Nếu bọn hắn tiếp tục dựa vào Diệp Thiên nhất định sẽ khiến danh tiếng bị ảnh hưởng. Bốn người không đến đây để tận hưởng, nếu muốn bọn hắn đã có thể từ chối lời đề nghị tham gia chương trình. Chu Minh Hạo trình bày suy nghĩ của mình rồi trịnh trọng nói:
- Diệp Thiên, hôm nay cảm tạ ngươi đã giúp đỡ. Ngôi nhà này là do ngươi xây dựng, ngươi muốn làm thế nào, thậm chí nghỉ dưỡng ở đây hết một tháng cũng không ai dám có ý kiến. Nhưng bọn ta không được.
Ba người còn lại khẽ gật đầu, giống như đồng tình với ý kiến này. Diệp Thiên cũng không rõ ràng lắm về thế giới của nghệ sĩ bọn hắn nên cũng không khuyên nhiều. Dù sao chính bản thân hắn cũng chỉ định ở lại một tuần, sau đó sẽ bắt đầu nhiệm vụ Tần Khinh Tuyết giao phó. Vốn dĩ hắn có thể hoàn thành nó trong thời gian ngắn nhất, nhưng ngẫm lại có đến hơn một tháng, làm quá nhanh sẽ sớm thất nghiệp…dù sao tần số não của Diệp Thiên vẫn chưa hoàn toàn bắt nhịp được với người của thế giới này.
Dùng bữa tối xong, năm người chơi đùa ca hát đến tận đêm khuya. Bọn hắn đã sớm tắt thiết bị ghi hình, có nói gì cũng không lo bị ai nghe được. Nửa đêm về sau, mỗi người đều về phòng riêng để ngủ. Lượng nước ngọt quá ít không đủ để tắm rửa, hai người Vũ Minh Hạo và Đại Lãng thì không sao, Chu Tử Uyển cùng Lâm Liễu Liễu tỏ ra khá khó chịu.
Diệp Thiên có ngủ hay không cũng không quan trọng. Suy nghĩ một lát, hắn liền vác dao găm vào rừng, trực tiếp làm một cái bể lọc nước khổng lồ. Tính cách của Diệp Thiên có chút cầu toàn, nếu có thứ gì không hoàn hảo sẽ khiến hắn rất khó chịu, đặc biệt là cảm giác thiếu một thứ gì đó.
Trọn vẹn một đêm, khi bốn người tỉnh dậy, bọn hắn tìm Diệp Thiên dùng bữa sáng nhưng không thấy. Bước ra khỏi nhà, nhìn sang phía bên cạnh đã thấy một khối kiến trúc bằng gỗ khổng lồ. Đây rõ ràng là bể lọc nước tối hôm qua Diệp Thiên nhắc đến.
Diệp Thiên dựa trên các nguyên lý cơ bản làm một đường ống hút nước biển vào bể nước. Ống nước làm từ các ốc trúc lớn rỗng ruột, dùng các bánh xe bằng gỗ và ròng rọc. Vì sức chịu đựng của đồ bằng gỗ có hạn, Diệp Thiên không thể đạp quá nhanh, hắn dùng tốc độ tối đa, trong vòng một giờ rốt cuộc cũng bơm được đầy nước vào bể. Nước ngọt được chứa trong một chiếc bồn lớn có vòi khóa, nối liền với bể lọc nước.
Nhìn thấy bốn người, Diệp Thiên cười nói:
- Tối qua có chút nhàm chán, tiện tay hoàn thành thứ này. Trước tiên các ngươi tắm rửa một chút, ta sẽ đi chuẩn bị bữa sáng. Phải rồi, ta phát hiện một ít trái cây chưa tinh dầu khá thơm nên chiết xuất một ít, các ngươi có thể dùng tạm như dầu gội, hiệu quả cũng rất tốt.
Đại Lãng thấp giọng nói với Chu Minh Hạo:
- Minh Hạo, tiểu tử Diệp Thiên này còn là người sao? Chu Minh Hạo ngập ngừng đáp lại:
- Hẳn là hắn có khí lực lớn cũng kỹ năng sinh tồn khá mạnh mẽ?
- Khá?
- Được rồi, ta thừa nhận, tên này rõ ràng là một quái vật. Khó trách Tần tổng xem trọng hắn như vậy.
Chu Tử Uyển nhìn Diệp Thiên, ánh mắt lại càng sáng hơn. Nàng cảm thấy người này rất thú vị. Có lẽ về sau nên thử hắn một chút…
Mọi người theo lời Diệp Thiên dùng nước ngọt tắm rửa, sau đó dùng bữa sáng. Bữa sáng cũng không đơn giản. Ngoại trừ phần lương thực ban tổ chức cho từ trước, Diệp Thiên tối qua tiện tay hái thêm không ít trái cây, đồng thời làm vài đĩa cá sống theo phong cách đặc biệt, không tanh lại rất ngọt thịt. Trong nhất thời bốn người đều có suy nghĩ, khu nghĩ dưỡng năm sao ở bãi biển cũng chỉ đến như vậy mà thôi. Rời đi có chút đáng tiếc, nhưng lại không thể không rời đi.
Dùng xong bữa sáng, Chu Minh Hạo và những người khác vội vã dọn đồ cáo biệt. Bọn hắn sợ ở thêm một lát nữa sẽ đi không nổi. Ngoại trừ Diệp Thiên, bốn người vẫn hoạt động theo nhóm. Để ba người kia đi trước một đoạn, Chu Tử Uyển mới nhìn sang Diệp Thiên:
- Ta nhận được lời mời tham gia một bộ phim. Ban đầu vốn dĩ không có hứng thú vì nghe nói kịch bản thậm chí còn chưa được viết xong. Nhưng hiện tại ta quả thực rất muốn tham gia.
Nàng nói xong câu đó liền bước nhanh theo ba người kia, để lại Diệp Thiên với gương mặt khó hiểu. Nàng tham gia một bộ phim có gì đặc biệt sao? Cần gì phải nói với ta? Đợi đã, lời mời, kịch bản chưa viết xong, lẽ nào… var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
- A, rất chờ mong được hợp tác với ngươi. Tuy ta không quan tâm đến danh tiếng, thế nhưng bộ phim đầu tay không thể quá tệ, nếu không ta sẽ cả thấy rất mất mặt.
Bốn người rời đi, đồng thời tự hứa với bản thân sẽ không trở lại. Không rõ vì nguyên nhân gì, truyền hình trực tiếp không tiếp tục chiếu hình ảnh của Diệp Thiên, việc hắn tự tay xây nhà là bể chứa nước vẫn chưa bị phát hiện.
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Thiên ngoài ăn ngủ, đi vòng quanh thu thập thức ăn, tiện thể giết vài con thú hoang thì không có gì đặc biệt. Cuộc sống của hắn bình yên là vậy, những người khác lại vô cùng gian nan. Trong mọi chương trình Sinh Hoạt Trên Hoang Đảo, khoảng thời gian đầu lúc nào cũng là khó khăn nhất. Mọi người chưa làm quen được với hoàn cảnh sống, rất dễ rơi vào tình trạng thiếu lương thực, bị côn trùng và thú hoang tấn công, tệ hại nhất chính là dùng các loại thực vật chưa rõ để rồi trúng độc.
Trong vòng một tuần đầu tiên đã có hai mươi ba người bị loại, trong đó gồm ba nhóm bị loại hoàn toàn cùng tám người đơn lẻ. Những nhóm được sắp xếp ở vị trí khác nhau trong quá trình di chuyển cũng bắt đầu phát sinh ra chạm. Thay vì hợp tác, bọn hắn lại nảy sinh xích mích. Vì nguồn thức ăn an toàn khá hạn chế, đa phần là các loại thực vật lạ, tùy tiện dùng rất có thể trúng độc, quá trình tranh đấu vì lương thực rất gay gắt. Chương trình có cấm việc giết người, nhưng đấu tranh sinh tồn, xảy ra chút xô xát là điều chấp nhận được. Có vài nhóm dựa vào kỹ năng bắt giữ đối thủ để chiếm địa bàn, dùng đối phương như thuộc hạ. Thậm chí có những kẻ mạnh tay hơn, trực tiếp buộc đối phương phải từ bỏ cuộc chơi.
Nghỉ ngơi hết một tuần, Diệp Thiên cũng hoàn thành hàng rào cùng vài cái bẫy đơn giản quanh nhà rồi mới rời đi. Hắn đã tự kỷ chán, muốn tìm người chơi cùng.
Sử dụng thần thức tìm kiếm rất đơn giản, dù sao thể chất đám người kia so với người bình thường vẫn có chút khác biệt. Thế nhưng Diệp Thiên không thích, đã muốn hòa nhập thế thế giới này thì nên làm theo cách của con người ở đây. Nếu mọi việc quá đơn giản sẽ nhanh nhàm chán. Đó cũng là một trong những lý do Diệp Thiên chọn nghề diễn viên, một nghề mà hắn biết chắc bản thân không giỏi.
Dùng thuật ngữ chính xác là điều tra, nhưng một kẻ chẳng có chút kinh nghiệm nào, chỉ quen dùng sức mạnh như Diệp Thiên thật sự không biết điều tra từ đâu. Suy nghĩ một lát, có lẽ bước đầu tiên nên là hỏi thăm thông tin từ một vài người. Do đã đọc qua một ít tiểu thuyết trinh thám trong nhà sách, Diệp Thiên biết được một trong những phương pháp điều tra hiệu quả nhất chính là đối thoại. Về phần tìm manh mối gì từ dấu vết gì đó hắn hoàn toàn mù tịt.
May mắn Tần Khinh Tuyết cũng không làm khó Diệp Thiên. Nàng thông qua thiết bị truyền tin ban đầu để thông báo cho hắn.
- Ta đã yêu cầu máy bay không người lái mini và vệ tinh không quay những khu vực có bán kính hai km quanh ngươi, có thể tự do hành động. Gần đây có vài kẻ lạ mặt đang tìm cách tiếp cận khu vực trung tâm, phiền người đến đó kiểm tra một chuyến. Ta sẽ lập tức gửi bản đồ điện tử Hoang Đảo đến cho ngươi.
- Diệp Thiên, hôm nay cảm tạ ngươi đã giúp đỡ. Ngôi nhà này là do ngươi xây dựng, ngươi muốn làm thế nào, thậm chí nghỉ dưỡng ở đây hết một tháng cũng không ai dám có ý kiến. Nhưng bọn ta không được.
Ba người còn lại khẽ gật đầu, giống như đồng tình với ý kiến này. Diệp Thiên cũng không rõ ràng lắm về thế giới của nghệ sĩ bọn hắn nên cũng không khuyên nhiều. Dù sao chính bản thân hắn cũng chỉ định ở lại một tuần, sau đó sẽ bắt đầu nhiệm vụ Tần Khinh Tuyết giao phó. Vốn dĩ hắn có thể hoàn thành nó trong thời gian ngắn nhất, nhưng ngẫm lại có đến hơn một tháng, làm quá nhanh sẽ sớm thất nghiệp…dù sao tần số não của Diệp Thiên vẫn chưa hoàn toàn bắt nhịp được với người của thế giới này.
Dùng bữa tối xong, năm người chơi đùa ca hát đến tận đêm khuya. Bọn hắn đã sớm tắt thiết bị ghi hình, có nói gì cũng không lo bị ai nghe được. Nửa đêm về sau, mỗi người đều về phòng riêng để ngủ. Lượng nước ngọt quá ít không đủ để tắm rửa, hai người Vũ Minh Hạo và Đại Lãng thì không sao, Chu Tử Uyển cùng Lâm Liễu Liễu tỏ ra khá khó chịu.
Diệp Thiên có ngủ hay không cũng không quan trọng. Suy nghĩ một lát, hắn liền vác dao găm vào rừng, trực tiếp làm một cái bể lọc nước khổng lồ. Tính cách của Diệp Thiên có chút cầu toàn, nếu có thứ gì không hoàn hảo sẽ khiến hắn rất khó chịu, đặc biệt là cảm giác thiếu một thứ gì đó.
Trọn vẹn một đêm, khi bốn người tỉnh dậy, bọn hắn tìm Diệp Thiên dùng bữa sáng nhưng không thấy. Bước ra khỏi nhà, nhìn sang phía bên cạnh đã thấy một khối kiến trúc bằng gỗ khổng lồ. Đây rõ ràng là bể lọc nước tối hôm qua Diệp Thiên nhắc đến.
Diệp Thiên dựa trên các nguyên lý cơ bản làm một đường ống hút nước biển vào bể nước. Ống nước làm từ các ốc trúc lớn rỗng ruột, dùng các bánh xe bằng gỗ và ròng rọc. Vì sức chịu đựng của đồ bằng gỗ có hạn, Diệp Thiên không thể đạp quá nhanh, hắn dùng tốc độ tối đa, trong vòng một giờ rốt cuộc cũng bơm được đầy nước vào bể. Nước ngọt được chứa trong một chiếc bồn lớn có vòi khóa, nối liền với bể lọc nước.
Nhìn thấy bốn người, Diệp Thiên cười nói:
- Tối qua có chút nhàm chán, tiện tay hoàn thành thứ này. Trước tiên các ngươi tắm rửa một chút, ta sẽ đi chuẩn bị bữa sáng. Phải rồi, ta phát hiện một ít trái cây chưa tinh dầu khá thơm nên chiết xuất một ít, các ngươi có thể dùng tạm như dầu gội, hiệu quả cũng rất tốt.
Đại Lãng thấp giọng nói với Chu Minh Hạo:
- Minh Hạo, tiểu tử Diệp Thiên này còn là người sao? Chu Minh Hạo ngập ngừng đáp lại:
- Hẳn là hắn có khí lực lớn cũng kỹ năng sinh tồn khá mạnh mẽ?
- Khá?
- Được rồi, ta thừa nhận, tên này rõ ràng là một quái vật. Khó trách Tần tổng xem trọng hắn như vậy.
Chu Tử Uyển nhìn Diệp Thiên, ánh mắt lại càng sáng hơn. Nàng cảm thấy người này rất thú vị. Có lẽ về sau nên thử hắn một chút…
Mọi người theo lời Diệp Thiên dùng nước ngọt tắm rửa, sau đó dùng bữa sáng. Bữa sáng cũng không đơn giản. Ngoại trừ phần lương thực ban tổ chức cho từ trước, Diệp Thiên tối qua tiện tay hái thêm không ít trái cây, đồng thời làm vài đĩa cá sống theo phong cách đặc biệt, không tanh lại rất ngọt thịt. Trong nhất thời bốn người đều có suy nghĩ, khu nghĩ dưỡng năm sao ở bãi biển cũng chỉ đến như vậy mà thôi. Rời đi có chút đáng tiếc, nhưng lại không thể không rời đi.
Dùng xong bữa sáng, Chu Minh Hạo và những người khác vội vã dọn đồ cáo biệt. Bọn hắn sợ ở thêm một lát nữa sẽ đi không nổi. Ngoại trừ Diệp Thiên, bốn người vẫn hoạt động theo nhóm. Để ba người kia đi trước một đoạn, Chu Tử Uyển mới nhìn sang Diệp Thiên:
- Ta nhận được lời mời tham gia một bộ phim. Ban đầu vốn dĩ không có hứng thú vì nghe nói kịch bản thậm chí còn chưa được viết xong. Nhưng hiện tại ta quả thực rất muốn tham gia.
Nàng nói xong câu đó liền bước nhanh theo ba người kia, để lại Diệp Thiên với gương mặt khó hiểu. Nàng tham gia một bộ phim có gì đặc biệt sao? Cần gì phải nói với ta? Đợi đã, lời mời, kịch bản chưa viết xong, lẽ nào… var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
- A, rất chờ mong được hợp tác với ngươi. Tuy ta không quan tâm đến danh tiếng, thế nhưng bộ phim đầu tay không thể quá tệ, nếu không ta sẽ cả thấy rất mất mặt.
Bốn người rời đi, đồng thời tự hứa với bản thân sẽ không trở lại. Không rõ vì nguyên nhân gì, truyền hình trực tiếp không tiếp tục chiếu hình ảnh của Diệp Thiên, việc hắn tự tay xây nhà là bể chứa nước vẫn chưa bị phát hiện.
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Thiên ngoài ăn ngủ, đi vòng quanh thu thập thức ăn, tiện thể giết vài con thú hoang thì không có gì đặc biệt. Cuộc sống của hắn bình yên là vậy, những người khác lại vô cùng gian nan. Trong mọi chương trình Sinh Hoạt Trên Hoang Đảo, khoảng thời gian đầu lúc nào cũng là khó khăn nhất. Mọi người chưa làm quen được với hoàn cảnh sống, rất dễ rơi vào tình trạng thiếu lương thực, bị côn trùng và thú hoang tấn công, tệ hại nhất chính là dùng các loại thực vật chưa rõ để rồi trúng độc.
Trong vòng một tuần đầu tiên đã có hai mươi ba người bị loại, trong đó gồm ba nhóm bị loại hoàn toàn cùng tám người đơn lẻ. Những nhóm được sắp xếp ở vị trí khác nhau trong quá trình di chuyển cũng bắt đầu phát sinh ra chạm. Thay vì hợp tác, bọn hắn lại nảy sinh xích mích. Vì nguồn thức ăn an toàn khá hạn chế, đa phần là các loại thực vật lạ, tùy tiện dùng rất có thể trúng độc, quá trình tranh đấu vì lương thực rất gay gắt. Chương trình có cấm việc giết người, nhưng đấu tranh sinh tồn, xảy ra chút xô xát là điều chấp nhận được. Có vài nhóm dựa vào kỹ năng bắt giữ đối thủ để chiếm địa bàn, dùng đối phương như thuộc hạ. Thậm chí có những kẻ mạnh tay hơn, trực tiếp buộc đối phương phải từ bỏ cuộc chơi.
Nghỉ ngơi hết một tuần, Diệp Thiên cũng hoàn thành hàng rào cùng vài cái bẫy đơn giản quanh nhà rồi mới rời đi. Hắn đã tự kỷ chán, muốn tìm người chơi cùng.
Sử dụng thần thức tìm kiếm rất đơn giản, dù sao thể chất đám người kia so với người bình thường vẫn có chút khác biệt. Thế nhưng Diệp Thiên không thích, đã muốn hòa nhập thế thế giới này thì nên làm theo cách của con người ở đây. Nếu mọi việc quá đơn giản sẽ nhanh nhàm chán. Đó cũng là một trong những lý do Diệp Thiên chọn nghề diễn viên, một nghề mà hắn biết chắc bản thân không giỏi.
Dùng thuật ngữ chính xác là điều tra, nhưng một kẻ chẳng có chút kinh nghiệm nào, chỉ quen dùng sức mạnh như Diệp Thiên thật sự không biết điều tra từ đâu. Suy nghĩ một lát, có lẽ bước đầu tiên nên là hỏi thăm thông tin từ một vài người. Do đã đọc qua một ít tiểu thuyết trinh thám trong nhà sách, Diệp Thiên biết được một trong những phương pháp điều tra hiệu quả nhất chính là đối thoại. Về phần tìm manh mối gì từ dấu vết gì đó hắn hoàn toàn mù tịt.
May mắn Tần Khinh Tuyết cũng không làm khó Diệp Thiên. Nàng thông qua thiết bị truyền tin ban đầu để thông báo cho hắn.
- Ta đã yêu cầu máy bay không người lái mini và vệ tinh không quay những khu vực có bán kính hai km quanh ngươi, có thể tự do hành động. Gần đây có vài kẻ lạ mặt đang tìm cách tiếp cận khu vực trung tâm, phiền người đến đó kiểm tra một chuyến. Ta sẽ lập tức gửi bản đồ điện tử Hoang Đảo đến cho ngươi.
Danh sách chương