Diệp Thiên vốn định ra tay, không ngờ đúng lúc này điện thoại lại rung lên. Khu vực này có thiết bị làm nhiễu sóng, chỉ có những thiết bị với tần số đặc biệt mới liên lạc được. Mà Tần Khinh Tuyết đương nhiên cũng có những thứ này.
Đây là lần đầu tiên có người gọi điện cho Diệp Thiên từ sau khi hắn mua điện thoại, dù sao mục đích ban đầu chính là chơi trò chơi. Điện thoại rung khiến động tác của Diệp Thiên dừng lại, kết quả để Tần Tuyên Võ đánh trúng. Đánh trúng cũng không sao, mấu chốt chính là phần áo ở vai đã bị một quyền của tên kia đánh nát. Diệp Thiên rất không thoải mái, thầm chê trách chất lượng y phục ở thế giới này quá kém cỏi. Hắn theo thói quen tính toán thử đẳng cấp của Tần Tuyên Võ rồi lấy điện thoại ra ấn vào nút nghe.
- Khinh Tuyết? Tìm ta có việc?
- Diệp Thiên, ta nghe nói ngươi đi gặp Lý Mộ Vũ? - Phải, nàng cho người đến mời ta. Ngươi làm sao biết được.
- Người của ta đang chữa thương cho Lâm Kiệt, tên kia đoán chừng tàn phế.
- Lâm Kiệt, là kẻ đã xé rách vai áo của ta? Hiện tại tốt, ta chính thức tức giận, hai bên vai áo đều rách nát, không cần tiếp tục giữ lịch sự nữa.
Tần Khinh Tuyết hoảng:
- Đợi một chút, Diệp Thiên, có gì từ từ hẳn nói. Lý Mộ Vũ là người trong quân đội, địa vị của gia gia nàng rất đặc thù, ngươi cũng không thể động thủ…
- Yên tâm, ta không đánh Lý Mộ Vũ. Ở đây có một tên Tần Tuyên Võ vừa làm rách áo của ta, trước tiên dạy hắn một bài học.
- Tần Tuyên Võ? Khoan đã…
Bên trong điện thoại phát ra một tiếng nổ lớn khiến Tần Khinh Tuyết càng thêm hoảng sợ:
- Diệp Thiên, ngươi nghe ta nói, mau dừng tay lại. Hắn là tiểu thúc của ta.
- A…
Bên kia truyền đến âm thanh bất đắc dĩ của Diệp Thiên:
- Ngươi nên nói sớm hơn một chút.
Giọng của Tần Khinh Tuyết trở nên run rẩy:
- Hắn…thế nào?
- Ừm, vừa rồi khống chế lực đạo tốt, tối đa chỉ cần dưỡng thương một năm.
- Ngươi ở yên đó, ta sẽ lập tức đến.
Có Lý Mộ Vũ lại có Tần Tuyên Võ, Tần Khinh Tuyết đã đoán được Diệp Thiên đang ở đâu.
- Không cần, ta chuẩn bị đi…
Diệp Thiên còn chưa nói hết câu, âm thanh trong điện thoại đã dừng hẳn. Nhìn màn hình điện thoại tối đen lại nhìn Tần Tuyên Võ vừa bị một quyền đánh cắm trên tường, Diệp Thiên suy nghĩ vài giây rồi quay lại chỗ ngồi của mình:
- Khinh Tuyết nói nàng sẽ đến.
Lúc này đám người Lý Mộ Vũ, Tần Chính mới bừng tỉnh trở lại. Bọn hắn đều bị thực lực của Diệp Thiên chấn kinh. Diệp Thiên rất manhk, tin tức điều tra đã nói rất rõ chuyện này. Nhưng Tần Tuyên Võ cũng không yếu, hắn là con trai út của Tần Chính, bề ngoài nhìn như ba mươi nhưng tuổi tác thực tế đã hơn bốn mươi, thực lực cực kỳ mạnh mẽ mới ngồi được vào vị trí đội trưởng Huyền Nghi. Thế nhưng chỉ mới so qua một quyền, Tần Tuyên Võ lập tức bại trận, chênh lệch này cũng có chút lớn rồi.
- Rắc…
Mảnh tưởng tại vị trí của Tần Tuyên Võ bất ngờ sụp một mảnh lớn, thân hình hắn ngã về phía trước, chống hai tay trên mặt đất, miệng không ngừng nôn ra máu tươi. Diệp Thiên có chút bất ngờ:
- A, vẫn chưa bất tỉnh? Lực đạo yếu nhưng phòng ngự rất khá a.
Lời này là để an ủi Tần Tuyên Võ, đối phương bị thương rất nặng, không nên đã kích hắn nữa. Diệp Thiên vẫn rất có tính nhân đạo.
Lý Mộ Vũ vội chạy đến đỡ lấy Tần Tuyên Võ:
- Đội trưởng, ngươi không sao chứ?
Tần Tuyên Võ lau đi vết máu trên miệng, gian nan đáp lại:
- Vẫn chịu được. Chỉ là…
“Chỉ là tên này còn đáng sợ hơn những gì ghi lại trong tài liệu”. Lời này Tần Tuyên Võ không cần nói ra, ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Diệp Thiên không có ý định ra tay tiếp, Lý Mộ Vũ theo yêu cầu đỡ Tần Tuyên Võ đến một chiếc ghế gần đó. Hắn không thể rời đi chữa thương, nhiệm vụ của Tần Tuyên Võ là bảo vệ hai vị nguyên lão này, cho dù biết bản thân không phải đối thủ của Diệp Thiên đi chăng nữa.
Tần Chính cùng lão nhân kia đều là người vào sinh ra tử qua nhiều trận chiến. Bọn hắn có bất ngờ, có kinh hãi nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Tần Chính hạ giọng nói:
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
- Diệp Thiên, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, đặc biệt là thân thể đao thương bất hoại. Nhưng sức của một người chung quy vẫn có hạn, cho dù ngươi mạnh hơn cũng không thể chống lại quân đội của cả một đất nước. Vẫn có rất nhiều thứ vũ khí có thể làm ngươi bị thương. Đừng nhầm tưởng giữa vài thiết bị kiểm tra y tế và vũ khí thực sự, uy lực giữa hai thứ này khác biệt rất rõ rệt.
Tần Chính đang muốn nhắc nhở Diệp Thiên, những thiết bị tại đặc khu kia không xuyên qua được cơ thể hắn không có nghĩa là vũ khí quân sự cũng không làm được. Thiết bị xét nghiệm và vũ khí chiến tranh là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Diệp Thiên lười để ý Tần Chính nói gì, hắn quay sang nhìn Lý Mộ Vũ:
- Có thể tìm cho ta một bộ y phục khác hay không. Hôm nay người của ngươi năm lần bảy lượt đánh phá y phục của ta, ngươi cũng nên bồi thường một chút a.
Diệp Thiên mặc định người mời mình đến đây là Lý Mộ Vũ. Nàng là chủ nhà, những kẻ khác gọi chung là người của nàng. Con phân chia cấp bậc thật sự thế nào hắn đương nhiên không quan tâm, ai cao hơn ai có gì khác biệt sao?
Lý Mộ Vũ thầm thở ra một hơi, đang muốn đứng dậy tìm cho Diệp Thiên một bộ y phục khác thì lão nhân còn lại đã lôi ra trong ngăn bàn một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu còn mới:
- Ngươi thử xem có hợp hay không?
Diệp Thiên nhận lấy áo khoác mặc vào, vươn người vài cái rồi gật đầu:
- Chất liệu tốt hơn y phục của ta một ít. Không tệ. Chỉ là có vài thứ không quá thoải mái.
Diệp Thiên tiện tay điểm nhẹ vài cái, từ trên áo rơi ra mấy thiết bị điện tử rất nhỏ đã vỡ nát. Hắn không nói gì thêm, gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi ngồi xuống.
Lão nhân vẫn nở nụ cười, trong lòng lại rất bất đắc dĩ. Thiết bị nghe lén và theo dõi hàng đầu vừa được quân đội phát minh ra trước mắt Diệp Thiên chẳng khác nào trò trẻ con. Diệp gia năm xưa tuy cũng là đại gia tộc nhưng còn chưa đạt đến đẳng cấp của thế giới, tại sao lại sản sinh ra được loại quái vật này?
- Ta là Lý Hữu, gia gia của Mộ Vũ.
Diệp Thiên khẽ gật đầu một cái. Lão nhân Lý Hữu này cũng không phải thứ gì tốt lành. Tuy không rõ những thiết bị kia có tác dụng gì, nhưng dựa vào một ít tiểu thuyết trinh thám, Diệp Thiên vẫn đoán được phần nào.
Im lặng bao trùm khiến không khí trở nên căng thẳng hơn. Tần Chính định tiếp tục nói thêm gì đó nhưng bị Lý Hữu ngăn cản. Vừa rồi Diệp Thiên đánh bại Tần Tuyên Võ quá dễ dàng, bọn hắn không nhìn ra được cực hạn của hắn là ở đâu. Lúc này tiếp tục khiêu khích là hành động rất thiếu sáng suốt.
Những người khác căng thẳng, Diệp Thiên chỉ thấy nhàm chán. Hắn như mọi thói quen lấy điện thoại ra, tiếp tục chơi trò chơi.
Tần Khinh Tuyết chạy đến rất nhanh, chỉ mất gần nửa giờ đồng hồ. Hiện giờ đã là hơn nửa đêm, trên người nàng mặc một chiếc áo khoác rộng để che đi đồ ngủ. Vừa tiến vào trong phòng, nhìn tình cảnh có phần hỗn loạn cùng Tần Tuyên Võ vẫn chưa lau sạch vết máu, vẻ mặt của Tần Khinh Tuyết lập tức tối sầm lại.
- Gia gia, hi vọng ngươi có thể cho ta một lời giải thích hợp lý.
Đây là lần đầu tiên có người gọi điện cho Diệp Thiên từ sau khi hắn mua điện thoại, dù sao mục đích ban đầu chính là chơi trò chơi. Điện thoại rung khiến động tác của Diệp Thiên dừng lại, kết quả để Tần Tuyên Võ đánh trúng. Đánh trúng cũng không sao, mấu chốt chính là phần áo ở vai đã bị một quyền của tên kia đánh nát. Diệp Thiên rất không thoải mái, thầm chê trách chất lượng y phục ở thế giới này quá kém cỏi. Hắn theo thói quen tính toán thử đẳng cấp của Tần Tuyên Võ rồi lấy điện thoại ra ấn vào nút nghe.
- Khinh Tuyết? Tìm ta có việc?
- Diệp Thiên, ta nghe nói ngươi đi gặp Lý Mộ Vũ? - Phải, nàng cho người đến mời ta. Ngươi làm sao biết được.
- Người của ta đang chữa thương cho Lâm Kiệt, tên kia đoán chừng tàn phế.
- Lâm Kiệt, là kẻ đã xé rách vai áo của ta? Hiện tại tốt, ta chính thức tức giận, hai bên vai áo đều rách nát, không cần tiếp tục giữ lịch sự nữa.
Tần Khinh Tuyết hoảng:
- Đợi một chút, Diệp Thiên, có gì từ từ hẳn nói. Lý Mộ Vũ là người trong quân đội, địa vị của gia gia nàng rất đặc thù, ngươi cũng không thể động thủ…
- Yên tâm, ta không đánh Lý Mộ Vũ. Ở đây có một tên Tần Tuyên Võ vừa làm rách áo của ta, trước tiên dạy hắn một bài học.
- Tần Tuyên Võ? Khoan đã…
Bên trong điện thoại phát ra một tiếng nổ lớn khiến Tần Khinh Tuyết càng thêm hoảng sợ:
- Diệp Thiên, ngươi nghe ta nói, mau dừng tay lại. Hắn là tiểu thúc của ta.
- A…
Bên kia truyền đến âm thanh bất đắc dĩ của Diệp Thiên:
- Ngươi nên nói sớm hơn một chút.
Giọng của Tần Khinh Tuyết trở nên run rẩy:
- Hắn…thế nào?
- Ừm, vừa rồi khống chế lực đạo tốt, tối đa chỉ cần dưỡng thương một năm.
- Ngươi ở yên đó, ta sẽ lập tức đến.
Có Lý Mộ Vũ lại có Tần Tuyên Võ, Tần Khinh Tuyết đã đoán được Diệp Thiên đang ở đâu.
- Không cần, ta chuẩn bị đi…
Diệp Thiên còn chưa nói hết câu, âm thanh trong điện thoại đã dừng hẳn. Nhìn màn hình điện thoại tối đen lại nhìn Tần Tuyên Võ vừa bị một quyền đánh cắm trên tường, Diệp Thiên suy nghĩ vài giây rồi quay lại chỗ ngồi của mình:
- Khinh Tuyết nói nàng sẽ đến.
Lúc này đám người Lý Mộ Vũ, Tần Chính mới bừng tỉnh trở lại. Bọn hắn đều bị thực lực của Diệp Thiên chấn kinh. Diệp Thiên rất manhk, tin tức điều tra đã nói rất rõ chuyện này. Nhưng Tần Tuyên Võ cũng không yếu, hắn là con trai út của Tần Chính, bề ngoài nhìn như ba mươi nhưng tuổi tác thực tế đã hơn bốn mươi, thực lực cực kỳ mạnh mẽ mới ngồi được vào vị trí đội trưởng Huyền Nghi. Thế nhưng chỉ mới so qua một quyền, Tần Tuyên Võ lập tức bại trận, chênh lệch này cũng có chút lớn rồi.
- Rắc…
Mảnh tưởng tại vị trí của Tần Tuyên Võ bất ngờ sụp một mảnh lớn, thân hình hắn ngã về phía trước, chống hai tay trên mặt đất, miệng không ngừng nôn ra máu tươi. Diệp Thiên có chút bất ngờ:
- A, vẫn chưa bất tỉnh? Lực đạo yếu nhưng phòng ngự rất khá a.
Lời này là để an ủi Tần Tuyên Võ, đối phương bị thương rất nặng, không nên đã kích hắn nữa. Diệp Thiên vẫn rất có tính nhân đạo.
Lý Mộ Vũ vội chạy đến đỡ lấy Tần Tuyên Võ:
- Đội trưởng, ngươi không sao chứ?
Tần Tuyên Võ lau đi vết máu trên miệng, gian nan đáp lại:
- Vẫn chịu được. Chỉ là…
“Chỉ là tên này còn đáng sợ hơn những gì ghi lại trong tài liệu”. Lời này Tần Tuyên Võ không cần nói ra, ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Diệp Thiên không có ý định ra tay tiếp, Lý Mộ Vũ theo yêu cầu đỡ Tần Tuyên Võ đến một chiếc ghế gần đó. Hắn không thể rời đi chữa thương, nhiệm vụ của Tần Tuyên Võ là bảo vệ hai vị nguyên lão này, cho dù biết bản thân không phải đối thủ của Diệp Thiên đi chăng nữa.
Tần Chính cùng lão nhân kia đều là người vào sinh ra tử qua nhiều trận chiến. Bọn hắn có bất ngờ, có kinh hãi nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Tần Chính hạ giọng nói:
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
- Diệp Thiên, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, đặc biệt là thân thể đao thương bất hoại. Nhưng sức của một người chung quy vẫn có hạn, cho dù ngươi mạnh hơn cũng không thể chống lại quân đội của cả một đất nước. Vẫn có rất nhiều thứ vũ khí có thể làm ngươi bị thương. Đừng nhầm tưởng giữa vài thiết bị kiểm tra y tế và vũ khí thực sự, uy lực giữa hai thứ này khác biệt rất rõ rệt.
Tần Chính đang muốn nhắc nhở Diệp Thiên, những thiết bị tại đặc khu kia không xuyên qua được cơ thể hắn không có nghĩa là vũ khí quân sự cũng không làm được. Thiết bị xét nghiệm và vũ khí chiến tranh là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Diệp Thiên lười để ý Tần Chính nói gì, hắn quay sang nhìn Lý Mộ Vũ:
- Có thể tìm cho ta một bộ y phục khác hay không. Hôm nay người của ngươi năm lần bảy lượt đánh phá y phục của ta, ngươi cũng nên bồi thường một chút a.
Diệp Thiên mặc định người mời mình đến đây là Lý Mộ Vũ. Nàng là chủ nhà, những kẻ khác gọi chung là người của nàng. Con phân chia cấp bậc thật sự thế nào hắn đương nhiên không quan tâm, ai cao hơn ai có gì khác biệt sao?
Lý Mộ Vũ thầm thở ra một hơi, đang muốn đứng dậy tìm cho Diệp Thiên một bộ y phục khác thì lão nhân còn lại đã lôi ra trong ngăn bàn một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu còn mới:
- Ngươi thử xem có hợp hay không?
Diệp Thiên nhận lấy áo khoác mặc vào, vươn người vài cái rồi gật đầu:
- Chất liệu tốt hơn y phục của ta một ít. Không tệ. Chỉ là có vài thứ không quá thoải mái.
Diệp Thiên tiện tay điểm nhẹ vài cái, từ trên áo rơi ra mấy thiết bị điện tử rất nhỏ đã vỡ nát. Hắn không nói gì thêm, gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi ngồi xuống.
Lão nhân vẫn nở nụ cười, trong lòng lại rất bất đắc dĩ. Thiết bị nghe lén và theo dõi hàng đầu vừa được quân đội phát minh ra trước mắt Diệp Thiên chẳng khác nào trò trẻ con. Diệp gia năm xưa tuy cũng là đại gia tộc nhưng còn chưa đạt đến đẳng cấp của thế giới, tại sao lại sản sinh ra được loại quái vật này?
- Ta là Lý Hữu, gia gia của Mộ Vũ.
Diệp Thiên khẽ gật đầu một cái. Lão nhân Lý Hữu này cũng không phải thứ gì tốt lành. Tuy không rõ những thiết bị kia có tác dụng gì, nhưng dựa vào một ít tiểu thuyết trinh thám, Diệp Thiên vẫn đoán được phần nào.
Im lặng bao trùm khiến không khí trở nên căng thẳng hơn. Tần Chính định tiếp tục nói thêm gì đó nhưng bị Lý Hữu ngăn cản. Vừa rồi Diệp Thiên đánh bại Tần Tuyên Võ quá dễ dàng, bọn hắn không nhìn ra được cực hạn của hắn là ở đâu. Lúc này tiếp tục khiêu khích là hành động rất thiếu sáng suốt.
Những người khác căng thẳng, Diệp Thiên chỉ thấy nhàm chán. Hắn như mọi thói quen lấy điện thoại ra, tiếp tục chơi trò chơi.
Tần Khinh Tuyết chạy đến rất nhanh, chỉ mất gần nửa giờ đồng hồ. Hiện giờ đã là hơn nửa đêm, trên người nàng mặc một chiếc áo khoác rộng để che đi đồ ngủ. Vừa tiến vào trong phòng, nhìn tình cảnh có phần hỗn loạn cùng Tần Tuyên Võ vẫn chưa lau sạch vết máu, vẻ mặt của Tần Khinh Tuyết lập tức tối sầm lại.
- Gia gia, hi vọng ngươi có thể cho ta một lời giải thích hợp lý.
Danh sách chương