Hắc Bạch Lam tưởng bản thân mình đã nghe lầm, anh kích động hỏi lại:"Thật vậy sao? Thế tình hình cô ấy thế nào rồi?"
- "..."
Anh cau mày, không ổn lắm sao? Không ổn là như thế nào? Không được, anh phải gặp cô ngay lập tức, anh nói:"Mau đặt vé máy bay cho tôi, trong hôm nay."
- "..."
Hắc Bạch Lam cúp máy, anh bước ra xe, lái xe rời khỏi chỗ này, từ đây ra đến sân bay mất đến ba mươi phút, cũng may giao thông ở đây rất tốt, nếu không, tắc đường sẽ mất cả tiếng đồng hồ. Hắc Bạch Lam gọi điện cho Lê Tiểu Du.
Nhà hàng, Lê Tiểu Du đang ăn trưa cùng Hoắc Thuyến, thấy điện thoại của anh cô liền nghe máy, Hoắc Thuyến đã kịp nhìn ra là ai gọi, gương mặt phút chốc liền có màu đen.
- "Alô, Hắc tổng, anh có chuyện gì thế?"
Hắc Bạch Lam nói:"Săp tới tôi phải qua Mỹ hai hoặc ba ngày, nhanh nhất là một ngày, mọi việc ở công ty giao cho cô, có gì liên lạc với Hàn Thiên Lãnh."
Lê Tiểu Du kêu khổ, thường ngày thời gian cô và Hoắc Thuyến bên nhau đã ít, bây giờ còn giúp anh, thời gian đâu mà ở cùng Hoắc Thuyến cơ chứ. Lại nói, liên lạc với Hàn Thiên Lãnh sao? Thà tự mình làm còn hơn, Hàn Thiên Lãnh thì ăn rồi quấn bên vợ con của anh ấy, dạo này thư kí cũng cả gan không chịu tăng ca, bởi vì thư kí Hoàng của Hàn Thiên Lãnh cũng đã có Tiểu Á.
- "Tôi biết rồi. Nhưng sao anh đi đột xuất thế? Ở công ty vẫn còn vài văn kiện cần anh kí." Lê Tiểu Du nói.
Hắc Bạch Lam cau mày:"Vậy sao? Cứ để đó đi, khi nào về tôi xem qua."
- "Hắc tổng, anh đi có việc gì thế?" Lê Tiểu Du hỏi.
Hắc Bạch Lam nghĩ đến mình sắp được gặp Mạn Ninh, tâm tình không tốt mấy ngày nay đều tan biến đi, anh nói:"Đã tìm được Mạn Ninh rồi, tôi đi đón cô ấy về."
- "Thật sao? Cô ấy đang ở đâu? Bây giờ thế nào rồi?"
Hắc Bạch Lam cười:"Tôi không có thời gian trả lời đâu, tôi cúp máy đây, làm việc đàng hoàng, tôi không ngại trừ lương của cô đâu."
Nói rồi anh cúp máy, Lê Tiểu Du bĩu môi rồi cất điện thoại, cô lúc này mới để ý đến gương mặt khó coi của Hoắc Thuyến.
- "Anh sao thế?"
Hoắc Thuyến trả lời:"Em và hắn nói chuyện cứ như tình nhân ấy nhỉ?"
- "Nói gì thế? Anh ấy đã có Mạn Ninh rồi, làm sao em với anh ấy có thể trở thành tình nhân được, lại nói, mấy năm nay làm việc cạnh Hắc tổng, em và anh ấy vẫn luôn vậy mà."
Hoắc Thuyến gải gải đôi lông mày:"Em nói thiếu rồi?"
- "Có sao? Em nói thiếu cái gì?" Lê Tiểu Du tinh nghịch chống cằm hỏi anh.
Hoắc Thuyến ngắt mũi cô:"Hắn có Mạn Ninh, còn em có anh, hai người không thể trở thành nhân tình được."
Lê Tiểu Du bật cười, cô gật đầu:"Phải, anh nói đúng."
Hắc Bạch Lam xuống xe, anh đi vào trong, đáng lí ra đặt vé máy bay sẽ không nhanh có như vậy, nhưng thế lực của anh cũng không nhỏ, việc này thật ra cũng chẳng khó khăn gì.
Sau khi kiểm tra qua máy an ninh, anh bước vào cánh cửa bên kia rồi đi vào trong, sau ba mươi phút mọi thủ tục đã hoàn tất, anh mới bước lên máy bay, nhanh chóng tìm ghế ở khoang hạng nhất của mình rồi ngồi xuống.
Anh gọi điện cho Mạn Ninh một lần nữa, nhưng vẫn là tiếng nói lạnh tanh của tổng đài, nếu là trước đây anh sẽ rất thất vọng, nhưng bây giờ anh đã biết cô ở đâu rồi, không còn lo sợ gì nữa, anh nắm chắc chiếc điện thoại.
Mạn Ninh, em đợi anh, lần này anh sẽ không để em gặp phải chuyện gì nữa đâu. Mọi chuyện đã qua rồi.
- "Đến giờ máy bay cất cánh, mong quý khách vui lòng tắt điện thoại và cài dây an toàn.." Tiếng của tiếp viên hành không phát ra từ bộ đàm.
Anh tắt nguồn rồi bỏ váo trong túi áo. Mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ...
Sân bay Quốc tế tại Mỹ, Hắc Bạch Lam đi từ trong sân bay đi ra, bầu trời nước Mỹ về đêm thật đẹp, chỉ là anh đi vội quá không kịp mang theo áo ấm nên có chút lạnh, một chiếc xe taxi đỗ lại.
- "Ngài có muốn đi đâu không?" Chủ taxi nói chuyện với anh thành thạo bằng tiếng Trung.
Hắc Bạch Lam mở cửa ngồi vào phía sau, anh nói:"Làm ơn cho tôi đến bệnh viện Mayo clinic."
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Hắc Bạch Lam trả tiền rồi đi vào bên trong. Bây giờ là hai giờ sáng nên bệnh viện rất vắng vẻ, y tá trực cũng ít, hành lang sáng trưng thấp thoáng dáng người cao lớn của anh.
Hắc Bạch Lam đi đến phòng đặc biệt giành cho bệnh nhân, cách một ô kính nhỏ ở cánh cửa, anh nhìn vào bên trong. Giờ phút này nhìn thấy cô anh tưởng như mình đang mơ vậy.
Lâm Mạn Ninh - người con gái anh yêu thương nhất cuộc đời đang nằm bên trong, im lìm nằm trên giường bệnh, cô gầy đi nhiều quá, khuôn mặt hốc hác, xanh xao.
Đây là lỗi của anh, đã không bảo vệ cô thật tốt. Anh và cô cách nhau chỉ có cánh cửa, nhưng tại sao anh vẫn thấy mình và cô xa nhau đến thế, như ngăn cách bởi cả nhiều con người.
Bên trong phòng bệnh, cha mẹ Lâm đã mệt moi ngủ thếp đi, trên giường, Lâm Mạn Ninh vẫn bất động nằm đó, nhưng đôi mắt cô khẽ đảo qua, dường như cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Một giọt nước mắt lăn xuống, cô cảm thấy mình đang lạc ở nơi nào đó rất nhiều khói, bóng đen dày đặc, và cô thấy anh đang vui vẻ cùng Tô Duệ, điều này khiến tim cô đau lắm, muốn tỉnh nhưng lại không tỉnh được, nhưng nếu tỉnh được cô cũng không muốn tỉnh.
Tỉnh lại để thấy anh ôm ấp Tô Duệ sao? Cô không thể, hãy để cô ích kỉ với bản thân mình đi, giữ mãi kỉ niệm anh và cô vui vẻ bên nhau.
Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên tấm kính, như muốn chạm vào gương mặt đó của cô. Nhưng anh lại rụt tay lại, anh quay người đi tìm bác sĩ, anh muốn tìm hiểu rõ tình hình của cô rồi sẽ đón cô về chữa trị.
Hắc Bạch Lam đi vào thang máy, anh liên lạc với vị bác sĩ đã hẹn khi đang ngồi trên máy bay, vị bác sĩ này là người theo dõi bệnh tình của cô trong mấy ngày nay.
- "Tình hình của cô ấy không ổn lắm, lúc trước mới chuyển đến đây điều trị cũng với tình trạng này. Đây là phần máu bầm trong não của cô ấy, vì cô ấy chưa tỉnh lại nên tôi không dám mạo hiểm làm phẫu thuật lần hai." Bác sĩ vừa nói vừa chỉ lên kết quả chụp phim của cô.
Hắc Bạch Lam cau mày:"Vậy bây giờ phải làm thế nào?"
- "Có lẽ cô ấy không hợp với môi trường trong bệnh viện, anh thử đưa cô ấy về nhà một thời gian rồi mời bác sĩ về nhà chữa bệnh xem sao?" Chúng tôi cũng gặp một vài trường hợp như thế, nhưng mười người cũng chỉ có hai người thành công."
- "..."
Anh cau mày, không ổn lắm sao? Không ổn là như thế nào? Không được, anh phải gặp cô ngay lập tức, anh nói:"Mau đặt vé máy bay cho tôi, trong hôm nay."
- "..."
Hắc Bạch Lam cúp máy, anh bước ra xe, lái xe rời khỏi chỗ này, từ đây ra đến sân bay mất đến ba mươi phút, cũng may giao thông ở đây rất tốt, nếu không, tắc đường sẽ mất cả tiếng đồng hồ. Hắc Bạch Lam gọi điện cho Lê Tiểu Du.
Nhà hàng, Lê Tiểu Du đang ăn trưa cùng Hoắc Thuyến, thấy điện thoại của anh cô liền nghe máy, Hoắc Thuyến đã kịp nhìn ra là ai gọi, gương mặt phút chốc liền có màu đen.
- "Alô, Hắc tổng, anh có chuyện gì thế?"
Hắc Bạch Lam nói:"Săp tới tôi phải qua Mỹ hai hoặc ba ngày, nhanh nhất là một ngày, mọi việc ở công ty giao cho cô, có gì liên lạc với Hàn Thiên Lãnh."
Lê Tiểu Du kêu khổ, thường ngày thời gian cô và Hoắc Thuyến bên nhau đã ít, bây giờ còn giúp anh, thời gian đâu mà ở cùng Hoắc Thuyến cơ chứ. Lại nói, liên lạc với Hàn Thiên Lãnh sao? Thà tự mình làm còn hơn, Hàn Thiên Lãnh thì ăn rồi quấn bên vợ con của anh ấy, dạo này thư kí cũng cả gan không chịu tăng ca, bởi vì thư kí Hoàng của Hàn Thiên Lãnh cũng đã có Tiểu Á.
- "Tôi biết rồi. Nhưng sao anh đi đột xuất thế? Ở công ty vẫn còn vài văn kiện cần anh kí." Lê Tiểu Du nói.
Hắc Bạch Lam cau mày:"Vậy sao? Cứ để đó đi, khi nào về tôi xem qua."
- "Hắc tổng, anh đi có việc gì thế?" Lê Tiểu Du hỏi.
Hắc Bạch Lam nghĩ đến mình sắp được gặp Mạn Ninh, tâm tình không tốt mấy ngày nay đều tan biến đi, anh nói:"Đã tìm được Mạn Ninh rồi, tôi đi đón cô ấy về."
- "Thật sao? Cô ấy đang ở đâu? Bây giờ thế nào rồi?"
Hắc Bạch Lam cười:"Tôi không có thời gian trả lời đâu, tôi cúp máy đây, làm việc đàng hoàng, tôi không ngại trừ lương của cô đâu."
Nói rồi anh cúp máy, Lê Tiểu Du bĩu môi rồi cất điện thoại, cô lúc này mới để ý đến gương mặt khó coi của Hoắc Thuyến.
- "Anh sao thế?"
Hoắc Thuyến trả lời:"Em và hắn nói chuyện cứ như tình nhân ấy nhỉ?"
- "Nói gì thế? Anh ấy đã có Mạn Ninh rồi, làm sao em với anh ấy có thể trở thành tình nhân được, lại nói, mấy năm nay làm việc cạnh Hắc tổng, em và anh ấy vẫn luôn vậy mà."
Hoắc Thuyến gải gải đôi lông mày:"Em nói thiếu rồi?"
- "Có sao? Em nói thiếu cái gì?" Lê Tiểu Du tinh nghịch chống cằm hỏi anh.
Hoắc Thuyến ngắt mũi cô:"Hắn có Mạn Ninh, còn em có anh, hai người không thể trở thành nhân tình được."
Lê Tiểu Du bật cười, cô gật đầu:"Phải, anh nói đúng."
Hắc Bạch Lam xuống xe, anh đi vào trong, đáng lí ra đặt vé máy bay sẽ không nhanh có như vậy, nhưng thế lực của anh cũng không nhỏ, việc này thật ra cũng chẳng khó khăn gì.
Sau khi kiểm tra qua máy an ninh, anh bước vào cánh cửa bên kia rồi đi vào trong, sau ba mươi phút mọi thủ tục đã hoàn tất, anh mới bước lên máy bay, nhanh chóng tìm ghế ở khoang hạng nhất của mình rồi ngồi xuống.
Anh gọi điện cho Mạn Ninh một lần nữa, nhưng vẫn là tiếng nói lạnh tanh của tổng đài, nếu là trước đây anh sẽ rất thất vọng, nhưng bây giờ anh đã biết cô ở đâu rồi, không còn lo sợ gì nữa, anh nắm chắc chiếc điện thoại.
Mạn Ninh, em đợi anh, lần này anh sẽ không để em gặp phải chuyện gì nữa đâu. Mọi chuyện đã qua rồi.
- "Đến giờ máy bay cất cánh, mong quý khách vui lòng tắt điện thoại và cài dây an toàn.." Tiếng của tiếp viên hành không phát ra từ bộ đàm.
Anh tắt nguồn rồi bỏ váo trong túi áo. Mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ...
Sân bay Quốc tế tại Mỹ, Hắc Bạch Lam đi từ trong sân bay đi ra, bầu trời nước Mỹ về đêm thật đẹp, chỉ là anh đi vội quá không kịp mang theo áo ấm nên có chút lạnh, một chiếc xe taxi đỗ lại.
- "Ngài có muốn đi đâu không?" Chủ taxi nói chuyện với anh thành thạo bằng tiếng Trung.
Hắc Bạch Lam mở cửa ngồi vào phía sau, anh nói:"Làm ơn cho tôi đến bệnh viện Mayo clinic."
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Hắc Bạch Lam trả tiền rồi đi vào bên trong. Bây giờ là hai giờ sáng nên bệnh viện rất vắng vẻ, y tá trực cũng ít, hành lang sáng trưng thấp thoáng dáng người cao lớn của anh.
Hắc Bạch Lam đi đến phòng đặc biệt giành cho bệnh nhân, cách một ô kính nhỏ ở cánh cửa, anh nhìn vào bên trong. Giờ phút này nhìn thấy cô anh tưởng như mình đang mơ vậy.
Lâm Mạn Ninh - người con gái anh yêu thương nhất cuộc đời đang nằm bên trong, im lìm nằm trên giường bệnh, cô gầy đi nhiều quá, khuôn mặt hốc hác, xanh xao.
Đây là lỗi của anh, đã không bảo vệ cô thật tốt. Anh và cô cách nhau chỉ có cánh cửa, nhưng tại sao anh vẫn thấy mình và cô xa nhau đến thế, như ngăn cách bởi cả nhiều con người.
Bên trong phòng bệnh, cha mẹ Lâm đã mệt moi ngủ thếp đi, trên giường, Lâm Mạn Ninh vẫn bất động nằm đó, nhưng đôi mắt cô khẽ đảo qua, dường như cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Một giọt nước mắt lăn xuống, cô cảm thấy mình đang lạc ở nơi nào đó rất nhiều khói, bóng đen dày đặc, và cô thấy anh đang vui vẻ cùng Tô Duệ, điều này khiến tim cô đau lắm, muốn tỉnh nhưng lại không tỉnh được, nhưng nếu tỉnh được cô cũng không muốn tỉnh.
Tỉnh lại để thấy anh ôm ấp Tô Duệ sao? Cô không thể, hãy để cô ích kỉ với bản thân mình đi, giữ mãi kỉ niệm anh và cô vui vẻ bên nhau.
Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên tấm kính, như muốn chạm vào gương mặt đó của cô. Nhưng anh lại rụt tay lại, anh quay người đi tìm bác sĩ, anh muốn tìm hiểu rõ tình hình của cô rồi sẽ đón cô về chữa trị.
Hắc Bạch Lam đi vào thang máy, anh liên lạc với vị bác sĩ đã hẹn khi đang ngồi trên máy bay, vị bác sĩ này là người theo dõi bệnh tình của cô trong mấy ngày nay.
- "Tình hình của cô ấy không ổn lắm, lúc trước mới chuyển đến đây điều trị cũng với tình trạng này. Đây là phần máu bầm trong não của cô ấy, vì cô ấy chưa tỉnh lại nên tôi không dám mạo hiểm làm phẫu thuật lần hai." Bác sĩ vừa nói vừa chỉ lên kết quả chụp phim của cô.
Hắc Bạch Lam cau mày:"Vậy bây giờ phải làm thế nào?"
- "Có lẽ cô ấy không hợp với môi trường trong bệnh viện, anh thử đưa cô ấy về nhà một thời gian rồi mời bác sĩ về nhà chữa bệnh xem sao?" Chúng tôi cũng gặp một vài trường hợp như thế, nhưng mười người cũng chỉ có hai người thành công."
Danh sách chương