Trịnh Tâm Như đổ số giấy tờ trong túi xách của mình ra, cô ta lật xem đi xem lại, không thể nào, số giấy tờ này không thể là giả được.
- "Không cần kiểm tra nữa đâu, chỉ cần nhìn con dấu là cô biết được thôi." Hắc Bạch Lam tốt bụng nhắc nhở.
Trịnh Tâm Như điên cuồng xé số giấy tờ đó:"Không thể, đây là công sức của tôi.."
- "Công sức? Trịnh Tâm Như, chị khiến tôi thấy khinh bỉ." Trịnh Kiều Ân nói.
Trịnh Tâm Như nhìn cô ta, hai mắt long lên sòng sọc, tại Trịnh Kiều Ân, cô ta làm phá hỏng kế hoạch của cô, cô phải giết chết cô ta, lần trước để cô ta sống sót thật quá sơ xuất.
- "Câm miệng, mày có quyền nói vậy với tao sao?" Cô ta đi đến nắm lấy tóc Trịnh Kiều Ân:"Bao nhiêu năm nay mày ăn mặc sung sướng là nhờ ai? Mày dám nói những lời như vậy với tao sao?"
- "A...thả ra...chị bị điên sao? Lam, anh mau cứu em..."
Thư kí Lê nhìn Hắc Bạch Lam, anh lạnh lùng lên tiếng:"Số cổ phần này tôi đều đã làm việc với luật sư, từ giờ nó sẽ đứng tên ông, muốn giải quyết làm sao thì tùy."
Ông Hắc nhìn anh, anh vẫn lạnh lùng hướng đi chỗ khác.
Lê Tiểu Du cầm lấy văn kiện đó đưa cho ông Hắc rồi lui ra sau.
Ông Hắc lật ra xem, đôi tay run run, sau bao nhiêu chuyện như thế, người giúp đỡ ông lại là anh.
Ông đúng là một người bố vô dụng:"Tiểu Lam, ta xin lỗi..."
Ông lên tiếng, những việc ông làm trong hai mươi bảy năm qua chỉ đổi lại được một lời xin lỗi, nghĩ anh sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Bỏ qua như vậy anh sẽ có lỗi với người mẹ dưới suối vàng của anh, có lỗi với Mạn Ninh không rõ sống chết đang ở đâu của anh.
- "Không cần lời xin lỗi đó của ông, mọi chuyện đến đây coi như kết thúc rồi, những chuyện ông làm với mẹ tôi, làm với Mạn Ninh, cả đời này ông cũng không rửa hết đâu. Hôm nay tôi cũng muốn nói với ông một chuyện luôn, từ giờ ông cứ coi như không có đứa con trai này, tôi cũng coi như không có người bố như ông." Anh lạnh giọng nói.
Ông Hắc run rẩy, nhưng lời anh vừa nói như một nhát dao cứa vào lòng ông, chính con trai lại đi từ mặt bố mình, ông thất bại rồi, thật sự thất bại rồi.
- "A..." Lúc này Trịnh Kiều Ân hét lên, cô ta ngã sõng xoài dưới sàn nhà, tay ôm lấy bụng mình.
Trịnh Tâm Như bất ngờ nhìn cô ta, phía dưới chảy một ít máu, cô ta mang thai sao? - "Lam...đau quá, anh mau cứu em...đau quá..." Trịnh Kiều Ân lên tiếng cầu xin Hắc Bạch Lam.
Anh nhìn tên vệ sĩ bên ngoài:"Đưa Trịnh tiểu thư đến bệnh viện."
- "Vâng."
Tại tổ chức, trong một căn phòng tối, Trịnh Tâm Như đang bị trói trên một chiếc ghế cùng với người đàn ông kia. Đáng lí ra anh sẽ không nhúng tay vào nữa, nhưng trị cỏ phải trị tận gốc, họ còn sống thì anh sẽ không yên tâm.
"Tít...tít...tít..." Lúc này điện thoại của anh reo lên, Hắc Bạch Lam nghe máy.
- "Lão nhị, Trịnh tiểu thư sức khỏe vốn không tốt, bị mất nhiều máu nên đã qua đời cùng đứa bé luôn rồi."
Không khí như ngưng trệ lại, mối tình đầu của anh ra đi như thế, nếu cô không cố chấp thì giờ đã có cuộc sống tốt hơn.
- "Mai táng đàng hoàng cho cô ấy." Anh thở dài, nói rồi cúp máy.
Hắc Bạch Lam nhìn Trịnh Tâm Như:"Trịnh Kiều Ân chết rồi."
Cô ta ngạc nhiên mở to mắt ra, không thể nào, cô chỉ mới đẩy nhẹ thôi. Hắc Bạch Lam nói tiếp.
- "Đâm đơn kiện vụ Trịnh Kiều Ân đi, giao cô ta cho pháp luật xử lí."
Tên thuộc hạ cúi đầu:"Vâng."
- "Không thể nào, Hắc Bạch Lam, cậu không thể làm như vậy, muốn giết hay chém thì tùy cậu, tôi không muốn vào tù ngồi, thả tôi ra...buông ra..."
Bà ta quay đầu lại nhìn anh:"Đồ độc ác, cậu nhất định sẽ bị quả báo, Lâm Mạn Ninh sẽ không bao giờ quay lại với cậu đâu, cậu đừng mơ tưởng, haha."
Ánh mắt anh hẹp lại, môi khẽ mím, hơi thở ngày càng nặng nề, hai tay nắm chặt, bà ta dám nhắc đến Mạn Ninh. Bà ta nói sai rồi, cô sẽ quay về, anh sẽ dùng cả cuộc đời này để tìm cô, cô đừng hòng chạy thoát khỏi anh.
- "Đi." Tên thuộc hạ thấy vậy liền lo lắng kéo bà ta đi.
Người đàn ông kia được bỏ bịt miệng ra, hắn ta liền nói.
- "Hắc tổng, tôi cầu xin ngài, ngài bỏ qua cho tôi đi...tôi không cố ý làm vậy đâu...tôi xin ngài..."
Hắc Bạch Lam cười lạnh, anh gọi điện cho thư kí Lê:"Lôi thị đã được thu mua lại rồi chứ?"
- "..."
- "San bằng Lôi thị, mảnh đất đó sẽ dùng để xây một cô nhi viện, nhân viên trong đó sẽ được thanh toán lương tháng này đầy đủ."
- "..."
Hắc Bạch Lam cúp máy, anh nhìn người đàn ông, rồi đứng dậy đi đến gần:"Những chuyện ông làm trời biết, đất biết, tôi biết, bao nhiêu năm qua tham nhũng, con số thật không hề nhỏ, chỉ với vài con số đó cũng đã khiến ông đi tù không có ngày ra."
- "Hắc tổng, tôi xin ngài, bây giờ tôi chẳng còn gì nữa...ngài tha cho tôi đi.."
Hắc Bạch Lam lạnh lùng quay người bước đi, anh bỏ lại một câu:"Tống hắn vào tù nốt luôn đi."
- "Vâng".
Hắn lắc đầu:"Hắc tổng...xin ngài..."
Ra đến cửa, anh nhận được điện thoại của thuộc hạ. Hắc Bạch Lam cau mày, anh nghe máy.
- "Hắc tổng, chúng tôi đã tìm ra được chỗ của Lâm tiểu thư rồi, là một bệnh viện tại Mỹ, địa chỉ cụ thể tôi sẽ gửi ngay qua cho anh."
- "Không cần kiểm tra nữa đâu, chỉ cần nhìn con dấu là cô biết được thôi." Hắc Bạch Lam tốt bụng nhắc nhở.
Trịnh Tâm Như điên cuồng xé số giấy tờ đó:"Không thể, đây là công sức của tôi.."
- "Công sức? Trịnh Tâm Như, chị khiến tôi thấy khinh bỉ." Trịnh Kiều Ân nói.
Trịnh Tâm Như nhìn cô ta, hai mắt long lên sòng sọc, tại Trịnh Kiều Ân, cô ta làm phá hỏng kế hoạch của cô, cô phải giết chết cô ta, lần trước để cô ta sống sót thật quá sơ xuất.
- "Câm miệng, mày có quyền nói vậy với tao sao?" Cô ta đi đến nắm lấy tóc Trịnh Kiều Ân:"Bao nhiêu năm nay mày ăn mặc sung sướng là nhờ ai? Mày dám nói những lời như vậy với tao sao?"
- "A...thả ra...chị bị điên sao? Lam, anh mau cứu em..."
Thư kí Lê nhìn Hắc Bạch Lam, anh lạnh lùng lên tiếng:"Số cổ phần này tôi đều đã làm việc với luật sư, từ giờ nó sẽ đứng tên ông, muốn giải quyết làm sao thì tùy."
Ông Hắc nhìn anh, anh vẫn lạnh lùng hướng đi chỗ khác.
Lê Tiểu Du cầm lấy văn kiện đó đưa cho ông Hắc rồi lui ra sau.
Ông Hắc lật ra xem, đôi tay run run, sau bao nhiêu chuyện như thế, người giúp đỡ ông lại là anh.
Ông đúng là một người bố vô dụng:"Tiểu Lam, ta xin lỗi..."
Ông lên tiếng, những việc ông làm trong hai mươi bảy năm qua chỉ đổi lại được một lời xin lỗi, nghĩ anh sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Bỏ qua như vậy anh sẽ có lỗi với người mẹ dưới suối vàng của anh, có lỗi với Mạn Ninh không rõ sống chết đang ở đâu của anh.
- "Không cần lời xin lỗi đó của ông, mọi chuyện đến đây coi như kết thúc rồi, những chuyện ông làm với mẹ tôi, làm với Mạn Ninh, cả đời này ông cũng không rửa hết đâu. Hôm nay tôi cũng muốn nói với ông một chuyện luôn, từ giờ ông cứ coi như không có đứa con trai này, tôi cũng coi như không có người bố như ông." Anh lạnh giọng nói.
Ông Hắc run rẩy, nhưng lời anh vừa nói như một nhát dao cứa vào lòng ông, chính con trai lại đi từ mặt bố mình, ông thất bại rồi, thật sự thất bại rồi.
- "A..." Lúc này Trịnh Kiều Ân hét lên, cô ta ngã sõng xoài dưới sàn nhà, tay ôm lấy bụng mình.
Trịnh Tâm Như bất ngờ nhìn cô ta, phía dưới chảy một ít máu, cô ta mang thai sao? - "Lam...đau quá, anh mau cứu em...đau quá..." Trịnh Kiều Ân lên tiếng cầu xin Hắc Bạch Lam.
Anh nhìn tên vệ sĩ bên ngoài:"Đưa Trịnh tiểu thư đến bệnh viện."
- "Vâng."
Tại tổ chức, trong một căn phòng tối, Trịnh Tâm Như đang bị trói trên một chiếc ghế cùng với người đàn ông kia. Đáng lí ra anh sẽ không nhúng tay vào nữa, nhưng trị cỏ phải trị tận gốc, họ còn sống thì anh sẽ không yên tâm.
"Tít...tít...tít..." Lúc này điện thoại của anh reo lên, Hắc Bạch Lam nghe máy.
- "Lão nhị, Trịnh tiểu thư sức khỏe vốn không tốt, bị mất nhiều máu nên đã qua đời cùng đứa bé luôn rồi."
Không khí như ngưng trệ lại, mối tình đầu của anh ra đi như thế, nếu cô không cố chấp thì giờ đã có cuộc sống tốt hơn.
- "Mai táng đàng hoàng cho cô ấy." Anh thở dài, nói rồi cúp máy.
Hắc Bạch Lam nhìn Trịnh Tâm Như:"Trịnh Kiều Ân chết rồi."
Cô ta ngạc nhiên mở to mắt ra, không thể nào, cô chỉ mới đẩy nhẹ thôi. Hắc Bạch Lam nói tiếp.
- "Đâm đơn kiện vụ Trịnh Kiều Ân đi, giao cô ta cho pháp luật xử lí."
Tên thuộc hạ cúi đầu:"Vâng."
- "Không thể nào, Hắc Bạch Lam, cậu không thể làm như vậy, muốn giết hay chém thì tùy cậu, tôi không muốn vào tù ngồi, thả tôi ra...buông ra..."
Bà ta quay đầu lại nhìn anh:"Đồ độc ác, cậu nhất định sẽ bị quả báo, Lâm Mạn Ninh sẽ không bao giờ quay lại với cậu đâu, cậu đừng mơ tưởng, haha."
Ánh mắt anh hẹp lại, môi khẽ mím, hơi thở ngày càng nặng nề, hai tay nắm chặt, bà ta dám nhắc đến Mạn Ninh. Bà ta nói sai rồi, cô sẽ quay về, anh sẽ dùng cả cuộc đời này để tìm cô, cô đừng hòng chạy thoát khỏi anh.
- "Đi." Tên thuộc hạ thấy vậy liền lo lắng kéo bà ta đi.
Người đàn ông kia được bỏ bịt miệng ra, hắn ta liền nói.
- "Hắc tổng, tôi cầu xin ngài, ngài bỏ qua cho tôi đi...tôi không cố ý làm vậy đâu...tôi xin ngài..."
Hắc Bạch Lam cười lạnh, anh gọi điện cho thư kí Lê:"Lôi thị đã được thu mua lại rồi chứ?"
- "..."
- "San bằng Lôi thị, mảnh đất đó sẽ dùng để xây một cô nhi viện, nhân viên trong đó sẽ được thanh toán lương tháng này đầy đủ."
- "..."
Hắc Bạch Lam cúp máy, anh nhìn người đàn ông, rồi đứng dậy đi đến gần:"Những chuyện ông làm trời biết, đất biết, tôi biết, bao nhiêu năm qua tham nhũng, con số thật không hề nhỏ, chỉ với vài con số đó cũng đã khiến ông đi tù không có ngày ra."
- "Hắc tổng, tôi xin ngài, bây giờ tôi chẳng còn gì nữa...ngài tha cho tôi đi.."
Hắc Bạch Lam lạnh lùng quay người bước đi, anh bỏ lại một câu:"Tống hắn vào tù nốt luôn đi."
- "Vâng".
Hắn lắc đầu:"Hắc tổng...xin ngài..."
Ra đến cửa, anh nhận được điện thoại của thuộc hạ. Hắc Bạch Lam cau mày, anh nghe máy.
- "Hắc tổng, chúng tôi đã tìm ra được chỗ của Lâm tiểu thư rồi, là một bệnh viện tại Mỹ, địa chỉ cụ thể tôi sẽ gửi ngay qua cho anh."
Danh sách chương