Hai mươi mấy năm trước, đế đô có một vị thuật sĩ tên là Trương Viễn Trung xuất thế, gã cũng giống như Tống Triết, không rõ xuất sư, thế nhưng thiên phú cực cao, rất nhiều người ở đế đô muốn lôi kéo gã.

Trương Viễn Trung rất cao ngạo, tự cao tự đại, so đấu với các vị đại sư khác thì liên tiếp bất bại, thanh danh càng lúc càng vang dội, người muốn bái sư cũng ngày càng nhiều hơn.

"Người tự cao tự đại rất dễ té ngã." Hoàng đại sư cảm khái: "Năm đó tôi có thể xem là trưởng bối, cũng là bại tướng dưới tay gã. Tuy thiên phú gã rất cao nhưng tâm tính không tốt, có thù tất báo, lòng dạ nhỏ nhen. Không biết gã tìm đâu ra một quyển cổ pháp cấm thuật, sau đó bắt đầu thử nghiệm. Khi ấy nhóm lão già chúng tôi ở đế đô không hề hay biết, đến tận khi đế đô liên tiếp có người chết, cứ cách một ngày liền chết một người, người chết đều ở độ tuổi hai mươi đến ba mươi, ngày sinh tháng đẻ đều là người cực âm."

Tống Triết vừa nghe tới hai chữ cực âm thì liền nhíu mày, trước giờ cứ cực âm thì không phải chuyện tốt.

"Đó là cấm thuật gì?"

Hoàng đại sư nhìn xa xa, ánh mắt u ám: "Tục mệnh thuật." [kéo dài sinh mệnh]

"Tục mệnh thuật?" Tống Triết kêu lên: "Trên đời này còn có loại cấm thuật này sao?"

Hoàng đại sư thở dài: "Đó cũng là lần đầu tiên tụi tôi nghe thấy cấm thuật này. Lúc tụi tôi tìm tới Trương Viễn Trung thì chỉ cho là gã nhất thời hồ đồ, sau đó mới biết gã bị tiền tài phủ mờ mắt. Có một kẻ phú hào đã tìm tới gã, phú hào này rất giàu, tài sản đến mấy chục tỷ. Thế nhưng phú hào đã lớn tuổi, đại nạn ập tới, bác sĩ nói phú hào cao lắm chỉ có thể sống thêm nửa năm nữa mà thôi. Phú hào dĩ nhiên không muốn chết, ông ta đã tìm tới rất nhiều vị đại sư, tốn rất nhiều tiền, cuối cùng tìm tới chỗ Trương Viễn Trung. Phú hào hứa hẹn sẽ cho Trương Viễn Trung một phần ba gia sản, chỉ cần Trương Viễn Trung giúp gã sống thêm mười mấy năm."

"Sinh lão bệnh tử là thiên định, muốn nghịch thiên chắc chắn phải bỏ ra cái giá thật lớn. Tục mệnh thuật trừ bỏ sát hại rất nhiều người cực âm còn phải hấp thu khí tức long mạch, tránh được mũi Hắc Bạch Vô Thường, lịch luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ thành."

"Trương Viễn Trung bị tụi tôi đánh gãy tục mệnh thuật, gã không cam lòng từ bỏ nên bắt đầu đấu pháp với tụi tôi, mới đầu nhóm đại sư tụi tôi quả thực thương vong rất nặng. Thế nhưng sau đó tục mệnh thuật bắt đầu phản phệ, tình trạng thân thể của Trương Viễn Trung phá sinh vấn đề, trong trận đại chiến cuối cùng gã không địch nổi nhóm lão tiền bối tụi tôi nên đã trọng thương, sau đó được đám đồ đệ che chở rời đi, im hơi lặng tiếng. Tụi tôi tìm kiếm gã hơn hai mươi năm nay nhưng không hề có chút tin tức nào."

Tống Triết có chút cảm giác mơ hồ, cậu nhìn Tiêu Thiên: "Anh còn nhớ ngày sinh tháng đẻ của Dương Như Ngọc không?" Khi đó Tiêu Thiên có điều tra tư liệu Dương Như Ngọc, anh có trí nhớ siêu quần, chỉ cần suy nghĩ một chút liền nói ra đáp án cho Tống Triết.

Tống Triết tính toán một chút, quả nhiên là cực âm chi thể. Cậu lại nghĩ tới Dương Bình San, sau đó nói Tiêu Thiên lập tức tìm người thăm dò ngày sinh tháng đẻ của chồng cô.

Hoàng đại sư nhìn một loạt hành động của Tống Triết, không khỏi hỏi: "Nhóc Tống, con từng gặp Trương Viễn Trung à?"

Tống Triết có chút trầm ngâm: "Không chắc chắn có phải là người này hay không, thế nhưng con liên tiếp gặp phải hai vụ án khá trùng hợp, con hoài nghi là gã."

Nghiêm Minh Nhân cũng như Tiêu Thiên, không hẳn là người ngoại đạo không hiểu gì, nghe bọn họ nói chuyện thì hồi hộp tới mức thở mạnh cũng không dám. Nghe có vẻ rất đáng sợ, cảm giác thực chíp bông.

Tiêu Thiên gọi điện thoại xong quay lại, hiệu xuất làm việc của trợ lý rất cao, không tới mười phút đã có tin.

"Chồng Dương Bình San đã qua đời, vừa mới an táng không lâu."

Tống Triết kỳ thực đã sớm biết chồng Dương Bình San sẽ chết, thế nhưng lúc nghe thấy tin này vẫn có chút khó chịu, đại khái vì đã nếm trải được mùi vị của tình yêu nên cậu hiểu được chấp nhất của đối phương khi nhất quyết muốn ở chung với Dương Bình San, cho dù phải chết.

Dựa theo ngày sinh của chồng Dương Bình San mà Tiêu Thiên nói, Tống Triết tính toán một chút, quả nhiên cũng là cực âm chi thể.

"Xem ra gã Trương Viễn Trung kia lại bắt đầu hoạt động. Đại khái là sợ hành động quá lớn sẽ bị nhóm Hoàng đại sư ngài phát hiện nên vẫn luôn lén lén lút lút, cố gắng không bị chú ý. Không ngờ cả hai lần đều bị con quấy nhiễu." Tống Triết kể lại hai vụ việc cho Hoàng đại sư nghe, Hoàng đại sư lập tức phẫn nộ: "Đúng là thủ đoạn của gã, cứ tưởng gã đã triệt để hối cải, không ngờ tâm tư vẫn vậy. Hai mươi mấy năm nay gã không xuất hiện, không biết thủ đoạn có gia tăng hay không."

Hoàng đại sư có chút bận tâm, sau chuyện năm đó người trong huyền môn tử thương vô số, nhân tài bị hủy không ít. Thời thế phồn hoa hiện giờ rất dễ nhiễu loạn ánh mắt của nhóm thuật sĩ bọn họ. Mấy năm gần đây mấy lão bằng hữu của ông nhận đồ đệ càng lúc càng kém, linh khí của nhóm đồ tử đồ tôn cũng ít ỏi, căn bản không thể so với trước kia.

Nếu Trương Viễn Trung tái xuất, cộng thêm mấy đứa đồ đệ của gã, Hoàng đại sư thật sự không nắm chắc phần thắng.

Hoàng đại sư nói ra lo lắng trong lòng, Nghiêm Minh Nhân liền nhanh miệng nói: "Sợ gì chứ, có Tống Triết ở nhất định có thể đánh bay đám người kia. Hơn nữa nghe ý ngài thì kẻ giật dây chuyện này phỏng chừng là đám Trương Viễn Trung, ngài xem hôm nay không phải Tống Triết đã KO bọn họ rồi sao, Hoàng đại sư hoàn toàn không cần phải lo lắng."

Tống Triết không để ý tới mấy lời thổi phồng của Nghiêm Minh Nhân: "Hôm nay lúc giao thủ, nếu không có Tiêu Thiên ở thì chỉ sợ con đã không địch lại đối phương. Thế nhưng con cảm thấy người nọ không phải là Trương Viễn Trung, có lẽ là đồ đệ của gã, dù sao thì gã cũng rất cao ngạo, sẽ không trực tiếp động thủ với tiểu bối như con. Chính xác hơn là gã chướng mắt con."

Có thể nói, Tống Triết đã phân tích chuẩn xác tâm tư Trương Viễn Trung.

"Không sai, tính khí Trương Viễn Trung chính là vậy, gã xem thường giao chiến với con chính vì cảm thấy hành động đó sẽ hạ thấp giá trị của gã. Vì thế người ra tay lần này rất có thể là một đồ đệ của gã."

Thế nhưng Tống Triết có điểm không hiểu: "Kia bọn họ luyện hóa âm hồn để làm gì? Cũng vì tục mệnh thuật à?"

Hoàng đại sư lắc đầu: "Không, tục mệnh thuật không có yêu cầu này, có lẽ bọn họ đang làm tà thuật khác, cũng không biết là muốn đối phó người nào."

Tống Triết cười tinh nghịch: "Chúng ta tìm là biết thôi, con đã khắc truy tung thuật vào hắc khí."

"Truy tung thuật?" Hoàng đại sư kinh ngạc, truy tung thuật dùng trên người thì ông còn hiểu được, cư nhiên dùng trên hắc khí cũng được sao: "Tống Triết, con chắc chứ?"

Tống Triết gật đầu, không rõ vì sao Hoàng đại sư lại kinh ngạc như vậy, món này là cậu học từ bách khoa toàn thư, không thể không nói, bách khoa toàn thư thật sự rất lợi hại: "Chắc a, bây giờ con đã cảm nhận được rồi. Chúng ta xuất phát truy tìm kẻ giật dây kia thôi."

Hoàng đại sư có chút hoảng hốt, thiên phú của Tống Triết so với Trương Viễn Trung năm đó còn kinh hơn, có Tống Triết ở, còn có sát khí của Tiêu Thiên, Hoàng đại sư có chút hi vọng, có lẽ lần này huyền môn không cần tử thương vô số nữa! Tống Triết mang theo Hiên Viên Hạ Vũ kiếm, lần trước dùng nó là lần đối phó với Trần Tự Phương, bây giờ cũng sắp phủ bụi rồi.

Lúc thanh kiếm được cậu cầm trong tay thì phát ra tiếng ong ong, kim quang lóe sáng.

Nghiêm Minh Nhân nhìn mà chảy nước miếng: "Kiếm tốt, kiếm tốt a!"

Hoàng đại sư một lần nữa bị Tống Triết dọa hoảng tới không nói nên lời, đây không phải là thanh Hiên Viên Hạ Vũ kiếm trong truyền thuyết sao?! Đó chính là thần kiếm trong truyền thuyết có thể trên chém yêu ma quỷ quái dưới chém oai môn tà đạo, uy lực vô song.

"Tống Triết, thanh kiếm này ở đâu ra vậy?" Chòm râu trắng của Hoàng đại sư run lẩy bẩy, cả người sắp vỡ vụn tới nơi.

Thấy Hoàng đại sư thích, Tống Triết liền đưa thanh kiếm tới trước mặt ông: "Là sư phụ cho, nó gọi là Hiên Viên Hạ Vũ kiếm, sư phụ nói là kiếm tốt. Con dùng cũng cảm thấy vậy, dùng rất tốt."

Nhìn dáng vẻ không chút để tâm của Tống Triết, tâm Hoàng đại sư rỉ máu, đây chính là thần kiếm a, không dùng tốt sao được a? Ông tỉ mỉ kể ra lai lịch của thanh kiếm, còn thành khẩn nói: "Con phải giữ kĩ thanh thần kiếm này, không thể tùy tiện cho người khác thấy, tránh vài người nảy lòng tham."

Thứ tốt sẽ dễ dẫn dụ người ta làm ra những chuyện không nên làm.

Tống Triết nhớ kĩ trong lòng: "Cám ơn Hoàng đại sư nhắc nhở, sau này nếu không phải chuyện không thể dùng cách khác giải quyết, con sẽ không mang nó theo."

"Vậy thì tốt!"

Sau khi tra kiếm vào vỏ, Tống Triết thu thập đồ đạc rồi cùng mọi người lái xe rời đi.

Xe lái tới ngoại ô, bốn người xuống xe. Tống Triết cảm ứng được kẻ giật dây đang ở trong khu biệt thự gần đó.

Khu biệt thự này trông rất đặc biệt, có bảo an vòng tới vòng lui kiểm soát, không giống biệt thự có thể tự do ra vào ở các tiểu khu.

Tiêu Thiên nói: "Tiêu gia có biệt thự ở khu này, để tôi dẫn mọi người vào."

Tống Triết: cúi đầu trước thế lực đồng tiền!

Có Tiêu Thiên ở, nhóm người thuận lợi lái xe vào khu biệt thự, chạy tới căn biệt thự ở cuối cùng.

Tống Triết để Hoàng đại sư cùng Nghiêm Minh Nhân ngồi lại xe, cậu cùng Tiêu Thiên lén lẻn vào biệt thự. Nghiêm Minh Nhân không kháng nghị, cậu biết mình chỉ là một con gà, không cần gây thêm phiền phức cho Tống Triết. Cậu tự biết lấy mình, Hoàng đại sư vốn cũng nên đi vào, thế nhưng cũng vì cậu nên mới phải lưu lại bảo vệ.

Vừa tiến vào căn biệt thự này liền cảm nhận được sát khí nồng đậm.

Tống Triết vừa lần theo truy tung thuật vừa bấm pháp quyết xua tan sát khí.

Hai người một đường đi xuống tầng hầm, Tống Triết phát hiện đám xấu rất thích hoạt động ở dưới hầm, cứ như con chuột vậy.

Căn cứ theo thói quen cũ, Tống Triết bày trận ở ngoài cửa, sau đó lấy ra người giấy, đọc chú ngữ để nó chui vào khe cửa quan sát tình huống bên trong.

Người giấy ôm ngón tay Tống Triết cọ cọ một cái rồi ngoan ngoãn nhảy xuống đất, sau đó lách người chui vào trong khe cửa. Chỉ vài giây sau, nó chạy trở ra, thì thầm to nhỏ với Tống Triết.

Tiêu Thiên đã quen với việc Tống Triết vẫn luôn lôi ra mấy thứ đồ kỳ kỳ quái quái, anh nhìn người giấy, ngay cả mắt mũi miệng được Tống Triết vẽ bằng máu cũng cảm thấy thực đáng yêu.

Quả nhiên là một đôi, thưởng thức cũng tương tự như nhau. Món đồ chơi này nửa đêm có thể dọa hoảng đám con gái! Lần nọ Nghiêm Minh Nhân vô tình nhìn thấy cũng nổi hết da gà, còn ôm Tống Triết kêu cha gọi mẹ.

Gà chính là gà!

...*... 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện