Theo như lời truyền ra ngoài, khu vực trung tâm của Hoang Đảo là nơi tập trung nhân viên của ban tổ chức. Bọn hắn có nhiệm vụ quan sát tình hình của từng cá nhân tham gia chương trình, ra tay hỗ trợ trong những tình huống khẩn cấp hoặc giúp những người bỏ cuộc rời đi. Vì vậy nơi này được rào lại bằng lưới điện, không cho người tham dự chương trình tiến lại gần. Tin tức này không sai nhưng chỉ đúng một phần. Bên trong chỗ của ban tổ chức có một lối đi bí mật dẫn thẳng xuống căn cứ nghiên cứu bí mật dưới lòng đất. Đây cũng là nơi mà đám tội phạm đang nhắm đến, chỗ cất giữ bảo vật của Tần gia.

Tất nhiên cũng có thể xảy ra trường hợp là người tham dự chương trình vô tình tiếp cận. Nếu nhầm lẫn sẽ tạo ra những phiền phức không cần thiết, đồng thời khiến đám tội phạm kia cẩn thận hơn.

Đối phương có một tên Dị Năng Giả cấp A cùng một tên Dị Năng Giả cấp B chuyên tu tinh thần lực, ngoài ra còn vài tên khác cũng đạt đến cấp C. Loại kẻ địch này không cẩn thận đối phó sẽ rất nguy hiểm, Tần Khinh Tuyết quyết định giao cho Diệp Thiên toàn quyền xử lý. Người của nàng chỉ cần cố thủ bên trong căn cứ là đủ rồi.

Tuy không biết Diệp Thiên có thể tóm gọn đám tội phạm hay không, nhưng những người kia tuyệt đối không có khả năng làm hắn bị thương. Nếu đối phương cử đến một tên Thiên Cảnh Võ Giả hay Dị Năng Giả cấp S, nàng có thể sẽ lo lắng một chút. Dù sao Tần Khinh Tuyết đã từng tiếp xúc với Võ Giả Thiên Cảnh một lần, vị kia có địa vị cực kỳ cao trong quân đội, đứng đầu một nhóm bí mật của chính phủ. Sự đáng sợ của hắn vẫn còn lưu lại trong lòng nàng.

Đã có hướng dẫn, Diệp Thiên đi xuyên qua cánh rừng, vượt qua một ngọn núi nhỏ liền đến khu vực bên ngoài căn cứ trung tâm. Trên đường đi, hắn gặp qua không ít người đang đau khổ vật lộn với cuộc sống nơi núi rừng. Bọn hắn thiếu thốn lương thực phải dùng trái cây dại cầm hơi, không dám tùy tiện ăn nấm vì lo sợ trúng độc. Ngoài ra nguồn nước cũng là vấn đề cực kỳ quan trọng. Cho đến hiện nay, đa phần người chơi bị loại là do trúng độc hoặc thiếu nước uống.

Tất nhiên Diệp Thiên không có ý định giúp đỡ, những việc này đã có ban tổ chức lo liệu. Số lượng thú dữ đã được hạn chế đến mức tối đa, tuy nhiên vẫn chừa lại một ít để tăng mức độ khốc liệt của chương trình. Diệp Thiên may mắn gặp được một con lợn rừng có kích cỡ khá lớn, nhờ vậy có được một bữa ngon lành. Hắn cảm thấy thứ này ăn còn ngon hơn cá mập, có lẽ là do khẩu vị khác biệt. Diệp Thiên thích ăn đồ nướng, thịt lợn rừng tươi vừa mới cắt ra tẩm ướp gia vị rồi nướng lên quả thực là mỹ vị khó quên. Cái gì mà tu luyện giả không nên ăn uống lung tung, tránh hấp thu tạp chất, chỉ cần Thần Lực tinh thuần là đủ…những lời của mấy vị trưởng lão trong Thái Hư Thần Cung đã sớm bị hắn ném ra khỏi đầu.

Khu vực trung tâm được bao phủ bởi hàng rào kẽm gai khá dày. Tuy không có người canh gác nhưng vẫn rất khó tiến vào. Khu vực này có máy gây nhiễu sóng để tránh ghi hình. Vì vậy những người chơi tiến vào khu vực này liền mất tín hiệu trực tiếp, chương trình tự động chuyển sang màn hình một người khác.

Lưng mang túi gia vị, hông đeo dao găm, Diệp Thiên bộ dạng tiêu sái đi vòng quanh bên ngoài hàng rào, bộ dạng giống như đang ngắm cảnh. Hắn không suy nghĩ nhiều, Tần Khinh Tuyết nói là có người đang tiếp cận nơi này. Nếu đối phương thực sự muốn đi qua hàng rào xâm nhập vào bên trong, sớm muộn hắn cũng sẽ gặp được. Còn đến gần ba tuần, làm nhanh quá sẽ thất nghiệp, Diệp Thiên sợ rằng sẽ chán chết.

Một bên trốn rất kỹ, một bên không muốn truy đuổi quá mức, kết quả là hơn năm ngày Diệp Thiên vẫn chưa gặp được một ai. Ngoại trừ việc săn bắt một ít thú rừng, hái hoa quả làm thức ăn thì không có gì đặc biệt. Hắn cảm thấy chương trình này có chút vô vị, đúng hơn là chẳng có chút độ khó nào. Thú dữ quá ít, đồ ăn sung túc, gần biển nên nước và hải sản phong phú. Đến mức đi vào khu vực trung tâm như Diệp Thiên, tiện tay giết vài con sói là đã đảm bảo được nguồn thức ăn, đó là chưa kể đến thỏ hay lơn rừng.

Ngày thứ sáu, khi việc đi dạo đã quá mức nhàm chán, Diệp Thiên rốt cuộc cũng phát hiện được vài kẻ khả nghi. Đây là một nhóm gồm sáu người, bốn nam hai nữ. Cả bốn nam nhân đều ăn mặc phổ thông, trên mặt người có vài vết sẹo. Hai nữ nhân một người cao gầy, một người hơi béo đều mặc những chiếc áo khoác rất dày, đeo khăn che mặt như sự bị người khác nhìn thấy dung mạo.

Diệp Thiên không tu đồng thuật cũng không dùng thần thức, nhưng chỉ dựa vào cảm nhận thông thường, hắn có thể biết được sức mạnh của từng người ở đây. Tần Khinh Tuyết đã giảng giải cho Diệp Thiên về cách phân chia cấp bậc của thế giới này. Như vậy nam nhân mạnh nhất có một ngọn tóc đỏ vắt ngang trán chính là tên Dị Năng Giả cấp A. Còn nữ nhân hơi béo kia yếu hơn khá nhiều nhưng lực lượng tinh thần mạnh mẽ hẳn chính là Dị Năng Giả tinh thần lực cấp B. Ngoài ra còn có một kẻ khác tương đương với nàng nên cũng là cấp B. Ba người còn lại yếu hơn không ít nhưng có phần tương đương nhau, khả năng cao là cấp C. Vì cấp D chính là loại người vừa mới thức tỉnh dị năng, tương đối yếu ớt, phân biệt cũng không khó.

Đó là dựa theo cảm nhận về sức mạnh, bản chất năng lực của Võ Giả, Dị Năng Giả và Tu Đạo Giả cũng có khác biệt. Diệp Thiên cần tiếp xúc nhiều hơn để phân biệt giữa bọn hắn, trước mắt cứ quy tất cả là Dị Năng Giả để dễ phân chia đẳng cấp. Dù sao so với việc nhớ cảnh giới, các ký tự A, B, C đơn giản hơn nhiều.

Không cần điều tra, chỉ dựa vào thực lực liền biết đây là nhóm tội phạm mà Tần Khinh Tuyết đã nhắc đến. Diệp Thiên không hiểu vì sao Tần Khinh Tuyết phải tốn công bày vẽ nhiều như vậy chỉ để bắt đám người này.

Hắn cũng không biết chỉ có cấp bậc SS hay Tông Sư trở lên mới nhìn ra được đẳng cấp của đối thủ. Cảnh giới này đã sớm tuyệt tích, rất lâu chưa thấy ai xuất hiện, đừng nói là SSS hay Đại Tông Sư truyền thuyết. Tất nhiên một vài Dị Năng Giả hay Tu Đạo Giả có tinh thần lực siêu cường cũng có thể cảm nhận được, nhưng loại người này quá hiếm gặp. Chỉ cần nhìn cách Tần Khinh Tuyết đánh giá tên Dị Năng Giả tinh thần lực cấp B cao hơn cả tên Dị Năng Giả cấp A liền biết. Dù sao công kích bình thường còn dễ nói, công kích tinh thần nguy hiểm hơn rất nhiều.

Thấy Diệp Thiên bước đến, sáu người lập tức tỏ vẻ cảnh giác. Nam nhân cầm đầu thấp giọng hỏi:

- Ngươi là ai? Tại sao lại đến khu vực này? Diệp Thiên có chút buồn cười:

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

- Câu này là ta hỏi các ngươi mới đúng. Đều là người tham dự chương trình, hẳn các ngươi cũng đọc qua luật là không được phép đi vào khu vực trung tâm a.

Nam nhân khẽ lắc đầu:

- Bọn ta đi lạc, đang muốn tìm đường rời khỏi đây.

- Đi lạc? Ta nhớ một nhóm chỉ có năm người, tại sao ở đây lại có sáu? Lẽ nào các ngươi vô tình gặp nhau, sau đó vô tình đi lạc?

Nữ nhân cấp B thấp giọng nói với nam nhân:

- Xích Lang ca, tiểu tử này nhất định có vấn đề. Người bình thường sẽ không hỏi những vấn đề này.

Xích Lang gật đầu:

- Sớm biết đối phương đã có sự chuẩn bị, ta cũng không nghĩ có thể hoàn thành chuyện này một cách dễ dàng. Độc Nha, mau bắt hắn lại. Ra tay có chừng mực, ta còn cần hỏi một số chuyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện