_" Nàng tỉnh lại rồi.,"

_"Thiên Kiệt.... hu...hu"Như Vân khóc như mưa rào đầu xuân rúc vào lòng hắn nức nở.

_"uhm...nín đi!có ta ở đây rồi."

Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trắng xóa của nàng, hắn vỗ về an ủi.Thật bất ngờ khi người đầu tiên thoát khỏi Ảo Mộng không phải là Huyết Nguyệt Ảnh Vũ mà lại chính là người hay e thẹn, ôn nhu Bạch Nguyệt Tiên Tử - Lăng Như Vân. Cứ ngỡ là với tính cách ôn nhu nàng sẽ khó vượt qua cửa ải Tiên Đế- Vô Tình. Đủ để chứng minh nàng đã chịu đựng đau khổ nhiều như thế nào.

_" Thiếp.... thiếp đã trải qua bao lâu trong Ảo Mộng rồi? Thiếp sợ lắm.... sợ rằng mình sẽ không thể vượt qua, sợ rằng..... sẽ không được gặp lại chàng nữa."Bạch Nguyệt Tiên Tử siết chặt vòng tay ôm chặt lấy hắn nghẹn ngào.

_" Ổn rồi.... không phải Như Vân của ta đã làm được rồi sao? mới qua nửa năm thôi mà"Hắn nhẹ nâng cằm nàng lên,mỉm cười nhu tình nhìn vào mắt nàng.

Rồi..... đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng manh xinh xắn của nàng. Bạch Nguyệt Tiên Tử nhiệt tình đáp lại nụ hôn nồng cháy của hắn.

Vẫn ngọt ngào,thơm ngát

Vẫn ôn nhu, dịu dàng như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sự đam mê trong hắn rục rịch, bất giác đôi bàn tay khẽ di chuyển xuống dưới cặp mông tròn trịa mượt mà, tay còn lại bất chợt tò mò leo lên đôi ngực cao vút.

Đam mê và hạnh phúc.

Hai thân thể dần dần ngả xuống giường, vải trên cơ thể ít dần đi.

Sau một tiếng rên nhẹ đau đớn,chính thức tạm biệt rào cản cuối cùng giữa hai người. Từ nay về sau hai người đã chính thức....

hòa làm một thể.

Căn phòng ngập tràn xuân sắc, những tiếng rên rỉ tiêu hồn xen lẫn tiếng thở dốc không đều của cả hai...

Ngoài sân....Nụ hoa Tường Vi trắng xóa đầu tiên chớm nở như báo hiệu cuộc sống của một người con gái đã nở hoa.

Cánh hoa.... nhẹ lay theo gió,e thẹn nhưng không giấu nổi vẻ rực rỡ kiêu sa.

Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, Thiên Kiệt dần tỉnh dậy, cúi xuống thấy Như Vân giống chú mèo con cuộn mình rúc vào ngực hắn say sưa ngủ vùi,nhìn thân thể trắng nõn xinh đẹp, má đẹp ửng đỏ và khóe môi vẫn lưu lại nụ cười hạnh phúc, khẽ cúi xuống hôn lên trán nàng.

Uhm...

Nàng dụi mắt đẹp tỉnh dậy, ngước đôi mắt to tròn đen láy mơ màng nhìn khuôn mặt mỉm cười nhu tình nhìn nàng.

Bất chợt nhớ tới giây phút điên cuồng tiêu hồn trước đó, đôi má đẹp đỏ rực thẹn thùng vội vàng kéo chăn lên che mặt.

Nhưng hắn nhanh tay hơn đã kéo vai nàng lại,hôn lên chiếc môi anh đào thơm ngát ấy.

Uhm.

Rồi.... lại tham lam quấn lấy nhau...đến khi không thở được nữa mới tách nhau ra.

_"Ha ha....dậy đi.....con mèo lười, mặt trời đứng bóng rồi đấy."

_"Còn... không phải tại chàng hại người ta ah,còn nói...." nàng che mặt lại lí nhí.

Khẽ véo nhẹ lên má nàng một cái,hắn đắc ý cười.

_" Vậy để ta..giúp lão bà đại nhân rời giường nha.."

_"uhm.." nàng e lệ gật đầu giơ cánh tay xinh đẹp trắng nõn ra.

Ui...

_" Vẫn còn đau sao? Để ta giúp nàng."

Hắn nhanh chóng mặc lại y phục cho hai người rồi nắm tay nàng vận linh lực giúp nàng đánh tan đau đớn mệt nhọc.

_" Đi thôi...ra ngoài hít thở không khí trong lành nào..."hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo thon dìu nàng bước đi,

Hai người tình tứ dạo bước cùng nhau,vô tình đã đến dưới gốc Tường Vi cổ thụ.

Bất chợt dựa đầu lên vai hắn thỏ thẻ.

_" Lão..... lão công,còn hay chăng nhớ nơi này?"

_"Nhớ.... nhớ cái gì....?"hắn ngô nghê hỏi.

_"Chàng....., hức..."

Nhìn đôi mắt ánh lên nét mất mát,xót xa,lệ châu óng ánh trên mắt đẹp, hắn nhẹ vuốt mái tóc trắng mềm mại như mây.Khẽ véo lên má đẹp,day day vài cái hắn mỉm cười.

_"Ngốc..... cho dù ta có thể vô tình quên tất cả,nhưng làm sao có thể quên được nơi này. Nơi ta đã gặp được hai vị Tiên Nữ lão bà chứ, khi không có hai nàng ở bên, cho dù là trong Ảo Mộng, ta vẫn ngày ngày đến đây thì làm sao mà quên được đây? Nàng..nói xem...""

Híc.......

Nước mắt..... lại rời khóe mắt

Nhưng là vì hạnh phúc quá thôi.Lần đầu khi biết hắn có thể nghe thấu tiếng đàn của mình nàng đã ước mơ, mong chờ giây phút này lâu lắm rồi.

Một gia đình nho nhỏ tràn tiếng cười.

Chợt nhớ ra điều gì đó....

_" Sư tỷ... chưa ra Ảo Cảnh sao?"

_"Uhm..ta cũng rất bất ngờ, ta nghĩ nàng ấy sẽ thoát ra trước chứ... với tính cách của nàng ấy đột phá Tiên Đế -Vô Tình đâu có khó."

_" Chàng lại sai rồi.... sư tỷ bên ngoài thì mạnh mẽ vậy thôi,chứ thật sự tỷ ấy nội tâm cũng yếu mềm, cần che chở lắm."

Mạnh mẽ bên ngoài để che dấu nội tâm của mình sao? Sao mình lại không nhận ra nhỉ...? Oài.....

Thở dài nhìn lên xa xăm,hắn nhớ...

Nhớ đến người con gái luôn khúc khích cười quyến rũ...

Luôn lạnh lùng,nghiêm khắc với hắn...

Chợt có cảm giác dâng lên trong lòng..

_"Linh Phiêu....."

Hắn vận linh lực phóng vút đi....trước ánh mắt ngạc nhiên của Bạch Nguyệt Tiên Tử.

_"Tiên Vương,... không..không phải... là Linh Tướng,... nhưng Linh Tướng có thể bay sao?""

Trước ánh mắt chưa hết ngạc nhiên của nàng hắn ôm một thân ảnh đỏ rực lướt nhanh qua nàng.

_"Sư tỷ.....""
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện