Sau một đêm mệt mỏi thì ngày hôm sau Hoắc Tử Sâm cũng thức giấc. Anh nằm trên giường đôi mắt có chút mệt mỏi, nhìn lên trần nhà một chút rồi ngồi dậy. Thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đang khom người làm gì đó ở bàn thì anh hỏi.
"Tiểu nha đầu?"
"Chú dậy rồi sao? Chú đi đánh răng rửa mặt đi, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ!" Cô nói có chút nhanh, không quay đầu mà cô chỉ nhìn anh một cái rồi sau đó quay lại tiếp tục soạn thức ăn ra.
Hoắc Tử Sâm cũng không nói gì, anh nhìn bóng lưng đó một chút rồi đi vào nhà vệ sinh. Một lát sau thì Hoắc Tử Sâm cũng bước ra ngoài, anh thay một chiếc vest xám, vuốt tóc chỉnh chu.
"Chú đến ăn đi." Tô Chỉ Nhược mỉm cười nhẹ ngồi xuống ghế, cô đang cố tỏ ra tự nhiên như không có gì.
"Được."
Cả hai ngồi trên bàn ăn, chỉ chăm chú ăn đồ ăn của mình. Hoắc Tử Sâm ăn không được ngon miệng cho lắm, không nuốt nổi thức ăn vì anh cứ cảm giác khó chịu trong lòng ngực, thỉnh thoảng sẽ ngẩn đầu nhìn Tô Chỉ Nhược. Anh nhớ đến việc hôm qua thì lại cảm thấy có lỗi, lúc này không nhịn được mà lên tiếng.
"Tối hôm qua..."
"Tối hôm qua là cháu đưa chú về, bác sĩ đã kê đơn thuốc cho chú uống. Xin lỗi vì đã để chú phải trúng xuân dược thay cháu." Tô Chỉ Nhược nhanh chóng lấp liếm đi, cô rất sợ anh sẽ nhắc lại việc xấu hổ hôm qua.
"Không sao, chú tình nguyện." Hoắc Tử Sâm đáp lại từ tận đáy lòng.
Anh quả thật sẽ bằng lòng, nếu lập lại một lần nữa anh vẫn quyết định thay cô uống ly rượu đó. Chuyện hôm qua Hoắc Tử Sâm đã vượt khuôn phép, anh muốn nói lời xin lỗi, và nếu cô cảm thấy ấm ức thì anh sẽ chịu trách nhiệm cho việc đó.
"Cháu... cháu ăn xong rồi, cháu về phòng đây!" Cô ấp úng vội vàng đứng dậy rời đi.
Mặt Tô Chỉ Nhược hơi đỏ, sao anh lại nói những lời mập mờ như thế cơ chứ? Thật đáng ghét.
Lúc Tô Chỉ Nhược sắp đi đến cửa thì bị một bàn tay nắm lại.
"Chỉ Nhược, chú xin lỗi. Là hôm qua chú đã làm sai, chú có thể chịu trách nhiệm. Cháu đừng như vậy có được không? Chú cảm thấy rất khó chịu với chính mình." Tô Chỉ Nhược nghe vậy mà bỗng dưng rớt nước mắt.
Anh là sợ cô cảm thấy ấm ức nên mới bói chịu trách nhiệm sao? Chỉ là trách nhiệm thôi sao? Không có một chút tình cảm gì? Nếu hôm qua cô không đồng ý thì đã sớm đẩy anh ra.
Hốc mắt Chỉ Nhược đỏ hoen, giọt nước mắt trong veo cũng lăn dài trên má. Cô quay đầu nhìn anh, ngay khi thấy cô khóc Hoắc Tử Sâm liền lo lắng. Anh lúng túng không biết làm sao, vội đưa tay đỡ lấy hai má cô.
"Tiểu nha đầu, ngoan đừng khóc. Chú không muốn nhìn thấy cháu khóc, đừng khóc, chú thật sự xin lỗi!" Ánh mắt sâu thẳm, hiện lên một tia lo lắng sợ hãi.
"Nếu như... cháu nói là cháu tình nguyện thì sao?" cô nhìn vào mắt anh, lấy hết can đảm mà nói.
Hoắc Tử Sâm nghe xong mà chỉ biết im lặng, anh đang không hiểu ý cô.
Lúc này bất ngờ Tô Chỉ Nhược nhón chân lên hôn lấy môi anh, tay cô choàng ra sau cổ. Đôi mắt nhắm chặt lại, cô thật sự rất sợ hãi. Nụ hôn này chính là hành động to gan nhất cô từng làm, là quang minh chính đại hôn người đàn ông này. Tim đập loạn xạ cả lên, rất sợ anh sẽ đẩy mình ra, nụ hôn non nớt được thực hiện. Quả thật cô chẳng có tí kinh nghiệm hôn nào cả, chỉ hôn loạn xạ bên ngoài.
Hoắc Tử Sâm thì mở to mắt ngạc nhiên, anh không tin vào những gì hiện ra trước mắt mình. Con bé này... lại cưỡng hôn anh sao? Tô Chỉ Nhược... tiểu nha đầu này thích mình? Hoắc Tử Sâm có chút bị cuốn theo, anh ôm lấy eo cô hôn đáp trả lại. Giây phút này tim của cô như vỡ òa, hạnh phúc như muốn điên lên.
Nhưng niềm vui đến chưa được bao lâu thì lại chấm dứt, Hoắc Tử Sâm bừng tỉnh liền dứt khoát đẩy cô ra. Hoắc Tử Sâm vịn đôi vai nhỏ đang run run của Tô Chỉ Nhược, anh cúi đầu xuống im lặng một vài giây thì nói.
"Chúng ta không nên như thế này, Chỉ Nhược... cháu đừng như vậy."
Hoắc Tử Sâm thật sự rất khó chịu, nhưng lương tâm anh không cho phép bản thân đi quá giới hạn. Tình cảm của Tô Chỉ Nhược dành cho anh, anh cảm nhận được. Nhưng cô còn rất trẻ, sau này sẽ gặp rất nhiều người khác. Có thể tình cảm của cô bây giờ chỉ là sự rung động nhất thời, anh không muốn vì sự rung động nhất thời đấy mà giam giữ cô ở cạnh mình. Hơn nữa... anh hơn cô tận tám tuổi, liệu bố mẹ Tô Chỉ Nhược có chấp nhận được việc này hay không? Anh cũng không giám chắc bản thân mình có tình cảm gì với cô.
"Xin lỗi." Tô Chỉ Nhược mỉm cười nhạt, cô lau nước mắt trên mặt rồi xoay người mở cửa rời đi.
Sau khi rời khỏi, cô liền bậc khóc nức nở. Khóc thảm thương, hai vai run lên, trong lòng cô như có một nhát dao đâm vào, khó chịu, đau nhói đến mức tuyệt vọng...
Ngày hôm đó cả hai cũng không đến nhà của Mr. Jack, cô đã hẹn thầy vào một dịp khác. Cùng Hoắc Tử Sâm lên sân bay về nước vào tối đó.
Trên chuyến bay cả hai người cũng không nói gì với nhau, chỉ nhìn nhau rồi im lặng. Không khí vô cùng bí bách khó chịu, nhưng chẳng ai làm gì ngoài chịu đựng cả.
... .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Sau khi quay trở về Tô Chỉ Nhược cũng không gặp anh nữa, không phải là Hoắc Tử Sâm tránh mặt. Mà là cô hiện tại không muốn đối mặt với anh, cô sợ bản thân lại bày ra vẻ nhếch nhác khóc lóc, như vậy trông rất mất giá.
Trường Cấp Ba.
"Mọi chuyện là vậy đấy!" Tô Chỉ Nhược thở dài, cô nằm ườn trên bàn.
Cô vừa kể toàn bộ sự việc, diễn biến cho hai người bạn tốt của mình nghe. Kể xong cô cũng xem như trúc được một phần tâm trạng.
"Haiz, tiểu thỏ con đáng thương của tớ. Nhưng cậu có chắc là chú ấy không có tình cảm với cậu không?" Dương Hy đồng cảm, tay vuốt vuốt tóc của Chỉ Nhược.
"Chắc chắn!" Tô Chỉ Nhược đáp lại, trong giọng nói lộ rõ sự buồn bã.
Đã chủ động như vậy anh còn không có phản ứng, lúc trúng xuân dược. Anh mặc kệ bản thân có khó chịu đến đâu thì vẫn nhất quyết không động vào cô, vậy thì không thích thì là gì.
"Không sao, thua keo này ta bày keo khác. Còn nhiều thời gian cơ mà, hôn cũng hôn rồi. Tạm thời cậu cứ giữ khoản cách với chú ấy đi, rồi lúc nào đó lại mềm mỏng lại gần. Chiêu này gọi là lạt mềm buộc chặt!" Vĩ Thành góp ý.
Tô Chỉ Nhược: "Lạt mềm buộc chặt?"
"Tớ thấy cũng có lý đấy, cậu cứ thử cách như Vĩ Thành nói xem sao." Dương Hy gật đầu tán thành.
Tô Chỉ Nhược: "Đành vậy. À phải rồi, tuần sau sẽ kiểm tra giữa kì, các cậu đã ôn bài chưa?"
Dương Hy: "Cậu không cần lo cho tụi tớ, cậu đấy môn toán chưa ra sao hết. Cậu thử nhờ học trường Đình Xuyên xem sao?"
"Anh ấy đang học lớp 12 rồi, nhờ vả liệu có ổn không?" cô thực sự cần người dạy kèm, thầy cô dạy ở lớp giảng rất nhanh. Cô đôi khi có hỏi bài thầy cô nhưng cũng không thể làm phiền họ quá nhiều.
Dương Hy và Vĩ Thành học khá tốt môn toán, nhưng cũng chẳng giúp đỡ cô được bao nhiêu. Học tốt thật nhưng họ cũng không biết cách giảng làm sao cho cô hiểu, chỉ có thể giảng vài bài trong khả năng của mình. Vì thế bây giờ chỉ có Đình Xuyên, học trưởng này học rất giỏi. Các môn đều đạt thành tích xuất sắc ở trường, chắc hẳn sau này ra đường sẽ là một nhân tài.
"Ổn!!!" Vĩ Thanh và Dương Hy lúc này đồng loạt lên tiếng.
...
Tối đó.
"Dì Phương, cháu về rồi!" Tô Chỉ Nhược tháo dày ra rồi mang cặp chạy vào nhà.
"Về rồi sao, mau thay đồ đi. Hôm nay dì có hầm canh gà cháu thích đấy!" dì Phương nghe tiếng cô mà liền vui vẻ. Bà thực sự rất quý mến Tô Chỉ Nhược, bà xem cô như là con gái vậy. Tuy thời gian sống chung không lâu nhưng cũng đủ để bà quý mến Tô Chỉ Nhược.
Vừa vào đã thấy Hoắc Tử Sâm ngồi ở ghế sofa, cô có chút giật mình. Hai người chạm mắt nhìn nhau, Tô Chỉ Nhược không hiểu sao có chút chột dạ, liền quay sang nhìn hướng khác.
"Tiểu nha đầu, sao dạo này chú không thấy Dương Hy đâu hết nhỉ?" Diệp Tinh Húc ngồi trên ghế, lưng tự ra sau dáng vẻ bất cần đời, tay còn xoay xoay chiếc chìa khóa.
Diệp Tinh Húc mấy hôm gần đây có vài cuộc đua xe cá độ tiền bạc, bình thường anh sẽ không cần số tiền đấy, vì bản thân vốn là thiếu gia giàu có mà. Nhưng bây giờ thì khác, bố mẹ trở mặt không thèm nhận con. Còn thu hết tiền trong thẻ, cấp bách quá anh cũng phải đi kiếm chút tiền bằng tài đua xe của mình, không thể ăn bám Hoắc Tử Sâm mãi được. Mặc dù Hoắc Tử Sâm không ngại, không để tâm vào chút tiền đó, nhưng Diệp Tinh Húc cũng có lòng tự trọng của mình.
May sao chiến mã của Diệp Tinh Húc vừa tậu là một con ngựa tốt, công với trình độ đua xe nhiều năm của Diệp Tinh Húc, thì các cuộc đua đã diễn ra vô cùng thuận lợi. Đấu ván nào thắng ván đó, đã rất nhanh thu về một số tiền thắng lợi kha khá. Cảm thấy đủ rồi thì không đấu nữa mà quay về.
Thật ra thì tính tình của Tô Chỉ Nhược không phải là hiền dịu gì, tính cách trẻ con và tinh nghịch lẫn một chút bá đạo vẫn còn ở đấy. Bình thường Diệp Tinh Húc cũng hay đấu võ mồm với cô, mỗi lần đấu chưa biết thắng thua thì Hoắc Tử Sâm đã bênh vực Tô Chỉ Nhược rồi, nên có lẽ người thua vẫn luôn là Diệp Tinh Húc.
Từ nãy đến giờ anh vẫn im lặng, hôm nay anh về sớm vì muốn gặp cô một chút. Đã mấy ngày liền không nhìn thấy bóng dáng của cô, cảm thấy nhớ nhung không thôi. Anh còn vốn chẳng hiểu nổi cảm xúc dành cho Tô Chỉ Nhược là gì, không rõ là thứ tình cảm gì. Nhưng chỉ cần thấy cô khóc, cô buồn hay tránh mặt anh. Anh sẽ cảm thấy khó chịu, bức bối không thôi.
"Tiểu nha đầu?"
"Chú dậy rồi sao? Chú đi đánh răng rửa mặt đi, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ!" Cô nói có chút nhanh, không quay đầu mà cô chỉ nhìn anh một cái rồi sau đó quay lại tiếp tục soạn thức ăn ra.
Hoắc Tử Sâm cũng không nói gì, anh nhìn bóng lưng đó một chút rồi đi vào nhà vệ sinh. Một lát sau thì Hoắc Tử Sâm cũng bước ra ngoài, anh thay một chiếc vest xám, vuốt tóc chỉnh chu.
"Chú đến ăn đi." Tô Chỉ Nhược mỉm cười nhẹ ngồi xuống ghế, cô đang cố tỏ ra tự nhiên như không có gì.
"Được."
Cả hai ngồi trên bàn ăn, chỉ chăm chú ăn đồ ăn của mình. Hoắc Tử Sâm ăn không được ngon miệng cho lắm, không nuốt nổi thức ăn vì anh cứ cảm giác khó chịu trong lòng ngực, thỉnh thoảng sẽ ngẩn đầu nhìn Tô Chỉ Nhược. Anh nhớ đến việc hôm qua thì lại cảm thấy có lỗi, lúc này không nhịn được mà lên tiếng.
"Tối hôm qua..."
"Tối hôm qua là cháu đưa chú về, bác sĩ đã kê đơn thuốc cho chú uống. Xin lỗi vì đã để chú phải trúng xuân dược thay cháu." Tô Chỉ Nhược nhanh chóng lấp liếm đi, cô rất sợ anh sẽ nhắc lại việc xấu hổ hôm qua.
"Không sao, chú tình nguyện." Hoắc Tử Sâm đáp lại từ tận đáy lòng.
Anh quả thật sẽ bằng lòng, nếu lập lại một lần nữa anh vẫn quyết định thay cô uống ly rượu đó. Chuyện hôm qua Hoắc Tử Sâm đã vượt khuôn phép, anh muốn nói lời xin lỗi, và nếu cô cảm thấy ấm ức thì anh sẽ chịu trách nhiệm cho việc đó.
"Cháu... cháu ăn xong rồi, cháu về phòng đây!" Cô ấp úng vội vàng đứng dậy rời đi.
Mặt Tô Chỉ Nhược hơi đỏ, sao anh lại nói những lời mập mờ như thế cơ chứ? Thật đáng ghét.
Lúc Tô Chỉ Nhược sắp đi đến cửa thì bị một bàn tay nắm lại.
"Chỉ Nhược, chú xin lỗi. Là hôm qua chú đã làm sai, chú có thể chịu trách nhiệm. Cháu đừng như vậy có được không? Chú cảm thấy rất khó chịu với chính mình." Tô Chỉ Nhược nghe vậy mà bỗng dưng rớt nước mắt.
Anh là sợ cô cảm thấy ấm ức nên mới bói chịu trách nhiệm sao? Chỉ là trách nhiệm thôi sao? Không có một chút tình cảm gì? Nếu hôm qua cô không đồng ý thì đã sớm đẩy anh ra.
Hốc mắt Chỉ Nhược đỏ hoen, giọt nước mắt trong veo cũng lăn dài trên má. Cô quay đầu nhìn anh, ngay khi thấy cô khóc Hoắc Tử Sâm liền lo lắng. Anh lúng túng không biết làm sao, vội đưa tay đỡ lấy hai má cô.
"Tiểu nha đầu, ngoan đừng khóc. Chú không muốn nhìn thấy cháu khóc, đừng khóc, chú thật sự xin lỗi!" Ánh mắt sâu thẳm, hiện lên một tia lo lắng sợ hãi.
"Nếu như... cháu nói là cháu tình nguyện thì sao?" cô nhìn vào mắt anh, lấy hết can đảm mà nói.
Hoắc Tử Sâm nghe xong mà chỉ biết im lặng, anh đang không hiểu ý cô.
Lúc này bất ngờ Tô Chỉ Nhược nhón chân lên hôn lấy môi anh, tay cô choàng ra sau cổ. Đôi mắt nhắm chặt lại, cô thật sự rất sợ hãi. Nụ hôn này chính là hành động to gan nhất cô từng làm, là quang minh chính đại hôn người đàn ông này. Tim đập loạn xạ cả lên, rất sợ anh sẽ đẩy mình ra, nụ hôn non nớt được thực hiện. Quả thật cô chẳng có tí kinh nghiệm hôn nào cả, chỉ hôn loạn xạ bên ngoài.
Hoắc Tử Sâm thì mở to mắt ngạc nhiên, anh không tin vào những gì hiện ra trước mắt mình. Con bé này... lại cưỡng hôn anh sao? Tô Chỉ Nhược... tiểu nha đầu này thích mình? Hoắc Tử Sâm có chút bị cuốn theo, anh ôm lấy eo cô hôn đáp trả lại. Giây phút này tim của cô như vỡ òa, hạnh phúc như muốn điên lên.
Nhưng niềm vui đến chưa được bao lâu thì lại chấm dứt, Hoắc Tử Sâm bừng tỉnh liền dứt khoát đẩy cô ra. Hoắc Tử Sâm vịn đôi vai nhỏ đang run run của Tô Chỉ Nhược, anh cúi đầu xuống im lặng một vài giây thì nói.
"Chúng ta không nên như thế này, Chỉ Nhược... cháu đừng như vậy."
Hoắc Tử Sâm thật sự rất khó chịu, nhưng lương tâm anh không cho phép bản thân đi quá giới hạn. Tình cảm của Tô Chỉ Nhược dành cho anh, anh cảm nhận được. Nhưng cô còn rất trẻ, sau này sẽ gặp rất nhiều người khác. Có thể tình cảm của cô bây giờ chỉ là sự rung động nhất thời, anh không muốn vì sự rung động nhất thời đấy mà giam giữ cô ở cạnh mình. Hơn nữa... anh hơn cô tận tám tuổi, liệu bố mẹ Tô Chỉ Nhược có chấp nhận được việc này hay không? Anh cũng không giám chắc bản thân mình có tình cảm gì với cô.
"Xin lỗi." Tô Chỉ Nhược mỉm cười nhạt, cô lau nước mắt trên mặt rồi xoay người mở cửa rời đi.
Sau khi rời khỏi, cô liền bậc khóc nức nở. Khóc thảm thương, hai vai run lên, trong lòng cô như có một nhát dao đâm vào, khó chịu, đau nhói đến mức tuyệt vọng...
Ngày hôm đó cả hai cũng không đến nhà của Mr. Jack, cô đã hẹn thầy vào một dịp khác. Cùng Hoắc Tử Sâm lên sân bay về nước vào tối đó.
Trên chuyến bay cả hai người cũng không nói gì với nhau, chỉ nhìn nhau rồi im lặng. Không khí vô cùng bí bách khó chịu, nhưng chẳng ai làm gì ngoài chịu đựng cả.
... .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Sau khi quay trở về Tô Chỉ Nhược cũng không gặp anh nữa, không phải là Hoắc Tử Sâm tránh mặt. Mà là cô hiện tại không muốn đối mặt với anh, cô sợ bản thân lại bày ra vẻ nhếch nhác khóc lóc, như vậy trông rất mất giá.
Trường Cấp Ba.
"Mọi chuyện là vậy đấy!" Tô Chỉ Nhược thở dài, cô nằm ườn trên bàn.
Cô vừa kể toàn bộ sự việc, diễn biến cho hai người bạn tốt của mình nghe. Kể xong cô cũng xem như trúc được một phần tâm trạng.
"Haiz, tiểu thỏ con đáng thương của tớ. Nhưng cậu có chắc là chú ấy không có tình cảm với cậu không?" Dương Hy đồng cảm, tay vuốt vuốt tóc của Chỉ Nhược.
"Chắc chắn!" Tô Chỉ Nhược đáp lại, trong giọng nói lộ rõ sự buồn bã.
Đã chủ động như vậy anh còn không có phản ứng, lúc trúng xuân dược. Anh mặc kệ bản thân có khó chịu đến đâu thì vẫn nhất quyết không động vào cô, vậy thì không thích thì là gì.
"Không sao, thua keo này ta bày keo khác. Còn nhiều thời gian cơ mà, hôn cũng hôn rồi. Tạm thời cậu cứ giữ khoản cách với chú ấy đi, rồi lúc nào đó lại mềm mỏng lại gần. Chiêu này gọi là lạt mềm buộc chặt!" Vĩ Thành góp ý.
Tô Chỉ Nhược: "Lạt mềm buộc chặt?"
"Tớ thấy cũng có lý đấy, cậu cứ thử cách như Vĩ Thành nói xem sao." Dương Hy gật đầu tán thành.
Tô Chỉ Nhược: "Đành vậy. À phải rồi, tuần sau sẽ kiểm tra giữa kì, các cậu đã ôn bài chưa?"
Dương Hy: "Cậu không cần lo cho tụi tớ, cậu đấy môn toán chưa ra sao hết. Cậu thử nhờ học trường Đình Xuyên xem sao?"
"Anh ấy đang học lớp 12 rồi, nhờ vả liệu có ổn không?" cô thực sự cần người dạy kèm, thầy cô dạy ở lớp giảng rất nhanh. Cô đôi khi có hỏi bài thầy cô nhưng cũng không thể làm phiền họ quá nhiều.
Dương Hy và Vĩ Thành học khá tốt môn toán, nhưng cũng chẳng giúp đỡ cô được bao nhiêu. Học tốt thật nhưng họ cũng không biết cách giảng làm sao cho cô hiểu, chỉ có thể giảng vài bài trong khả năng của mình. Vì thế bây giờ chỉ có Đình Xuyên, học trưởng này học rất giỏi. Các môn đều đạt thành tích xuất sắc ở trường, chắc hẳn sau này ra đường sẽ là một nhân tài.
"Ổn!!!" Vĩ Thanh và Dương Hy lúc này đồng loạt lên tiếng.
...
Tối đó.
"Dì Phương, cháu về rồi!" Tô Chỉ Nhược tháo dày ra rồi mang cặp chạy vào nhà.
"Về rồi sao, mau thay đồ đi. Hôm nay dì có hầm canh gà cháu thích đấy!" dì Phương nghe tiếng cô mà liền vui vẻ. Bà thực sự rất quý mến Tô Chỉ Nhược, bà xem cô như là con gái vậy. Tuy thời gian sống chung không lâu nhưng cũng đủ để bà quý mến Tô Chỉ Nhược.
Vừa vào đã thấy Hoắc Tử Sâm ngồi ở ghế sofa, cô có chút giật mình. Hai người chạm mắt nhìn nhau, Tô Chỉ Nhược không hiểu sao có chút chột dạ, liền quay sang nhìn hướng khác.
"Tiểu nha đầu, sao dạo này chú không thấy Dương Hy đâu hết nhỉ?" Diệp Tinh Húc ngồi trên ghế, lưng tự ra sau dáng vẻ bất cần đời, tay còn xoay xoay chiếc chìa khóa.
Diệp Tinh Húc mấy hôm gần đây có vài cuộc đua xe cá độ tiền bạc, bình thường anh sẽ không cần số tiền đấy, vì bản thân vốn là thiếu gia giàu có mà. Nhưng bây giờ thì khác, bố mẹ trở mặt không thèm nhận con. Còn thu hết tiền trong thẻ, cấp bách quá anh cũng phải đi kiếm chút tiền bằng tài đua xe của mình, không thể ăn bám Hoắc Tử Sâm mãi được. Mặc dù Hoắc Tử Sâm không ngại, không để tâm vào chút tiền đó, nhưng Diệp Tinh Húc cũng có lòng tự trọng của mình.
May sao chiến mã của Diệp Tinh Húc vừa tậu là một con ngựa tốt, công với trình độ đua xe nhiều năm của Diệp Tinh Húc, thì các cuộc đua đã diễn ra vô cùng thuận lợi. Đấu ván nào thắng ván đó, đã rất nhanh thu về một số tiền thắng lợi kha khá. Cảm thấy đủ rồi thì không đấu nữa mà quay về.
Thật ra thì tính tình của Tô Chỉ Nhược không phải là hiền dịu gì, tính cách trẻ con và tinh nghịch lẫn một chút bá đạo vẫn còn ở đấy. Bình thường Diệp Tinh Húc cũng hay đấu võ mồm với cô, mỗi lần đấu chưa biết thắng thua thì Hoắc Tử Sâm đã bênh vực Tô Chỉ Nhược rồi, nên có lẽ người thua vẫn luôn là Diệp Tinh Húc.
Từ nãy đến giờ anh vẫn im lặng, hôm nay anh về sớm vì muốn gặp cô một chút. Đã mấy ngày liền không nhìn thấy bóng dáng của cô, cảm thấy nhớ nhung không thôi. Anh còn vốn chẳng hiểu nổi cảm xúc dành cho Tô Chỉ Nhược là gì, không rõ là thứ tình cảm gì. Nhưng chỉ cần thấy cô khóc, cô buồn hay tránh mặt anh. Anh sẽ cảm thấy khó chịu, bức bối không thôi.
Danh sách chương