"Mời cô cậu ra ăn sáng!" Dì Phương lúc này từ phòng bếp đi ra.
"Woa, cảm ơn dì Phương!!!" Diệp Tinh Húc nghe tới thức ăn liền sáng cả mắt lên, từ tối hôm qua đến giờ anh vẫn chưa có gì vào bụng. Tiền thì bị tịch thu hết rồi, đến chiếc thẻ bình dân cũng bị bố mẹ lấy mất. Bây giờ anh chẳng còn một đồng nào trong người, quả thật rất thảm hại.
Tô Chỉ Nhược nhìn dáng vẻ háo hức kia liền mỉm cười nhẹ sau đó quay sang nhìn Hoắc Tử Sâm. Cô bất chợt duy chuyển tầm mắt xuống đôi môi hút hồn kia, mắt chớp chớp nhẹ, Tô Chỉ Nhược nuốt nước miếng một cái, mặt mày cũng đỏ cả lên chỉ vì trong đầu đang nhớ tới hành động hôn trộm của mình.
"Đi ăn sáng thôi, cháu thẩn thờ ra đấy làm gì?" Lúc này anh mới đứng lên nói.
"Hả... dạ cháu đi ngay!" Cô có chút chột dạ, tay chân có phần luống cuống vội mang dép lê vào chân rồi theo anh vào phòng bếp.
Trong suốt bữa ăn chỉ có tiếng nói của Diệp Tinh Húc, vừa ăn vừa khen ngon. Thỉnh thoảng lại nài nỉ van xin Hoắc Tử Sâm cho ở nhờ, nhưng vốn chẳng thành công. May mắn thay Tô Chỉ Nhược cảm thấy hoàn cảnh của Diệp Tinh Húc có chút giống mình, rủ tí lòng thương mà xin hộ.
"Hay là chú cứ để chú Diệp ở lại đi!" Cô mở lời.
Diệp Tinh Húc nghe xong liền dùng ánh mắt long lanh nhìn Hoắc Tử Sâm, sau đó lại tỏ thái độ biết ơn với Tô Chỉ Nhược, con nhóc này ngoài dáng vẻ xinh xắn ra lạ còn có thêm tính cách khiến người khác yêu quý đó nha! Hoắc Tử Sâm nhìn cô một chút, suy nghĩ trầm tư rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
"Cậu không được bước vào phòng con bé nữa bước, nếu để tôi thấy cậu bén mảng đến gần phòng của tiểu nha đầu thì cậu tự hiểu mà cuốn gói ra khỏi nhà." Hoắc Tử Sâm không thể không yên tâm mà nhắc nhở lại lần nữa.
Đại công tử Diệp gia nổi tiếng trăng hoa, quen nhiều cô gái và cũng lên giường với rất nhiều cô. Rất nhiều thể loại phụ nữ đều bị cậu ta chinh phục, minh tinh nổi tiếng, ca sĩ, diễn viên, tiểu thư nhà giàu, hay các bà chị lớn tuổi hơn cậu ta một chút thì cậu ta liền đã thử qua. Hoắc Tử Sâm cũng chẳng quan tâm đến đời tư của Diệp Tinh Húc cho lắm, đôi khi chỉ nhắc nhở vài cậu thiện ý đại loại như:
"Cẩn thận hư đấy."
"Không sợ hư thận à?"
Vì thế anh luôn phải đề phòng Diệp Tinh Húc có ý đồ với tiểu nhóc con nhà mình, cậu ta không có tiền ra ngoài chơi gái thì cũng có thể ra chiêu trò dụ dỗ bé con nhà anh. Vậy nên phải đề phòng tên giặc nguy hiểm này.
Diệp Tinh Húc nghe xong mà vui vẻ cười phá lên.
"Yên tâm, yên tâm. Tôi sẽ không động đến bé con nhà cậu đâu!" Diệp Tinh Húc đáp, cậu đây là lần đầu tiên thấy Hoắc Tử Sâm có vẻ mặt như thế liền có chút hiếu kỳ. Bình thường Hoắc Tử Sâm là người độc đoán, sẽ không bao giờ lay động bởi quyết định của mình, khó ai làm anh thay đổi quyết định. Vậy mà hôm nay, tiểu nha đầu kia lại khiến cậu ta đổi ý. Xem ra Tô Chỉ Nhược này có vị trí không hề tầm thường trong lòng Hoắc Tử Sâm, có thể xem xét bám đùi nịnh nọt con bé này một thời gian.
"Nhớ lời nói của cậu, bé con nhà tôi còn đang đi học. Cậu phụ trách đưa đón con bé đi học đi!" Hoắc Tử Sâm lau nhẹ mép miệng sau đó nói.
Công việc của anh rất bận, dạo này LV sắp sửa ra bộ sưu tập mới nên toàn công ty hầu như ai cũng tăng ca. Vì thế tạm thời sẽ không thể đưa đón cô đi học, mà anh cũng không yên tâm giao cho người khác.
"Biết rồi, biết rồi." Diệp Tinh Húc gật đầu, dù gì anh cũng không có việc gì làm. Đưa đón tiểu nha đầu này đi học cũng vui, sẵn bào chút tiền công của Hoắc Tử Sâm.
Tô Chỉ Nhược nãy giờ chỉ im lặng mà chẳng nói gì, cô cúi đầu ăn. Tai thì nghe mà tim thì đập, cô nghe hai từ "bé con" của Hoắc Tử Sâm nói ra sao mà nhẹ nhàng thế. Là bé con nhà tôi cơ đấy, trộm cười. Hai vành tai cô cũng đỏ lên, chỉ biết vừa ăn mà vừa cười.
Ăn sáng xong thì Hoắc Tử Sâm cũng phải có việc cần đi. Nghe anh nói thì mẹ của Kiều Oanh đã qua đời, hôm nay là lễ tan của bà ấy. Anh là một người bạn nên dù gì cũng đến góp mặt một chút. Tô Chỉ Nhược nghe thế không khỏi tiếc thương thay, cô cảm thấy đau lòng cho Kiều Oanh. Cuộc sống sau này của chị ấy sẽ không có người thân bên cạnh nữa, chỉ mong chị ấy có thể tìm được người mình yêu, để anh ta có thể chăm sóc chị ấy cả đời.
Cô nhìn anh rời khỏi căn nhà, cũng chẳng nói gì mà ngồi đấy xếp bằng chân lên ghế mà xem tivi ăn hoa quả. Còn Diệp Tinh Húc thì lo kéo hành lý về phòng sắp xếp. Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, cô quay đầu ra nhìn một chút rồi quay lại xem tiếp tập Doraemon đang lỡ cỡ.
"Nhược Nhược, Dương Hy đến tìm cháu kia kìa!" Dì Phương nói xong thì vào phòng bếp.
Lúc này Dương Hy cũng từ cửa bước vào, dáng vẻ năng động. Một chiếc quần jean ngắn cùng chiếc áo croptop hở bụng, tóc đen xõa dài sau đó đội chiếc nón đồng bộ. Nhìn vào vô cùng năng động thoải mái, nụ cười tươi tắn nở trên môi.
"Chủ nhật cậu không đi tập nhảy mà đến đây làm gì?" Tô Chỉ Nhược vừa ăn vừa nói.
"Ây da, không phải tớ nhớ cậu sao?" Dương Hy cười cười ôm lấy cánh tay của Tô Chỉ Nhược mà nói lời sến súa.
"Thôi đừng đừng, tớ nổi cả da gà da vịt lên rồi." Tô Chỉ Nhược nghe mà rợn cả người, cô nương này mỗi khi có việc gì đều sẽ dùng giọng điệu ngọt xớt như thế để mà nói chuyện.
"Hì hì, thực ra thì nhóm nhảy của tớ hôm nay không hoạt động vậy nên có thời giản rảnh đến tìm cậu đi shopping." Dương Hy tặc lưỡi, nói ngọt ngào một xí mà đã bị cự tuyệt.
"Tớ hết tiền rồi." Tô Chỉ Nhược lắc lắc đầu từ chối.
Chiếc thẻ của cô chỉ còn chút tiền, bố mẹ cô hình như là hạnh phúc với chuyến du lịch quá, nên đã quên gởi tiền cho cô rồi.
"Không sao, tớ có tiền!"
"Cậu không bao nổi tớ đâu!" Tô Chỉ Nhược lắc lắc đầu.
Cô là người cuồng đồ hiệu, mỗi khi đi mua sắm đều sẽ không ngừng chi tiền. Vì thế nên bố mẹ mới thu lại chiếc thẻ đen của cô, vì sợ con gái mua quá nhiều. Vậy nên chút tiền tiêu vặt của Dương Hy vốn chẳng đủ để bao cô đâu.
"Đi mà, đi với tớ đi tiểu thỏ con!!!" Dương Hy chu môi ra sức nài nỉ, thường thì chủ nhật cô sẽ đi tập nhảy. Hôm nay lại không có lịch, cô cũng chẳng muốn ở nhà. Cái chân ngựa của cô quả thật không thể ở mãi một chỗ quá lâu.
"Tiểu nha đầu... cháu xem chú mặc bộ này có đẹp... không?" Diệp Tinh Húc mặc một bộ đồ đen cá tính với chiếc áo khoác da đen bên ngoài, tóc vuốt vuốt nhìn rất badboy.
Anh vừa xuống thì đã nhìn thấy Dương Hy, một cô gái với vẻ ngoài năng động tươi tắn. Nụ cười sáng chói, ánh mắt tinh nghịch nhìn anh. Giây đầu nhìn thấy thì tim anh nhảy cẩn lên, tim đập chân run. Lần đầu tiên Diệp Tinh Húc cảm giác động lòng như thế này, các cô gái trước kia anh gặp qua thì anh chỉ cảm thấy hứng thú và chinh phục nhất thời. Sau khi chuột sập bẫy thì Diệp Tinh Húc sẽ không ngần ngại mà vứt bỏ, bây giờ nhìn thấy Dương Hy anh liền có cảm giác lạ lùng, khó tả.
"Ừm, tạm ổn!" Tô Chỉ Nhược nhìn qua một cái rồi gật gật đầu đáp cho có lệ.
Diệp Tinh Húc không quan tâm mấy đến lời khen không thành tâm kia, nhanh chóng đi đến gần rồi ngồi xuống ghế.
"Tiểu nha đầu, đây là ai thế?" Diệp Tinh Húc nhìn Dương Hy với đôi mắt hiếu kỳ, say đắm.
"Bạn của cháu, Dương Hy!" Tô Chỉ Nhược đáp.
"Chào em, anh tên là Diệp Tinh Húc. Rất vui được làm quen với em!" Diệp Tinh Húc mỉm cười nhẹ chào hỏi.
Nhìn ở khoản cách gần thì quả thật cô nhóc này rất cá tính và xinh xắn.
Tô Chỉ Nhược uống ngụm nước ngọt mà phải sặc sụa vì sự thật thà đến mức quá đáng của cô bạn mình. Thì ra người Dương Hy kể lần trước là Diệp Tinh Húc, trái đất thật tròn nha.
"Woa, cảm ơn dì Phương!!!" Diệp Tinh Húc nghe tới thức ăn liền sáng cả mắt lên, từ tối hôm qua đến giờ anh vẫn chưa có gì vào bụng. Tiền thì bị tịch thu hết rồi, đến chiếc thẻ bình dân cũng bị bố mẹ lấy mất. Bây giờ anh chẳng còn một đồng nào trong người, quả thật rất thảm hại.
Tô Chỉ Nhược nhìn dáng vẻ háo hức kia liền mỉm cười nhẹ sau đó quay sang nhìn Hoắc Tử Sâm. Cô bất chợt duy chuyển tầm mắt xuống đôi môi hút hồn kia, mắt chớp chớp nhẹ, Tô Chỉ Nhược nuốt nước miếng một cái, mặt mày cũng đỏ cả lên chỉ vì trong đầu đang nhớ tới hành động hôn trộm của mình.
"Đi ăn sáng thôi, cháu thẩn thờ ra đấy làm gì?" Lúc này anh mới đứng lên nói.
"Hả... dạ cháu đi ngay!" Cô có chút chột dạ, tay chân có phần luống cuống vội mang dép lê vào chân rồi theo anh vào phòng bếp.
Trong suốt bữa ăn chỉ có tiếng nói của Diệp Tinh Húc, vừa ăn vừa khen ngon. Thỉnh thoảng lại nài nỉ van xin Hoắc Tử Sâm cho ở nhờ, nhưng vốn chẳng thành công. May mắn thay Tô Chỉ Nhược cảm thấy hoàn cảnh của Diệp Tinh Húc có chút giống mình, rủ tí lòng thương mà xin hộ.
"Hay là chú cứ để chú Diệp ở lại đi!" Cô mở lời.
Diệp Tinh Húc nghe xong liền dùng ánh mắt long lanh nhìn Hoắc Tử Sâm, sau đó lại tỏ thái độ biết ơn với Tô Chỉ Nhược, con nhóc này ngoài dáng vẻ xinh xắn ra lạ còn có thêm tính cách khiến người khác yêu quý đó nha! Hoắc Tử Sâm nhìn cô một chút, suy nghĩ trầm tư rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
"Cậu không được bước vào phòng con bé nữa bước, nếu để tôi thấy cậu bén mảng đến gần phòng của tiểu nha đầu thì cậu tự hiểu mà cuốn gói ra khỏi nhà." Hoắc Tử Sâm không thể không yên tâm mà nhắc nhở lại lần nữa.
Đại công tử Diệp gia nổi tiếng trăng hoa, quen nhiều cô gái và cũng lên giường với rất nhiều cô. Rất nhiều thể loại phụ nữ đều bị cậu ta chinh phục, minh tinh nổi tiếng, ca sĩ, diễn viên, tiểu thư nhà giàu, hay các bà chị lớn tuổi hơn cậu ta một chút thì cậu ta liền đã thử qua. Hoắc Tử Sâm cũng chẳng quan tâm đến đời tư của Diệp Tinh Húc cho lắm, đôi khi chỉ nhắc nhở vài cậu thiện ý đại loại như:
"Cẩn thận hư đấy."
"Không sợ hư thận à?"
Vì thế anh luôn phải đề phòng Diệp Tinh Húc có ý đồ với tiểu nhóc con nhà mình, cậu ta không có tiền ra ngoài chơi gái thì cũng có thể ra chiêu trò dụ dỗ bé con nhà anh. Vậy nên phải đề phòng tên giặc nguy hiểm này.
Diệp Tinh Húc nghe xong mà vui vẻ cười phá lên.
"Yên tâm, yên tâm. Tôi sẽ không động đến bé con nhà cậu đâu!" Diệp Tinh Húc đáp, cậu đây là lần đầu tiên thấy Hoắc Tử Sâm có vẻ mặt như thế liền có chút hiếu kỳ. Bình thường Hoắc Tử Sâm là người độc đoán, sẽ không bao giờ lay động bởi quyết định của mình, khó ai làm anh thay đổi quyết định. Vậy mà hôm nay, tiểu nha đầu kia lại khiến cậu ta đổi ý. Xem ra Tô Chỉ Nhược này có vị trí không hề tầm thường trong lòng Hoắc Tử Sâm, có thể xem xét bám đùi nịnh nọt con bé này một thời gian.
"Nhớ lời nói của cậu, bé con nhà tôi còn đang đi học. Cậu phụ trách đưa đón con bé đi học đi!" Hoắc Tử Sâm lau nhẹ mép miệng sau đó nói.
Công việc của anh rất bận, dạo này LV sắp sửa ra bộ sưu tập mới nên toàn công ty hầu như ai cũng tăng ca. Vì thế tạm thời sẽ không thể đưa đón cô đi học, mà anh cũng không yên tâm giao cho người khác.
"Biết rồi, biết rồi." Diệp Tinh Húc gật đầu, dù gì anh cũng không có việc gì làm. Đưa đón tiểu nha đầu này đi học cũng vui, sẵn bào chút tiền công của Hoắc Tử Sâm.
Tô Chỉ Nhược nãy giờ chỉ im lặng mà chẳng nói gì, cô cúi đầu ăn. Tai thì nghe mà tim thì đập, cô nghe hai từ "bé con" của Hoắc Tử Sâm nói ra sao mà nhẹ nhàng thế. Là bé con nhà tôi cơ đấy, trộm cười. Hai vành tai cô cũng đỏ lên, chỉ biết vừa ăn mà vừa cười.
Ăn sáng xong thì Hoắc Tử Sâm cũng phải có việc cần đi. Nghe anh nói thì mẹ của Kiều Oanh đã qua đời, hôm nay là lễ tan của bà ấy. Anh là một người bạn nên dù gì cũng đến góp mặt một chút. Tô Chỉ Nhược nghe thế không khỏi tiếc thương thay, cô cảm thấy đau lòng cho Kiều Oanh. Cuộc sống sau này của chị ấy sẽ không có người thân bên cạnh nữa, chỉ mong chị ấy có thể tìm được người mình yêu, để anh ta có thể chăm sóc chị ấy cả đời.
Cô nhìn anh rời khỏi căn nhà, cũng chẳng nói gì mà ngồi đấy xếp bằng chân lên ghế mà xem tivi ăn hoa quả. Còn Diệp Tinh Húc thì lo kéo hành lý về phòng sắp xếp. Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, cô quay đầu ra nhìn một chút rồi quay lại xem tiếp tập Doraemon đang lỡ cỡ.
"Nhược Nhược, Dương Hy đến tìm cháu kia kìa!" Dì Phương nói xong thì vào phòng bếp.
Lúc này Dương Hy cũng từ cửa bước vào, dáng vẻ năng động. Một chiếc quần jean ngắn cùng chiếc áo croptop hở bụng, tóc đen xõa dài sau đó đội chiếc nón đồng bộ. Nhìn vào vô cùng năng động thoải mái, nụ cười tươi tắn nở trên môi.
"Chủ nhật cậu không đi tập nhảy mà đến đây làm gì?" Tô Chỉ Nhược vừa ăn vừa nói.
"Ây da, không phải tớ nhớ cậu sao?" Dương Hy cười cười ôm lấy cánh tay của Tô Chỉ Nhược mà nói lời sến súa.
"Thôi đừng đừng, tớ nổi cả da gà da vịt lên rồi." Tô Chỉ Nhược nghe mà rợn cả người, cô nương này mỗi khi có việc gì đều sẽ dùng giọng điệu ngọt xớt như thế để mà nói chuyện.
"Hì hì, thực ra thì nhóm nhảy của tớ hôm nay không hoạt động vậy nên có thời giản rảnh đến tìm cậu đi shopping." Dương Hy tặc lưỡi, nói ngọt ngào một xí mà đã bị cự tuyệt.
"Tớ hết tiền rồi." Tô Chỉ Nhược lắc lắc đầu từ chối.
Chiếc thẻ của cô chỉ còn chút tiền, bố mẹ cô hình như là hạnh phúc với chuyến du lịch quá, nên đã quên gởi tiền cho cô rồi.
"Không sao, tớ có tiền!"
"Cậu không bao nổi tớ đâu!" Tô Chỉ Nhược lắc lắc đầu.
Cô là người cuồng đồ hiệu, mỗi khi đi mua sắm đều sẽ không ngừng chi tiền. Vì thế nên bố mẹ mới thu lại chiếc thẻ đen của cô, vì sợ con gái mua quá nhiều. Vậy nên chút tiền tiêu vặt của Dương Hy vốn chẳng đủ để bao cô đâu.
"Đi mà, đi với tớ đi tiểu thỏ con!!!" Dương Hy chu môi ra sức nài nỉ, thường thì chủ nhật cô sẽ đi tập nhảy. Hôm nay lại không có lịch, cô cũng chẳng muốn ở nhà. Cái chân ngựa của cô quả thật không thể ở mãi một chỗ quá lâu.
"Tiểu nha đầu... cháu xem chú mặc bộ này có đẹp... không?" Diệp Tinh Húc mặc một bộ đồ đen cá tính với chiếc áo khoác da đen bên ngoài, tóc vuốt vuốt nhìn rất badboy.
Anh vừa xuống thì đã nhìn thấy Dương Hy, một cô gái với vẻ ngoài năng động tươi tắn. Nụ cười sáng chói, ánh mắt tinh nghịch nhìn anh. Giây đầu nhìn thấy thì tim anh nhảy cẩn lên, tim đập chân run. Lần đầu tiên Diệp Tinh Húc cảm giác động lòng như thế này, các cô gái trước kia anh gặp qua thì anh chỉ cảm thấy hứng thú và chinh phục nhất thời. Sau khi chuột sập bẫy thì Diệp Tinh Húc sẽ không ngần ngại mà vứt bỏ, bây giờ nhìn thấy Dương Hy anh liền có cảm giác lạ lùng, khó tả.
"Ừm, tạm ổn!" Tô Chỉ Nhược nhìn qua một cái rồi gật gật đầu đáp cho có lệ.
Diệp Tinh Húc không quan tâm mấy đến lời khen không thành tâm kia, nhanh chóng đi đến gần rồi ngồi xuống ghế.
"Tiểu nha đầu, đây là ai thế?" Diệp Tinh Húc nhìn Dương Hy với đôi mắt hiếu kỳ, say đắm.
"Bạn của cháu, Dương Hy!" Tô Chỉ Nhược đáp.
"Chào em, anh tên là Diệp Tinh Húc. Rất vui được làm quen với em!" Diệp Tinh Húc mỉm cười nhẹ chào hỏi.
Nhìn ở khoản cách gần thì quả thật cô nhóc này rất cá tính và xinh xắn.
Tô Chỉ Nhược uống ngụm nước ngọt mà phải sặc sụa vì sự thật thà đến mức quá đáng của cô bạn mình. Thì ra người Dương Hy kể lần trước là Diệp Tinh Húc, trái đất thật tròn nha.
Danh sách chương