Hắc khí cuồn cuộn quanh người không ngừng bị rút đi, biểu tình Mạnh Thiến Thiến lộ ra thống khổ, bắt đầu la hét.

Nghiêm Minh Nhân cùng Mạnh mẫu chạy tới thì nhìn thấy Mạnh Thiến Thiến bị bùa quấn quanh người, dáng vẻ vừa dữ tợn lại thống khổ.

"Thiến Thiến!" Mạnh mẫu kinh hãi muốn chạy tới chỗ Mạnh Thiến Thiến nhưng bị Nghiêm Minh Nhân giữ lại: "Dì, dì đừng động, con gái dì bị đồ bẩn quấn lấy, Tống Triết đang giúp cô bé."

Nghiêm Minh Nhân hiếm khi có dáng vẻ nghiêm nghị như vậy, bất quá cũng khá ra dáng, làm Mạnh mẫu kinh sợ. Bà luống cuống tay chân nhưng không dám tiến tới, sợ quấy rầy đại sư làm pháp, chỉ có thể cứng ngắc chờ đợi.

Hắc khí dần dần bị hấp thu, chỉ có hắc khí chỉ huy là vẫn còn giương nanh múa vuốt.

Tống Triết híp mắt mặc niệm chú ngữ, thả linh khí ra huyễn hóa thành cự long lao tới.

Cự long há to miệng phát ra tiếng gào thét chấn động làm hắc khí run rẩy.

"Thu!" Tống Triết lệnh miệng một tiếng, cự long huyễn hóa từ linh khí bắt đầu hấp thu hắc khí.

Vạn Hoa Lý đang mở đàn làm pháp, lơ lửng trước mặt chính là âm hồn Minh Giai Nghiên, gương mặt âm hồn lộ ra biểu tình thống khổ, hắc khí trên người không ngừng suy giảm.

Vạn Hoa Lý cắn răng mặc niệm chú ngữ, dùng âm khí gia tăng uy lực âm hồn Minh Giai Nghiên.

Gã không ngờ Tống Triết phát hiện ra quỷ kế của gã nhanh như vậy, rõ ràng chỉ còn lại năm người cuối cùng mà thôi, thực đáng giận!

Hắc khí giật dây đám người kia tự sát đều xuất phát từ âm hồn Minh Giai Nghiên, là nhất thể, hắc khí trên người Mạnh Thiến Thiến ngày càng ít chứng tỏ âm khí trên người Minh Giai Nghiên cũng yếu bớt, sức mạnh cũng suy giảm.

Vạn Hoa Lý phí nhiều tâm tư như vậy, lấy tuổi thọ của mình làm đại giới để bày ra ván cờ này, làm sao có thể để Tống Triết dễ dàng phá hoại.

Vạn Hoa Lý thực không nghĩ ra, phương pháp gã dùng chính là cấm thuật, nhóm đạo sĩ chính đạo cũng không biết, bản thân gã cũng từ miệng sư phụ biết được cấm thuật này, hơn nữa còn hao tốn mấy ngày mới hạ quyết tâm. Tống Triết tuổi còn trẻ, so với gã nhỏ hơn hai mươi mấy tuổi, rốt cuộc làm sao nhìn ra vấn đề chứ? Thế nhưng bây giờ không phải thời điểm so đo chuyện này, thế tiến công của Tống Triết càng lúc càng lợi hại, Vạn Hoa Lý sắp chống đỡ không được. Ánh mắt gã lóe lên tia ngoan độc, dứt khoát đã không làm thì thôi, đã làm là phải làm đến cùng, gã rạch một đường ở vị trí tim mình, nặn ra một giọt máu đầu tim nhỏ vào độc vật đã chuẩn bị sẵn trước đó rồi búng vào âm hồn Minh Giai Nghiên.

Nháy mắt, âm hồn lập tức mở mắt lộ ra đôi ngươi âm trầm đáng sợ, cô ngửa mặt lên trời gào thét, hắc khí trên người cũng trở nên quỷ mị, bắt đầu điên cuồng gia tăng.

Vạn Hoa Lý nhếch môi cười hài lòng, gã dùng mười mấy năm công lực trong máu trộn lẫn với độc vật, không tin tên nhóc con Tống Triết kia có thể thoát được.

Cười xong, gã ho khan vài tiếng, rõ ràng cảm giác được thân thể mình bắt đầu trở nên yếu ớt, gã liếc nhìn tay mình, làn da đã bắt đầu nhăn nheo, thậm chí còn xuất hiện đốm đồi mồi.

Vạn Hoa Lý phẫn uất bất bình, gã cầm chiếc chuông trên án lắc vang dội, hắc khí chuyển động mãnh liệt, âm hồn bị chọc giận, ánh mắt từ màu đen tuyền biến thành đỏ thẫm.

Mà bên này, cự long đang cắn nuốt hắc khí thì Mạnh Thiến Thiến đột nhiên ngửa đầu phát ra tiếng gào thét, hắc khí trên người tăng vọt, đổi khách thành chủ, bắt đầu cắn nuốt cự long.

Cự long do linh khí của Tống Triết huyễn hóa, nó bị cắn nuốt thì Tống Triết cũng không khá hơn là bao. Cậu kêu rên vài tiếng, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy lùi về sau vài bước.

Nghiêm Minh Nhân lo lắng, cậu không nhìn thấy mấy thứ âm khí hắc khí linh khí này nọ nhưng sau khi Mạnh Thiến Thiến đột nhiên gào thét thì Tống Triết rõ ràng có dấu hiệu bị thương.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nghiêm Minh Nhân sốt ruột không thôi, ngay lúc này cửa sân thượng bị người ta đẩy ra, một đôi chân dài bước vào, ngay sau đó là gương mặt lo lắng của Tiêu Thiên.

"Tống Tống thế nào?"

Nghiêm Minh Nhân vội vàng chạy tới: "Tiêu Thiên, nhà ông không phải có Hoàng đại sư à? Mau tìm đại sư hỗ trợ! Tống Triết giống như đã bị thương!"

Tiêu Thiên nhíu mày, nhìn Tống Triết lảo đảo muốn ngã nhưng vẫn cố gắng bấm pháp quyết, ánh mắt lóe lên ý lạnh, anh ném di động cho Nghiêm Minh Nhân: "Cậu gọi đi!"

Nghiêm Minh Nhân chụp di động gấp đến giậm chân: "Ông qua đó làm gì! Đừng có gây thêm phiền cho Tống Triết!"

Nghiêm Minh Nhân rống lớn nhưng Tiêu Thiên làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi nhanh tới chỗ Tống Triết, sau đó đưa tay nắm lấy tay cậu, quệt máu trên đầu ngón tay lên mí mắt mình.

Mẹ ơi, cái quỷ gì vậy? Cảm thấy mình gây phiền chưa đủ à?

Nghiêm Minh Nhân thật sự hận không thể chạy tới lôi Tiêu Thiên trở lại, thế nhưng cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tức giận cầm di động của Tiêu Thiên gọi điện cho Hoàng đại sư.

Hoàng đại sư nhận được điện thoại của Tiêu Thiên thì có chút kinh ngạc, dù sao thì Tiêu Thiên thực sự rất ít khi chủ động liên hệ ông, chờ đến khi nghe thấy lời nói lắp bắp hoảng loạn của Nghiêm Minh Nhân thì ông cả kinh: "Được, tôi tới ngay, cậu nói địa chỉ đi!"

Biết đại sư sẽ tới ngay lập tức, Nghiêm Minh Nhân thở phào một hơi, lúc này mới nhìn về phía Tống Triết, chuẩn bị báo tin tốt này. Thế nhưng ai có thể nói cho cậu biết, tình huống trước mắt là gì không?

Tay trái Tống Triết nắm tay Tiêu Thiên, tay phải bấm pháp quyết, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì sắc mặt tựa hồ đã ổn hơn một chút.

Sát khí trên người Tiêu Thiên cuồn cuộn không ngừng tiến vào thân thể Tống Triết, sau đó chuyển hóa thành linh khí rồi bị Tống Triết rút ra làm phép biến ảo thành hắc long, thiên sát cô tinh là khắc tinh của tất cả tà vật.

Sát khí của Tiêu Thiên tự nhiên cũng là tử địch của tà khí.

Gặp phải sát khí, hắc khí liền co rúm, rất nhanh đã bị cắn nuốt.

Bên kia Vạn Hoa Lý còn chưa kịp cao hứng được bao lâu thì âm hồn Minh Giai Nghiên đã phát ra tiếng hét thống khổ chói tai làm da đầu gã tê rần, đột nhiên, Minh Giai Nghiên vươn tay, móng tay sắc ngọn bóp chặt cổ Vạn Hoa Lý, âm phong nổi lên, hắc khí phản phệ mãnh liệt xâm nhập thân thể Vạn Hoa Lý.

Trước đó Vạn Hoa Lý đã bị thương nên không kịp né tránh, bị Minh Giai Nghiên tóm được, sau đó trơ mắt nhìn hắc khí xâm nhập thân thể.

Làm pháp bị phản phệ là chuyện vô cùng nguy hiểm, nhẹ thì bị thương nặng, nặng thì mất mạng.

Vạn Hoa Lý ói ra một ngụm máu lớn, suy ớt ngã xuống đất, hắc khí di chuyển trong thân thể, cắn nuốt từng tế bào. Hắc khí mất đi khống chế sẽ bắt đầu hành hạ chủ nhân của mình tới chết.

Tống Triết không để hắc long cắn nuốt hết thảy hắc khí mà lưu lại một tia, cậu khống chế nó trong lòng bàn tay, mặc niệm chú ngữ khắc lại ấn ký của mình, sau đó buông tay để nó tìm về chủ nhân.

Làm xong hết thảy, Tống Triết thở phào nắm chặt tay Tiêu Thiên, mỉm cười: "Anh tới thật đúng lúc."

Tiêu Thiên rất tức giận, nhìn dáng vẻ cười hì hì không hề để tâm tới an nguy bản thân của Tống Triết mà chỉ hận không thể đánh mông mấy cái, xem xem em ấy còn dám liều mạng như vậy nữa không.

Thấy Tiêu Thiên không nói lời nào mà chỉ lạnh lùng nhìn mình, Tống Triết có chút sờ sợ nói: "Không phải vì anh sẽ tới sao? Em biết anh tới nên mới không lo lắng a!"

Tiêu Thiên không quản: "Em đừng nghĩ nói vậy là xong, hôm nay nếu anh không về sớm hơn dự kiến, em nhất định đã một mình liều mạng, nói không chừng đã bị thương rồi."

"Ai nha, anh cũng nói là nếu là, em hấp thu hắc khí âm hồn Minh Giai Nghiên, năng lực gia tăng thêm một cấp, cho dù gặp phải kẻ giật dây kia thì em cũng không thua đâu. Anh đừng nóng giận mà!" Tống Triết ôm cánh tay Tiêu Thiên làm nũng, nếu không phải vì có người khác ở đây, Tống Triết chỉ hận không thể nhào tối moaz moaz Tiêu Thiên một cái, để anh đừng tức giận.

Mạnh Thiến Thiến đã tỉnh táo lại, phát hiện bản thân đang đứng trên sân thượng, mà mẹ mình thì vừa nắm tay mình vừa khóc, Mạnh Thiến Thiến có chút mờ mịt: "Mẹ, sao con lại ở đây vậy?"

Mạnh mẫu khóc tới sắp ngất: "Con gái, con mau cám ơn đại sư đi, nếu không phải có đại sư ở thì có lẽ mẹ đã mất con rồi!"

Mạnh Thiến Thiến nhìn hai người nam đang nói chuyện ở bên cạnh, có chút kinh diễm, kinh diễm xong thì mờ mịt, rốt cuộc là Nghiêm Minh Nhân nhìn không nổi nữa tiến tới giải thích mọi chuyện, lúc này Mạnh Thiến Thiến mới hoảng hoảng hốt hốt nhớ lại chuyện trước đó.

Mặc dù cô rất áy náy, rất khó chịu, thế nhưng cô thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện nhảy lầu, quá đáng sợ, quá đáng sợ, thứ đó là gì vậy? Cư nhiên muốn đầu độc tâm thần cô!

Mạnh Thiến Thiến đi theo mẹ mình tới cám ơn nhóm Tống Triết, Tống Triết khoát tay nói không cần khách khí, đồng thời bảo hai người đừng lộ ra chuyện này, Mạnh mẫu kinh sợ một phen, dĩ nhiên sẽ giữ kín chuyện này như bưng.

Mạnh Thiến Thiến mờ mịt, cô vẫn còn chìm trong cảm giác kinh sợ, dĩ nhiên Tống Triết nói gì cô sẽ làm theo cái đó.

Tống Triết đưa cho cô một lá bùa an thần, bảo cô cẩn thận đeo bên người, không cần quá áp lực, sau này cố gắng làm nhiều chuyện tốt để tích phúc cho mình, cũng tích phúc cho Minh Giai Nghiên.

Mạnh Thiến Thiến đỏ mắt gật đầu: "Vâng, tôi sẽ, không quản là vì Minh Giai Nghiên hay vì chính mình, tôi nhất định sẽ làm một người thiện lương."

Sau khi nhóm Tống Triết rời đi, Nghiêm Minh Nhân mới nhớ tới chuyện Hoàng đại sư đang chạy tới, Tiêu Thiên vội gọi điện thoại báo chuyện đã được giải quyết để ông không cần lo lắng.

Hoàng đại sư cảm thấy chuyện khá nghiêm trọng nên muốn nói chuyện với Tống Triết một chút, hai người liền hẹn gặp ở nhà Tống Triết.

Sau khi Tống Triết về tới nhà thì Hoàng đại sư đã chờ sẵn, còn chưa kịp chào hỏi đã bị Hoàng đại sư nôn nóng cắt ngang, bảo Tống Triết vào thẳng chuyện chính. Tống Triết liền kể lại đầu đuôi mọi chuyện.

"Hoàng đại sư, ngài xem xem đây rốt cuộc là thủ pháp của người nào?" Tống Triết không rõ phe phái thế lực của nhóm đại sư ở đế đô, phương diện này chỉ đành nhờ Hoàng đại sư giúp đỡ.

Hoàng Đại Hải nhíu mày: "Phương pháp oai môn tà đạo như vậy chỉ có họ Trương gây ra gió tanh mưa máu ở đế đô hơn hai mươi năm trước." Nếu như gã ta một lần nữa tái xuất thì chỉ sợ đế đô lại chấn động một phen.

"Họ Trương là ai?" Tống Triết, Tiêu Thiên cùng Nghiêm Minh Nhân cùng nghi hoặc, sao lại có người có cái tên kỳ quái như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện