Tần Chính không đáp lại. Lý Mộ Vũ tự động nhặt tập tài liệu bị thổi bay vào góc đến đưa cho Tần Khinh Tuyết. Vẻ mặt của Tần Khinh Tuyết nhanh chóng thay đổi, từ từ giận chuyển sang kinh rồi rồi lo lắng. Nàng vừa đọc vừa cẩn thận quan sát Diệp Thiên, sau cùng thở ra một hơi:
- Diệp Thiên, Mã quản gia đang chờ ở bên ngoài, ngươi theo hắn về trước. Những chuyện ở đây ta sẽ cho ngươi một câu trả lời hợp lý.
Diệp Thiên lắc đầu:
- Trả lời thì không cần. Để bọn hắn về sau đừng đến làm phiền ta nữa là được rồi. Ngươi cũng biết nương tay rất khó, giết người dễ hơn nhiều.
Tần Tuyên Võ định ngăn lại nhưng thấy ánh mắt của Lý Hữu liền dừng tay. Hắn đánh không lại Diệp Thiên, Tần Khinh Tuyết cũng đã đến, có giữ đối phương ở lại cũng không có nhiều ý nghĩa.
Diệp Thiên đứng dậy đi về phía cửa, thay vì đợi nó tự động mở ra, hắn vung tay đấm nhẹ một cái. Lại một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa làm bằng kim loại dày trực tiếp bị đánh thủng một lỗ lớn. Diệp Thiên từ bên trong bước ra, nhìn Mã Đức Hùng đang đứng cách đó không xa, mỉm cười nói:
- Mã đại ca, chúng ta trở về. Hiện tại cũng không còn sớm, ta còn phải đưa nhân vật của mình lên cấp năm mươi a.
Diệp Thiên vừa thị uy sức mạnh của mình, để bọn hắn trải nghiệm sâu sắc hơn mà không đến làm phiền hắn nữa. Tại Thần Giới, mạng người rất mong manh cũng không có pháp luật gì đó bảo vệ. Nếu có kẻ nào dám uy hiếp Diệp Thiên, hắn sẽ không do dự mà giết chết đối phương. Nơi này thì khác, giết người phải đền tội, tuy Diệp Thiên không sợ những người này nhưng hắn cũng không muốn cuộc sống đang tốt đẹp của mình bị ảnh hưởng. Không cần giết, hù dọa một chút là được rồi.
Diệp Thiên rời đi, Tần Khinh Tuyết ngồi lại vào chỗ của hắn. Nàng đặt tập tài liệu xuống bàn, thở ra một hơi rồi hỏi:
- Nhưng chuyện này đều là sự thật? Tần Chính gật đầu:
- Không phải chính ngươi từng kiên quyết lật lại vụ án này, sau đó vẫn phải từ bỏ vì dính líu đến quá nhiều đại nhân vật sao? Dựa vào những thông tin này, khả năng Diệp Thiên chính là hậu nhân của Diệp gia rất cao. Không tính đến việc hắn có khả năng chỉ giả vờ mất trí nhớ, kể cả mất thật, không có thứ gì đảm bảo sau này hắn sẽ không nhớ lại. Một khi Diệp Thiên bắt đầu trả thù, hậu quả thực sự rất khó tưởng tượng. Có lẽ chúng ta không thể hoàn toàn ngăn cản hắn, nhưng vẫn phải khống chế trong mức độ cho phép. Đây là sự nhượng bộ cuối cùng.
Tần Khinh Tuyết im lặng một hồi lâu, nàng hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu Diệp Thiên chỉ đơn thuần muốn sống tự do, nàng có thể cho hắn những gì hắn cần, từ đó thông qua giao dịch để Diệp Thiên giúp mình làm vài chuyện. Nhưng với thân phận này, một khi Diệp Thiên bắt đầu trả thù, mọi thứ sẽ trở nên cực kỳ hỗn loạn. Những nhân vật năm xưa ra tay với Diệp gia đều là kẻ có địa vị cao trong xã hội. Giết một hai người thì không nói, nếu ra tay với cả mười người, thậm chí gia tộc của bọn hắn…
- Nhưng ta biết tính cách của Diệp Thiên, hắn nhất định sẽ không đồng ý để chúng ta khống chế. Sức mạnh của hắn lớn đến mức nào, ta nghĩ người cũng rõ ràng.
Tần Khinh Tuyết vừa nói vừa nhìn và lỗ hổng trên cánh cửa bằng kim loại. Dù biết Diệp Thiên rất mạnh, mỗi lần chứng kiến nàng vẫn không khỏi kinh hãi. Đây là sức mạnh mà nhân loại có thể đạt đến sao?
Không khí dần trở nên ngột ngạt, Lý Mộ Vũ bất ngờ lên tiếng:
- Ta cảm thấy con người Diệp Thiên rất dễ nói chuyện. Chỉ cần quan hệ tốt một chút, hắn sẽ không từ chối lời đề nghị của chúng ta. Cho ta thời gian sáu tháng, ta nhất định có thể thuyết phục được hắn.
Tần Chính lắc đầu:
- Sáu tháng quá dài, lỡ như kế hoạch trả thù của hắn bắt đầu…
- Ba tháng.
Lý Hữu lên tiếng, dứt khoát định ra một cái kỳ hạn. Hắn muốn cho chất nữ của mình cơ hội thể hiện. Con người Tần Chính có đôi khi quá cứng nhắc về cả lời nói và hành động, những việc thế này Lý Hữu tự quyết định vẫn tốt hơn.
Lý Hữu đã lên tiếng, Tần Chính đương nhiên phải cho hắn mặt mũi:
- Tốt, ba tháng. Nếu ngươi vẫn không làm được, bọn ta sẽ dùng biện pháp của mình. Khinh Tuyết, ngươi và Mộ Vũ tạm gác lại ân oán cá nhân, cố gắng hỗ trợ nàng. Việc này có can hệ rất lớn đến nhiều người, không nên để chuyện riêng làm ảnh hưởng.
Hai vị nguyên lão đã nhất trí định ra kỳ hạn, Tần Khinh Tuyết biết mình không thể thay đổi được gì, chỉ đành gật đầu chấp nhận. Ba tháng quả thực có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với Diệp Thiên, nhưng khiến hắn đồng ý bị chính phủ trói buộc…việc này gần như không có khả năng. Ít nhất với hiểu biết của Tần Khinh Tuyết về Diệp Thiên là không thể.
Về đến trang viên, Diệp Thiên lập tức vứt hết những chuyện vừa rồi ra khỏi đầu. Hắn không tức giận cũng chẳng khó chịu, tất cả đơn giản là một trò đùa mà thôi. Tắm rửa thay một bộ y phục mới, Diệp Thiên tiếp tục bắt đầu quá trình cày cuốc. Hôm nay hắn quyết tâm đạt đến cấp ba mươi lăm, học thêm một kỹ năng mới nữa, sau đó tập trung vào việc luyện chế vũ khí. Đẳng cấp thợ rèn càng cao, thông số khi luyện chế vật phẩm càng thêm chính xác, các chỉ số cơ bản và phụ gia cũng được tăng cường.
Huyết Pháp Sư Huyền Thoại là chức nghiệp độc nhất. Ngoài bộ trang bị khởi đầu, nó không có trang bị chuyên dụng cho nghề nghiệp như những chức nghiệp khác. Từ sử thi cho đến huyền thoại, muốn có một bộ trang bị vừa ý thì chỉ có trang bị tự chế. Hơn nữa để có các dòng phụ trợ đúng với nghề, cần chính tay chế tạo mới đạt được hiệu quả mong muốn. Tất nhiên cũng có một số người chơi chọn lấy thợ rèn làm nghề chính, chế tạo được trang bị chuyên dụng. Nhưng đạt đến trình độ chế tạo đúng nghề đúng dòng cùng chỉ số đủ cao thì chẳng có mấy người. Diệp Thiên có hơi cầu toàn, hắn chỉ tin tưởng đồ do chính mình tạo ra mà thôi. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Hôm nay là ngày công bố thành lập đoàn làm phim Nhất Thế Vô Song cùng chọn ngày tổ chức họp báo. Tiếp đến là các hoạt động tuyên truyền. Ngoại trừ họp báo là bắt buộc, Diệp Thiên từ chối tham gia các hoạt động khác. Hắn thấy chuyện này khá vô nghĩa, danh tiếng của những người khác đã đủ, thêm hay bớt mình cũng chẳng có gì khác biệt. Để dành thời gian này tập trung cày cấp, nhanh chóng đến Thương Hỏa Thành bắt đầu chém giết còn vui hơn.
Diệp Thiên định chơi một mạch đến tận trưa ngày hôm sau, nhưng đến tám giờ sáng hắn đã bị một cú điện thoại gọi dậy. Điện thoại có thể kết nối với hộp chơi trò chơi Vùng Đất Thần Thánh, khi có người gọi đến màn hình trước mặt sẽ hiển thị thông báo cùng âm thanh. Gọi đến là một số lạ nhưng Diệp Thiên vẫn bắt máy. Điện thoại của hắn hiện tại chỉ lưu số điện thoại của ba người, Tần Khinh Tuyết, Mã Đức Hùng cùng Vương Lỗi nên có khả năng là người quen nào khác gọi tới.
Điện thoại kết nối, giọng của Chu Tử Uyển vang lên ở đầu dây bên kia:
- Là Diệp Thiên sao?
- Chu Tử Uyển? Sao ngươi lại biết số của ta?
- Sáng nay ngươi không đến công ty, ta phải đến hỏi Lỗi ca. Ngươi rất tốt, tối hôm qua vậy mà bỏ về để ta ở lại một mình.
Diệp Thiên có chút áy náy:
- Cái này cũng không trách được ta, đám ngươi kia quá nhiệt tình.
- Ngươi muốn làm diễn viên, chút áp lực đó cũng không chịu nổi sao?
- Từ từ sẽ làm quen. Ngươi gọi đến cho ta không phải chỉ để hỏi tội chứ?
Chu Tử Uyển dừng lại một nhịp rồi nói:
- Đại sư Zefer cùng vài vị dương cầm gia nổi tiếng khác muốn hẹn gặp ngươi. Hiện tại có rảnh hay không?
- Diệp Thiên, Mã quản gia đang chờ ở bên ngoài, ngươi theo hắn về trước. Những chuyện ở đây ta sẽ cho ngươi một câu trả lời hợp lý.
Diệp Thiên lắc đầu:
- Trả lời thì không cần. Để bọn hắn về sau đừng đến làm phiền ta nữa là được rồi. Ngươi cũng biết nương tay rất khó, giết người dễ hơn nhiều.
Tần Tuyên Võ định ngăn lại nhưng thấy ánh mắt của Lý Hữu liền dừng tay. Hắn đánh không lại Diệp Thiên, Tần Khinh Tuyết cũng đã đến, có giữ đối phương ở lại cũng không có nhiều ý nghĩa.
Diệp Thiên đứng dậy đi về phía cửa, thay vì đợi nó tự động mở ra, hắn vung tay đấm nhẹ một cái. Lại một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa làm bằng kim loại dày trực tiếp bị đánh thủng một lỗ lớn. Diệp Thiên từ bên trong bước ra, nhìn Mã Đức Hùng đang đứng cách đó không xa, mỉm cười nói:
- Mã đại ca, chúng ta trở về. Hiện tại cũng không còn sớm, ta còn phải đưa nhân vật của mình lên cấp năm mươi a.
Diệp Thiên vừa thị uy sức mạnh của mình, để bọn hắn trải nghiệm sâu sắc hơn mà không đến làm phiền hắn nữa. Tại Thần Giới, mạng người rất mong manh cũng không có pháp luật gì đó bảo vệ. Nếu có kẻ nào dám uy hiếp Diệp Thiên, hắn sẽ không do dự mà giết chết đối phương. Nơi này thì khác, giết người phải đền tội, tuy Diệp Thiên không sợ những người này nhưng hắn cũng không muốn cuộc sống đang tốt đẹp của mình bị ảnh hưởng. Không cần giết, hù dọa một chút là được rồi.
Diệp Thiên rời đi, Tần Khinh Tuyết ngồi lại vào chỗ của hắn. Nàng đặt tập tài liệu xuống bàn, thở ra một hơi rồi hỏi:
- Nhưng chuyện này đều là sự thật? Tần Chính gật đầu:
- Không phải chính ngươi từng kiên quyết lật lại vụ án này, sau đó vẫn phải từ bỏ vì dính líu đến quá nhiều đại nhân vật sao? Dựa vào những thông tin này, khả năng Diệp Thiên chính là hậu nhân của Diệp gia rất cao. Không tính đến việc hắn có khả năng chỉ giả vờ mất trí nhớ, kể cả mất thật, không có thứ gì đảm bảo sau này hắn sẽ không nhớ lại. Một khi Diệp Thiên bắt đầu trả thù, hậu quả thực sự rất khó tưởng tượng. Có lẽ chúng ta không thể hoàn toàn ngăn cản hắn, nhưng vẫn phải khống chế trong mức độ cho phép. Đây là sự nhượng bộ cuối cùng.
Tần Khinh Tuyết im lặng một hồi lâu, nàng hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu Diệp Thiên chỉ đơn thuần muốn sống tự do, nàng có thể cho hắn những gì hắn cần, từ đó thông qua giao dịch để Diệp Thiên giúp mình làm vài chuyện. Nhưng với thân phận này, một khi Diệp Thiên bắt đầu trả thù, mọi thứ sẽ trở nên cực kỳ hỗn loạn. Những nhân vật năm xưa ra tay với Diệp gia đều là kẻ có địa vị cao trong xã hội. Giết một hai người thì không nói, nếu ra tay với cả mười người, thậm chí gia tộc của bọn hắn…
- Nhưng ta biết tính cách của Diệp Thiên, hắn nhất định sẽ không đồng ý để chúng ta khống chế. Sức mạnh của hắn lớn đến mức nào, ta nghĩ người cũng rõ ràng.
Tần Khinh Tuyết vừa nói vừa nhìn và lỗ hổng trên cánh cửa bằng kim loại. Dù biết Diệp Thiên rất mạnh, mỗi lần chứng kiến nàng vẫn không khỏi kinh hãi. Đây là sức mạnh mà nhân loại có thể đạt đến sao?
Không khí dần trở nên ngột ngạt, Lý Mộ Vũ bất ngờ lên tiếng:
- Ta cảm thấy con người Diệp Thiên rất dễ nói chuyện. Chỉ cần quan hệ tốt một chút, hắn sẽ không từ chối lời đề nghị của chúng ta. Cho ta thời gian sáu tháng, ta nhất định có thể thuyết phục được hắn.
Tần Chính lắc đầu:
- Sáu tháng quá dài, lỡ như kế hoạch trả thù của hắn bắt đầu…
- Ba tháng.
Lý Hữu lên tiếng, dứt khoát định ra một cái kỳ hạn. Hắn muốn cho chất nữ của mình cơ hội thể hiện. Con người Tần Chính có đôi khi quá cứng nhắc về cả lời nói và hành động, những việc thế này Lý Hữu tự quyết định vẫn tốt hơn.
Lý Hữu đã lên tiếng, Tần Chính đương nhiên phải cho hắn mặt mũi:
- Tốt, ba tháng. Nếu ngươi vẫn không làm được, bọn ta sẽ dùng biện pháp của mình. Khinh Tuyết, ngươi và Mộ Vũ tạm gác lại ân oán cá nhân, cố gắng hỗ trợ nàng. Việc này có can hệ rất lớn đến nhiều người, không nên để chuyện riêng làm ảnh hưởng.
Hai vị nguyên lão đã nhất trí định ra kỳ hạn, Tần Khinh Tuyết biết mình không thể thay đổi được gì, chỉ đành gật đầu chấp nhận. Ba tháng quả thực có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với Diệp Thiên, nhưng khiến hắn đồng ý bị chính phủ trói buộc…việc này gần như không có khả năng. Ít nhất với hiểu biết của Tần Khinh Tuyết về Diệp Thiên là không thể.
Về đến trang viên, Diệp Thiên lập tức vứt hết những chuyện vừa rồi ra khỏi đầu. Hắn không tức giận cũng chẳng khó chịu, tất cả đơn giản là một trò đùa mà thôi. Tắm rửa thay một bộ y phục mới, Diệp Thiên tiếp tục bắt đầu quá trình cày cuốc. Hôm nay hắn quyết tâm đạt đến cấp ba mươi lăm, học thêm một kỹ năng mới nữa, sau đó tập trung vào việc luyện chế vũ khí. Đẳng cấp thợ rèn càng cao, thông số khi luyện chế vật phẩm càng thêm chính xác, các chỉ số cơ bản và phụ gia cũng được tăng cường.
Huyết Pháp Sư Huyền Thoại là chức nghiệp độc nhất. Ngoài bộ trang bị khởi đầu, nó không có trang bị chuyên dụng cho nghề nghiệp như những chức nghiệp khác. Từ sử thi cho đến huyền thoại, muốn có một bộ trang bị vừa ý thì chỉ có trang bị tự chế. Hơn nữa để có các dòng phụ trợ đúng với nghề, cần chính tay chế tạo mới đạt được hiệu quả mong muốn. Tất nhiên cũng có một số người chơi chọn lấy thợ rèn làm nghề chính, chế tạo được trang bị chuyên dụng. Nhưng đạt đến trình độ chế tạo đúng nghề đúng dòng cùng chỉ số đủ cao thì chẳng có mấy người. Diệp Thiên có hơi cầu toàn, hắn chỉ tin tưởng đồ do chính mình tạo ra mà thôi. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Hôm nay là ngày công bố thành lập đoàn làm phim Nhất Thế Vô Song cùng chọn ngày tổ chức họp báo. Tiếp đến là các hoạt động tuyên truyền. Ngoại trừ họp báo là bắt buộc, Diệp Thiên từ chối tham gia các hoạt động khác. Hắn thấy chuyện này khá vô nghĩa, danh tiếng của những người khác đã đủ, thêm hay bớt mình cũng chẳng có gì khác biệt. Để dành thời gian này tập trung cày cấp, nhanh chóng đến Thương Hỏa Thành bắt đầu chém giết còn vui hơn.
Diệp Thiên định chơi một mạch đến tận trưa ngày hôm sau, nhưng đến tám giờ sáng hắn đã bị một cú điện thoại gọi dậy. Điện thoại có thể kết nối với hộp chơi trò chơi Vùng Đất Thần Thánh, khi có người gọi đến màn hình trước mặt sẽ hiển thị thông báo cùng âm thanh. Gọi đến là một số lạ nhưng Diệp Thiên vẫn bắt máy. Điện thoại của hắn hiện tại chỉ lưu số điện thoại của ba người, Tần Khinh Tuyết, Mã Đức Hùng cùng Vương Lỗi nên có khả năng là người quen nào khác gọi tới.
Điện thoại kết nối, giọng của Chu Tử Uyển vang lên ở đầu dây bên kia:
- Là Diệp Thiên sao?
- Chu Tử Uyển? Sao ngươi lại biết số của ta?
- Sáng nay ngươi không đến công ty, ta phải đến hỏi Lỗi ca. Ngươi rất tốt, tối hôm qua vậy mà bỏ về để ta ở lại một mình.
Diệp Thiên có chút áy náy:
- Cái này cũng không trách được ta, đám ngươi kia quá nhiệt tình.
- Ngươi muốn làm diễn viên, chút áp lực đó cũng không chịu nổi sao?
- Từ từ sẽ làm quen. Ngươi gọi đến cho ta không phải chỉ để hỏi tội chứ?
Chu Tử Uyển dừng lại một nhịp rồi nói:
- Đại sư Zefer cùng vài vị dương cầm gia nổi tiếng khác muốn hẹn gặp ngươi. Hiện tại có rảnh hay không?
Danh sách chương