Diệc Thu thắc mắc nghĩ, khi nói ra những lời này rốt cuộc trong lòng U Nghiên đang nghĩ cái gì?
Liệu đây có phải là lần đầu tiên nữ hài trưởng thành cô độc giữa ác ý vô tận này sinh ra một thứ cảm xúc gọi là "hướng về" sinh mệnh, tương lai không?
Có lẽ, nàng muốn nhớ lại tất cả, nhớ lại bản thân đã từng đi về phía ánh sáng, mà không phải chỉ có một tiểu Dương Đà dễ ức hiếp.
"Rời khỏi giấc mơ này, ngươi sẽ nhớ đến ta." Diệc Thu thấp giọng nói, "Vậy nên chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi đây một cách bình an, không thể bị tổn thương bởi cơn ác mộng này..."
"Ngươi đến để bảo vệ ta ư?" U Nghiên khẽ hỏi.
"Sao mà ta làm được..." Diệc Thu mấp máy miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Tuy ta rất muốn...!Thật sự thật sự rất muốn bảo vệ ngươi.

Nhưng trên thực tế, từ trước nay chỉ có ngươi bảo vệ ta, ta chính là một kẻ kéo chân sau."
"Không phải." U Nghiên chắc chắn nói, "Ngươi không phải."
"...!Hả?"
"Nếu những gì ta trải qua suốt 500 năm nay chỉ là một cơn ác mộng...!Vậy ngươi chính là sự ấm áp duy nhất thuộc về ta trong giấc mộng này."
Nàng nói, dù phụ thân không rời bỏ nàng thì sao, dù nàng thật sự có được tiểu Hồng Hoa thì sao nào?
Trông coi căn phòng vĩnh viễn không mở ra, làm bạn với một tiểu yêu vĩnh viễn không nói chuyện, ở núi Côn Luân này nàng cũng vẫn là một Khâm Nguyên mang theo kịch độc khiến người ta chán ghét.
Không có người cần nàng, nàng chỉ cho rằng phụ thân cần nàng chăm sóc, tiểu Hồng Hoa cần nàng làm bạn thôi.
Nàng nói, trước khi gặp gỡ Diệc Thu, nàng chưa bao giờ biết mình cũng xứng đáng được người khác dựa dẫm và cần đến.
"Ta cực kỳ thích nghe ngươi gọi tên của ta...!Mặc dù ta vẫn luôn biết ngươi có rất nhiều chuyện gạt ta, nhưng khi ngươi nói ngươi sẽ luôn ở bên cạnh ta, ta cảm thấy rất vui vẻ."
"Ngươi, thì ra ngươi...!Ngươi vẫn luôn biết ta có chuyện gạt ngươi à..." Cổ Diệc Thu bất giác rụt lại.
"Ngươi ấy, nói chuyện đúng là có trăm ngàn chỗ hở.

Ta lại chẳng phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra được?" Nói rồi, U Nghiên nhắm hai mắt, dùng trán nhẹ nhàng dụi vào vùng lông ở gáy của tiểu Dương Đà, thủ thỉ, "Nhưng vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ buộc ta phải bỏ ngươi lại ư?"

"Ngươi...! Có sợ không?" Diệc Thu hỏi với vẻ khiếp sợ, "Giữ một con Dương Đà chỉ biết nói dối hết bài này đến bài khác ở bên cạnh, ngươi có từng sợ không?"
"Ngươi nhỏ yếu như vậy, có thể tổn thương ta bằng cách nào?" Lời nói của U Nghiên vốn dĩ vô cùng tự tin, nhưng giọng điệu của nàng lại dịu dàng đến mức có chút lo được lo mất.
Đã quen với việc bị U Nghiên ghét bỏ vì nhỏ yếu, Diệc Thu không tức giận, cũng chẳng nói gì.
Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, U Nghiên lại mở miệng một lần nữa.
"Ta không sợ ngươi tổn thương ta, ta chỉ sợ ngươi sẽ rời đi đột ngột." Nàng nói, "Ta nghĩ chỉ cần ta đủ tốt với ngươi, có lẽ ngươi sẽ thật sự không rời bỏ ta.

Đến lúc ấy, ngươi sẽ tự nói ra những chuyện không tiện nói trước đó cho ta, chính miệng nói cho ta nghe..."
Mãi đến lúc này đây, Diệc Thu mới hiểu rõ tại sao điểu nữ nhân biết nàng nói dối hết lần này đến lần khác nhưng vẫn chưa từng ép nàng phải thẳng thắn nói ra bất cứ điều gì.
"Ta..."
"Tựa như bây giờ, rốt cuộc ngươi cũng không còn giấu giếm nữa."
Diệc Thu hít sâu một hơi, sau mấy giây chột dạ, nhẹ giọng đáp: "Sau này dù có xảy ra chuyện gì, ngươi có thể tin tưởng ta, tin tưởng ta nhất định sẽ không tổn thương ngươi...Ta, ta thật sự thích ngươi."
"Ta biết." U Nghiên khẽ nói, "Từ lần đầu tiên ngươi gọi tên của ta, ta đã biết rồi..."
"Lần đầu tiên? Lần nào..."
"Ở trong mơ, ngươi khóc đến mức khàn giọng nhưng trong miệng vẫn luôn gọi tên của ta."
"......"
Vậy nó đúng là một lịch sử đen tối, tương lai nếu rời khỏi giấc mơ này, chắc chắn sẽ bị điểu nữ nhân đem ra làm trò cười suốt một thời gian.
Không đúng, không nhất định!
Bây giờ trong tay nàng cũng đang nắm một đống lịch sử đen tối của điểu nữ nhân, nếu điểu nữ nhân dám chê cười nàng, nàng và điểu nữ nhân đều sẽ tổn thương lẫn nhau!
Nghĩ vậy, Diệc Thu không nhịn được mà cười khúc khích, sau đó lại vội vàng đè nén ý cười.
Thời gian một phút một giây trôi đi, căn nhà gỗ nhỏ hẹp ấy trở nên yên tĩnh chỉ còn nghe được tiếng hô hấp của các nàng cùng với tiếng khịt mũi, hắt xì của tiểu Dương Đà.


Cứ thế, tiểu Dương Đà ngủ ngon trong vòng tay của thiếu nữ, một đêm vô mộng.
Sau ngày hôm ấy, U Nghiên dần dần mở rộng căn phòng gỗ nho nhỏ thành một căn nhà có độ lớn vừa phải.
Nàng nói, dẫu biết không lâu sau cảnh trong mơ có lẽ sẽ biến mất vô tung, nhưng giờ khắc này cảnh trong mơ vẫn còn, nàng muốn làm một ngôi nhà để tiểu Dương Đà có thể sinh sống yên ổn suốt khoảng thời gian còn lại.
Mấy ngày sau, không có việc gì U Nghiên đều sẽ chạy ra ngoài, khi trở về nhất định sẽ mang theo một chút đồ đạc.

Thí dụ như bàn ghế, khăn trải giường đệm chăn, còn có nồi chén gáo bồn không biết lấy ở đâu.
Trong khoảng thời gian ngắn, căn phòng nhỏ xiên xiên vẹo vẹo trở nên giống nhà hơn rất nhiều.
Dù vẫn rất đơn sơ nhưng Diệc Thu lại cực kỳ cảm động.
Tiểu Dương Đà khỏi bệnh vào ngày thứ tư, chính vào ngày hôm ấy, nàng lại chứng nào tật nấy, một hai phải kéo U Nghiên đi ra ngoài vì muốn tìm manh mối về chiếc "gương" kia.
Nhưng suy cho cùng chiếc gương kia rốt cuộc là thứ gì, tại sao lại tạo ra phong ba thì nàng thật sự chẳng biết gì, hệ thống cũng không tiết lộ dù chỉ nửa từ.
Kiểu tìm kiếm này tựa như ruồi nhặng không đầu va đập lung tung vào cửa sổ đang đóng chặt lại, làm đủ cách vẫn không thể tìm thấy được đường ra.
Hiện tại Diệc Thu rất hối hận, hối hận vì lúc trước không ép U Nghiên nói rõ ràng, để rồi giờ đây nàng lại không thể tìm đúng phương hướng.
Mà tiểu hư điểu lại có vẻ như không nôn nóng mấy.
Mỗi ngày nàng đều cõng tiểu Dương Đà đi lang thang khắp nơi, thế nhưng lại chẳng dò hỏi bất kỳ ai, thay vì nói là "tìm" thì chi bằng nói là...!Đang ngắm cảnh?
"Chúng ta phải đi dò hỏi về chiếc gương đó!" Tiểu Dương Đà sốt ruột nói.
"Ai sẽ sẵn lòng nói chuyện với ta đây?" U Nghiên bình tĩnh hỏi lại.
Nhất thời không nói nên lời, Diệc Thu dùng cằm đè lên đỉnh đầu U Nghiên, nhỏ giọng lẩm bẩm với vẻ bất mãn: "Sao không thấy ngươi lo lắng chút nào vậy? Hoá ra...!Là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp à?"
(*) Hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp (皇帝不急太监急): đương sự của việc nào đó chưa gấp gáp xử lý mà người xung quanh đã gấp gáp lo lắng rồi.

U Nghiên nghe xong mới lắc đầu cười một tiếng, nói: "Nếu vào ngày sinh của Tây Vương Mẫu thật sự sẽ xảy ra chuyện khó lường đến mức không trốn được, vậy sốt ruột có ích gì?"
"Nhưng..."
"Diệc Thu, một ngày trôi qua thời gian còn lại sẽ ít đi." U Nghiên thấp giọng nói, "Ta biết ngươi muốn ta biến lại thành người trong lòng ngươi, nhưng ta không có ký ức của nàng, tất cả ký ức của ta đều ở núi Côn Luân, ta...!Chỉ tồn tại trong giấc mơ này."
"U Nghiên..."
"Ta có chút sợ hãi." Nói xong, U Nghiên cầm lòng không đậu mà cười khổ, "Ta sợ cảnh trong mơ biến mất, ta sẽ không còn tồn tại nữa."
"Sao lại như vậy được? Ngươi..."
"Ta biết sẽ không xảy ra nhưng mà ta vẫn sợ, cho nên....!Ta thật sự rất quý trọng những ngày tháng ở bên cạnh ngươi." U Nghiên cắn môi, nói với ngữ khí do dự, "Ta muốn nhớ lại ngươi, nhưng lại có chút...!Không muốn rời khỏi giấc mơ này...!Bởi vì, ít nhất là ở hiện tại, ít nhất là giờ khắc này, ta không cô đơn."
U Nghiên nói nàng khó mà hình dung về chính mình ở tương lại trông thế nào, đồng thời cũng chẳng tưởng tượng nỗi mình đã phải đối mặt với điều gì mới có thể biến thành dáng vẻ như lời Diệc Thu kể.
Cơ mà nàng biết, biết rất rõ mình không tài nào thoát được.
Nếu không thể trốn tránh, vậy trước khi mọi chuyện ập đến, cứ yên ổn sống trong giấc mơ đẹp chẳng phải là điều quá tốt ư?
"...!Giấc mơ đẹp?"
"Giấc mơ đẹp." Những điều nàng mong muốn trong cuộc đời thật sự rất rất ít, "Ngươi ở bên ta là đủ rồi."
Diệc Thu hít sâu một hơi, vô thức dựa vào người U Nghiên gần hơn.
Nàng không biết phải làm sao để đồng cảm như bản thân mình cũng bị, nhưng thâm tâm nàng vẫn luôn cảm thấy đau nhói.
Có lẽ, nàng không nên tìm cách để trốn thoát vận mệnh tàn khốc sẽ ập đến trong cơn ác mộng này.

Điều nàng nên làm là ở cạnh U Nghiên, cùng trải qua những chuyện ấy.
Nàng nên đồng hành vượt qua cùng nàng.
Dù đây chỉ là một giấc mơ.
Lúc tỉnh mộng, chắc hẳn U Nghiên sẽ có thêm một đoạn ký ức mới —— Trong đoạn ký ức ấy, nàng không phải chịu đựng tất cả đau khổ một mình, mà thay vào đó là có một con Dương Đà vô dụng vẫn luôn ở bên cạnh nàng dù có xảy ra chuyện gì.
Ký ức ấy, tuy rằng giả dối nhưng cũng rất chân thật.
Những điều trong quá khứ không thể thay đổi, cho dù không thể làm bạn với U Nghiên ở dĩ vãng, nhưng chí ít được đồng hành với nàng suốt đoạn đường trong mơ cũng đã tốt lắm rồi.
"Ta đồng hành với ngươi." Tiểu Dương Đà nhẹ giọng nói, bên tai dường như là tiếng cười trầm thấp của thiếu nữ.


Bắt đầu từ hôm ấy, Diệc Thu buông gánh nặng trong lòng, sống thanh thản ổn định với U Nghiên qua từng ngày.
Tiểu hư điểu không nói nhiều bằng tiểu ngọt điểu, hầu hết thời gian nàng đều im lặng, giống như tiểu Hồng Hoa, hoặc là giống điểu nữ nhân chân chính.
Nhưng Diệc Thu sẽ không cảm thấy nhàm chán, có lẽ từ lâu nàng đã quen với cảm giác ấy khi ở bên cạnh U Nghiên rồi, không cần quá nhiều lời, chỉ cần nhìn thấy U Nghiên là sẽ cảm thấy yên tâm vô cùng.
Đôi khi nàng sẽ nghĩ, nếu như nơi này không phải một giấc mơ, nếu như những ngày tháng yên bình nàng và U Nghiên đang sống có thể dừng lại mãi mãi, không cẩn phải đối mặt với những điều xui xẻo, có lẽ đây cũng chẳng phải là chuyện xấu.
Quả nhiên dù có trải qua nhiều chuyện, nàng cũng chỉ là một con cá mặn chỉ biết hài lòng với tình trạng hiện tại.
Mặc dù có hài lòng với thực trạng hiện tại đến đâu, nàng cũng sẽ không nhịn được mà nhớ đến thế giới bên ngoài.
Nàng và U Nghiên sống trong giấc mơ ít nhất cũng hơn nửa năm, vậy thời gian bên ngoài rốt cuộc đã trôi qua bao lâu?
Phu Chư và Họa Đấu trở lại núi Ngao Ngạn chưa? Huân Trì vì việc đó mà bị Thiên giới trừng phạt như thế nào?
Thiếu nàng và U Nghiên, liệu Giang Vũ Dao với Lạc Minh Uyên có thể ứng phó chim Ế vẫn luôn giấu mình trong chỗ tối kia không?
Đã tìm được Triều Vân chưa?
Nghĩ đến mấy vấn đề này chỉ làm người ta cảm thấy đau đầu.
Nàng cũng thử tìm cách dò hỏi hệ thống về tình trạng hiện tại của vai chính, ấy thế mà hệ thống vô dụng kia lại nói do ảo cảnh của Phù Mộng Châu ngăn cản nên không thể lấy được thông tin bên ngoài.
Thôi, mệt mỏi quá, không nghĩ nữa.
Làm cá mặn vẫn sung sướng nhất.
Chuyện đến nước này cũng chỉ đành đi một bước xem một bước, dù sao có U Nghiên ở cạnh, không có cửa ải khó khăn gì là không qua được.
Diệc Thu nghĩ vậy, bèn đưa mắt nhìn sang U Nghiên ngồi sững sờ ở cửa.
Giây tiếp theo, như cảm nhận được ánh mắt ở đằng sau U Nghiên quay đầu nhìn tiểu Dương Đà một lát.
"Lại đây." Nàng nhẹ giọng bảo.
"Sao vậy?" Tiểu Dương Đà tò mò đến gần U Nghiên, ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
U Nghiên duỗi tay bóp nhẹ cổ nàng, thấy nàng rụt cổ lại mới mỉm cười đáp: "Muốn sờ ngươi."
Diệc Thu: "......"
Thôi, nàng vui vẻ là được..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện