Trên bàn ăn, không khí có chút quái lạ. Diệp Tinh Húc ngồi ăn mà cảm giác cũng nghẹn nghẹn ở cổ. Sao hôm nay hai chú cháu nhà này lại im thin thít thế nhỉ? Đừng nói là hờn giận nhau gì rồi đấy nhé.
"À ờm... cái này, Chỉ Nhược mai chú có thời gian. Chú đưa cháu đi học, sẵn tiện gặp Dương Hy một chút." Diệp Tinh Húc khơi gợi chuyện để nói, ánh mắt nhìn vào hai con người kia thầm quan sát.
"Biết rồi." Chỉ Nhược có vẻ không quan tâm mấy mà đáp, sau đó tiếp tục ăn.
Bình thường anh vẫn hay đưa cô đi học, nhưng nếu nói chuyện mà thêm cụm từ "sẵn tiện gặp" thì lúc đó Tô Chỉ Nhược sẽ bắt bẻ anh từng câu từng chữ. Nhưng hôm nay lại không giống, ngoan ngoãn im lặng ăn cơm như thế đấy sao? Chắc chắn là có việc gì trong này rồi, anh thầm oán giận. Cứ nghĩ về nhà sẽ có được bữa cơm ngon, ai mà ngờ hai chú cháu nhà này giận nhau, làm anh phải rón rén theo.
Ăn xong thì Tô Chỉ Nhược theo dì Phương phụ bà rửa chén.
Lúc đang rửa thì dì Phương mở lời.
"Cháu và cậu chủ đang giận nhau sao?"
"Kh... không có ạ!" Cô có chút chột dạ, ấp đáp lại.
Dì Phương: "Chỉ Nhược này, dì nói điều này cháu đừng trách dì nhiều lời nhé. Cháu thích thì nghe còn không thì xem như dì chưa nói gì."
"Vâng, dì nói đi!" cô gật đầu.
"Dì đã chăm sóc cậu chủ từ lúc cậu vừa chào đời. Dì cũng được xem là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình cậu ấy trưởng thành. Cậu chủ là một người rất ấm áp, tuy vẻ bề ngoài lạnh lùng nhưng thật ra tâm địa rất tốt, rất biết quan tâm người khác. Trước giờ cậu ấy không tiếp xúc với quá nhiều phụ nữ, đương nhiên sẽ không hiểu rõ tâm tình của con gái. Cậu ấy cũng không giỏi ăn nói nịnh nọt với con gái, chỉ đơn giản là nghĩ gì nói đó.
Ở ngoài xã hội cậu ấy có thể là một boss lớn, một con sói nguy hiểm khiến người người nể phục. Nhưng về nhà thì dường như những thứ đó đều không có. Từ lúc cháu chuyển đến đây sống, cậu ấy đã thay đổi rất nhiều. Cháu luôn ăn cơm đúng bữa, vì thế cậu ấy cũng ăn theo cháu. Như vậy mà chứng đau bao tử đã rất lâu không tái phát. Về nhà sớm hơn, hay cười, còn hay nói chuyện nhảm cùng cháu, và rất nhiều việc khác. Có thể cháu không nhận ra nhưng dì là người ở ngoài cuộc, dì thấy rất rõ. Cậu ấy rất quan tâm cháu, rất yêu thương cháu. Nếu như hai đứa có khuất mắt gì với nhau thì hãy cùng nhau nói chuyện, cùng nhau giải quyết. Nếu cháu có gì khó chịu thì cứ nói thẳng với cậu ấy, cậu ấy sẽ không bao giờ khó chịu với cháu. Hãy tin dì đi!"
Dì Phương nói rất nhiều,những lời bà nói là những tâm sự bộc bạch. Bà ở ngoài cuộc nên chứng kiến rất rõ, biết là hai đứa nhỏ này đang giận hờn hay hiểu lầm nhau về chuyện gì đó, nên mới nói những câu như thế này cho Tô Chỉ Nhược nghe.
Tô Chỉ Nhược nghe xong, cô im lặng một hồi rồi nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với bà, xem như hiểu ý.
Cô nghĩ lại, bản thân quả thật quá nhạy cảm. Anh là người tốt, anh luôn tôn trọng cô, vậy nên những hành động đêm đó diễn ra đương nhiên sẽ cảm thấy có lỗi, muốn chịu trách nhiệm. Dù sao Chỉ Nhược vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành. Chợt nhớ tới bản thân kích động làm chi rồi lại đột nhiên hôn anh, nghĩ tới càng thêm xấu hổ.
Càng nghĩ càng thấy điên rồ, lúc đó bản thân suy nghĩ quá nhiều dẫn đến những vấn đề tiêu cực. Không sao! Như lời của Vĩ Thành, thua keo này ta bày keo khác.
Tô Chỉ Nhược chủ động gọt táo cho vào đĩa rồi đem ra bàn. Cô ngước mắt nhìn anh, thấy Hoắc Tử Sâm đang xem điện thoại.
"Chú ăn táo đi, cháu vừa gọt."
Hoắc Tử Sâm nghe xong liền ngẩn đầu nhìn cô, sau lần đó thì đây là câu đầu tiên Tô Chỉ Nhược chủ động nói chuyện với mình. Có phải con bé hết giận rồi không? Hoắc Tử Sâm liền có chút vui mừng, ánh mắt anh vẫn như cũ. Nhìn chằm chằm Tô Chỉ Nhược, làm cô có chút ngượng mà lấy một miếng táo ăn.
"Wow, táo sao?" Diệp Tinh Húc vừa từ trên lầu đi xuống thấy đồ ăn liền sáng mắt lên, háo hức chạy xuống ngồi lên ghế.
Định kéo đĩa táo lại gần thì bị Hoắc Tử Sâm nắm giữ lại.
"Táo này là Chỉ Nhược làm cho tôi, cậu muốn ăn thì tự mà vô trong gọt đi."
"Ơ kìa, một miếng thôi. Cậu nhỏ nhen quá đấy, nha đầu cháu nói xem!" Diệp Tinh Húc bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn Tô Chỉ Nhược.
Tô Chỉ Nhược chỉ cười cười không nói gì, quả thật đĩa táo này là cô gọt cho Hoắc Tử Sâm. Lúc này dì Phương mới từ bên trong bước ra, tay mang theo một đĩa trái cây khác rồi đặt lên bàn.
"Dì gọt thêm cho mấy đứa đấy, đừng tranh giành nhau!"
"Dì Phương đúng là tốt nhất!" Diệp Tinh Húc cười tươi, sau đó không quên nịnh nọt dì Phương một câu.
Không khí bây giờ đã khác đi, Tô Chỉ Nhược và Hoắc Tử Sâm mặc dù không nói chuyện nhưng cảm giác không còn bí bách ngộp thở nữa. Tô Chỉ Nhược cùng Diệp Tinh Húc xem phim ngôn tình, lát thì khóc, lát thì cười, Hoắc Tử Sâm ngồi đấy giả vờ như nhìn điện thoại nhưng thật ra lại nhìn Tô Chỉ Nhược.
Nhìn thấy dáng vẻ vô, tư hồn nhiên của Tô Chỉ Nhược càng lâu thì càng khiến anh thêm rung động.
"Tiểu nha đầu, mau nhanh chân lên. Sao hôm nay nhóc lề mề thế?" Diệp Tinh Húc tay cầm chìa khóa, đứng tựa vào chân cầu thang. Mắt nhìn hướng lên trêu mà kêu réo thật to.
"Đến đây, đến đây!!!" Tô Chỉ Nhược vì bị hối thúc nên cũng vội vàng theo, cô tay xách balo, áo khoác vắt ngược trên vai. Đôi tất còn đang mang lỡ, vừa đi vừa khom người mang tất. Trông bộ dạng rất lượm thượm, mà nguyên nhân là do cái tên ở dưới lầu kia hối thúc cô.
Đang chật vật vì chiếc tất thì lúc này cô cảm giác trên vai mình nhẹ hơn. Quay đầu nhìn thì thấy Hoắc Tử Sâm đã cầm giúp cô chiếc áo khoác đồng phục của trường, anh đưa mắt xuống nhìn Tô Chỉ Nhược, ánh mắt lộ rõ sự cưng chiều ngọt ngào xen lẫn một chút bất lực.
"Đừng vội, đưa cặp đây chú cầm giúp!" Hoắc Tử Sâm nhắc nhở.
Nhìn đồng hồ thì thời gian vẫn còn rất sớm, nên không cần phải vội vàng như thế.
"Vâng." Cô mỉm cười, đưa chiếc cặp xách cho Hoắc Tử Sâm cầm. Còn bản thân thì cúi người mang nốt chiếc tất còn lại.
Lúc cô cúi người xuống vô tình làm chiếc váy hỏng lên, làm lộ ra phần đùi ở đằng sau vô cùng bỏng mắt. Hoắc Tử Sâm vô tình nhìn thấy, anh khẽ nhíu mày lại sau đó quay ra hướng khác.
Cô mang tất xong, quay ra nhận lấy cặp xách thì Hoắc Tử Sâm lại nói.
"Váy đồng phục của trường đều ngắn như thế này sao?" ánh mắt của Hoắc Tử Sâm liếc nhẹ xuống chân váy của Tô Chỉ Nhược.
"À... thật ra thì cháu thấy nó hơi dài, nên đã cắt ngắn lên một chút!" Cô có chút ngượng mồm khi nói ra.
Nghe xong Hoắc Tử Sâm liền không vui, đôi chân đẹp như thế này lại để đám nhóc con kia nhìn thấy hết. Ban đầu biết được đồng phục của trường là váy thì anh đã cảm giác không thích, đồng phục ở trường cấp ba này được thiết kế rất đẹp. Rất tôn dáng cho các nữ sinh, chiếc chân váy dài đến đầu gối. Nhưng Tô Chỉ Nhược cảm thấy nó hơi dài quá nên đã tự ý đem đi sửa lại. Ở nước ngoài cô cũng mặc đồng phục của trường, cô vẫn thường hay cắt cho nó ngắn lên một chút. Như vậy trông sẽ đẹp hơn, cô chỉ là điệu đà một chút thôi mà với cả dù sao bố mẹ cô cũng chẳng ý kiến gì về việc này.
"Đổi một bộ đồng phục khác, chiếc váy này quá ngắn. Cháu mặc đi học sẽ không tiện, không được cắt ngắn chân váy nữa." Hoắc Tử Sâm nhắc nhở.
Anh cứ nghĩ đến việc các thằng nhóc loi choi sẽ nhìn thấy đôi chân đẹp, cùng chiếc đùi thon của Tô Chỉ Nhược thì càng khó chịu.
"Cháu biết rồi." Cô tỏ vẻ không vui, bĩu môi tỏ vẻ chán chường sau đó cùng anh xuống lầu.
Vừa xuống thì đã nhìn thấy bộ dạng hấp ta hấp tấp của Diệp Tinh Húc, xem ra đã rất nóng lòng đi đến trường rồi đây.
Diệp Tinh Húc: "Nhanh nhanh nào!!!"
Hoắc Tử Sâm: "Hôm nay không cần cậu đưa đón, tôi tiện đường nên sẽ đưa con bé đi học."
"Gì? Tiện đường cái con khỉ, công ty cậu cách xa trường học của con bé lắm đấy!" Diệp Tinh Húc không vui nói.
"Đúng vậy đấy ạ, chú còn phải làm việc mà." Tô Chỉ Nhược đã từ trường đi đến công ty Hoắc Tử Sâm được vài lần, đoạn đường không quá gần cũng không quá xa. Nhưng đi thì khá tốn thời gian, cô không muốn làm phiền anh chút nào.
Trên đường đi cả hai thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, nhưng hầu như đều là Hoắc Tử Sâm hỏi và Tô Chỉ Nhược đáp. Tô Chỉ Nhược muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, nhưng có lẽ là còn ngại nên lời nói cứ bị nuốt hết vào trong. Tay cô bốc viên kẹo ra, bỏ vào miệng rồi tiếp tục bốc thêm hai viên kẹo nhỏ nữa rồi lại cho vào miệng ăn.
Sở thích khi ăn kẹo của Tô Chỉ Nhược đó chính là một lúc ăn đến hai ba viên kẹo, còn nếu kẹo to thì cô chỉ ăn một hoặc hai viên. Hoắc Tử Sâm nhìn cô ăn nhiều vậy mà mỉm cười, không quên nhắc nhở.
Đợi một lát sau kẹo tan dần thì hai má cô mới bắt đầu nhỏ lại. Hoắc Tử Sâm nhìn cảnh này đột nhiên nhớ lại nụ hôn nồng cháy vào đêm đó, anh nhớ vị ngọt trong miệng của cô. Hương thơm trên người Tô Chỉ Nhược làm anh say đắm, nụ hôn làm anh lưu luyến nhớ nhung. Từ hôm đó, mỗi đêm ngủ anh vẫn hay nhớ đến cảnh ám muội kia. Lòng như lửa đốt, đôi khi không nhịn được mà bản thân phải tự vận động giải quyết. Thầm chửi rủa bản thân quá cầm thú rồi, tại sao lại nghĩ đến con bé rồi có phản ứng sinh lý như thế này chứ?
Chiếc xe Lamborghini sang trọng dừng trước cổng trường, Tô Chỉ Nhược tháo thắt dây an toàn. Cô nhỏm người, chồm ra sau lấy chiếc cặp của mình. Hoắc Tử Sâm ngồi ở ghế lái, nhìn thấy cảnh xuân đang sắp lộ trước mắt mà tim đập nhanh không thôi. Mông căng tròn, chiếc đùi thon thả cùng mùi hương ngọt ngào dịu nhẹ tỏa ra. Hoắc Tử Sâm quay đầu, anh đưa tay ho nhẹ vờ như không thấy gì. Hai mang tai của anh cũng sớm đã đỏ ửng lên rồi, con bé này thật không để ý gì hết.
"À ờm... cái này, Chỉ Nhược mai chú có thời gian. Chú đưa cháu đi học, sẵn tiện gặp Dương Hy một chút." Diệp Tinh Húc khơi gợi chuyện để nói, ánh mắt nhìn vào hai con người kia thầm quan sát.
"Biết rồi." Chỉ Nhược có vẻ không quan tâm mấy mà đáp, sau đó tiếp tục ăn.
Bình thường anh vẫn hay đưa cô đi học, nhưng nếu nói chuyện mà thêm cụm từ "sẵn tiện gặp" thì lúc đó Tô Chỉ Nhược sẽ bắt bẻ anh từng câu từng chữ. Nhưng hôm nay lại không giống, ngoan ngoãn im lặng ăn cơm như thế đấy sao? Chắc chắn là có việc gì trong này rồi, anh thầm oán giận. Cứ nghĩ về nhà sẽ có được bữa cơm ngon, ai mà ngờ hai chú cháu nhà này giận nhau, làm anh phải rón rén theo.
Ăn xong thì Tô Chỉ Nhược theo dì Phương phụ bà rửa chén.
Lúc đang rửa thì dì Phương mở lời.
"Cháu và cậu chủ đang giận nhau sao?"
"Kh... không có ạ!" Cô có chút chột dạ, ấp đáp lại.
Dì Phương: "Chỉ Nhược này, dì nói điều này cháu đừng trách dì nhiều lời nhé. Cháu thích thì nghe còn không thì xem như dì chưa nói gì."
"Vâng, dì nói đi!" cô gật đầu.
"Dì đã chăm sóc cậu chủ từ lúc cậu vừa chào đời. Dì cũng được xem là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình cậu ấy trưởng thành. Cậu chủ là một người rất ấm áp, tuy vẻ bề ngoài lạnh lùng nhưng thật ra tâm địa rất tốt, rất biết quan tâm người khác. Trước giờ cậu ấy không tiếp xúc với quá nhiều phụ nữ, đương nhiên sẽ không hiểu rõ tâm tình của con gái. Cậu ấy cũng không giỏi ăn nói nịnh nọt với con gái, chỉ đơn giản là nghĩ gì nói đó.
Ở ngoài xã hội cậu ấy có thể là một boss lớn, một con sói nguy hiểm khiến người người nể phục. Nhưng về nhà thì dường như những thứ đó đều không có. Từ lúc cháu chuyển đến đây sống, cậu ấy đã thay đổi rất nhiều. Cháu luôn ăn cơm đúng bữa, vì thế cậu ấy cũng ăn theo cháu. Như vậy mà chứng đau bao tử đã rất lâu không tái phát. Về nhà sớm hơn, hay cười, còn hay nói chuyện nhảm cùng cháu, và rất nhiều việc khác. Có thể cháu không nhận ra nhưng dì là người ở ngoài cuộc, dì thấy rất rõ. Cậu ấy rất quan tâm cháu, rất yêu thương cháu. Nếu như hai đứa có khuất mắt gì với nhau thì hãy cùng nhau nói chuyện, cùng nhau giải quyết. Nếu cháu có gì khó chịu thì cứ nói thẳng với cậu ấy, cậu ấy sẽ không bao giờ khó chịu với cháu. Hãy tin dì đi!"
Dì Phương nói rất nhiều,những lời bà nói là những tâm sự bộc bạch. Bà ở ngoài cuộc nên chứng kiến rất rõ, biết là hai đứa nhỏ này đang giận hờn hay hiểu lầm nhau về chuyện gì đó, nên mới nói những câu như thế này cho Tô Chỉ Nhược nghe.
Tô Chỉ Nhược nghe xong, cô im lặng một hồi rồi nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với bà, xem như hiểu ý.
Cô nghĩ lại, bản thân quả thật quá nhạy cảm. Anh là người tốt, anh luôn tôn trọng cô, vậy nên những hành động đêm đó diễn ra đương nhiên sẽ cảm thấy có lỗi, muốn chịu trách nhiệm. Dù sao Chỉ Nhược vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành. Chợt nhớ tới bản thân kích động làm chi rồi lại đột nhiên hôn anh, nghĩ tới càng thêm xấu hổ.
Càng nghĩ càng thấy điên rồ, lúc đó bản thân suy nghĩ quá nhiều dẫn đến những vấn đề tiêu cực. Không sao! Như lời của Vĩ Thành, thua keo này ta bày keo khác.
Tô Chỉ Nhược chủ động gọt táo cho vào đĩa rồi đem ra bàn. Cô ngước mắt nhìn anh, thấy Hoắc Tử Sâm đang xem điện thoại.
"Chú ăn táo đi, cháu vừa gọt."
Hoắc Tử Sâm nghe xong liền ngẩn đầu nhìn cô, sau lần đó thì đây là câu đầu tiên Tô Chỉ Nhược chủ động nói chuyện với mình. Có phải con bé hết giận rồi không? Hoắc Tử Sâm liền có chút vui mừng, ánh mắt anh vẫn như cũ. Nhìn chằm chằm Tô Chỉ Nhược, làm cô có chút ngượng mà lấy một miếng táo ăn.
"Wow, táo sao?" Diệp Tinh Húc vừa từ trên lầu đi xuống thấy đồ ăn liền sáng mắt lên, háo hức chạy xuống ngồi lên ghế.
Định kéo đĩa táo lại gần thì bị Hoắc Tử Sâm nắm giữ lại.
"Táo này là Chỉ Nhược làm cho tôi, cậu muốn ăn thì tự mà vô trong gọt đi."
"Ơ kìa, một miếng thôi. Cậu nhỏ nhen quá đấy, nha đầu cháu nói xem!" Diệp Tinh Húc bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn Tô Chỉ Nhược.
Tô Chỉ Nhược chỉ cười cười không nói gì, quả thật đĩa táo này là cô gọt cho Hoắc Tử Sâm. Lúc này dì Phương mới từ bên trong bước ra, tay mang theo một đĩa trái cây khác rồi đặt lên bàn.
"Dì gọt thêm cho mấy đứa đấy, đừng tranh giành nhau!"
"Dì Phương đúng là tốt nhất!" Diệp Tinh Húc cười tươi, sau đó không quên nịnh nọt dì Phương một câu.
Không khí bây giờ đã khác đi, Tô Chỉ Nhược và Hoắc Tử Sâm mặc dù không nói chuyện nhưng cảm giác không còn bí bách ngộp thở nữa. Tô Chỉ Nhược cùng Diệp Tinh Húc xem phim ngôn tình, lát thì khóc, lát thì cười, Hoắc Tử Sâm ngồi đấy giả vờ như nhìn điện thoại nhưng thật ra lại nhìn Tô Chỉ Nhược.
Nhìn thấy dáng vẻ vô, tư hồn nhiên của Tô Chỉ Nhược càng lâu thì càng khiến anh thêm rung động.
"Tiểu nha đầu, mau nhanh chân lên. Sao hôm nay nhóc lề mề thế?" Diệp Tinh Húc tay cầm chìa khóa, đứng tựa vào chân cầu thang. Mắt nhìn hướng lên trêu mà kêu réo thật to.
"Đến đây, đến đây!!!" Tô Chỉ Nhược vì bị hối thúc nên cũng vội vàng theo, cô tay xách balo, áo khoác vắt ngược trên vai. Đôi tất còn đang mang lỡ, vừa đi vừa khom người mang tất. Trông bộ dạng rất lượm thượm, mà nguyên nhân là do cái tên ở dưới lầu kia hối thúc cô.
Đang chật vật vì chiếc tất thì lúc này cô cảm giác trên vai mình nhẹ hơn. Quay đầu nhìn thì thấy Hoắc Tử Sâm đã cầm giúp cô chiếc áo khoác đồng phục của trường, anh đưa mắt xuống nhìn Tô Chỉ Nhược, ánh mắt lộ rõ sự cưng chiều ngọt ngào xen lẫn một chút bất lực.
"Đừng vội, đưa cặp đây chú cầm giúp!" Hoắc Tử Sâm nhắc nhở.
Nhìn đồng hồ thì thời gian vẫn còn rất sớm, nên không cần phải vội vàng như thế.
"Vâng." Cô mỉm cười, đưa chiếc cặp xách cho Hoắc Tử Sâm cầm. Còn bản thân thì cúi người mang nốt chiếc tất còn lại.
Lúc cô cúi người xuống vô tình làm chiếc váy hỏng lên, làm lộ ra phần đùi ở đằng sau vô cùng bỏng mắt. Hoắc Tử Sâm vô tình nhìn thấy, anh khẽ nhíu mày lại sau đó quay ra hướng khác.
Cô mang tất xong, quay ra nhận lấy cặp xách thì Hoắc Tử Sâm lại nói.
"Váy đồng phục của trường đều ngắn như thế này sao?" ánh mắt của Hoắc Tử Sâm liếc nhẹ xuống chân váy của Tô Chỉ Nhược.
"À... thật ra thì cháu thấy nó hơi dài, nên đã cắt ngắn lên một chút!" Cô có chút ngượng mồm khi nói ra.
Nghe xong Hoắc Tử Sâm liền không vui, đôi chân đẹp như thế này lại để đám nhóc con kia nhìn thấy hết. Ban đầu biết được đồng phục của trường là váy thì anh đã cảm giác không thích, đồng phục ở trường cấp ba này được thiết kế rất đẹp. Rất tôn dáng cho các nữ sinh, chiếc chân váy dài đến đầu gối. Nhưng Tô Chỉ Nhược cảm thấy nó hơi dài quá nên đã tự ý đem đi sửa lại. Ở nước ngoài cô cũng mặc đồng phục của trường, cô vẫn thường hay cắt cho nó ngắn lên một chút. Như vậy trông sẽ đẹp hơn, cô chỉ là điệu đà một chút thôi mà với cả dù sao bố mẹ cô cũng chẳng ý kiến gì về việc này.
"Đổi một bộ đồng phục khác, chiếc váy này quá ngắn. Cháu mặc đi học sẽ không tiện, không được cắt ngắn chân váy nữa." Hoắc Tử Sâm nhắc nhở.
Anh cứ nghĩ đến việc các thằng nhóc loi choi sẽ nhìn thấy đôi chân đẹp, cùng chiếc đùi thon của Tô Chỉ Nhược thì càng khó chịu.
"Cháu biết rồi." Cô tỏ vẻ không vui, bĩu môi tỏ vẻ chán chường sau đó cùng anh xuống lầu.
Vừa xuống thì đã nhìn thấy bộ dạng hấp ta hấp tấp của Diệp Tinh Húc, xem ra đã rất nóng lòng đi đến trường rồi đây.
Diệp Tinh Húc: "Nhanh nhanh nào!!!"
Hoắc Tử Sâm: "Hôm nay không cần cậu đưa đón, tôi tiện đường nên sẽ đưa con bé đi học."
"Gì? Tiện đường cái con khỉ, công ty cậu cách xa trường học của con bé lắm đấy!" Diệp Tinh Húc không vui nói.
"Đúng vậy đấy ạ, chú còn phải làm việc mà." Tô Chỉ Nhược đã từ trường đi đến công ty Hoắc Tử Sâm được vài lần, đoạn đường không quá gần cũng không quá xa. Nhưng đi thì khá tốn thời gian, cô không muốn làm phiền anh chút nào.
Trên đường đi cả hai thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, nhưng hầu như đều là Hoắc Tử Sâm hỏi và Tô Chỉ Nhược đáp. Tô Chỉ Nhược muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, nhưng có lẽ là còn ngại nên lời nói cứ bị nuốt hết vào trong. Tay cô bốc viên kẹo ra, bỏ vào miệng rồi tiếp tục bốc thêm hai viên kẹo nhỏ nữa rồi lại cho vào miệng ăn.
Sở thích khi ăn kẹo của Tô Chỉ Nhược đó chính là một lúc ăn đến hai ba viên kẹo, còn nếu kẹo to thì cô chỉ ăn một hoặc hai viên. Hoắc Tử Sâm nhìn cô ăn nhiều vậy mà mỉm cười, không quên nhắc nhở.
Đợi một lát sau kẹo tan dần thì hai má cô mới bắt đầu nhỏ lại. Hoắc Tử Sâm nhìn cảnh này đột nhiên nhớ lại nụ hôn nồng cháy vào đêm đó, anh nhớ vị ngọt trong miệng của cô. Hương thơm trên người Tô Chỉ Nhược làm anh say đắm, nụ hôn làm anh lưu luyến nhớ nhung. Từ hôm đó, mỗi đêm ngủ anh vẫn hay nhớ đến cảnh ám muội kia. Lòng như lửa đốt, đôi khi không nhịn được mà bản thân phải tự vận động giải quyết. Thầm chửi rủa bản thân quá cầm thú rồi, tại sao lại nghĩ đến con bé rồi có phản ứng sinh lý như thế này chứ?
Chiếc xe Lamborghini sang trọng dừng trước cổng trường, Tô Chỉ Nhược tháo thắt dây an toàn. Cô nhỏm người, chồm ra sau lấy chiếc cặp của mình. Hoắc Tử Sâm ngồi ở ghế lái, nhìn thấy cảnh xuân đang sắp lộ trước mắt mà tim đập nhanh không thôi. Mông căng tròn, chiếc đùi thon thả cùng mùi hương ngọt ngào dịu nhẹ tỏa ra. Hoắc Tử Sâm quay đầu, anh đưa tay ho nhẹ vờ như không thấy gì. Hai mang tai của anh cũng sớm đã đỏ ửng lên rồi, con bé này thật không để ý gì hết.
Danh sách chương