Suốt đêm ấy, dù mơ hồ nhưng tôi cũng nhận ra tôi và anh ta đã quần đến ba bốn lần. Đến khi anh ta không còn sức lực nữa nằm xuống ngủ tôi mới gần như tỉnh táo lại. Người đàn ông này tôi không biết tên, anh ta là ai, ở đâu đến tôi chẳng thể nắm được. Lúc này khi thuốc đã tan dần, tôi nằm bên cạnh chợt trào dâng một cảm xúc rất lạ lẫm. Trước kia tôi luôn tự nhủ trong lòng sau này thứ quý giá nhất tôi sẽ dành đến đêm tân hôn để trao cho chồng mình, trao cho người nắm tay tôi trọn đời. Thế nhưng cuối cùng thứ quý giá ấy lại trao cho một người đến ngay cả cái tên tôi cũng không hề biết. Tôi ngồi nhìn anh ta, trong lòng ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt đẹp đẽ kia. Anh ta là người đầu tiên của tôi, dù cho chúng chỉ là quan hệ mua bán thân xác nhưng vẫn là người đầu tiên phá đi tấm màng mỏng manh tôi giữ gìn. Thế là hết rồi, cuối cùng tôi cũng mất trinh, cuối cùng tôi cũng đã đi vào con đường nhơ nhớp này. Tôi nhìn anh ra rất lâu, bỗng dưng nước mắt lại chảy dài. Nước mắt chảy xuống hai bên má lạnh tanh. Anh ta vẫn đang ngủ, uống một lượng rượu lớn cộng thuốc kích dục khiến anh ta kiệt quệ sức lực. Tôi đưa tay chạm lên mũi anh ta, chiếc mũi cao thẳng đáng mơ ước trong lòng cố an ủi mình. Ngủ với trai đẹp thế này cũng coi như có chút xứng đáng, màng trinh kia bán cho một người thế này còn gì mà nuối tiếc?
Bên ngoài chợt có tiếng cạch cửa, tôi vội thu mình lại một góc. Thằng Tuấn bước vào, nhìn tôi rồi nói:
– Mặc váy rồi đi về. Xong việc của mày rồi.
– Đi về?
– Chứ không lẽ đi chết à? Mặc váy nhanh mẹ mày lên.
Tôi nhìn thằng Tuấn trong lòng chợt có một cảm giác kinh ngạc. Khách còn nằm ở đây sao nó dám vào nhỉ? Thế nhưng nó hướng tôi mắt một mí gian xảo nhìn tôi sắc lẹm khiến tôi không nghĩ được nhiều liền mặc vội váy lại. Đến khi định bước ra ngoài tôi vẫn quay lại nhìn người đàn ông đang ngủ kia lần nữa. Tôi vẫn muốn nhìn anh thêm một lần nữa, tôi sợ sau này sẽ quên mất gương mặt ấy. Đột nhiên tôi thấy ở đống quần áo lộn xộn của anh ta có một tấm danh thiếp rơi ra liền cúi xuống nhặt lên. Thằng Tuấn thấy tôi chậm chạp thì rít lên:
– Mày có đi không?
Tôi cầm tấm danh thiếp lên, đút vội vào chiếc áo ngực rồi đi theo nó ra ngoài. Mụ Hoa và bọn thằng Thanh chờ sẵn ở ngoài vẻ mặt đầy vui vẻ. Lên đến ô tô mụ Hoa vỗ đùi đen đét rồi cười nói:
– Tiền trao tận tay, kể ra lần nào cũng gặp khách sộp thế này thì giàu to rồi. Há há há.
Thằng Tuấn đáp lại:
– Thôi đi mụ ạ, mụ tưởng vớ bở à mà lần nào cũng vớ được khách kiểu này. Chi hẳn hai mươi mấy ngàn đô chỉ để lấy một đoạn video mụ nghĩ khách thừa tiền à? Vả lại giờ con An nó mất trinh rồi, ở đấy tất thảy còn con nào có thể bán trinh giá đấy nữa đâu mà mụ tưởng bở?
– Thế thì mày lại ngu rồi Tuấn ạ, tao mới kiếm được hai con mới còn nguyên đai nguyên kiện, mấy ngày nữa kiểu gì cũng về đến đây. Kiểu gì chẳng có thêm khách kiểu này.
– Tốt. À khách dặn giữ gìn con An để có thể sẽ lại có việc đấy nhé. Mà cũng lạ, rốt cuộc thân thế của thằng hôm nay ngủ với con An thế nào mà lại khách lại sống chết muốn có lấy đoạn clip của nó nhỉ?
– Chuyện của nhà giàu mày quan tâm làm gì, đấu đá gia tộc chẳng hạn, cỡ dân đen như mình biết đéo thế nào, có tiền là được.
Tôi vốn dĩ không chú ý đến câu chuyện của mụ Hoa. Nhưng khi nghe đến tên mình thì chợt thấy dường như tôi không phải là một cuộc mua bán xác thịt thông thường. Chi hai mươi mấy ngàn đô để mua một đoạn video? Từ ban nãy khi người đàn ông kia ngủ tôi thằng Tuấn vào tôi đã thấy lạ. Nó căn giờ chuẩn đến mức biết người đó ngủ lúc nào sao? Huống hồ một người đàn ông bình thường muốn mua trinh sao lại uống nhiều rượu và thuốc kích dục như vậy? Uống đến mức gần như không kiểm soát nổi bản thân mình nữa. Dù sao trước kia tôi cũng từng đi học xa nhà mấy năm, cũng không đến mức quá khờ dại mà không biết trong xã hội này nhiều cạm bẫy. Nghe mụ Hoa và thằng Tuấn nói tôi càng khẳng định người đàn ông kia hôm nay ngủ với tôi là cả một âm mưu phía sau. Nhưng âm mưu gì tôi không rõ, cũng không tài nào đoán ra được. Chi số tiền lớn như vậy ắt hẳn phải để được số tiền lớn hơn chứ đâu ai dại bỏ nhiều tiền ra để làm việc vô bổ. Việc của người lắm tiền đầu óc tôi làm sao mà hiểu.
Khi xe về đến nơi trời cũng đã gần sáng, hôm nay bọn nó đi khách khá nhiều chỉ còn con Lan ở nhà. Lúc bước vào phòng thấy tôi nó liền cà khịa:
– Tưởng cố sống cố chết bỏ trốn cuối cùng vẫn ngủ với đại gia cơ à?
Tôi không đáp đi vào phòng vệ sinh tắm rửa. Không hiểu sao tôi tắm đến đâu tôi cảm thấy người nhơ nhớp bẩn thỉu đến đấy. Tắm xong tôi cầm tấm danh thiếp xem kĩ. Trên tấm danh thiếp có ghi:
“Bác sĩ Vũ Nhật Thịnh
Bệnh viện huyết học và truyền máu Trung Ương”
Vũ Nhật Thịnh? Người đàn ông ngủ với tôi tên Vũ Nhật Thịnh? Tại sao tôi lại thấy cái tên này cũng quen quen? Ngoại trừ quen mắt đến cả tên tôi cũng có cảm giác đã thấy ở đâu rồi. Anh ta làm bác sĩ? Người đàn ông ấy vừa đẹp vừa làm một nghề cao quý, tôi bật cười, số mình cũng hên dữ. Bảo sao từ người anh ta lại toát lên vẻ sạch sẽ, hoá ra là làm bác sĩ. Tôi ngồi cứ ngẫm nghĩ mãi, rốt cuộc vì sao lại thấy anh ta quen như vậy. Khi còn đang suy nghĩ xem tôi đã từng gặp anh ta ở đâu chưa thì tiếng con Lan cất lên the thé:
– Mẹ con An kia, mày làm cái đ** gì trong đấy mà lâu thế?
Tôi nghe nó nói vậy liền đút tấm danh thiếp vào túi quần rồi đi ra ngoài. Nó thấy tôi không đáp thì tức giận nói:
– Mày ngủ với đại gia rồi nên tỏ vẻ khinh thường người gớm nhỉ? Tao nói cho mày nghe ai rồi cũng phải tã thôi, mày bán trinh xong kiểu gì sau này mụ Hoa cũng bắt mày tiếp cái lũ ô hợp kia, mày nghĩ mày thanh cao được mấy?
Tôi nhìn nó nghĩ đến cảnh cái Hiền bị cưỡng hiếp mà căm hận đáp:
– Thanh cao được đến đâu hay đến đấy, việc của tao không đến lượt mày lo.
– À mày khá, giờ mày ăn nói mạnh miệng gớm nhỉ. Để tao chờ xem mày mạnh miệng được đến bao giờ?
– Lan ạ, mày lo cho thân mày trước đi, ở đây bớt sân si, tao không thích đụng đến mày đâu nhưng đụng đến tao lần nữa mày cũng không yên thân đâu.
– Mày dám?
– Sao bố mày không dám? Bố mày chẳng còn gì để mất nữa đâu con chó ạ.
– Mày!!!
Tôi không thèm đáp, đi thẳng về giường nằm. Cùng là phận đàn bà, không thể yêu thương nhau thì cũng thôi đi, chẳng ngờ vì ganh tị sân si đố kị mà có thể làm hại nhau bất cứ lúc nào. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy chỉ muốn vả cho con Lan vài phát.
Nằm xuống giường, vì mệt quá mà tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay, đến khi tỉnh lại thấy trời đã sáng. Hôm qua vớ được quả khách sộp có khác nên sáng nay thằng Tuấn mang hẳn cho tôi bát mì trứng giục tôi ăn. Con Lan thấy vậy thì càng ghen tức, nhưng ở đây tôi không làm gì sai nó cũng chẳng thể làm gì được tôi chỉ hậm hà hậm hực móc mỉa mấy câu.
Cái Hiền từ hôm bị hãm hiếp thì ít nói hẳn, trước kia nếu cái Lan bắt nạt ai nó đều chửi thẳng mặt nhưng giờ nó mặc kệ. Tôi biết lỗi của tôi khiến nó thành ra như vậy, có lẽ nó hận tôi nhiều lắm, tôi cũng chẳng biết làm thế nào cũng không dám bắt chuyện với nó nên cuối cùng thành ra trong lòng luôn cảm thấy rất nặng nề.
Những ngày tiếp theo tôi không phải tiếp bia rượu như lời mụ Hoa đã nói ngay từ đầu. Vả lại mụ Hoa mới kiếm thêm được hai đứa con gái mới, nghe nói còn nguyên trinh nên mụ ta cũng không cần tôi phải xuống đong đưa với đám khách nữa. Thế nhưng tất nhiên tôi không phải ăn không ngồi rồi, hằng ngày tôi phải nấu nướng dọn dẹp nhà, còn phải giặt đồ cho đám người ở đây. Thực ra như vậy cũng tốt, tôi thấy thế này còn hạnh phúc hơn bọn cái Hiền mỗi ngày phải đi tiếp khách. Ở đây chỉ có bọn con Hiền là được tự do đi lại ra ngoài mua đồ, còn tôi và hai đứa con gái mới thì không. Trong thế giới ngầm này cũng có những quy tắc ngầm, chẳng hạn đám người mới chúng tôi đi khách không được xu nào nhưng bọn cái Hiền sẽ được trích lại một phần tiền để gửi về lo cho gia đình. Tôi với hai đứa con gái mới kia đến sau này thành ma cũ mới có thể được như bọn cái Hiền bây giờ. Chỉ là nghĩ vậy tôi lại thấy cay đắng, làm gì có ai muốn mình như vậy đâu? Ngày ngày tháng tháng ở nơi thật sự rất tù túng, dù ngoài kia mưa hay nắng tôi cũng đều thấy trong lòng âm u. Hình như lâu lắm rồi tôi còn chưa nở một nụ cười, kể cả là một nụ cười xã giao. Tôi thấy nhớ cuộc sống tự do trước kia, nếu được trở về tôi còn rất nhiều việc phải làm, tôi muốn gặp mẹ tôi, tôi muốn trả thù bà Hằng, con Ngọc. Mỗi lần nghĩ như vậy tôi đều thấy không cam tâm. Cuộc sống hạnh phúc của con Ngọc là do bà Hằng tráo đổi, hà cớ gì tôi lại bị bà ta bạc đãi còn đẩy vào con đường này? Cùng nhau sống suốt hai mươi mấy năm, để tôi gọi tiếng mẹ thân thương nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng phát hiện ra đội lốt dưới danh nghĩa mẹ lại là một con ác quỷ. Mẹ tôi thương con Ngọc cỡ nào, coi nó hơn vàng hơn ngọc chẳng lẽ bà ta không thấy. Tôi thật sự thấy mình không chịu nổi cảm giác này, vừa đau, vừa tủi lại bất lực chẳng biết thoát ra thế nào, đôi khi tôi còn nghĩ đến cả việc tự vẫn. Nhưng rồi nghĩ lại tôi lại thấy mình không thể chết, chết rồi chẳng phải bà Hằng và con Ngọc sẽ là người vui nhất hay sao. Tôi không muốn như vậy, tôi vẫn còn muốn sống tiếp quãng đời sau này nhưng chắc chắn không phải ở nơi này. Đêm nào tôi cũng mang tấm danh thiếp ra nhìn, không phải mong mỏi gì mà chỉ muốn mình có thêm một chút động lực để có thể cố gắng mà sống.
Một buổi sáng của hơn một tháng sau khi đang ngủ đột nhiên mụ Hoa mở cửa gọi tôi dậy rồi nói:
– Mẹ nhà mày, làm sao mà dạo này ngủ trương mắt lên đ** biết đường dậy à? Dậy xuống nhà ngay cho tao. Tao không để ý là cà chớn ngay.
Tôi nhìn mụ ta, nhìn ra ngoài cũng thấy mặt trời lên lâu rồi. Người tôi thấy rất uể oải không muốn dậy vẫn còn ngái ngủ. Phải công nhận dạo này tôi ngủ rất tốt, trước kia tôi rất khó ngủ nhưng giờ đặt mình xuống là đã chìm vào giấc mơ rồi. Khi xuống đến nơi mụ Hoa liền nói:
– Từ hôm này mày sẽ phải đi khách, chứ không thể để mày ăn không ngồi không thế này được.
Tôi nghe mụ Hoa nói thì trợn mắt đáp:
– Bà nói với tôi ba tháng tôi mới phải đi khách, giờ mới được hơn một tháng sao đã bắt tôi đi?
Mụ Hoa thấy tôi trợn mắt thì rít lên:
– Mày thích cãi à? Tao muốn mày đi thì mày đi, đừng có cãi, tao không thừa tiền mà nuôi không mày, hiểu chưa?
– Bà đừng có nói chuyện vô lý, bà nuôi tôi hay tôi bán trinh nuôi bà thì bà tự rõ chứ? Một xu một xèng bà cũng không cho tôi kia mà?
Nghe tôi nói vậy mụ ta liền vả mạnh tôi một phát. Thấy vậy thằng Tuấn từ bên ngoài chạy vào hỏi:
– Có chuyện gì mà mụ đánh nó?
Mụ Hoa xong kể lại mọi chuyện còn than vãn:
– Cả tháng nay nó không làm gì rồi, giờ phải để nó tiếp khách thôi, bọn thằng Huy hỏi nó suốt, đi giá mười triệu không ngon à?
Con mụ này đúng là lòng tham không đáy. Ăn cả đống tiền rồi nhưng lại tiếc mấy mối khách khác nên mới bắt tôi như vậy. Thằng Tuấn nghe xong liền đáp:
– Mụ dở hơi à? Người ta mua nó ba tháng để nhỡ có việc còn dùng đến nó. Giờ tự dưng mụ bắt nó đi tiếp khách rồi bên kia biết mụ nhắm sống nổi không? Người ta giàu có quyền lực thế nào mụ chẳng lẽ không rõ? Tốt nhất để xong ba tháng đã, tiếc gì cái đám thằng Huy?
– Nhưng mà…
– Nhưng nhị gì nữa, mấy cái đồng bạc mà mụ làm hỏng việc lớn rồi lúc đấy lại khóc, bao nhiêu bài học rồi chưa sợ à? Tham lam nó cũng phải có chọn lọc hiểu chưa?
Thấy thằng Tuấn nói như vậy mụ Hoa mớ thôi. Mụ ta nhìn tôi lừ mắt quát:
– Còn trợn trừng trợn trạc mắt lên làm gì, đi vào bếp nấu cơm đi. Ngủ trương l** lên, mai tao còn thấy mày ngủ thế tao đập cho mấy đập.
Con mụ béo tham lam ác độc. Nhìn mụ ta tôi đã thấy chữ thất đức hiện lên mặt. Vào nấu cơm thấy cái Hiền đang nhặt rau trong bếp. Hôm nay nó không phải đi khách nên rảnh rỗi mụ Hoa bắt nó xuống làm chút việc. Nó với tôi trong bếp chẳng ai nói với ai câu nào. Đợt trước nó hay cười nhưng dạo này lại khang khác, thi thoảng còn to nhỏ thì thầm với đám cái Hà như có bí mật gì đó giấu tôi. Tôi bỏ thịt trong tủ ra rồi bắt chuyện với nó:
– Thịt nấu gì ngon được Hiền?
Nó ngước mắt lên nhìn tôi lạnh nhạt đáp:
– Tuỳ mày.
Tôi nghe vậy định nói thêm câu nữa nhưng rồi đột nhiên cảm thấy mùi thịt rất tanh, từ cổ họng trào lên một cảm giác buồn nôn rồi oẹ mấy phát. Không hiểu sao tôi có cảm giác rất khó chịu trong người. Nôn xong chợt thấy cái Hiền nhìn mình chằm chằm. Nhìn ánh mắt cái Hiền tôi tự dưng thấy chột dạ nói:
– Sao mày nhìn tao thế?
– Sao mày lại nôn?
– Mùi thịt tanh quá
Nó đứng dậy ngửi thịt rồi đáp:
– Không tanh, còn tươi nguyên. Ba hôm nay tao để ý mày hay nôn sáng, còn ngủ rất nhiều.
Nó nói đúng, đây không phải là lần đầu, hai ba ngày hôm nay lúc ăn mì tôm với trứng tôi đã buồn nôn rồi. Vốn dĩ tôi nghĩ do ăn mì nhiều nên kinh nhưng tự dưng nghe cái Hiền nói tôi bỗng cảm thấy hình như… hình như không phải do thịt tanh, cũng chẳng phải do ăn nhiều mì mà kinh. Cái Hiền đứng sát lại gần tôi hỏi:
– Kì kinh của mày là hôm nào?
– Mười hai tháng trước.
– Mười hai tháng trước? Trễ hơn nửa tháng rồi? Mày nói cho tao nghe, hôm mày đi tiếp khách… có dùng bao không?
– Không.
Cái Hiền im bặt, gương mặt hơi tái lại rồi đột nhiên nói rất nhỏ:
– Mày… có chửa rồi.
Tôi nghe đến đây mặt cũng tái mét lại. Có chửa? Tôi trễ kinh nửa tháng, quan hệ đúng ngày rụng trứng, không cần cái Hiền nói chỉ cần nghĩ thôi cũng tự suy luận ra được. Thế nhưng tôi vẫn không dám tin, có chửa? Sao tôi lại có chửa vào lúc này được chứ? Cũng có thể do rối loạn nội tiết thôi mà. Tôi nhìn cái Hiền cười đáp:
– Chắc không phải đâu, chắc tao rối loạn nội tiết thôi.
Nó không nói gì, vứt rổ rau ở dưới rồi đi ra ngoài. Có tiếng nó oanh oang cất lên:
– Tôi đi ra ngoài mua chút đồ.
Tôi không biết cái Hiền đi đâu, đứng trong bếp cũng đứng ngồi không yên. Tự dưng lời cái Hiền nói khiến tôi bất an. Hôm đó tôi và anh ta không sử dụng biện pháp tránh thai, chỉ quan hệ trần. Tôi cố trấn an mình nhưng càng trấn an càng thấy mông lung. Độ mười mấy phút sau cái Hiền trở về, nó đi thẳng vào bếp rồi rút trong áo ngực ra một cái que thử thai rồi nói:
– Đi, đi lên tầng thử đi.
Tôi nhìn nó, vốn nghĩ nó không quan tâm gì đến tôi nữa nhưng thấy thế này tôi lại có chút cảm động xen lẫn áy náy. Không nghĩ ngợi nhiều tôi lên tầng nhà vệ sinh thử nước tiểu. Khi que thử thai hiện lên hai vạch tôi cũng thấy mình không đứng vững nổi. Tôi không dám tin một sinh linh bé bỏng lại xuất hiện lúc này. Cái Hiền đứng bên ngoài chợt mở cửa bước vào, đến khi thấy que thử trên tay tôi hai vạch mặt nó cũng cau lại rồi rít nhỏ:
– Hai vạch? Mày… mày có chửa rồi.
Tôi run run bám vào thành tường, sợ hãi. Không bao giờ tôi có thể tin nổi mình lại mang thai. Tại sao ông trời lại để đứa bé đến lúc này cơ chứ? Tôi nhìn cái Hiền không thốt được lời nào ngồi sụp xuống. Sự sợ hãi, bất an cộng thêm một cảm xúc khó tả khiến tôi thật sự không biết phải làm gì nữa. Đứa bé này tôi phải làm sao? Nó thấy tôi như vậy thì nói tiếp:
– Đứng dậy đi. Sao mày lại mắn thế chứ? Đi khách lần đầu đã chửa luôn được?
Nó nói đến đây bên ngoài cũng có tiếng cạch cửa, mụ Hoa bước vào rồi hất hàm hỏi:
– Chúng mày làm gì không xuống nấu cơm à? Chúng mày giấu giấu giếm giếm cái gì đấy?
Tôi nhanh tay đút que thử vào túi quần, đang định lên tiếng thì cái Hiền chợt túm lấy tay tôi rồi nói:
– Con An có chửa rồi.
Cả tôi với mụ Hoa nghe cái Hiền nói đến đây đều sững người kinh ngạc. Tôi không nghĩ cái Hiền lại làm như vậy với tôi. Nó giơ que thử thai hai vạch đỏ chói lên ném cho mụ Hoa xem. Tôi nhìn nó điếng cả người như có sét đánh ngang tai. Giận tôi cũng được, hận cũng được sao nó lại làm thế với tôi? Mụ ta nhận lấy rồi chợt lao vào tôi túm tóc hỏi:
– Sao mày có chửa? Sao mày lại để có chửa? Mày không uống thuốc à?
Tôi nhìn mụ ta, vẫn chưa hết bàng hoàng vì cái Hiền run rẩy đáp:
– Bà có đưa thuốc cho tôi đâu mà tôi uống?
Mụ ta nhìn tôi gào thét:
– Mày… con khốn kiếp này tao quên thì mày không biết hỏi à. Thằng Tuấn đâu, lên đây mau.
Bên dưới thằng Tuấn cũng lên, mụ Hoa buông tóc tôi, ánh mắt vẫn như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn thằng Tuấn giọng đay nghiến:
– Con điếm này có chửa rồi, mày mang nó đi phá ngay cho tao.
Nghe từ phá tôi cũng thấy kinh hãi lùi lại cất lời:
– Đừng…
– Đừng? Đừng cái mả cha mày à? Mày định để đẻ à? Mày ra tiệm thuốc hỏi thuốc nào phá thai mua về cho nó uống cho tao.
– Tôi.. tôi không thể phá thai. Tôi không phá thai đâu.
– Đ** con mẹ mày, mày muốn phá thì phá muốn không thì không à?
– Bà Hoa, dù sao cũng là một sinh mạng, tôi xin bà đừng làm như vậy, thất đức lắm.
Mụ Hoa thấy tôi van xin liền thẳng tay tát bốp vào mặt tôi khiến tôi choạng vạng suýt ngã. Cái Hiền nhìn mụ ta khẽ nói:
– Con An nó trễ kinh nửa tháng rồi, tính ra là cái thai cũng phải sáu tuần. Đừng mua thuốc phá thai, thuốc phá thai uống rất dễ băng huyết, có thể chết người như chơi. Bà không biết vụ con Oanh bên chỗ lão Côn cũng có chửa, lão Côn mua thuốc phá thai về cho nó uống nó băng huyết rồi chết. Mà có người chết nên dù đút tiền cho công an mà trên tỉnh người ta chỉ đạo xuống, bọn công an vẫn phải điều tra rồi hốt cả lũ đi à? Bây giờ tốt nhất một là bà gọi lại cho bên khách mua nó xem ý người ta thế nào, biết đâu nhờ cái thai này lại được một khoản, hai là mang nó ra viện để phá, chứ liều rồi chết dở. Viện người ta phá theo yêu cầu, đút tí tiền là được, cho người giám sát nó rồi phá, công an còn đút được, bác sĩ đút tí là làm dễ thôi mà.
Mụ Hoa và thằng Tuấn nghe cái Hiền nói thì vội vàng nghe theo. Thằng Tuấn ra ngoài liên lạc với bên kia, mụ Hoa cũng ở ngoài ấy chỉ còn tôi và cái Hiền ở trong phòng. Tôi nhìn nó, sống mũi chợt cay xè. Hai tay tôi bất giác chạm xuống bụng, một mầm sống đang ở trong này. Dẫu cho đứa bé đến thật không đúng lúc nhưng tôi cũng cảm nhận sự thiêng liêng đang từ từ trỗi dậy. Là con của tôi, sao tôi nhẫn tâm mà phá bỏ nó cơ chứ? Dẫu sinh mạng nhỏ nhoi này đến lúc tôi khốn khổ nhất nhưng tôi vẫn muốn giữ lại. Tôi nhìn cái Hiền, vẻ mặt nó lạnh tanh, sao cái Hiền lại làm vậy với tôi? Sao nó lại làm như thế chứ? Bên ngoài tiếng thằng Tuấn cất lên:
– Khách bảo không chấp nhận đứa bé này, khách thuê con An chỉ để nó ngủ với thằng bác sĩ kia lấy video thôi. Còn việc con An có thai bắt buộc phải phá, khách chuyển năm mươi triệu mang nó ra viện phá. Khách không muốn xảy ra chuyện không mong muốn chết người nên bắt buộc phải mang nó ra viện phá đàng hoàng, phải mang giấy tờ ở viện về nữa. Giờ còn sớm, mang nó đi luôn đi.
Tôi nghe đến đây cũng cảm tưởng mình không thở nổi. Sinh linh bé bỏng vừa xuất hiện tôi còn chưa kịp tiếp nhận đã bị bắt phá bỏ. Mụ Hoa bước vào nhìn tôi rồi nói:
– Tao sẽ mang mày ra bệnh viện để phá cái thai này đi. Mày ngoan ngoãn nghe lời tao còn cho phá đàng hoàng, còn nếu mày không ngoan ngoãn tao mua thuốc về cho mày uống, có biến chứng gì mày tự chịu.
Tôi ngước mắt nhìn mụ Hoa, bất giác nước mắt lã chã rơi quỳ đôi chân xuống nền đất lạnh lẽo van xin:
– Bà có thể cho tôi sinh đứa bé này ra được không? Đừng bắt tôi bỏ nó, sau này tôi sẽ tiếp khách, tôi sẽ nghe lời bà.
– Tao nói rồi, mày ngậm mồm lại đừng có lèo nhèo.
– Bà Hoa, bà cũng có con, tôi xin bà đừng làm chuyện thế này, đứa bé này đừng bắt tôi phải bỏ nó.
Mụ Hoa nghe xong hất tay tôi ra lạnh lùng nhìn thằng Tuấn nói:
– Tao nói không là không. Mày nghe hay để tao mua thuốc về cho mày phá đây?
Nói rồi không đợi tôi đáp mụ ta đã ra lệnh cho thằng Tuấn và thằng Thanh kéo tôi đi. Vừa xuống dưới nhà cái Hiền liền đưa cho tôi cái áo rồi quay sang bà Hoa nói:
– Cho nó mặc áo vào, ăn mặc thế kia người ta lại để ý không hay.
Tôi cầm cái áo, trong lòng như chết lặng. Suốt đoạn đường ra bệnh viện tôi như kẻ mất hồn. Thế nhưng tôi không dám phản kháng, mụ Hoa ở bên cạnh ngọt nhạt khuyên tôi, tôi không nghe nổi tai cũng ù cả đi. Hai tay tôi cứ chạm vào bụng, cảm thấy thương xót sinh mệnh mỏng manh này, nước mắt ướt đẫm cả gương mặt.
Khi đến bệnh viện Hải Hà, mụ Hoa đưa tôi vào gặp bác sĩ sản, thằng Tuấn và thằng Thanh đứng ngoài canh gác, mụ Hoa tự nhận là mẹ tôi, vì tôi trót dại nên phải bỏ đứa bé đi. Mụ ta còn khóc lóc như thể thống khổ lắm, bác sĩ thấy vậy cũng chẳng nghĩ gì chỉ bảo tôi nằm lên giường để siêu âm.
Tôi không dám phản kháng, mụ Hoa nói nếu tôi dám phản kháng mụ ta sẽ mua thuốc về để tôi phá. Mà tôi biết mua thuốc về phá thực sự nguy hiểm, thậm chí tôi còn mất khả năng làm mẹ. Bác sĩ di đầu dò lên bụng tôi, trên màn hình là một chấm bé nhỏ. Bác sĩ thở dài nói:
– Thai sáu tuần, có tim thai rồi đây này, vẫn muốn bỏ à?
Nói rồi bác sĩ cho tôi nghe tiếng tim thai đang đập, thai mới còn nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được những tiếng đập của sự sống. Đột nhiên tôi không kìm được bật khóc, có tim thai rồi, con tôi đã có sự sống rồi. Thấy tôi khóc bác sĩ đẩy cặp kính lên cao hỏi lại:
– Cô vẫn muốn bỏ nó sao?
Mụ Hoa liếc ánh mắt sắc lẹm nhìn tôi rồi đáp:
– Vâng, cháu nó còn học hành, còn sự nghiệp dang dở..
– Hai mươi ba tuổi rồi thì cũng học xong rồi chứ? Vả lại giờ phá thai trong bệnh viện là chuyện rất nhạy cảm…
Mụ Hoa nghe vậy liền cười giả lả dúi vào tay người bác sĩ mấy tờ polime nói:
– Tôi biết bác sĩ kiểu gì cũng có cách lách luật mà, thai dị tật, thai không có phôi gì đó. Bác sĩ giúp tôi nhé, tiền nong không thành vấn đề.
– Tôi vẫn muốn hỏi ý kiến bệnh nhân
Nói rồi bác sĩ nhìn tôi, tôi không dám lắc chỉ gật đầu. Mụ Hoa hài lòng trên môi nở một nụ cười. Bác sĩ thấy vậy chỉ thở dài rồi nói:
– Được rồi. Người nhà ra cửa đi, chờ kết quả xét nghiệm máu thì sẽ đi làm thủ thuật.
Mụ Hoa đi ra ngoài, tôi ngồi bên trong cùng bác sĩ chờ kết quả. Đến khi có kết quả xét nghiệm máu bác sĩ liền gọi mụ Hoa vào rồi nói:
– Người nhà vào kí cam kết giúp tôi, với lại tôi có một chút thông báo thế này, bệnh nhân mang nhóm máu AB, nhóm máu này tiếp nhận tất cả các nhóm máu khác, có điều bệnh viện giờ khá khan hiếm máu. Trong lúc làm thủ thuật có thể có những biến chứng bất ngờ, người nhà nên đi xét nghiệm máu rồi mang kết quả lại đây. Nếu không có bệnh tật gì thì tốt có thể cho máu khi biến chứng xảy ra. Người nhà đi làm xét nghiệm máu, chờ có kết quả mang về đây cho tôi.
Mụ Hoa kí xoẹt vào tờ giấy cam kết rồi đi ra ngoài. Khi mụ ta đi khuất bên ngoài tôi nghe loáng thoáng tiếng thằng Tuấn cất lên:
– Cái gì? Con Hiền với con Hà đi mấy tiếng rồi chưa về á? Con Hà không phải đi tiếp khách sao? Con Hiền ở nhà đây thây?
– Mày nói lại tao nghe, khách bảo không thấy con Hà đến điểm hẹn á? Sao mày đéo báo lại tao sớm? Còn con Hiền thì sao?
– Đ** mẹ chúng mày, ở yên đấy tao về ngay. Thằng Thanh, mày ở đây canh chừng con An cho tao, nhà xảy ra chuyện rồi?
Tiếng thằng Thanh hỏi lại:
– Xảy ra chuyện gì thế?
– Con Hiền với con Hà bỏ trốn rồi, đ** mẹ chúng nó. Mày ở lại đây với mụ Hoa, tao đi về.
Tôi nghe đến đây cũng sững sờ. Cái Hiền với cái Hà bỏ trốn rồi. Tự dưng tôi có cảm giác lạ lắm, giống như đây là một kế hoạch định sẵn mà không ai biết. Sao chúng nó lại bỏ trốn vào ngày hôm nay? Thằng Tuấn vội vã chạy đi chỉ còn thằng Thanh đứng ngoài. Bác sĩ nhìn tôi rồi bỗng dưng nói, nói rất nhỏ, nhỏ đến mức tôi tưởng nói thầm:
– Cô không phải người ở đây đúng không?
– Vâng ạ.
– Ừ, tôi là người Hải Hà, nhìn cô thấy lạ lắm nên đoán cô không phải ở đây. Nhà tôi ở ngay phía kia kìa, gần bến xe khách Hải Hà, từ phía cửa sổ này nhìn phát là thấy ngay bến xe.
Tôi nhìn bác sĩ không hiểu sao tự dưng ông ta nói mấy lời này với tôi. Còn chưa kịp đáp lại ông ta đã ra ngoài khép hờ cánh cửa lại rồi nói:
– Người nhà bệnh nhân Trần Hà An còn ai không? À, anh à? Đi theo tôi ra sảnh làm thủ tục cho bệnh nhân
Thằng Thanh liếc nhìn tôi, tôi không ngẩng đầu mà cúi gằm mặt, cuối cùng nó cũng đứng dậy đi theo bác sĩ ra ngoài. Tôi ngồi trong phòng, cầm lấy áo chống nắng của cái Hiền đột nhiên phát hiện có tiếng sột soạt trong túi trong liền thử bỏ ra xem. Khi vừa bỏ ra tôi kinh ngạc khi phát hiện bên trong là một sấp polime năm trăm ngàn, hai trăm ngàn và cả một trăm ngàn phải đến bốn, năm triệu gì đó. Tôi không tin nổi, trong một giây lát tôi nhìn ra cửa sổ, tôi như bừng tỉnh. Lúc này tôi đã kịp trả lời câu hỏi mà suốt nãy giờ luôn tự hỏi mình. Vì sao cái Hiền làm như vậy với tôi. Tôi nhìn xung quanh rồi chạy lại chốt cánh cửa, tiện tay cầm luôn giấy tờ tuỳ thân ban nãy mụ Hoa để trên bàn bác sĩ sau đó vội vàng mở cửa sổ nhảy trèo ra ngoài. Cánh cửa sổ khá thấp, hai tay tôi run run bấu lên thành rồi đưa chân xuống. Khi đến mặt đất tim tôi cũng như vỡ ra. Tôi không quan tâm gì nữa cắm đầu chạy thẳng ra phía bác xe ôm ngay đầu cổng rồi vội vã nói:
– Cho tôi ra bến xe. Cho tôi ra bến xe nhanh lên.
Người xe ôm gật đầu, còn chẳng kịp đội mũ bảo hiểm lái thẳng tôi ra phía bến xe khách Hải Hà. Tôi không dám ngoái đầu lại, nắng trên trời chói chang, mồ hôi tôi túa ra như mưa. Đứa bé này tôi nhất định phải giữ, cơn ác mộng này tôi nhất định phải thoát. Chiếc xe cứ thế mà phóng, tôi ngồi sau xe, chân đặt lên chỗ gác chân mà run lẩy bẩy. Các đầu ngón tay như không thể nắm chặt được lại, cổ họng khô khốc, lồng ngực không thở nổi. Khi xuống đến bến xe khách tôi đưa tờ polime một trăm cho bác xe ôm không lấy tiền trả lại chạy vội về phía một chiếc xe Mỹ Đình Hà Nội đang lăn bánh. Tiếng người phụ xe vang lên:
– Nhanh chân, nhanh chân lên, xe đi luôn bây giờ đây này muộn giờ rồi.
Từng bước chân tôi chạy là từng nhịp tim tôi như muốn vỡ ra. Tôi rất sợ, sợ đến mức không dám nhìn lại phía sau, chỉ có thể lao về phía trước, khi chạy đến cửa xe tôi cũng như muốn khuỵ xuống bám lên thành xe. Phía sau có những tiếng người gọi nhau ý ới, tôi không biết trong dòng người ấy có đám người của mụ Hoa không bởi chẳng đủ can đảm để quay đầu chỉ biết mình nhất định phải giữ con, nhất định phải thoát khỏi đây.