng giàu như vậy không có chút tiền nào? Mảnh đất này mặt đường, trị giá bao nhiêu tỉ, sao có thể đưa cho một con giời ơi đất hỡi được chứ? – Thó được cái gì chứ? Bố mẹ anh ta rất chặt chẽ, con có thể thó được cái gì đây? Tưởng cưới anh ta thì dù bà Liên có biết con không phải con ruột cũng còn dựa được vào đó, không ngờ cưới về mới biết bố mẹ anh ta cũng chẳng phải cái dạng tốt đẹp gì, một xu một hào con cũng chưa từng thó nổi. Mẹ tưởng nhà họ giàu như vậy mà lợi dụng được sao? Giờ còn thua xa công ty của bà Liên. Chỉ có thể dựa vào bà Liên thôi mẹ hiểu không? Con nói lại lần nữa, tốt nhất mẹ giải quyết đám kia đi, đợi bao giờ bà Liên sang tên cổ phần công ty cho con thì mẹ muốn làm gì thì làm. Đừng nói là nửa mảnh đất, có đòi cả mảnh đất này cũng phải chịu. Mà chuyện thành ra thế này, từ nay con và mẹ cũng hạn chế gặp nhau đi. Con đi về đây
Những đoạn ghi âm ở những thời điểm khác nhau nhưng lại được ai đó phát theo một trình tự thật logic. Sơn nhìn con Ngọc ngàn vàn lần không dám tin người vợ của mình lại là người như vậy. Vẻ ngoài đoan trang nhưng lại là con người bất hiếu, hỗn xược với bố mẹ anh ta, anh ta khẽ hất tay nó ra rít lên:
– Thật không ngờ cô lại là loại người như vậy. Thật không ngờ cô lại dám nói gia đình chồng mình như vậy.
Con Ngọc bị hất tay, hoảng loạn không còn chỗ bấu víu. Đến tận giây phút này nó vẫn không sao hiểu nổi ai lại có đoạn ghi âm kia, nó vẫn không sao hiểu nổi những lời nó nói chỉ mẹ nó biết lại được phát vào ngày sinh nhật của nó. Nó loạng choạng nhìn Sơn, nhìn bố mẹ chồng, nhìn khách mời đang nhốn nháo định lao lên trên sân khấu. Thế nhưng đáng tiếc một gã nhân viên nào đó chẳng biết vô tình hay cố ý mà khẽ đá chân nó khiến nó ngã vồ xuống đất. Nó cố đứng dậy chạy lên tắt nguồn máy rồi lao về phía bố mẹ chồng nó giọng lạc đi:
– Bố mẹ, bố mẹ nghe con nói, chắc chắn là có ai đó cố tình hại con.
Thế nhưng nó có nói thế nào cũng không ai tin nó. Thậm chí mẹ chồng còn lạnh lùng gạt tay nó ra. Lúc này nó gần như không biết phải làm thế nào nữa, khi ánh mắt chạm phải cô gái trẻ măng đang bế đứa bé đứng một góc. Trong một giây nó bỗng như tỉnh ra, trước tiên phải tìm một người đổ tội đã. Nó liền lao về cô gái ấy gào lên:
– Là cô đúng không? Là cô làm ra mọi chuyện, là cô cắt ghép video đúng không? Cô ra đây giải thích rõ ràng cho tôi.
Không biết có phải vì quá sốc mà con Ngọc dùng lực rất mạnh, mạnh đến mức đứa bé bốn tháng tuổi khóc toáng lên. Tất cả mọi người đều đổ dồn vào cô gái ấy. Con Ngọc được nước nói lớn:
– Bố mẹ, con nhớ ra rồi, con nhớ ra rồi, cô ta tên Ly, trước kia làm thư kí cho anh Sơn. Nhưng vì cô ta sai phạm nhiều lỗi nên đã bị cho nghỉ việc. Có lẽ cô ta hận con nên mới bày trò cắt ghép video để làm bẽ mặt con.
Con Ngọc vừa nói đến đây vừa túm tay Ly đến đây. Thế nhưng Ly cũng không phải dạng vừa, cô ta giả vờ ngã uỵch ra đất khóc lóc quỳ sụp:
– Chị Ngọc, chị đừng đổ oan cho em…
– Tôi đổ oan cho cô sao? Tôi nói cho cô biết…
Thế nhưng còn chưa nói hết câu Sơn đã lao vào đẩy con Ngọc ra rồi đỡ Ly dậy nói:
– Em không sao chứ?
Ly nhìn Sơn vừa khóc vừa đáp:
– Em không sao, nhưng con… anh Sơn, anh xem con có sao không?
Lần này không chỉ con Ngọc mà cả bố mẹ Sơn cũng sững sờ nhìn Ly. Con Ngọc bấu tay lên bàn đứng dậy, nó nhìn đứa bé rồi lại nhìn Sơn. Dường như ngàn giây sau mới có thể ngước mắt nhìn Sơn rồi hỏi:
– Đứa bé là ai? Cô ta là ai? Có mối quan hệ gì với anh?
Sơn không đáp, thực ra anh ta cũng chưa nghĩ tới tình huống này, thực ra anh ta cũng không chuẩn bị trước. Chỉ là khi thấy con Ngọc nói mấy lời xúc phạm bố mẹ anh ta, còn suýt chút nữa hại con trai anh ta nên mới không kìm được mà lao tới bảo vệ cho mẹ con Ly. Thế nhưng giờ đối mặt với đông đảo con mắt đang nhìn anh ta lại không biết phải nói thế nào. Mẹ Sơn nhìn Ly hỏi lại:
– Rốt cuộc cô và thằng Sơn có mối quan hệ gì? Đứa bé này là thế nào?
Ly nghe vậy, giả vờ đứng nép về phía Sơn, lấy tay che mặt đứa bé lại rồi đáp:
– Cháu… cháu là mẹ đứa bé. Đứa bé là con trai của cháu và anh Sơn.
Một lời Ly nói như một tia sét đánh thẳng xuống con Ngọc. Còn nghĩ là lấy cô ta ra để đổ tội, lấy cô ta ra để mọi người quên đoạn ghi âm kia chẳng ngờ lại nghe tin sét đánh như vậy. Con Ngọc nhìn Sơn, đôi mắt đỏ ngầu hỏi lại:
– Cô nói lại cho tôi nghe, đứa bé này là con của ai?
– Con của tôi và anh Sơn.
Ly lại rút trong túi ra bản xét nghiệm ADN vừa khóc vừa nói:
– Hai bác, đứa bé này thật sự là con của anh Sơn. Đây là bản xét nghiệm ADN, nếu hai bác không tin có thể đi xét nghiệm lại. Cháu vốn dĩ không định mang nó tới đây bắt đền bắt vạ gì, trăm ngàn sai là do cháu, là do cháu trót dại nên mới có nó. Cháu sai với chị Ngọc, cháu sai với tất cả mọi người. Nhưng đứa bé này không có tội, cháu sai cháu chịu nhưng đứa bé không có tội. Nó là con anh Sơn… chị Ngọc, dẫu sao nó chỉ là đứa bé thôi, em cầu xin chị tha cho nó một mạng. Em biết em sai rồi, nhưng em xin chị đừng cho người hại nó nữa, nó chỉ là một đứa con nít thôi mà. Hai bác, cháu cầu xin hai bác bảo vệ con cháu, cháu cầu xin…
Ly khóc đến mức nước mắt rơi lã chã cả gương mặt xinh đẹp. Còn con Ngọc, vừa thấy bản xét nghiệm ADN đã hoàn toàn suy sụp. Lại thêm chậu nước bẩn mà Ly hắt lên người nó, nó thực sự không biết phản kháng ra sao bất chợt rít lên:
– Cô nói cái gì? Cô nói cái gì mà hại con cô? Cô muốn vu oan cho tôi à?
Ly nghe con Ngọc rít, ôm đứa bé vào lòng nức nở đáp:
– Em biết em sai rồi, nhưng em xin chị đừng hại con em. Em thật sự rất sợ, hai bác ơi cháu thật sự rất sợ, đám người ấy rất hung hãn, đám người của chị ấy rất hung hãn. Hai bác bảo vệ con cháu với, hai bác bảo vệ con anh Sơn với.
Mẹ Sơn nhìn Ly, đỡ cô ta dậy rồi nói:
– Được rồi. Cháu đừng khóc nữa, cháu ngồi lên đây đã.
Nói rồi bà ta lại liếc đứa bé còn đỏ hỏn. Bản xét nghiệm ADN rõ mồn một, cái mắt này, cái mũi này sao giống hệt Sơn hồi bé. Bốn năm nay bà ta trông ngóng cháu, dẫu biết con trai mình cặp kè bên ngoài lung tung là sai. Có điều nỗi khao khát có cháu đích tôn khiến bà ta đã chẳng còn muốn phân biệt sai đúng mà nói tiếp:
– Đứa bé này là con thằng Sơn, sẽ không ai làm hại nó cả, cháu yên tâm. Bác sẽ không để ai làm hại nó.
Con Ngọc nghe mẹ chồng mình nói thì kinh hãi. Dù cho mẹ chồng nó có ki bo thì nó vẫn là con dâu được bà ta cưới về chính thức. Vậy mà giờ trước mặt đông đủ mọi người, thậm chí bà ta còn không nể nang sĩ diện, thậm chí còn không hỏi ý kiến nó gián tiếp thừa nhận đứa bé. Bố Sơn cũng nhìn đứa bé bụ bẫm, lại liếc con Ngọc. Đứa con dâu bốn năm không sinh nổi đứa cháu, lại thêm việc hỗn xược, ông ta nếu không vì nể nó là con gái Hà Liên thì đã tống cổ nó đi rồi. Thế nên lúc này đây đứng trước thằng cháu đích tôn đáng yêu thế này ông ta thật sự muốn đón về.
Tất cả mọi chuyện đến dồn dập một lúc, con Ngọc thấy mình không thở nổi. Hai tay nó bấu vào vạt váy nhìn Sơn hỏi:
– Sao anh lại làm thế với tôi?
Sơn nhìn nó đáp lại:
– Tôi chưa bao giờ yêu cô cả. Nếu không vì bị ép tôi đã không lấy cô, người tôi yêu thật sự không phải là cô.
Toàn bộ bạn cấp ba nhốn nháo lên. Con Ngọc cũng không ngờ Sơn lại thẳng thắn nói với nó mấy lời như vậy. Mẹ anh ta nhìn anh ta rít nhỏ:
– Sơn, con nói gì đấy?
– Mẹ, con thật sự không yêu cô ta, ngay từ đầu đã không yêu. Là bố mẹ ép con cưới, là cô ta dụ dỗ con lên giường. Người con yêu là An chứ không phải cô ta.
Câu nói cuối cùng của Sơn khiến con Ngọc bị đả kích nghiêm trọng. An! Bốn năm rồi cái tên này nó chưa từng nhắc tới. Nó thật sự không dám ngờ Sơn lại nói mấy lời như vậy. Toàn bộ sự kiêu ngạo sĩ diện triệt để bị đánh gục. Sự thật này còn tàn nhẫn gấp trăm ngàn lần việc Sơn có con riêng. Bởi có con riêng nó có thể cho rằng bởi vì đó là trót dại, nhưng Sơn lại khẳng định chưa từng yêu nó, bốn năm nay vẫn chỉ yêu tôi. Đó mới là đòn chí mạng khiến nó không chịu nổi. Con Ngọc lắc lư người mấy cái rồi đột nhiên rồi sụp xuống đất. Hai tay nó bấu xuống nền đất lạnh lẽo. Từng chuyện từng chuyện đến nó không thể hiểu vì sao. Mẹ Sơn đứng bên cạnh nói nhỏ:
– Con điên rồi hả Sơn? Nó là vợ con… nó là con gái của bà Hà Liên đấy.
– Con gái bà Hà Liên?
Sơn khẽ day day trán, lúc nãy trong đoạn video là con Ngọc và bà Hằng. Anh ta dường như nghĩ ra được điều gì đó. Mọi người khi nãy gần như ít để ý đến người đàn bà kia, lại không để ý vế sau chỉ chú ý đoạn con Ngọc nói xấu gia đình chồng, vả lại ngay sau đó lại đến chuyện con riêng của anh ta nên không ai nhận thấy điều bất thường. Có điều dường như Sơn bắt đầu nhớ lại đoạn video, dường như anh ta cảm thấy hình như có chút gì đó sai sai. Bữa tiệc sinh nhật bỗng biến thành vở hài kịch. Có người thương xót cho con Ngọc, có người lại hả hê đắc ý. Có người nói hoá ra Ly là kẻ đứng sau giật dây nhưng đoạn clip, video kia, cô ta quả là con hồ ly cao tay, nhưng có người lại phản bác đoạn video kia không thể cắt ghép được, con dâu ông Quang Minh đúng là loại hỗn xược. Mỗi người một ý, mỗi người một quan điểm chỉ duy nhất nhân vật chính cùng người mẹ đứng ở gốc cây ngoài nhà hàng là toàn toàn bị đánh gục. Con Ngọc ngồi dưới đất, không còn vẻ cao sang của tiểu thư quyền quý, không còn vẻ kiêu ngạo ngẩng cao đầu choáng váng không đứng lên nổi. Mẹ Sơn nhìn nó như vậy khẽ nói:
– Ngọc, mấy lời thằng Sơn nói con đừng để tâm. Mẹ nhận cháu thì nhận cháu thôi chứ con dâu mẹ chỉ có con thôi.
Con dâu bà ta, tuy hỗn xược, nhưng vẫn là con gái bà Hà Liên. Bà có tức, có ức lắm nhưng thôi bà cố nhẫn nại. Mấy đoạn ghi âm kia chắc chả phải cắt ghép đâu, nhưng chẳng lẽ bây giờ bà lại tống cổ nó đi? Còn chuyện làm ăn với Hà Liên thì sao? Bà phải cố nhịn vì chuyện lớn, vả lại giờ có khách làm ăn của bà ở đây, bà phũ với con dâu quá cũng không hay. Nó láo nó hỗn về dạy lại nó sau. Còn cháu bà chắc chắc bà sẽ nhận, thực lòng nếu con Ngọc không phải con bà Hà Liên có lẽ bà cũng chẳng nể gì đuổi nó đi rồi, đáng tiếc nó lại có một người mẹ giàu có, công ty làm ăn phát đạt quá. Càng nghĩ bà càng cay, càng nghĩ càng nhục khi mà nó dám nói bà ki bo, nói chồng bà ngu xuẩn mà càng cay càng nhục lại càng không làm gì được chỉ đành đưa tay ra đỡ nó lên an ủi:
– Ngọc… đứng dậy đi con.
Bà ta vừa nói đến đây bên trên bất chợt có tiếng xoẹt xoẹt. Hệ thống âm thanh, loa đài máy chiếu lại được khởi động. Tất cả khách đang xem vở kịch hay nhà con Ngọc lại hướng lên màn hình. Bài hát My Friend của Mỹ Tâm cất lên từ loa. Bài hát này là bài hát tôi và nó rất yêu thích, suốt từ hồi cấp ba vì bị mẹ Liên ngăn cản nên nó và tôi thường nghe để lấy động lực giữ vững tình bạn này.
Con Ngọc vẫn ngồi dưới đất ngước lên nhìn. Bài hát vẫn ngân nga, trên màn hình một hình ảnh xoẹt qua rồi dừng lại. Là bức ảnh tôi và nó chụp cùng nhau hồi cấp ba. Cả gương mặt nó như hoá đá, mấy đứa bạn cấp ba thì cười nói:
– Ơ, cái An này. Nó đi nước ngoài bốn năm rồi chưa về nhỉ? Nó là bạn thân nhất của cái Ngọc đấy.
Mấy lời của đám bạn rất vô tư nhưng lại khiến con Ngọc ngồi im như trời trồng. Năm sáu bức ảnh được chiếu trên màn chiếu rộng. Con Ngọc đột nhiên đứng dậy, hai chân đi về hướng sân khấu. Thế nhưng mới đi ba bước bài hát My friend cũng tắt phụt. Trên màn hình bốn bản xét nghiệm ADN đặt cạnh nhau được chiếu rất rõ ràng sắc né. Con Ngọc đang đi, nhìn thấy bốn bản xét nghiệm ADN đột nhiên khuỵ chân xuống. Bản xét nghiệm ADN Ngô Hải Ngọc có quan hệ huyết thống mẹ con với Lâm Thu Hằng, bản ADN Trần Hà An có quan hệ huyết thống mẹ con với Ngô Hà Liên, bản xét nghiệm ADN Trần Hà An không có quan hệ huyết thống với Lâm Thu Hằng, và bản cuối cùng Trần Hà An có quan hệ huyết thống chị em với Ngô Hải Ngọc.
Đám người bên dưới lần này hoang mang tột độ. Cái Yến cái Thương chỉ trỏ nhau nói:
– Có chuyện gì vậy? Lâm Thu Hằng chẳng phải mẹ cái An sao? Sao lại không có quan hệ huyết thống, mà cái Ngọc lại có quan hệ huyết thống, rốt cuộc có chuyện gì?
Không riêng gì đám người đó mà tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao. Từ trong loa tiếng cái Hà cất lên:
– Vào một ngày mưa gió năm 19xx, bà Lâm Thu Hằng và bà Ngô Hà Liên cùng sinh con tại bệnh viện tỉnh Quảng Ninh. Bà Lâm Thu Hằng sinh con trước, bà Ngô Hà Liên sinh sau. Hai đứa trẻ chỉ cách nhau vài phút đồng hồ, thế nhưng trong lúc sinh con bà Liên bị băng huyết, nhân lúc này bà Hằng đã đem hai đứa bé tráo đổi cho nhau. Con gái bà Liên được bà Hằng mang về nuôi đặt tên là Trần Hà An, con gái bà Hằng được bà Liên nuôi đặt tên là Ngô Hải Ngọc. Suốt hai mươi mấy năm trời chỉ có bà Hằng và cô Ngô Hải Ngọc biết bí mật động trời này. Bà Liên nuôi cô Ngọc hoàn toàn coi cô ta như con ruột mình, đối xử chăm sóc như ngọc như ngà. Còn bà Hằng thì ngược lại, ngược đãi, tra tấn cô Trần Hà An suốt hai mươi mấy năm chỉ bởi vì cô là con gái của bà Liên. Lý do căm thù bà Liên là bởi bà Liên là vợ cũ của ông Trần Ngọc Vinh cũng chính là chồng mới của bà Hằng. Nói đến đây mọi người đã hiểu ra chưa? Bà Hằng cướp chồng của bà Liên, tráo đổi con của bà Liên, hành hạ con của bà Liên suốt hai mươi ba năm trời. Tàn ác hơn bà ta còn bán cô gái đáng thương ấy vào đường dây buôn người vượt biên giới. Mà chuyện này cô Ngô Hải Ngọc kia cũng hoàn toàn biết, thậm chí còn cùng mẹ ruột của mình đày đoạ cô Trần Hà An vào bước đường cùng cực của cuộc đời. Cô ta là chị em cùng cha khác mẹ, lại từng là bạn thân, đã được sống cuộc đời sung túc nhưng không chịu an phận, cướp người yêu của bạn, cùng mẹ ruột đẩy bạn vào động quỷ buôn người. Cô ta không phải con người, bà ta không phải con người, hai mẹ con cô ta là lũ quỷ.
Không ai biết cô gái đang nói ở đâu. Nhưng từng lời nói rõ ràng đến mức ai nghe xong cũng hiểu. Không phải Sơn có con riêng, không phải đoạn video nói xấu bố mẹ chồng, đây mới là nhát dao cuối cùng mà cũng là nhát dao chí mạng nhất đâm con Ngọc. Nó khuỵ hai chân xuống, bàng hoàng ôm đầu gào lên:
– Không! Không phải như vậy. Không phải như vậy.
Tiếng cái Hà lại rít qua kẽ răng:
– Cô Ngô Hải Ngọc không phải con gái bà Ngô Hà Liên, cô Ngô Hải Ngọc không phải con gái bà Ngô Hà Liên…
Cái Hà lặp đi lặp lại những câu nói. Con Ngọc sụp đổ, không còn giữ chút bình tĩnh nào lao về phía trước đột nhiên khóc rống lên:
– Không, không, không phải, các người nói dối.
Từ trong loa đoạn ghi âm được phát ra, tiếng con Ngọc gào lên:
– Con đã nói với mẹ rồi vì sao mẹ không nghe? Sao mẹ lại để lộ ra chuyện đó? Mẹ yêu ai, cặp với ai con đều không cấm cản. Nhưng sao mẹ lại đi tiết lộ với hắn ta thân thế của con? Nếu như để mẹ Liên biết con không phải con gái ruột của bà ấy thì mẹ nói con với mẹ phải làm thế nào đây? Chuyện bí mật như vậy sao mẹ có thể tiết lộ ra được chứ? Mẹ điên thật rồi.
Tiếng mụ Hằng lạc đi:
– Mẹ cũng không ngờ chuyện lại thành ra như vậy. Lúc ấy mẹ say nên cũng không nhớ mẹ đã nói gì nữa. Mà tên Phúc đó vốn chỉ là một tên phục vụ ở câu lạc bộ, mẹ không ngờ hắn ta lại phản mẹ như vậy.
– Không ngờ cái gì mà không ngờ chứ? Con không cần biết, bằng giá nào cũng không thể để lộ ra chuyện con không phải con ruột của bà Liên được. Nếu không thì mẹ con mình đừng hòng xơ múi được cái gì. Bà Liên đang chuẩn bị chuyển cổ phần công ty cho con. Thế nên giờ tốt nhất mẹ giải quyết nhanh gọn lẹ đi, lấy lại đoạn video ấy, bịt mồm con đàn bà kia lại.
Tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một, tất cả mọi người đều thấy rõ đoạn video ghi lại con Ngọc nói chuyện với bà Hằng lúc ban đầu khi mở màn vở kịch. Lại một đoạn ghi âm của mụ Hoa và bà Hằng được phát ra:
– Đòi nợ? Tôi nợ nần gì bà mà đòi?
– Có thật không nợ không? Năm ấy tôi đưa bà ba mươi triệu mua con An, còn chưa lấy được vốn nó đã bỏ trốn. Bà xem bà tính khoản nợ này thế nào cho tôi?
– Bà đừng có mà vô lý, năm ấy tôi bán nó cho bà sòng phẳng giao dịch. Người đưa tận tay tôi mới nhận tiền, giờ nó bỏ trốn là do bà cớ gì bà đến đòi tôi? Để nó bỏ trốn là do bà chứ không phải do tôi. Bà tưởng tôi muốn nó bỏ trốn lắm à? Tôi còn thuê người lùng sục tìm nó về nhưng không tìm được. Lúc ấy bà bảo nó trốn sang biên rồi tôi mới thôi tìm dù đó không phải trách nhiệm của tôi còn gì?
Những đoạn ghi âm lần lượt được phát, tiếng mụ Hoa lại cất lên:
– Vốn dĩ tôi không tin, nhưng đêm con An bỏ trốn lần đầu, chính tai tôi đã nghe được nó kể với con bé tiếp khách cùng nó rằng bà không phải mẹ ruột nó, mẹ ruột nó chính là bà Hà Liên tổng giám đốc công ty TNHH Hà Liên. Điều đó càng làm tôi khẳng định, bà đã đánh tráo con gái bà với bà Hà Liên. Chuyện này bung bét ra, đừng nói là con gái bà mất trắng, đến bà cũng sẽ bị người ta bầm dập không ngóc nổi đầu dậy, bị tống vào tù không thương tiếc. Nghĩ sao mà đẩy con gái ruột người ta vào đường dây buôn người, bị hành hạ tra tấn mà người ta sẽ tha cho bà? Bà có thể không cần mặt mũi, không cần danh dự, nhưng con gái bà mất hết, thậm chí nhà chồng mà biết chuyện này có khi lại sút ra khỏi nhà, bà tính sao?
Đám người bên dưới ồ lên kinh ngạc, tiếng người nói lớn:
– Trời ơi, thật kinh khủng, sao lại có chuyện này? Bà Hà Liên biết chuyện này chưa?
– Chắc chưa đâu, bà ấy đi công tác bên Canada chục ngày nay rồi. Thật không thể tin nổi lại có chuyện kinh khủng thế này diễn ra ngay trước mặt mình. Mụ Lâm Thu Hằng gì kia là con quỷ chứ không phải con người rồi. Sao có thể đối xử với một đứa con nuôi như vậy?
– Con Ngọc này cũng không ra gì, lại còn hùa vào với mẹ ruột nó, dẫu sao cũng là chị em cùng cha khác mẹ, lại còn là bạn, sao có thể làm vậy được?
Con Ngọc nghe những lời bàn tán nhưng tai đã ù đi không nghe nổi. Cơn ác mộng này thật sự quá kinh hoàng, quá sức chịu đựng của nó. Nó luôn mồm gào khóc:
– Không, không phải như vậy….
Nhưng không một ai có thể tin được nó, tiếng chỉ trích chửi mắng càng lúc càng nhiều. Bên ngoài gốc cây, bà Hằng cũng khóc, hai tay bà ta đấm thùm thụp vào ngực gào khóc thương tâm. Bà ta không dám tin, bà ta thật sự không dám tin, cả người như sắp đổ xuống. Con Ngọc nhìn đám người trước mắt, nó đã gục ngã, nhát dao kia thật sự đã khiến nó quỵ xuống không có cách nào đứng lên được, giống như triệt để cắt đứt toàn bộ mạch máu trên người nó, trống rỗng, vô hồn như kẻ chết rồi.
Ba Hằng khóc rất lớn, bám tay lên trên cây xà cừ khóc như mưa. Đây cũng mới chính là nỗi đau kinh khủng nhất, đây cũng mới chính là điều tôi muốn thấy. Mảnh đất mất ư, có đau bằng cảnh này không? Có đau bằng cảnh con gái bà ta mất sạch tất cả không? Bà ta hai tay vẫn đấm lên ngực, như thể sắp không thở nổi nữa.
Con Ngọc bên trong dường như không còn sức lực để khóc nữa hai mắt nghiền luôn mồm lẩm bẩm:
– Không thể nào, là ai? Là ai?
Nó lặp đi lặp lại những câu nói như vậy thật giống một kẻ điên. Hai tay nó còn không đủ sức mà bấu lên đất run run rẩy rẩy, chẳng ai trả lời nó, chỉ có những tiếng chửi rủa, tiếng mẹ Sơn đầy khinh bỉ:
– Thật không dám tin, thật không tin nổi, hoá ra nó không phải con của bà Hà Liên. Bà Hà Liên mà biết chuyện này thì sao đây? Con gái ruột bị hành hạ tra tấn dã man, bị bán vào đường dây buôn người còn chưa về nổi, bà ấy sao chịu nổi cú sốc thế này?
Con Ngọc đột nhiên ngước mắt lên nhìn mẹ chồng nó lại khóc rống lên. Nó như điên như dại hất văng những thứ trước mặt, vừa khóc vừa gào thét. Không ai cản, không ai quan tâm chỉ nhìn nó đầy sợ hãi, xen lẫn sự coi thường tột cùng. Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại, nó lại nhìn mẹ chồng nó rồi rút điện thoại trong túi ra. Trên màn hình chữ “Mẹ” hiện lên. Nó vội đứng dậy, mặc kệ những tiếng chửi bới, mặc kệ những tiếng khinh bỉ, mạt sát lao ra ngoài. Đến khi ra đến gốc cây bà Hằng đang khóc cũng lao về phía nó hỏi:
– Ngọc, con đi đâu?
Thế nhưng dường như nó đã không quan tâm nữa đẩy bà Hằng ra không đáp lên con xe Camry phóng thẳng đi. Bà ta bị đẩy ngã xuống đất, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì. Điện thoại của tôi cùng lúc đó cũng vang lên, đầu dây bên kia anh Nam khẽ nói:
– Tôi với bà Liên đang ở sân bay rồi. Cô chuẩn bị đi.
– Vâng.
Tôi tắt máy tính, đi xe về phía khu đô thị, đến căn biệt thự của mẹ tôi phóng thẳng qua một đoạn. Ngồi ba mươi phút thấy anh Nam gửi tin nhắn thoại liền mở ra nghe. Đầu dây bên kia tiếng mẹ tôi cất lên:
– Sao lại ra tận sân bay đón mẹ làm gì?
Tiếng con Ngọc đáp lại:
– Tại hôm nay sinh nhật con mà. Con muốn đón sinh nhật với mẹ.
– Sao mắt con đỏ lên thế kia? Cãi nhau với Sơn hả?
– Không ạ. À mẹ ơi, mẹ bảo sinh nhật con mẹ tặng con món quà lớn là gì thế ạ?
– Cứ về nhà đã.
– Nhưng con tò mò lắm, mà chuyện cổ phần công ty, mẹ bảo đợi sinh nhật con sẽ tặng cho con phải không?
Con Ngọc vốn dĩ luôn nhõng nhẽo mẹ tôi như vậy. Nếu là trước kia, bà có lẽ sẽ thấy giọng điệu này bình thường, nó muốn gì bà đều có thể cho được, thậm chí còn cho hết, chỉ tiếc là con Ngọc đi chậm một bước rồi. Nó vẫn ngây thơ nghĩ mẹ tôi chẳng biết gì, vẫn ngây thơ cho rằng mẹ tôi nghĩ nó là con ruột. Cú sốc trong bữa tiệc sinh nhật kia nó thật sự chưa dám tin, thế nhưng giờ nó chỉ còn duy nhất phao cứu sinh là mẹ tôi, nếu như để mẹ tôi biết chuyện nó sẽ mất hết. Thế nên giờ đây dù sốc, dù bàng hoàng nó vẫn cố đứng dậy, cố đến tìm mẹ tôi với chút hi vọng tàn dư sót lại.
Tôi ngồi đó rất lâu, đến khi anh Nam chở mẹ tôi và con Ngọc về bằng xe của nó trời cũng đã về khuya rồi. Khi mẹ tôi, con Ngọc và anh Nam về đến nhà tôi cũng cắm tai nghe lại, anh Nam gọi cuộc thoại cho tôi. Tiếng con Ngọc lại cất lên:
– Mẹ, hay mẹ cho con công ty nhỏ của mẹ đi. Con làm ngân hàng thật sự chán lắm rồi mẹ ạ. Con chả thích làm ngân hàng chút nào cả.
– Ngọc, sao hôm nay con lạ thế? Sao cứ vội vội vàng vàng hỏi chuyện cổ phần công ty vậy? Hôm nay sinh nhật con mà, mẹ cố về sớm từ Canada để kịp đón sinh nhật con mà con cứ hỏi toàn chuyện gì đâu đâu à? Đợi cắt bánh sinh nhật xong mẹ sẽ nói chuyện cổ phần công ty với con, cũng sẽ tặng con một món quà.
Phải! Vội chứ, nếu không vội thì chẳng phải mai kia thôi tin tức vụ sinh nhật sẽ truyền đến, mẹ sẽ biết nó không phải con ruột mẹ sao? Vội chứ, nó còn sắp không chống đỡ nổi, nó chỉ còn chút tro tàn cuối cùng nên phải vội chứ? Nó đã phải cố gắng thế nào mới nén lại được cảm giác sốc nặng kia mẹ đâu biết? Tiếng mẹ tôi lại cất lên:
– À, Ngọc này ngày trước con bảo cái An bạn con đi du học ở Canada, ở thành phố gì ấy nhỉ?
Dù không nhìn thấy nhưng tôi cũng đoán con Ngọc mặt cũng tái đi, rất lâu mới đáp lại:
– Toronto mẹ ạ, sao tự dưng mẹ hỏi nó? Chẳng phải mẹ ghét nó không thích con chơi với nó sao?
– Ừ, đấy là trước kia, nhưng giờ nghĩ lại mẹ thấy như vậy cũng hơi vô lý. Mẹ không nên cấm cản tình bạn của con. Thực ra hôm nay lúc trên máy bay từ Toronto về mẹ có gặp…
Nghe đến đây tôi liền đưa tay lên nhấn chuông. Bên trong không thấy tiếng cái Ngọc nói nữa mà tiếng mẹ tôi cất lên:
– Giờ này ai còn bấm chuông thế nhỉ?
Tiếng anh Nam đáp lại:
– Chẳng phải bà đặt bánh sinh nhật cho cô Ngọc sao? Chắc nhân viên giao bánh mang tới.
– Ừ vậy để tôi ra mở cửa
– Để con mở cho mẹ – con Ngọc cất lên
Cánh cửa từ từ hé ra, tôi khẽ đưa tay vuốt lại tóc, kéo lại chiếc váy trắng đang mặc trên người cho thật xinh đẹp lộng lẫy, tay vẫn cầm hộp bánh. Khi cánh cửa mở to, ba người bên trong nhìn ra ngoài, đột nhiên tôi thấy một tiếng choang. Chiếc điện thoại trên tay con Ngọc cũng rơi xuống đất tạo thành âm thanh hết sức kinh dị, nụ cười trên môi cũng chợt tắt ngấm, chút tàn tro sót lại cuối cùng cũng bị thổi bay sạch, hoàn toàn sụp đổ!