Nghe xong Diệp Tinh Húc cũng chỉ biết câm nín, anh có chút ngượng. Bình thường ăn nói lẻo mép, mồm miệng lanh lợi lắm cơ mà, chỉ vài câu đã gần như làm các cô nàng đổ gục. Giờ đây anh lại bại trận trước cô nhóc chưa đủ mười tám tuổi này, quả thật nhục nhã. Chẳng kịp nói gì thì đã bị chăn luôn cả miệng, thật xui xẻo.
"Tiểu thỏ con, cậu đi với tớ đi mà." Dương Hy không để ý nữa mà quay ra tiếp tục nói chuyện với Tô Chỉ Nhược.
Diệp Tinh Húc: "Hai cô nhóc muốn đi đâu sao?"
"Cậu ấy rủ cháu đi shopping, cháu không có tiền!" Tô Chỉ Nhược đáp.
"Tiểu nha đầu, cháu không phải đã có ông chú hái ra tiền Hoắc Tử Sâm sao? Chú mới mua xe, hôm nay sẽ đưa hai nhóc đi chơi. Đi đi nào!!!" Diệp Tinh Húc nhanh chóng chớp lấy thời cơ, đứng dậy kéo cả hai cô gái đi theo. Chiếc xe này anh đã tậu nó về khoản một tuần trước, một chiếc xe đua với giá trên trời.
Dương Hy vì cũng muốn đi chơi nên chẳng từ chối, vừa hay có Tô Chỉ Nhược đi cùng không phải rất vui sao? Tô Chỉ Nhược chưa kịp phản ứng thì đã bị hai người họ kéo vào xe ngồi rồi, cô chỉ biết ngao ngán thở dài. Chiếc xe nhanh chóng vụt đi như một cơn gió, vì đây là xe đua nên tiếng gầm khá to và dũng mãnh, không kém phần khoa trương, lao băng băng trên tuyến đường. Các con xe khác thấy cũng tự động nhường đường, vì chả ai muốn bán sổ đỏ để đi đền bù con xe này cả. Vướng vào nó thì sẽ rất phiền phức, dường như chuyến đi rất thuận lợi, không lâu sau cũng đến khu trung tâm mua sắm của thành phố.
Hai cô gái khoác tay nhau đi trước, còn Diệp Tinh Húc thì đi sau. Anh len lén nhắn tin cho Hoắc Tử Sâm, người bạn thân và cũng là cây ATM di động của anh.
"Bé con nhà cậu không có tiền đi mua sắm cùng bạn, cậu chuyển cho tôi chút tiền rồi tôi dắt con bé đi."
Nhắn xong Diệp Tinh Húc cũng gian manh cười cười, người bạn này của anh ít ra cũng còn có tiền để mà bào. May sao anh cũng còn một chiếc thẻ nhưng nó lại không có tiền, vừa hay có chỗ để dùng rồi.
Chưa đầy mười phút thì điện thoại anh đã vang lên tiếng thông báo, mở lên xem thì thấy Hoắc Tử Sâm đã chuyển tiền. Không ít đâu, nhiều lắm đó! Quả nhiên tiểu nha đầu Tô Chỉ Nhược kia không tầm thường.
Vào một cửa hàng thời trang, lúc này các cô nhân viên thấy Diệp Tinh Húc liền bày ra vẻ mặt háo hức. Vẻ đẹp của anh ta thuộc dạng đào hoa, ấm áp, thu hút phái nữ rất mạnh mẽ. Vừa vào là đã được chào đón nồng hậu, Dương Hy và Tô Chỉ Nhược không thèm để tâm lắm mà lo đi lựa quần áo.
Tô Chỉ Nhược nhìn một chút, những thứ đồ này nhìn quen quen. Dường như trong tủ cô cũng có rồi đúng không nhỉ?
"Chỉ Nhược, cậu xem chiếc váy này đi, rất hợp với cậu đó!" Dương Hy lấy một chiếc váy ra ướm thử lên người Chỉ Nhược.
"Chiếc váy này mình có trong tủ đồ rồi!" Tô Chỉ Nhược ngại ngùng nói.
"Gì cơ? Mình nhớ là chiếc váy này chỉ vừa ra mắt một tháng trước thôi, giá thành cao ngất ngưởng. Cũng may tớ không phải cô gái bánh bèo, chứ không cũng sẽ khóc lên khóc xuống vì không đủ tiền mua đấy. Bây giờ giá đã giảm đi kha khá rồi!" Dương Hy nói.
"À!" Tô Chỉ Nhược không nói gì thêm, chiếc váy này vào tháng trước Hoắc Tử Sâm có mua cho cô rồi, cô cũng chẳng biết giá nó cao bao nhiêu. Theo lời của Dương Hy thì hẳn là đắt lắm.
"Cậu xem màu nào đẹp?" Dương Hy lấy hai chiếc áo cùng kiểu dáng nhưng khác màu đưa lên cho Tô Chỉ Nhược xem.
"Màu xanh đi." Tô Chỉ Nhược nhìn hai màu một hồi thì chỉ tay vào chiếc áo màu xanh.
"Được, nghe cậu!" Dương Hy không giỏi trong cách phối đồ, trước giờ cô hay mua các set đồ để không cần phải tốn công lựa chọn quần áo.
Hôm nay lại có chút hứng thú với việc phối đồ nên mới mua riêng lẻ như thế này.
"Hai cô gái đã chọn xong chưa nào?" Lúc này Diệp Tinh Húc đi đến, hai tay đặt vào túi quần, trên môi nở nụ cười ma mị, hút hồn.
"Vẫn chưa." Dương Hy đáp.
"Nào theo anh qua bên này, anh thấy có nhiều bộ hợp với em lắm!" Diệp Tinh Húc nở nụ cười sau đó kéo tay Dương Hy đi theo mình.
Còn Tô Chỉ Nhược thì không mấy hứng thú vì ở đây, hầu như các kiểu dáng cô thích đều đã có trong tủ, còn lại thì không hợp mắt. Vậy nên mới ngồi xuống bên ghế sofa mà lướt điện thoại.
Một tin nhắn gửi đến, là tin nhắn của Hoắc Tử Sâm.
"Đi mua sắm có vui không?"
Cô mỉm cười nhẹ xong đó nhắn tin đáp lại: "Cũng được ạ!"
"Ừm, tiền chú đã gửi cho Diệp Tinh Húc. Cháu muốn mua gì thì cứ thoải mái, kêu cậu ta trả tiền là được." tốc độ trả lời tin nhắn của Hoắc Tử Sâm khá nhanh, có lẽ là anh đang rảnh.
"Dạ, cháu biết rồi." Cô nhập dòng chữ sau đó lại thêm một trái tim màu trắng vào đi kèm.
Khi nãy ở nhà có nghe Diệp Tinh Húc bảo là có cái máy hái ra tiền Hoắc Tử Sâm mà lo gì. Cô chỉ nghĩ là lời nói đùa, nhưng không ngờ là chú gửi tiền cho cô thật.
Ngồi một lát thì hai người kia cũng đi ra, dường như chọn được vài bộ ưng ý nên nhìn sắc mặt của Dương Hy khá tốt.
Cả ba cùng nhau vào thêm vào cửa hàng nữa, đi một buổi cũng đến giờ cơm trưa. Bụng của Tô Chỉ Nhược đã sôi sùng sục lên, cả Dương Hy cũng vậy. Diệp Tinh Húc đương nhiên hiểu nên đã dẫn hai cô gái vào một quán lẩu. Gọi món xong thì Diệp Tinh Húc có cuộc gọi nên đã đi ra ngoài nói chuyện.
Bây giờ chỉ còn có hai cô gái mà thôi.
"Tô Chỉ Nhược? Dương Hy?" Một cô gái mặc váy vàng nhạt đi đến, đi cùng cô ta là một cô gái khác.
"Lớp trưởng?" Tô Chỉ Nhược mỉm cười nhìn họ.
Đây là lớp trưởng lớp cô, Á Hân.
"Thật trùng hợp mà, ở đây cũng gặp được cậu đấy!" Á Hân nở nụ cười nhẹ.
"Đi ăn mà cũng gặp cậu, sợ hết ngon." Dương Hy bày bộ mặt khó chịu, xua đuổi, chán ghét nhìn Á Hân.
Nghe xong Tô Chỉ Nhược liền ho nhẹ rồi lắc lắc đầu, ý bảo Dương Hy không nên nói lời như thế.
"À, hôm nay chỉ có hai cậu đi thôi sao?" Á Hân sắc mặt có chút đổi, tay nắm chặt rồi giãn ra sau đó nở nụ cười.
"Thấy có ba cái chén không mà hỏi kì vậy?" Dương Hy có vẻ cục súc khi gặp mặt cô lớp trưởng này.
Dương Hy không phải tự nhiên mà ghét, cô luôn rất hòa đồng với bạn bè. Việc cô ghét Á Hân không phải ngày một ngày hai, từ đầu năm cấp ba nhập học cô đã sớm nhìn thấy bộ mặt giả tạo của Á Hân. Luôn tỏ ra yếu đuối để được bênh vực, có lúc còn mách lẻo với giám thị bán đứng lớp mình. Cậu ta xem tài liệu lúc thi cử, sợ bị phát hiện liền vứt tờ giấy sang cho một bạn khác.
Cuối cùng bạn đó không chối được và bị thu bài thi, tuy nhiên hành động đó ít ai mà thấy được. Dương Hy cũng không nghĩ mình lại may mắn thấy được bộ mặt thật của cô bạn này, ngoài mặt thì luôn tỏ ra là con nhà giàu nhưng thật ra gia đình không mấy khá giả, chỉ ở mức tầm trung. Bố mẹ cực khổ nuôi con ăn học, con ra đường đua đòi khoe khoang cùng đám bạn. Và đó cũng là lí do Dương Hy luôn đối đầu với Á Hân.
Lúc này phục vụ tay bê theo nồi lẩu đang nóng hừng hực, vừa đến bàn định đặt xuống thì Á Hân giả vờ bất cẩn áp sát lại phục vụ, làm cho phục vụ không đứng vững mà làm đổ cả nồi lẩu.
Tô Chỉ Nhược ở đối diện thấy thế liền vội đưa tay ra đỡ cho Dương Hy, lúc này cô chẳng thể suy nghĩ gì nhiều. Chỉ đơn giản là thấy bạn gặp nạn liền không tự khống chế được mà vươn tay giúp đỡ. Cuối cùng một phần nước lẩu đổ lên tay cô, phần còn lại thì đổ ra sàn.
"A!" cô kêu lên một tiếng đau nhói.
"Cậu không sao chứ?" Dương Hy tá hỏa mà đứng lên vội nắm lấy tay của Tô Chỉ Nhược xem xét.
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý!" Nhân viên thấy khách bị thương liền lo lắng, cúi đầu xin lỗi liên tục.
"Không phải lỗi của chị, chị kêu người ra dọn dẹp đống này đi." Dương Hy vốn khi nãy đã nhìn thấy hành động của Á Hân, nhưng sự việc diễn ra quá nhanh khiến Dương Hy chẳng thích ứng kịp. Cuối cùng là để cho Tô Chỉ Nhược hứng hết toàn bộ, vì thế nên cô mới biết chị nhân viên kia vốn không có lỗi, mà lỗi là do con khốn Á Hân.
Nhân viên kia nghe thấy liền mừng rõ, lo xin lỗi một lần nữa rồi chạy vào trong. Một màn này cũng làm kinh độn kha khá các vị khách có mặt tại quán.
"Cậu có sao không Chỉ Nhược? Nước nóng như thế này sẽ bị phỏng đấy!" Á Hân bày ra vẻ mặt lo lắng.
Vốn dĩ khi nãy là muốn làm hại Dương Hy vì Á Hân ghét lời nói châm chọc của cô ta, nhưng không ngờ Tô Chỉ Nhược ngu ngốc lại đỡ cho Dương Hy. Nhưng cũng không sao, so với Dương Hy thì cô ta lại ghét cay ghét đắng Tô Chỉ Nhược hơn nhiều vì tội dám lại gần học trường Đình Xuyên của cô ta.
"Thôi được rồi, cậu đừng có mà giả tạo." Dương Hy tức giận nói to.
Bấy giờ Diệp Tinh Húc từ bên ngoài đi vào, thấy tình thế có chút hoảng loạn liền chạy nhanh đến. Thấy Tô Chỉ Nhược đang bị thương liền lo lắng hỏi han.
"Làm sao thế? Anh vừa đi một chút thì tiểu nha đầu này liền có chuyện?"
"Là cậu ta làm đổ nước lên người của Nhược Nhược!" Dương Hy chỉ thẳng mặt Á Hân mà tố cáo.
"Này, cậu đừng có ngậm máu phun người. Tôi chẳng làm gì cả!" Á Hân nhanh chóng phủ nhận, nhìn qua người đàn ông kia một chút thì thấy quả thật soái ca.
Tô Chỉ Nhược lúc tay của cô đã phỏng dộp lên, vết thương khá nặng, đỏ cả một mảng trên tay. Thấy mọi người không khí đang bất ổn liền nhịn đau lên tiếng.
Á Hân chỉ cười nhạt, tâm cơ thì sao?
Nói xong cũng bỏ đi không thèm nhìn lại. Cô bạn đi chung này tên Hi Nhã, chơi với Á Hân khá lâu. Hi Nhã luôn xem Á Hân là người bạn tốt, thương cậu ta vì gia cảnh khó khăn, thành tích học tập tốt nên Hi Nhã mới chơi cùng. Nhưng lâu ngày thì Hi Nhã phát hiện bộ mặt khác của Á Hân, quả thật làm cô thất vọng. Á Hân đôi khi còn khinh thường sức học của Hi Nhã, ỷ vào bản thân làm lớp trưởng có chút tài cán liền lên mặt. Bây giờ hành động này của Á Hân đã phá vỡ luôn cả mức chịu đựng của Hi Nhã, nói hết những điều cần nói và sẽ không bao giờ làm bạn nữa.
"Tiểu thỏ con, cậu đi với tớ đi mà." Dương Hy không để ý nữa mà quay ra tiếp tục nói chuyện với Tô Chỉ Nhược.
Diệp Tinh Húc: "Hai cô nhóc muốn đi đâu sao?"
"Cậu ấy rủ cháu đi shopping, cháu không có tiền!" Tô Chỉ Nhược đáp.
"Tiểu nha đầu, cháu không phải đã có ông chú hái ra tiền Hoắc Tử Sâm sao? Chú mới mua xe, hôm nay sẽ đưa hai nhóc đi chơi. Đi đi nào!!!" Diệp Tinh Húc nhanh chóng chớp lấy thời cơ, đứng dậy kéo cả hai cô gái đi theo. Chiếc xe này anh đã tậu nó về khoản một tuần trước, một chiếc xe đua với giá trên trời.
Dương Hy vì cũng muốn đi chơi nên chẳng từ chối, vừa hay có Tô Chỉ Nhược đi cùng không phải rất vui sao? Tô Chỉ Nhược chưa kịp phản ứng thì đã bị hai người họ kéo vào xe ngồi rồi, cô chỉ biết ngao ngán thở dài. Chiếc xe nhanh chóng vụt đi như một cơn gió, vì đây là xe đua nên tiếng gầm khá to và dũng mãnh, không kém phần khoa trương, lao băng băng trên tuyến đường. Các con xe khác thấy cũng tự động nhường đường, vì chả ai muốn bán sổ đỏ để đi đền bù con xe này cả. Vướng vào nó thì sẽ rất phiền phức, dường như chuyến đi rất thuận lợi, không lâu sau cũng đến khu trung tâm mua sắm của thành phố.
Hai cô gái khoác tay nhau đi trước, còn Diệp Tinh Húc thì đi sau. Anh len lén nhắn tin cho Hoắc Tử Sâm, người bạn thân và cũng là cây ATM di động của anh.
"Bé con nhà cậu không có tiền đi mua sắm cùng bạn, cậu chuyển cho tôi chút tiền rồi tôi dắt con bé đi."
Nhắn xong Diệp Tinh Húc cũng gian manh cười cười, người bạn này của anh ít ra cũng còn có tiền để mà bào. May sao anh cũng còn một chiếc thẻ nhưng nó lại không có tiền, vừa hay có chỗ để dùng rồi.
Chưa đầy mười phút thì điện thoại anh đã vang lên tiếng thông báo, mở lên xem thì thấy Hoắc Tử Sâm đã chuyển tiền. Không ít đâu, nhiều lắm đó! Quả nhiên tiểu nha đầu Tô Chỉ Nhược kia không tầm thường.
Vào một cửa hàng thời trang, lúc này các cô nhân viên thấy Diệp Tinh Húc liền bày ra vẻ mặt háo hức. Vẻ đẹp của anh ta thuộc dạng đào hoa, ấm áp, thu hút phái nữ rất mạnh mẽ. Vừa vào là đã được chào đón nồng hậu, Dương Hy và Tô Chỉ Nhược không thèm để tâm lắm mà lo đi lựa quần áo.
Tô Chỉ Nhược nhìn một chút, những thứ đồ này nhìn quen quen. Dường như trong tủ cô cũng có rồi đúng không nhỉ?
"Chỉ Nhược, cậu xem chiếc váy này đi, rất hợp với cậu đó!" Dương Hy lấy một chiếc váy ra ướm thử lên người Chỉ Nhược.
"Chiếc váy này mình có trong tủ đồ rồi!" Tô Chỉ Nhược ngại ngùng nói.
"Gì cơ? Mình nhớ là chiếc váy này chỉ vừa ra mắt một tháng trước thôi, giá thành cao ngất ngưởng. Cũng may tớ không phải cô gái bánh bèo, chứ không cũng sẽ khóc lên khóc xuống vì không đủ tiền mua đấy. Bây giờ giá đã giảm đi kha khá rồi!" Dương Hy nói.
"À!" Tô Chỉ Nhược không nói gì thêm, chiếc váy này vào tháng trước Hoắc Tử Sâm có mua cho cô rồi, cô cũng chẳng biết giá nó cao bao nhiêu. Theo lời của Dương Hy thì hẳn là đắt lắm.
"Cậu xem màu nào đẹp?" Dương Hy lấy hai chiếc áo cùng kiểu dáng nhưng khác màu đưa lên cho Tô Chỉ Nhược xem.
"Màu xanh đi." Tô Chỉ Nhược nhìn hai màu một hồi thì chỉ tay vào chiếc áo màu xanh.
"Được, nghe cậu!" Dương Hy không giỏi trong cách phối đồ, trước giờ cô hay mua các set đồ để không cần phải tốn công lựa chọn quần áo.
Hôm nay lại có chút hứng thú với việc phối đồ nên mới mua riêng lẻ như thế này.
"Hai cô gái đã chọn xong chưa nào?" Lúc này Diệp Tinh Húc đi đến, hai tay đặt vào túi quần, trên môi nở nụ cười ma mị, hút hồn.
"Vẫn chưa." Dương Hy đáp.
"Nào theo anh qua bên này, anh thấy có nhiều bộ hợp với em lắm!" Diệp Tinh Húc nở nụ cười sau đó kéo tay Dương Hy đi theo mình.
Còn Tô Chỉ Nhược thì không mấy hứng thú vì ở đây, hầu như các kiểu dáng cô thích đều đã có trong tủ, còn lại thì không hợp mắt. Vậy nên mới ngồi xuống bên ghế sofa mà lướt điện thoại.
Một tin nhắn gửi đến, là tin nhắn của Hoắc Tử Sâm.
"Đi mua sắm có vui không?"
Cô mỉm cười nhẹ xong đó nhắn tin đáp lại: "Cũng được ạ!"
"Ừm, tiền chú đã gửi cho Diệp Tinh Húc. Cháu muốn mua gì thì cứ thoải mái, kêu cậu ta trả tiền là được." tốc độ trả lời tin nhắn của Hoắc Tử Sâm khá nhanh, có lẽ là anh đang rảnh.
"Dạ, cháu biết rồi." Cô nhập dòng chữ sau đó lại thêm một trái tim màu trắng vào đi kèm.
Khi nãy ở nhà có nghe Diệp Tinh Húc bảo là có cái máy hái ra tiền Hoắc Tử Sâm mà lo gì. Cô chỉ nghĩ là lời nói đùa, nhưng không ngờ là chú gửi tiền cho cô thật.
Ngồi một lát thì hai người kia cũng đi ra, dường như chọn được vài bộ ưng ý nên nhìn sắc mặt của Dương Hy khá tốt.
Cả ba cùng nhau vào thêm vào cửa hàng nữa, đi một buổi cũng đến giờ cơm trưa. Bụng của Tô Chỉ Nhược đã sôi sùng sục lên, cả Dương Hy cũng vậy. Diệp Tinh Húc đương nhiên hiểu nên đã dẫn hai cô gái vào một quán lẩu. Gọi món xong thì Diệp Tinh Húc có cuộc gọi nên đã đi ra ngoài nói chuyện.
Bây giờ chỉ còn có hai cô gái mà thôi.
"Tô Chỉ Nhược? Dương Hy?" Một cô gái mặc váy vàng nhạt đi đến, đi cùng cô ta là một cô gái khác.
"Lớp trưởng?" Tô Chỉ Nhược mỉm cười nhìn họ.
Đây là lớp trưởng lớp cô, Á Hân.
"Thật trùng hợp mà, ở đây cũng gặp được cậu đấy!" Á Hân nở nụ cười nhẹ.
"Đi ăn mà cũng gặp cậu, sợ hết ngon." Dương Hy bày bộ mặt khó chịu, xua đuổi, chán ghét nhìn Á Hân.
Nghe xong Tô Chỉ Nhược liền ho nhẹ rồi lắc lắc đầu, ý bảo Dương Hy không nên nói lời như thế.
"À, hôm nay chỉ có hai cậu đi thôi sao?" Á Hân sắc mặt có chút đổi, tay nắm chặt rồi giãn ra sau đó nở nụ cười.
"Thấy có ba cái chén không mà hỏi kì vậy?" Dương Hy có vẻ cục súc khi gặp mặt cô lớp trưởng này.
Dương Hy không phải tự nhiên mà ghét, cô luôn rất hòa đồng với bạn bè. Việc cô ghét Á Hân không phải ngày một ngày hai, từ đầu năm cấp ba nhập học cô đã sớm nhìn thấy bộ mặt giả tạo của Á Hân. Luôn tỏ ra yếu đuối để được bênh vực, có lúc còn mách lẻo với giám thị bán đứng lớp mình. Cậu ta xem tài liệu lúc thi cử, sợ bị phát hiện liền vứt tờ giấy sang cho một bạn khác.
Cuối cùng bạn đó không chối được và bị thu bài thi, tuy nhiên hành động đó ít ai mà thấy được. Dương Hy cũng không nghĩ mình lại may mắn thấy được bộ mặt thật của cô bạn này, ngoài mặt thì luôn tỏ ra là con nhà giàu nhưng thật ra gia đình không mấy khá giả, chỉ ở mức tầm trung. Bố mẹ cực khổ nuôi con ăn học, con ra đường đua đòi khoe khoang cùng đám bạn. Và đó cũng là lí do Dương Hy luôn đối đầu với Á Hân.
Lúc này phục vụ tay bê theo nồi lẩu đang nóng hừng hực, vừa đến bàn định đặt xuống thì Á Hân giả vờ bất cẩn áp sát lại phục vụ, làm cho phục vụ không đứng vững mà làm đổ cả nồi lẩu.
Tô Chỉ Nhược ở đối diện thấy thế liền vội đưa tay ra đỡ cho Dương Hy, lúc này cô chẳng thể suy nghĩ gì nhiều. Chỉ đơn giản là thấy bạn gặp nạn liền không tự khống chế được mà vươn tay giúp đỡ. Cuối cùng một phần nước lẩu đổ lên tay cô, phần còn lại thì đổ ra sàn.
"A!" cô kêu lên một tiếng đau nhói.
"Cậu không sao chứ?" Dương Hy tá hỏa mà đứng lên vội nắm lấy tay của Tô Chỉ Nhược xem xét.
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý!" Nhân viên thấy khách bị thương liền lo lắng, cúi đầu xin lỗi liên tục.
"Không phải lỗi của chị, chị kêu người ra dọn dẹp đống này đi." Dương Hy vốn khi nãy đã nhìn thấy hành động của Á Hân, nhưng sự việc diễn ra quá nhanh khiến Dương Hy chẳng thích ứng kịp. Cuối cùng là để cho Tô Chỉ Nhược hứng hết toàn bộ, vì thế nên cô mới biết chị nhân viên kia vốn không có lỗi, mà lỗi là do con khốn Á Hân.
Nhân viên kia nghe thấy liền mừng rõ, lo xin lỗi một lần nữa rồi chạy vào trong. Một màn này cũng làm kinh độn kha khá các vị khách có mặt tại quán.
"Cậu có sao không Chỉ Nhược? Nước nóng như thế này sẽ bị phỏng đấy!" Á Hân bày ra vẻ mặt lo lắng.
Vốn dĩ khi nãy là muốn làm hại Dương Hy vì Á Hân ghét lời nói châm chọc của cô ta, nhưng không ngờ Tô Chỉ Nhược ngu ngốc lại đỡ cho Dương Hy. Nhưng cũng không sao, so với Dương Hy thì cô ta lại ghét cay ghét đắng Tô Chỉ Nhược hơn nhiều vì tội dám lại gần học trường Đình Xuyên của cô ta.
"Thôi được rồi, cậu đừng có mà giả tạo." Dương Hy tức giận nói to.
Bấy giờ Diệp Tinh Húc từ bên ngoài đi vào, thấy tình thế có chút hoảng loạn liền chạy nhanh đến. Thấy Tô Chỉ Nhược đang bị thương liền lo lắng hỏi han.
"Làm sao thế? Anh vừa đi một chút thì tiểu nha đầu này liền có chuyện?"
"Là cậu ta làm đổ nước lên người của Nhược Nhược!" Dương Hy chỉ thẳng mặt Á Hân mà tố cáo.
"Này, cậu đừng có ngậm máu phun người. Tôi chẳng làm gì cả!" Á Hân nhanh chóng phủ nhận, nhìn qua người đàn ông kia một chút thì thấy quả thật soái ca.
Tô Chỉ Nhược lúc tay của cô đã phỏng dộp lên, vết thương khá nặng, đỏ cả một mảng trên tay. Thấy mọi người không khí đang bất ổn liền nhịn đau lên tiếng.
Á Hân chỉ cười nhạt, tâm cơ thì sao?
Nói xong cũng bỏ đi không thèm nhìn lại. Cô bạn đi chung này tên Hi Nhã, chơi với Á Hân khá lâu. Hi Nhã luôn xem Á Hân là người bạn tốt, thương cậu ta vì gia cảnh khó khăn, thành tích học tập tốt nên Hi Nhã mới chơi cùng. Nhưng lâu ngày thì Hi Nhã phát hiện bộ mặt khác của Á Hân, quả thật làm cô thất vọng. Á Hân đôi khi còn khinh thường sức học của Hi Nhã, ỷ vào bản thân làm lớp trưởng có chút tài cán liền lên mặt. Bây giờ hành động này của Á Hân đã phá vỡ luôn cả mức chịu đựng của Hi Nhã, nói hết những điều cần nói và sẽ không bao giờ làm bạn nữa.
Danh sách chương