kể từ ngày vu đồng cầu hôn cậu đngến nay cũng đã gần một tháng , huyết hoàng bệ hạ cầu hôn rồi chả để ý đến việc nhân gia có đồng ý hay không mà tự chuẩn bị tiệc cưới, sảnh đường và vân ..vân .. lâm tiểu nô lệ chỉ có thể đầy mặt mộng bức mà tiếp nhận sự thật này orz


lâm y thần " ... " ha hả các ngươi đủ ! tác giả !liêm sỉ của ngươi đâu ? nói hảo từ từ đến đâu ? hiện tại họa phong nhảy vọt lên một tầm xa không thể với tới ,trực tiếp muốn gả người là muốn nháo loại ào a uy ! (╯°□°)╯︵ ┻━┻
Hệ thống quân : ( TДT) kí, kí chủ đại nhân cư nhiên xuất giá QAQ nhân gia, nhân gia sinh thời thấy được cảnh nàu có chết cũng nhắm mắt a, cảm giác kí chủ lớn rồi không cần hệ thống là như thế nào a,  hảo kích động (/ω\)
Lâm Y Thần " ... " ha hả.
Thực tế mọi chuyện cũng rất bình thường cho đến khi ba ngày trước Vu Đồng không còn đến tìm cậu nữa, cứ nghĩ có lẽ hắn bận lo hôn lễ nhưng mà...
" đánh!  Đánh cho ta!  Quả thật là vô pháp vô thiên mà! "
Đang dạo trong ngự hoa viên, tình vờ đi ngang qua hình đường cậu chợ nghe có tiếng khóc, tiếng mắng cùng với âm thanh đánh vào da thịt, nghi hoặc nên Lâm Y Thần bước vào.
" có chuyện gì?  "
" tham kiến vương hậu " tất cả tì nữ cùng thị vệ đồng loạt quỳ xuống hành lễ,  khóe môi Lâm Y Thần giật giật, các ngươi đây gọi cũng quá thuận miệng đi →_→.
" đứng lên cả đi "
" bẩm vương hậu, tên nô tì này làm trái lệnh vương nên bị sử phạt " thị nữ trưởng bẩm báo
" trái lệnh?  Lệnh gì?  " cậu có điểm nghi hoặc hỏi
" là... Là... "
" nói!  "
Thị nữ trưởng vội quỳ xuống " thưa vương hậu, vương đã hạ lệnh không ai được bén mãn lại gần Cửu U cung trong bốn ngày này, nhưng kẻ này lại cả gan xâm nhập "
Lâm Y Thần nhíu mày " tại sao?  "
" nô tì không rõ, từ khi nô tì làm việc trong cung thì chỉ biết hàng năm vào bốn ngày này vương sẽ cấm tất cả ai đi vào phạm vi Cửu U cung "
Lâm y thần suy tư  ," thống nhi, trẫm ngửi thấy có mùi gì đó "
Hệ thống quân [ nha!  ( ºÄº ) kí chủ đại nhân là ngày mười bốn đến ngày mười lăm tháng chín a! ]
Lâm Y Thần " thì?  "
[ chính là khoảng thời gian huyết hoàng tự nhốt mình trong nguyên tác nha!  ]
Lâm Y Thần suy tư, sau đó quay đi, trước khi đi còn không quên để lạo một câu " các ngươi tiếp tục "
Thị nữ trưởng " ... " Ó( ° △ °|||)
Chúng thị vệ " ... " Σ( ° △ °|||)
Mỗ thị thị nữ đang chịu hình " ... " mụ đản (╯°□°)╯︵ ┻━┻ nói hảo kịch bản sẽ cứu ta đâu?  Ngươi quay đi như vậy thực sự hảo sao?  Tình cảm cơ bản giữ cấp trên và cấp dưới đâu?????  Đạo diễn!  Lão nương không diễn! 
========= ta là phun tào phân cách tuyến =====
Đợi đến đêm khuya, Lâm Y Thần thần không biết quỷ không hay nhẹ nhàn đột nhập vào Cửu U cung...
" con mẹ nó, lính canh đâu?  Thị vệ đâu?  Sao không có thằng nào hết vậy?  (¯口¯)"
Chúng thị vệ " chúng ta cơ bản bị ngươi miểu sát vừ vòng gửi xe hảo sao!  〒_〒 vương ra lệnh cho chúng ta canh gác vọng vòng từ đằng xa thôi hảo sao!  〒_〒 "
Hệ thống quân [ ... ] những đứa nhỏ đáng thương...
Lhex đẩy cửa vào, bên trong một mảnh tối đen, hơi lạnh tỏa từ dưới chân tỏa lên, Lâm Y Thần thận trọng bước vào, khẽ gọi tên Vu Đồng
" Vu Đồng?  "
" huyết hoàng bệ hạ?  "
" tử biến thái?  "
Tuy nhiên không ai đáp lại, đi vào sâu bên trong nội điện, hàn khí càng dày đặc, lại mơ hồ nghe thoang thoảng mùi máu tươi.  Lâm Y Thần mím môi, lại đi vào sâu hơn, càng vào sâu bên trong thì ngje được tiếng rên rỉ thống khổ như tràn ra từ kẻ răng,  vén tấm màn, đập vào mắt cậu không phải là huyết hoàng bệ vệ , trương dương bừa bãi ngày nào nữa, mà là một nam nhân tóc đỏ rối bời, quần áo ngổn ngang, mồ hôi và máu nhuộm y phục trên người hắn đến không nhận ra nguyên dạng, cơ thể đầy rẫy vết thương, hai tay nam nhân bấu chặt lấy vạt áo trước ngực, gương mặt anh tuấn xám trắng như mất đi sinh cơ, đầu mày nhăn lại như đang thừa nhận thứ gì đó rất đau đớn, từ hai cánh môi mỏng bị cắn đến bật máu kia đứt quãng thoát phá ra những thanh âm vỡ vụn.
Lâm Y Thần trừng lớn mắt, trái tim như đột ngột bị xiết chặt, nhìn người nam nhân kia thống khổ đau đớn như vậy, cậu chịu không được, bất giác từng bước lại gần hắn, Vu Đồng như có điều sở cảm, khẽ ngẩng đầu lên nhìn đến cậu, đồng tử liền co rụt, hắn nghiến răng  " cút!  "
Lâm Y Thần giật mình dừng lại " ngươi... "
" cút!  Em mau cút!  " 
" ta không đi!  " nói rồi cậu liều lĩnh tiến lại gần hắn,  Vu Đồng giãy giụa đứng dậy, nhưng không hề có sức lực nào hắn lại ngã sấp xuống, Lâm Y Thần vội chạy qua đỡ lấy người nam nhân cao lớn hơn cậu rất nhiều kia, nhẹ nhàn để hắn dựa vào người cậu, dưới tay cậu,  Lâm Y Thần có thể cảm nhận được hắn đang run rẩy kìm nén, bàn tay to đầy máu nắm tay cậu, hắn gằng từng chữ " đi!  Mau!  Ta!  Van!  Em!  "
"ta ta sẽ không bỏ ngươi lại ,dù có chuyện gì đi nữa, ta cũng không thể bỏ ngươi lại lúc này, đôi tay ôm Vu Đồng lại càng thêm kiên định.
" ta sẽ làm em bị thương!  Ta không muốn làm  bị thương!  Lúc ta còn tỉnh táo, thì xin em hãy mau đi đi!  "
Lâm y thần không đáp lời hắn
" ta sẽ giết chết em!  Đừng làm cho ta hối hận cả đời!  Đi mau!  " mồ hôi Vu Đồng tuông như tắm, gân xanh hai bên thái dương như muốn bạo liệt mà ra, cả người cứng còng như đang cố kìm nén thứ gì đó, những vết thương trên người hắn lại lần nữa đổ máu.
Lâm Y Thần thở dài, đưa tay ấn đầu hắn vào hõm vai cậu, trấn an vuốt nhẹ mái tóc bết máu của hắn " không sao đâu, không phải sợ, có ta tại bên ngươi... "
Vu Đồng nhắm mắt cắn chặt răng.
Một giọt thanh lệ lăn dài trên đôi má kiên nghị, bên ngoài cửa sổ mặt trăng mang màu đỏ áp lực của máu dần dần ló dạng, phá vở phút giây yên bình mong manh kia...








Tác giả tỏ vẻ, ta đang thất tình phàm nhân các ngươi đừng mong có ngọt sủng!  Ta ngược tử các ngươi! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện