Mặc Nghiệt cô trụ Lâm Y Thần hai người lấy tốc độ rất nhanh mà rơi xuống , Mặc Nghiệt khéo léo đạp lên những tảng đá phía dưới để tránh thoát cự thạch phía trên , hắn tụ lực dưới lòng bàn chân phiên thân một cái một tay ôm chặt eo Lâm Y Thần một tay bám vào thạch bích bên cạnh ngón tay găm sâu vào đá đến bật máu nhưng cũng không gây trở ngại cho việc hai người bị một quái lực không ngừng kéo xuống . Năm ngón tay cố định trong thạch bích cũng để lại từng đạo vết hằng sâu cùng máu tươi nhuốm đẫm cả ống tay áo , nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh mọi thứ chỉ diễn ra trong có vài giây đồng hồ đến khi Lâm Y thần phục tinh thần bởi máu tươi của Mặc Nghiệt đang không ngừng nhuộm đỏ y bào trắng tinh cảu cậu , Lâm Y Thần vừa sợ vừa lo , tay đứt ruột xót cho dù bị tổn thương là hắn nhưng lòng cậu đau a ! Không thể tiếp tục như vây được nếu không tay của hắn sẽ bị phế đi mất ! " ngươi buông tay ra mau ! "



" không ! " mặc cho trán không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh gương mặt anh tuấn cương nghị vì đau đớn mà trắng bệch , đôi mày rậm nhíu chặt 



Lâm Y Thần thấy hắn vẫn ngoan cố không khỏi vừa xót vừa tức " ngươi mau buông tay ! Có phải muốn bị phế đi cánh tay kia mới vừa lòng hay không ? Ta không cần một kẻ tàn phế bên cạnh ta !" 



Mặc Nghiệt nghe Lâm Y Thần nói lời trái lương tâm đó thì đáy mắt liền tràn đến bi thương nhưng vẫn cắn chặt môi không chịu buông tay làm cậu tức đến muốn bị nội thương . Tức quá hoá liều cậu dùng lực đẩy ra hắn bản thân liền rơi xuống Mặc Nghiệt thấy vậy lặp tức kinh hãi buông tay nhảy xuống bắt lấy cậu , Lâm Y Thần lộ ra nụ cười tuyệt mĩ đưa ta nhẹ vuốt ve đỉnh đầu của hắn nhẹ nhàn nói " có chết thì cùng nhau chết "



Mặc Nghiệt vùi đầu vào cổ cậu đôi mắt lấp lánh ánh sáng sinh huy rạng rỡ tràn đầy hạnh phúc sau đó thoả mãn " ừ " cỡ nào kiên định tim Lám Y Thần co thắt đau đớn đến lợi hại , hắn...chỉ là một đứa trẻ ... Ôn nhu nâng lên đầu hắn đầy yêu thương luyến tiếc hôn lên môi hắn , Mặc Nghiệt trợn tròn mắt một cổ hạnh phúc đột ngột xông vào trái tim , hắn híp mắt nâng gáy cậu để nụ hôn này thêm sâu sắc đáy lòng hắn thầm mong thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này ...mãi mãi ... 



Hai người không ngừng rơi xuống mọi thứ diễn ra xung quanh như càng thêm hoa mỹ , giữa một nơi tối đen toàn cự thạch cùng tro bụi một cao một thấp , một trắng một đen tư thái quấn quýt si mê lại bất ngờ hoà hợp mà duy mỹ .



Lâm Y Thần nội tâm nôn nóng không ngừng cậu nếu thật chết thì sẽ lặp tức truyền tống đến phó bản tiếp theo , nhưng còn Mặc Nghiệt ...hắn mới chỉ có mười hai tuổi a ! 



Hệ thống quân ! Hệ thống ! 



|| kí chủ đại nhân , hệ thống sẵn sàn vì ngài phục vụ ||



Có cách nào hay không a ! Mua đồ trong cửa hàng đi ! Cho ta nợ sau này ta sẽ cố gắng làm nhiệm vụ trả lại có được hay không ?



|| kí chủ đại nhân , cửa hàng hệ thống không phải vạn năng , với tình hình hiện tại không có vật phẩm thích hợp để sử dụng || chủ nhân nha dù sao ngài rơi xuống đó cũng không có chết mà (¬д¬。) 



Lâm Y Thần mặc , cứng ngắc nhìn xuống phía dưới , chẳng có gì ngoài độ sâu hun hút đen thui kia , thân người ta là diễn viên chính , người ta rơi xuống đều có những thứ như hàn đàm a nhánh cây a đỡ lấy thân thể mảnh mai yếu đuối của diễn viên , còn tiểu gia lần đầu rơi xuống vực thì phải tự lực cánh sinh hao hết kim tệ khổ cực dành dụm , hiện tại gia tay trắng lại truỵ nhai à không lọt hố lần hai thì lấy cái quần gì mà tự cứu a ngao ! Ít nhất cũng phải có ôn tuyền ( (¬д¬。) uy ) hay gì đó để an ủi tiểu gia chớ !!! 



Lúc nội tâm Lâm Y Thần đang thoát tuyến đến sắp vỡ mất thì hai người rớt xuống một thứ gì đó rất đàn hồi ướt át mềm mại , Mặc Nghiệt trong lúc đó vẫn luôn ôm chặt che chở cho người trong lòng .



" chúng ta ...đây là ...không sao ?" Lâm Y Thần lăng lăng nhìn mặt hắn hỏi



Nghe thanh âm của cậu hắn cũng phản ứng lại đây nhốc ngốc gật đầu " ừ ...không có sao "



Tay đụng phải chất lỏng thần bí nhầy nhụa nào đó Lâm Y Thần run run yên lặng giơ móng vuốt của mình lên xem , trong đầu liền chỉ có hai chữ MÁ NÓ cùng hàng ngàn đầu thảo nê mã thoát cương chạy băng băng lướt qua . Tác giả ngươi ra đây ta thề không đánh chết ngươi đâu ha hả con mịa nó ngươi đừng tưởng phóng đại cái thứ ghê tởm này cùng với gán lên cái tên hoa lệ chất lỏng thần bí gì gì đó thì ông đây không biết cái thứ này là nước mũi ! Không sai ! Mẹ nó cái thứ tởm lợm nhớp nháp này chính là thứ được tạo nên từ vô vàn hợp chất sau đó được trộn đều qua sử lý ( chức năng cơ thể ) sau đó xuất ra thành phẩm ( hiện tượng chảy mũi =_= ) mà nhân loại gọi nó là nước mũi ! Các vị độc giả xin đừng hởi ta tiết tháo của tác giả đâu , ha hả cái thức đó bị tác giả băng rớt từ tập một rồi !



" Thần Thần ..." Trong thấy sắc mặt của kẻ nào đó đen đến độ sắp hoá thành thực chất thì bạn nhỏ Mặc Nghiệt rất cẩn thận mà gọi một tiếng 



Lâm Y thần " ta nghĩ lẳng lặng "



Mặc nghiệt " ... " 



Lâm Y Thần " đừng hỏi ta lẳng lặng là ai " 



Mặc Nghiệt " ... " anh anh anh nét mặt cảu Thần nhi nhà ta hảo không tốt thủng sao phá ? Có cảm giác nếu bản thân lỡ nói sai lời nào liền bị đem ra sử bắn là làm sao ? Tại tuyến chờ ! Gấp!



==============



Ngẫu đã quay lại , thông báo vs các bạn đang theo dõi truyện này là ngẫu sẽ cố thường xuyên up chương trong hai tuần tới sau đó sẽ nghỉ dài hạn , thân ! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện