Tôi cứ cắm đầu cắm cổ mải miết chạy. Có điều còn chẳng chạy được bao lâu tiếng bước chân đã như sắp tới gần. Tiếng mấy gã đàn ông vang lên trong cánh rừng:

– Nó đây rồi, nó đây rồi.

Nghe đến đây tôi cũng bủn rủn cả người, tôi dồn hết sức hết lực mà chạy. Chạy mãi, chạy mãi, dù vấp ngã xuống máu túa ra, dù những đám cỏ may bám đầy người tôi vẫn mặc kệ đứng lên chạy tiếp. Thế nhưng dường như trời lại phụ lòng người, tiếng người dồn dập mỗi lúc một gần. Đám người kia toàn trai tráng khoẻ mạnh đầy sức lực, chẳng mấy chốc đã túm được tôi. Tôi vừa giãy giụa vừa gào lên chỉ mong có ai đó có thể thấy mà cứu lấy tôi. Nhưng rồi tất cả chỉ là hi vọng mỏng manh, giữa chốn rừng sâu hẻo lánh tôi như con thú hoang bị đám thợ săn bắt, giây phút này tôi cũng hiểu ra mình đã không còn đường sống nữa. Đám người của mụ béo bóp chặt miệng tôi rồi lôi tôi trở lại căn nhà kinh tởm kia. Hai tay hay chân tôi đều bị trói chặt, một thằng đẩy mạnh tôi xuống nền đất rồi rít lên:

– Con đĩ này mày dám bỏ trốn à? Mày giỏi lắm, mụ Hoa, vẫn xử như cũ chứ? Mụ Hoa nhìn tôi, hai con mắt sắc như dao lam hất hàm đáp:

– Lôi cả con Hiền ra đây.

Lúc này dù mồ hôi tôi đã chảy xuống mắt cay xè nhưng tôi vẫn thấy cái Hiền cũng bị trói lôi ra, khoé môi nó có máu rỉ như thể vừa bị ai vả. Mặt nó còn in hằn năm ngón tay trên đó. Nó nhìn tôi, hai hàng nước mắt chảy thành dòng. Mụ Hoa cúi xuống nhấc cằm tôi lên cười hềnh hệch:

– Mày cũng thật giỏi, mới về đây đã làm thân được với con Hiền để nó giúp mày trốn. Chúng mày cũng liều quá rồi, dám chơi bà được thôi, không muốn sống thì bà cho chúng mày toại nguyện. Thằng Tuấn, xử con Hiền trước cho tao.

Thằng Tuấn nghe mụ Hoa nói liền lao vào túm tóc cái Hiền lên. Chiếc dùi cui điện trong tay dí thẳng lên đầu nó, cái Hiền bị dí dùi cui vào toàn thân giật lên gào khóc. Tôi nhìn như vậy thấy tim mình đau đớn vô cùng lê hai đầu gối lao vào van xin:

– Bà Hoa, tôi xin bà tha cho cái Hiền, tất cả là lỗi của tôi, tất cả là do tôi, cái Hiền không có lỗi gì cả, tôi xin bà tha cho nó.

Thế nhưng bà Hoa đã gọi thằng Thanh lôi tôi ra. Tay bà ta giữ lấy đầu tôi thẳng về hướng cái Hiền. Chiếc dùi cui điện lại chĩa thẳng lên vai, lên cổ, lên cánh tay cái Hiền. Nó đau đớn, đầu lắc liên hồi khóc nức nở gào thét:

– Đau, tôi xin lỗi, đau… tôi biết tôi sai rồi, tha cho tôi…

Tiếng điện xèn xẹt phát ra khiến gai ốc tôi nổi lên. Những tia điện phát sáng chạm vào từng thớ da thịt cái Hiền đến đâu tôi cảm nhận sự dã man tàn bạo đến đây. Nó như sắp không chịu nổi nữa giãy giụa nói không ra chữ:

– Đừng mà… đừng mà… tôi không chịu nổi nữa rồi.

Hai hàng nước mắt nó ướt đẫm, tôi cũng khóc, vừa khóc vừa nói:

– Bà Hoa, tôi xin bà tha cho cái Hiền, là do tôi, là tự tôi trốn.

Mụ Hoa nhìn tôi nhếch môi đáp:

– Tha cho nó sao? Mày đừng có mơ. Xử luôn con này cho tao. Con đĩ này to gan lớn mật, xử nó cho tao.

Thằng Thanh nghe vậy liền rút luôn chiếc dùi cui điện nhìn tôi. Phía bên kia cái Hiền đã không nói nổi nữa khoé môi giật lên. Tôi nhìn thằng Thanh, nó dứt khoát dí thẳng chiếc dùi cui điện đang xèn xẹt tia lửa lên người tôi. Ban nãy nhìn cái Hiền tôi đã cảm nhận sự đau đớn, khi dí lên người tôi mới hiểu cảm giác này kinh khủng đến thế nào. Từ thái dương tôi như có một luồng điện chạy qua rồi tê liệt cả người. Các khớp chân tay cũng như muốn rụng rơid. Khi cơn tê liệt đi qua tôi không chịu nổi nữa giãy giụa nhưng đã bị mấy tên khác giữ lại. Tôi không giãy nổi chỉ có thể nằm im, thứ cảm giác kinh khủng này liên tục truyền đến. Mái tóc tôi rũ rượi, so với việc bị đánh còn đáng sợ hơn nhiều. Thà rằng đánh bằng cây, đánh đến bầm dập, gãy xương cũng không thể kinh khủng bằng dùi cui điện. Mỗi lần tiếng xèn xẹt vang lên tôi lại gào thét trong vô vọng. Một hơi sức lực phản kháng tôi cũng không thể phản kháng nổi, cả người bị giữ lại bất lực như thể chết luôn trong gang tấc. Phía bên kia cái Hiền cũng bị tra tấn như vậy, tiếng hét bi ai của tôi và nó vang khắp cả cánh rừng hoang. Tôi ngửa cổ nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, nước mắt mặn chát chảy xuống miệng van xin:

– Tôi xin bà tha cho tôi… tha cho cái Hiền tôi sẽ không bỏ trốn nữa, tôi xin bà tha cho chúng tôi.

Thế nhưng chẳng ai nghe tôi nói, chiếc dùi cui điện vô tình vẫn xẹt xẹt từng luồng điện lên người tôi và cái Hiền. Cổ vai, chân tai, thằng Thanh dí không sót chỗ nào, tôi thấy mình như tan xương nát thịt, cả người rũ ra mềm nhũn như cọng bún. Tại sao lại độc ác như vậy? Tại sao chứ? Nước mắt cứ chảy xuống rồi lại bị gió hong khô. Thằng Thanh nhìn tôi cười ha hả rồi đột nhiên dí mạnh cây dùi cui vào người tôi không buông. Cả người tôi bị giật lên liên hồi cuối cùng không chịu nổi nữa mà ngất đi. Thế nhưng chỉ vài giây sau tôi đã cảm nhận thấy một hơi lạnh truyền đến. Thằng Thanh hất thẳng một chậu nước lạnh vào người tôi, tôi từ từ mở mắt chỉ thấy phía trước nhạt nhoà, tiếng cái Hiền vẫn gào lên:

– A… tôi cầu xin, đừng… đừng… tôi cầu xin tha cho tôi. Tôi xin các người, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi.

Tiếng hét của nó như xé nát cõi lòng tôi. Tôi đau đớn, ân hận đến tột cùng. Tiếng dùi cui điện lại xẹt xẹt thẳng vào người. Tôi không kìm nổi thứ cảm giác đau đớn kinh khủng này hét lớn:

– Đừng mà. Tôi xin các người đừng mà.

Thế nhưng càng van xin dường như đám người lại càng ra tay mạnh bạo. Ngoài dùi cui điện giờ đám người còn thẳng tay vả vào đầu tôi đến mức đầu tôi cũng ong ong như búa bổ. Những luồng điện vẫn không ngừng chạy vào như muốn giết chết tôi. Hô hấp cũng như muốn ngừng lại nhưng vẫn cảm nhận được sự đau đớn tột cùng. Sự tra tấn dã man này tôi từng tưởng chỉ có trên phim không ngờ giây phút này tôi lại trực tiếp được cảm nhận. Mấy đầu ngón tay tôi run lên, còn không cảm nhận nổi cảm giác nóng lạnh thế nào. Bỗng dưng mụ Hoa cho đám người dừng lại, tôi không thể nhìn rõ mặt mụ ta nữa chỉ thấy mụ ta nói:

– Rồi, dừng lại, chúng mày tháo dây trói ra.

Tôi được tháo dây trói lúc này mới có thể nhìn thấy mọi thứ, vừa tháo ra cũng nằm vật ra đất. Cái Hiền ở phía bên kia khoé miệng chảy đầy máu, nước mắt vẫn đang rơi. Mụ Hoa hất hàm về phía cái Hiền nói tiếp:

– Chúng mày, hiếp con Hiền cho tao. Hiếp con Hiền ngay cho tao.

Tôi nghe đến đây, bàng hoàng rụng rời chân tay gào lên:

– Không, đừng mà… đừng…

– Đừng mà, tôi xin các người đừng làm thế.

– Bà Hoa, tôi xin bà, đừng làm vậy, đừng làm như vậy, là tôi tự trốn, đừng làm như vậy với cái Hiền. Tôi xin bà cầu xin bà đừng cho người làm vậy với nó.

– Tôi xin bà, tôi cầu xin bà đừng làm như vậy.

Mụ Hoa kéo tôi đứng dậy, túm tóc tôi để cả người tôi hướng về cái Hiền, hai thằng đàn ông to cao giữ tay tôi. Cái Hiền nằm lặng im dưới nền đất, nó không còn phản kháng nổi chỉ nằm như vậy để mặc thằng Tuấn xé toạc quần áo. Cả cơ thể nó lộ ra, mười mấy thằng đứng bên cạnh nhìn nó hau háu. Nhìn thấy nó như vậy tôi liền khóc rống lên, những tiếng hu hu khàn đặc phát ra. Từng mũi kim như đâm thẳng vào trái tim khiến lồng ngực quặn thắt lại. Hối hận, đau thương, và cả tuyệt vọng. Tôi như kẻ bị dìm xuống tận đáy cuộc đời, người ta chẳng những chà đạp tôi còn chà đạp người bên cạnh tôi không thương tiếc. Không được, tôi không thể để nó bị hiếp rút tay khỏi hai gã đàn ông lao về phía nó cầu xin:

– Tôi xin bà tha cho cái Hiền. Tôi xin bà, tôi biết tôi sai rồi, tôi không bỏ trốn nữa.

Thế nhưng mụ ta đã lạnh lùng lôi tôi ra rồi rít lên:

– Lôi nó ra, bật hết điện lên cho tao.

Những bóng điện sáng trưng được bật lên, tôi bị hai tên đàn ông lôi ra khỏi cái Hiền. Dù cố gắng thế nào tôi cũng không thoát nổi, càng cố thoát càng bị giữ chặt nữa chỉ có thể trơ mắt khóc lóc đứng nhìn. Cái Hiền trần truồng nằm trên nền đất lạnh lẽo, thằng Tuấn cởi chiếc quần của mình ra rồi lao về cái Hiền. Cảm giác này đau đớn thống khổ gấp cả trăm vạn ngàn lần những đau đớn tôi đã trải qua. Vì giúp tôi trốn giờ đây nó bị hiếp trước tất cả mọi người. Nếu như không vì tôi nó đã không thành ra như vậy. Tất cả là tại tôi, nỗi ân hận dày vò tâm can tôi khiến tôi như muốn chết đi. Nhìn thấy cảnh tượng này thôi tôi đã đau, còn nó nằm kia khổ hạnh đến nhường nào. Tôi hối hận rồi, hối hận thực sự rồi. Tại sao lại đày đoạ nó như vậy? Tại sao lại làm vậy với nó, tôi mới là người có lỗi. Tôi cắn chặt môi rồi khóc thành tiếng nức nở, nước mắt rời từng giọt từng giọt xuống nền đất. Cái Hiền nằm buông thõng tay chân, hai mắt mở to nhìn lên trời khoé môi bỗng nở thành nụ cười. Nụ cười của nó như mũi dao nhọn chọc vào yết hầu tôi rồi từ từ vỡ vụn từng mạch máu. Khoé môi càng lúc càng cong lên, nụ cười méo mó dị thường. Nó càng như vậy tôi càng thấy mình không chịu nổi, tim như có ai cắt ra từng mảnh từng mảnh. Mỗi cái nhấp nhô của thằng Tuấn là một lần lồng ngực tôi không thở nổi chỉ có thể khóc vì thương xót tận cùng. Tôi sai thật rồi, sai thật rồi. Tôi nhìn mụ Hoa lần nữa van xin:

– Bà Hoa, xin bà tha cho cái Hiền, bà muốn tôi làm gì tôi cũng làm, bà muốn trừng phạt tôi thế nào tôi cũng chấp nhận.

– Mày cũng khảng khái đấy nhỉ, giờ tao bảo chúng nó hiếp mày mày có chấp nhận không?

Tôi ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn mụ ta rồi lặng lẽ gật đầu. Mụ ta liền bóp miệng tôi cười ha hả:

– Nhưng tao lại không thích, tao thích mày chứng kiến chúng nó hiếp con Hiền để mày ghi sâu vào tận não. Đừng mơ mà trốn nữa, hiểu chưa con đĩ?

– Cầu xin bà tha cho nó, tôi cầu xin bà

– Câm mồm.

Mụ Hoa nói rồi bóp chặt miệng tôi. Cái Hiền vẫn mặc kệ thằng Tuấn nhìn lên bầu trời đêm đen kia. Nước mắt nó chảy xuống thái dương rồi rơi xuống đất. Nó không gào thét, không khóc lóc thi thoảng còn cười thành tiếng. Thằng Tuấn xong việc, lại đến thằng Thanh, cơ thể cái Hiền bị đám đàn ông dày vò nhàu nát. Tôi khóc đến mức không thở nổi hai chân cũng khuỵ xuống. Hai bàn tay tôi bấu lên nền đất lạnh lẽo, thương tâm bi ai. So với việc tra tấn bằng dùi cui, thứ tra tấn tinh thần này tôi còn thấy đau đớn gấp trăm gấp vạn lần. Tôi chưa từng nghĩ ở thế kỉ này vẫn có những nơi thế này. Cổ họng tôi nghẹn lại, đến ngay cả khóc cũng đã không khóc nổi chỉ có thể mở mắt trân trân nhìn cái Hiền bị người ta dẫm đạp, hãm hiếp. Thân thể trần truồng giữa đêm sương lạnh lẽo, đám người máu lạnh chẳng hề có chút xót thương vẫn đang cười vui sướng. Tôi cũng không biết cái Hiền bị bao nhiêu thằng hãm hiếp, chỉ đến khi mụ Hoa bảo dừng lại thì trời cũng đã gần sáng. Mụ ta quay sang tôi cười nhạt hỏi:

– Mày còn dám trốn không?

Tôi nhìn mụ ta, không đáp nổi chỉ có thể lắc đầu. Mụ ta lại nói:

– Đừng lắc đầu với tao. Trả lời tao mày còn dám không không?

Nhìn mụ ta, tôi khó nhọc mãi mới có thể trả lời:

– Tôi không… không dám nữa rồi.

– Nếu mày còn dám trốn lần nữa, dù mày còn trinh thật thì lần sau không phải con Hiền mà mày sẽ là đứa bị thế này. Không phải mười mấy thằng ở đây đâu, tao sẽ cho cả đám khách ô hợp hiếp mày đến chết thì thôi.

Tôi nghe mụ ta nói những lời tàn nhẫn chỉ cúi gằm mặt. Mụ ta giơ chân đạp lên đầu tôi rồi ra hiệu cho đám người đi vào. Đám người tản hết vào trong, chỉ còn mấy tên canh gác, mụ Hoa tắt hết điện, để mặc tôi và cái Hiền nằm trên những vũng nước lạnh lẽo. Tôi lê đôi chân về phía cái Hiền, chạm lên gương mặt xinh đẹp đầy những vết thương, những tia máu giọng khàn đi:

– Hiền… tôi xin lỗi.

Nói đến đây tôi cũng bật khóc thành tiếng. Cái Hiền giương đôi mắt to tròn lên nhìn tôi, trong ánh mắt là sự tuyệt vọng thống khổ. Nó không nói gì, trong khoé mắt từng giọt nước trong vắt bắt đầu thi nhau rơi. Tôi khó nhọc đưa tôi tay chạm lên người nó, nỗi day dứt ân hận khiến tôi không kìm nổi nừa gào khóc tức tưởi:

– Hiền, xin lỗi cô, xin lỗi cô rất nhiều.

– Tôi hối hận rồi, hối hận thật rồi. Tôi đau lòng lắm, xin lỗi cô…

– Tôi phải làm sao đây? Phải làm thế nào đây? Tôi nợ cô, ngàn vạn lần tôi sai rồi. Xin lỗi cô rất nhiều.

Cái Hiền cũng bật khóc, tiếng khóc thảm thương chua xót vô cùng. Tôi cởi chiếc áo đang mặc che lên cơ thể nó, mấy thằng canh gác nhìn tôi nhưng tôi đã không còn không còn quan tâm nữa để cơ thể mình trần truồng như vậy. Trời lờ mờ sáng, tôi ngửa mặt lên trời nhìn lên chút ánh sáng lé loi. Thế nhưng cuộc đời này của tôi lại như mực đen đổ đầy người. Tôi với nó cứ nằm co quắp như vậy, hơi sương lạnh của núi rừng phả vào. Cuối cùng cái Hiền không còn chịu được ngất lịm đi. Tôi nhìn nó, cố gọi mấy người ra nhưng chẳng ai quan tâm đến chúng tôi. Đám người máu lạnh kia trơ mắt nhìn tôi và cái Hiền. Tôi ôm chặt cái Hiền sưởi một chút hơi ấm cho nó. Nước mắt tôi vẫn rơi nóng hổi ướt đẫm. Ngày hôm nay tôi sẽ ghim vào tận não, ghim vào tận não sự tàn ác của người tôi đã gọi là mẹ suốt hai mươi mấy năm, trong đầu tôi là tiếng cười vui vẻ của bà Hằng và con Ngọc. Tôi nghiến răng, hai tay không còn sức mà nắm lại chỉ thấy nỗi hận như đã đến tận xương tuỷ. Tất cả là tại bà ta, tôi đưa tay chạm lên da thịt cái Hiền căm phẫn tột cùng nhưng lại chẳng thể làm được gì. Nước mắt tôi vẫn rơi nóng hổi nằm cạnh nó rồi cuối cùng cũng thiếp đi. Trong giấc mơ tôi mơ thấy mẹ tôi – mẹ đẻ tôi, trong giấc mơ tôi nhìn thấy nụ cười của mình thật đẹp, trong giấc mơ tôi đã mơ thấy mình gọi mẹ hạnh phúc thế nào. Thế nhưng rồi những cơn ác mộng lại ùa về, tất cả rồi lại biến thành những màn sương mờ mịt.

Tôi không biết mình tỉnh lại thế nào chỉ thấy lúc tỉnh đã nằm trong căn phòng trên tầng. Cái Hiền cũng đã tỉnh, tôi và nó đều đã được mặc lại quần áo tử tế. Cái Hiền nhìn tôi, nó không nói gì khiến tâm can tôi cũng như phế liệt. Thằng Tuấn đưa cho tôi và cái Hiền mỗi người một bát cháo rồi nói:

– Chúng mày ăn rồi lo dưỡng lại sức, nếu chúng mày còn có ý định trốn lần nữa thì cuộc đời chúng mày tàn luôn đấy. Đây chỉ là cảnh cáo thôi, nhớ chưa? Cả lũ chúng mày nữa, con nào có ý định trốn thì nhìn gương chúng nó mà học.

Cái Hiền chống tay ngồi dậy, lặng lẽ ăn bát cháo, đến khi thằng Tuấn ra ngoài chỉ còn đám con gái chúng tôi, tôi vẫn không đủ can đảm mà nhìn nó chỉ có thể nghẹn ngào không thôi. Bỗng dưng cái Hiền cất giọng khó nhọc cười hềnh hệch:

– Khốn nạn.

Tôi nhìn nó, cúi gằm mặt đáp:

– Tôi… tôi xin lỗi cô.

Đột nhiên cái Hiền lao về phía cái Lan – đứa con gái hơn tôi và cái Hiền hai tuổi rít lên:

– Tại sao mày lại làm thế? Sao mày lại khốn nạn như thế hả?

Ban nãy tôi còn tưởng cái Hiền chửi tôi, đến khi thấy nó lao vào cái Lan tôi hơi kinh ngạc. Nó vừa chửi vừa đánh vừa nói:

– Cùng phận đàn bà ở nơi này, sao mày lại làm như vậy hả?

Cái Lan hơi vênh mặt lên lạnh lùng liếc tôi rồi đáp:

– Tao thích thế đấy, muốn trốn á? Đừng có mơ.

Nói rồi nó đẩy cái Hiền ngã xuống đất. Sau trận đòn hôm qua cái Hiền chẳng còn chút sức lực nào, tôi và bọn cái Hà vội ra đỡ nó dậy. Nó nhìn cái Lan nước mắt lại chảy. Bảo sao hôm qua tôi cứ ngờ ngờ sao đám người này lại biết cái Hiền giúp tôi trốn. Hoá ra là do con Lan. Ở một nơi chốn kinh tởm thế này tôi càng ngày càng nhận ra đáng sợ nhất trên đời chính là con người. Cái Hiền nằm xuống giường, quay mặt vào góc, bờ vai nó run lên. Tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào chỉ có thể ngồi cạnh nó lặng lẽ.

Những ngày tiếp theo cũng trôi qua. Tôi nghe được mụ Hoa nói dù tôi với cái Hiền phạm phải tội tày đình nhưng nếu như giết chết tôi và nó thì coi như mất hẳn hai cây hái tiền. Ở đây cái Hiền là đứa xinh đẹp nhất so với đám kia, nó chỉ không còn trinh, nghe nói khách hàng đến tìm nó rất nhiều, thế nên mụ Hoa hôm ấy có đánh đám người dùng dùi cui là chính chứ không dám đánh vì sợ để lại vết thương. Tát vào phát hộc máu mồm thì dần dần sẽ hết chứ không để lại sẹo. Còn tôi, mụ Hoa đã bỏ ra một khoản tiền mua tôi từ bà Hằng. Nếu như tôi có mệnh hệ mụ ta thật sự chỉ có thiệt. Tuy vậy tôi biết đừng hòng mà trốn nữa, chỉ cần nghĩ cảnh cái Hiền bị đám đàn ông ở đây hãm hiếp tôi đã cảm thấy rùng rợn, sợ hãi nên cuối cùng chỉ có thể nghe lời mà thôi.

Tôi và cái Hiền nghỉ ngơi đến ngày thứ năm thì khỏi hẳn. Từ lúc khoẻ lại cái Hiền đã phải đi tiếp khách, thế nhưng nó không kêu ca, phàn nàn gì mà còn vui vẻ nghe theo. Có điều tôi thấy trong lòng nó dường như đã chết rồi, sự vui vẻ kia giống như đang che giấu đi những vết thương trong lòng. Nó không giận tôi, cũng không trách móc tôi một câu. Nhưng càng như vậy tôi càng cảm thấy nỗi ân hận càng nhiều. Nếu không phải vì tôi nó đã không thành ra như vậy.

Tôi khoẻ lại rồi, mụ Hoa cũng không để tôi ăn không ngồi rồi mà bắt tôi xuống tiếp bia tiếp rượu lũ đàn ông dưới kia. Đã không còn con đường nào để tôi chọn, cuối cùng tôi cũng chỉ có cách chấp nhận. Ở đây tuy là khu rừng núi nhưng hình thức hoạt động không khác gì những động mại dâm trên thành phố mà tôi đã từng xem qua phim ảnh. Ngày hôm nay dù là bị ép buộc nhưng tôi đã dấn thân vào nghề này tôi cũng hiểu mình đã thuộc loại nhơ nhớp bẩn tưởi của xã hội. Vì tôi là người mới, lại có nhan sắc, vóc dáng, có sự mới lạ nên đám đàn ông cũng muốn thử ngủ với tôi. Có điều cái màng trinh mỏng manh kia lại khiến tôi trở nên đắt giá. Mụ Hoa liên tục từ chối lời đề nghị của khách bằng câu quen thuộc:

– Con bé này chỉ có thể tiếp rượu thôi chứ không đi khách.

Mụ Hoa có lẽ đã lăn lộn trong cái nghề này rất lâu, thế nên mụ ta tìm được rất nhiều lý do để tôi không phải đi khách. Có điều tôi biết thực ra mụ ta chỉ chưa tìm được khách sộp, đám đàn ông tầm thường tìm đến đây giải quyết nhu cầu sinh lý còn lâu mụ ta mới mang miếng mồi ngon mà dâng lên. Tuy rằng bản thân tôi biết mình phải chấp nhận nhưng mỗi lần bị những bàn tay thô bạo kinh tởm kia chạm vào người tôi vẫn thấy lợm giọng buồn nôn. Thế nhưng ánh mắt sắc lẹm của mụ Hoa khiến tôi không thể phản kháng chỉ đành mặc kệ. Có điều tôi hiểu tiếp bia rượu thế này đã là đặc ân với tôi, ngày nào còn chưa phải đi khách bán trinh ngày đó tôi còn cảm thấy may mắn.

Ngày thứ ba kể từ ngày tôi phải xuống đây tiếp bia, khi đang ngồi rót bia cho một gã đàn ông đáng tuổi cha chú thì thấy thằng Tuấn từ ngoài chạy vào. Nó đi qua nhìn tôi rất lâu rồi đi về phía mụ Hoa thì thầm gì đó. Tôi nhìn nó, trong lòng chợt cảm thấy bất an, chỉ nghe được loáng thoáng nó nói:

– Khách này mới là sộp, mười nghìn đô, là mười nghìn đô đấy, tính ra là hơn hai trăm triệu. Hắn ta còn bo thêm bao luôn trăm triệu nói là bao luôn ba tháng để không phải làm gì. Đại gia, đây mới là đại gia đấy.

Mụ Hoa đánh đét đùi một cái rồi lại liếc nhìn tôi. Cảm giác bất an mỗi lúc một lớn, khi thằng Tuấn với mụ Hoa nói chuyện xong mụ ta liền xin phép khách kéo tôi lên tầng rồi cười:

– An, có việc cho mày rồi đấy, tối nay bọn thằng Tuấn sẽ chở mày ra khách sạn để đi khách sộp. Mày làm thế nào thì làm nếu khách không hài lòng thì mày chết với tao.

Tôi mới nghe mụ Hoa nói đến đây đã không thở nổi. Dẫu tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc này nhưng tôi vẫn cảm thấy như rơi xuống vực sâu lí nhí nói:

– Tôi… tôi chưa sẵn sàng…

Mụ ta cười hềnh hệch:

– Chưa sẵn sàng? Mày nghĩ bọn tao phải đợi mày sẵn sàng à? Chưa sẵn sàng mày cũng phải tiếp, đây là thông báo của tao cho mày chứ không phải hỏi ý kiến mày mà sẵn với không.

Nói xong mụ ta lôi chiếc điện thoại trong túi ra bật đoạn video cái Hiền bị đám đàn ông cưỡng hiếp cho tôi nhìn. Tôi không dám nhìn thẳng vào, tiếng khóc lóc của tôi vang lên, cơ thể trần truồng của cái Hiền nằm ngay dưới đất. Mụ ta lại cất lời:

– Một là mày tiếp khách cho tử tế, nếu mày tiếp tử tế khách này tao sẽ cho mày nghỉ ngơi tròn ba tháng không phải làm bất cứ cái gì. Còn nếu như… nếu như mày chỉ cần phản kháng thì còn hơn cả thế này. So với việc mất trinh cho một thằng hoặc bị cả đám hãm hiếp, mày chọn cái nào tuỳ mày. Tao nói thật đừng có qua mắt tao, hôm nay mày không để khách phá trinh kiểu gì tao cũng cho lũ thằng Tuấn phá mày.

Lời mụ Hoa khiến tôi đứng không vững ngồi sụp xuống dưới giường. Đoạn video ám ảnh đến mức chân tay tôi bủn rủn cả. Ngày này cuối cùng cũng phải đến, tôi nhìn mụ Hoa, biết bản thân đã không thể làm khác. Không hiểu sao bấg giác trên môi tôi chợt nở nụ cười đáp lại:

– Vâng. Tôi sẽ nghe theo sắp xếp của bà

Mụ Hoa hài lòng giục tôi nghỉ rồi đi ra ngoài. Khi mụ Hoa đi khuất tôi chợt nhìn lên trần nhà cười rất lớn. Cười đến mức sặc sụa cả lên. Phải, ngày này phải đến, không sớm thì muộn, sớm thế này có khi lại hay. Tôi không khóc, còn tưởng mình vui đến mức cười đến điên dại, thế nhưng chỉ một lúc sau đã thấy má mình ướt đẫm. Mụ Hoa nói đúng, thà bán trinh cho khách còn hơn để lũ ô hợp kia hãm hiếp làm nhục mình, đằng nào cũng làm gái, thà làm một con đĩ thanh cao còn hơn. Một con đĩ thanh cao, một con đĩ thanh cao, ha ha. Con đĩ cũng có thanh cao sao? Tôi nằm vật ra giường hai tay đã bấu vào nhau đến mức bật cả máu ra. Chẳng có điều ước nào cả, chẳng có phép màu nào cả, tôi đã thật sự chẳng còn con đường nào để lui.

Cả ngày hôm ấy tôi không phải làm gì chỉ nằm trên giường, đến chiều tối thì mụ Hoa bắt tôi tắm rửa sạch sẽ, còn thay cho tôi bộ váy trễ ngực. Đến khi ra mụ ta luôn mồm xuýt xoa:

– Công nhận con này đẹp thật, mặt mũi xinh đẹp, chân dài, vòng nào ra vòng nấy, mày có nói với khách là nó còn có bằng đại học không? Lũ khách sộp thích mấy con đĩ có học cơ.

Tôi nghe mụ Hoa nói vậy trong lòng tôi cảm thấy lạnh tanh. Đẹp thì để làm gì? Đẹp thì cũng chỉ là một con đĩ không hơn không kém. Cuộc đời tôi nhơ nhớp, nhục nhã có nhảy sông cũng chẳng gột nổi. Tôi hận mụ Hoa một thì hận bà Hằng trăm ngàn lần. Người mà tôi gọi là mẹ hai mươi mấy năm táng tận lương tâm đến mức đẩy tôi xuống địa ngục trần gian. Nếu như tôi có thể rời khỏi nơi này nhất định tôi phải tìm bà ta rồi dùng một dao mà đâm. Ngay khoảnh khắc nhìn cái Hiền bị hãm hiếp tôi đã tự thề với lòng nhất định phải trả thù bà ta, trả thù đám người này. Nhưng rồi tôi tự cười chính bản thân tôi, bà ta nói đúng, đừng nói là trả thù, đến ngay cả việc sống một cuộc đời đàng hoàng tôi đã chẳng thể nào. Đến giờ tôi vẫn chưa thể tin cơn ác mộng này là sự thật. Có điều không tin thì không tin sự thật vẫn mãi là sự thật.

Thằng Tuấn, thằng Thanh, mụ Hoa và thêm hai thằng nữa đánh ô tô đưa tôi ra khách sạn. Khách sạn này là khách sạn khá lớn, cũng đã liên kết với mụ Hoa nên lễ tân không hỏi nhiều mà để tự mụ Hoa dẫn tôi lên tầng. Trước khi vào phòng mmụ Hoa đưa cho tôi một chai nước bảo tôi uống. Tôi nhìn chai nước còn chưa kịp từ chối mụ Hoa đã hất hàm ra hiệu cho bọn thằng Tuấn đổ vào mồm tôi. Từng giọt nước qua họng rồi chảy thẳng xuống dạ dày đến khi cạn chai mới dừng lại. Tôi thừa hiểu trong chai nước này có gì, dù tôi chẳng thể nào còn con đường khác để lựa chọn nhưng có lẽ để đề phòng nên mụ ta cho tôi uống thuốc kích dục. Uống xong mụ ta đẩy tôi thẳng vào trong căn phòng sang trọng. Tôi nằm trên giường, thuốc chưa kịp ngấm chỉ có thể ngồi thu lu một góc. Rõ ràng sáng nay tôi còn cười điên dại, nhưng giờ đây tôi lại không thể cười nữa mà lại khóc. Dù nằm mơ tôi cũng không nghĩ nổi viển cảnh này, màng trinh mỏng manh tôi trân quý cuối cùng lại để người ta mang đi bán để làm một con đĩ. Khi đang khóc tôi thấy bên ngoài cũng có tiếng lạch cạch. Vừa ngước mắt lên thấy một người đàn ông bước vào. Ban nãy trong trí tưởng tượng của tôi gã đàn ông mua trinh hẳn là một lão trung niên to béo và lắm tiền. Thế nhưng không, người đàn ông trước mặt tôi khiến tôi có chút kinh ngạc. Anh ta còn rất trẻ, có lẽ chỉ hơn tôi vài tuổi, gương mặt còn đẹp hơn cả những nam diễn viên Hồng Kong tôi từng xem. Lông mày anh ta rất rậm, đôi mắt to, sáng, lông mi cong vút, chiếc mũi anh ta vừa cao vừa thẳng cùng bờ môi căng mọng. Gương mặt này, tôi không biết đã từng nhìn ở đâu không nhưng lại cảm thấy hình như có chút quen mắt. Dáng người anh ta cao phải đến một mét tám, thật sự người đàn ông rất đẹp và thanh cao. Hai mươi mấy năm trong đời đàn ông đẹp tôi gặp không ít, nhưng một người đàn ông vừa đẹp vừa toả ra một thứ khí chất vô cùng sạch sẽ thế này thực sự tôi chưa từng gặp, so với Sơn, anh ta còn đẹp và nam tính hơn rất rất nhiều, thế nhưng tôi gạt đi, đàn ông sạch sẽ sẽ không đến chốn này. Anh ta đưa đôi mắt nhìn tôi, lúc này tôi mới để ý hình như mắt anh ta ươn ướt, đến gần sát mới nhận ra mùi rượu nồng nặc.

Thuốc trong người tôi cũng bắt đầu ngấm, vừa nóng vừa khó chịu, hai mắt cũng hơi ươn ướt hơi thở cũng gấp gáp. Đột nhiên tôi phát hiện ra người đàn ông trước mặt mình hình như cũng uống thuốc kích dục, gương mặt anh ta đỏ lên, loại thuốc này khiến nước bọt tôi cũng tiết ra nên phải nuốt, và anh ta cũng y như thế. Tôi tuy chưa từng trải qua những chuyện này nhưng không đến mức ngu mà không nhận ra điều đó. Thế nhưng lúc này vì sao anh ta uống thuốc kích dục tôi cũng không còn nghĩ nổi nữa bởi thuốc đã ngấm vào từng thớ da thịt. Mụ Hoa đã pha bao nhiêu thuốc tôi không biết chỉ cảm thấy bộ phận bên dưới như sắp không chịu được. Hai chân tôi khép lại, phát ra tiếng rên ư ư. Gã đàn ông kia cúi xuống hôn lên môi tôi. Hương thơm bạc hà chanh từ miệng anh ta thoang thoảng, tôi thở thành tiếng, cảm nhận sự thơm tho sạch sẽ ấy còn cảm nhận được hình như còn có mùi nước sát trùng dìu dìu ở đâu đó. Lần đầu tiên mất trinh, tuy là bị ép buộc nhưng tôi bỗng có chút an ủi. Ít ra không phải mấy gã đàn ông trung niên vợ con đề huề người ngợm to béo mà là một người đàn ông đẹp thế này. Đôi môi căng mọng kia đầy nóng bỏng, ngoại trừ dục vọng mãnh liệt thì cái gì cũng tôi không chú ý đến, chỉ cảm thấy nụ hôn vừa rồi thực sự thoải mái.

Tác dụng của thuốc càng lúc càng mạnh, dã thú trong lòng không ngừng gào thét giãy giụa, như muốn phá vỡ hết mọi trói buộc lý trí và đạo đức, chỉ muốn hành động theo bản năng đang xúi giục. Tôi và anh ta sự đã không thể nghe theo lí trí lao vào nhau. Thứ dục vọng bởi thuốc kích dục khiến cả hai đã không làm chủ nổi bản thân.

Anh ta mặc cho tôi liên tục cọ xát đưa tối tay ôm nửa thân tôi ngồi ở để tôi có thể dễ chịu một chút, ánh mắt cũng không tự chủ, đôi môi lại ngấu nghiến trên cơ thể tôi. Thế nhưng dường như tôi cảm nhận anh ta thật sự đang rất dịu dàng, bàn tay cởi từng nút áo, kiên nhẫn chống lại thứ dục vọng bùng lên. Đầu óc của tôi mơ hồ, căn bản đã mất hết sự tỉnh táo túm lấy thân dưới của anh ta kêu lên những tiếng mị hoặc.

Tôi không biết anh ta kiên nhẫn được bao lâu cuối cùng khi tôi chạm vào thân dưới anh ta cũng không kìm chế nổi ấn mạnh vật thể kia vào trong. Thế nhưng mới đi được một đoạn đã bị chặn lại bởi thứ màng mỏng manh. Tôi cắn răng nhẫn nhịn, anh ta đột nhiên ôm lấy tôi, dứt khoát ấn mạnh vào, có tiếng thì thầm bên tai:

– Tôi xin lỗi.

Tôi không biết mình nghe nhầm hay không, chỉ thấy đau đớn lan truyền đến cơ thể, nước mắt bất chợt ươn ướt chảy xuống mang tai, bên dưới có thứ gì đó rách toạc, trong giây lát lý trí như ùa về nhưng đã không kịp nữa rồi. Loại thuốc kích dục cực mạnh này lại lần nữa khiến tôi rơi vào trạng thái mơ hồ không rõ ràng. Chỉ thấy bên dưới đã dần hết đau, thay vào cảm giác dễ chịu thoải mái. Người đàn ông kia bỗng ôm chặt lấy tôi rồi nhấp nhô lên xuống. Tôi không còn phân biệt nổi đâu là thực đâu là mơ cuối cùng cũng đưa tay lên ôm lấy tấm lưng vững chắc kia.

***

Lời tác giả: mọi người thương cho An nhưng chương này tác giả thật sự thương cho cả Hiền nữa. Mọi người đọc xong bình luận cho tớ có chút động lực nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện