Sau khi Lý Cẩn cùng Vân Liệt vội vàng đưa Tào Nhân lên xe bò rời đi, Lý Uyển đối các hán tử xây nhà nói, "Mọi người trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, ta trở về làm cơm cho các ngươi ăn, chờ ăn cơm xong chúng ta lại tiếp tục khởi công."
Tính tình nàng dịu dàng cùng dung mạo như thiên tiên, các hán tử căn bản không dám nhìn nàng, nếu có ai đó vô tình liếc nhìn nàng, nhất định sẽ đỏ mặt.
Nghe vậy, đầu lĩnh vội vã lên tiếng, "Chúng ta trước tiên thu thập gạch nát một chút."
Kỳ thực bảo bọn họ lập tức khởi công bọn họ cũng sẽ không có ý kiến gì. Lý Uyển cấp họ tiền công nhiều, chưa kể lại còn mỗi ngày đưa cơm cho họ, không những được ăn đến no, mà còn được hai món ăn một canh, vô cùng phong phú. Bọn họ ở nhà cũng không ăn được đồ ngon như vậy, thế nên tất cả mọi người đều mười phần nhiệt tình.
Lý Uyển cười cười, "Ăn cơm xong lại bận rộn cũng không muộn, trước nghỉ ngơi một chút đi."
Nói xong Lý Uyển liền dự định mang theo hai đứa trẻ về nhà làm cơm, nhưng chỉ mới chớp mắt lại phát hiện Nghiên tỷ đang xoay quanh một nam tử. Nam tử này chính là Nhiếp Chi Hằng, hắn đang cúi đầu cùng Nghiên tỷ nói nói gì đó, đôi mắt rạng ngời tươi sáng. Nhận ra tầm mắt Lý Uyển, hắn nghiêng đầu qua tươi cười.
Nụ cười này vô cùng rạng rỡ, độ cong nhếch miệng vừa đủ.
Không thể không nói, ngũ quan Nhiếp Chi Hằng cực kỳ dễ nhìn, cũng không biết giống ai, ngũ quan như được thần thách tạc nên, mỗi một nét đều tuấn mỹ dị thường. Chân mày thon dài cùng tóc mai bay nghiêng, đôi mắt sâu thẳm như cất giấu điều gì đó, đôi môi mỏng tựa như đang cười ngay cả những lúc không cười.
Hắn cùng Vân Liệt có quan hệ máu mủ, nên kỳ thực hai người cũng có chút tương tự. Chỉ có điều một người quanh năm lạnh như băng, sát khí mười phần, còn một người lại phong độ nhẹ nhàng, thu hút người nhìn. Thêm vào trên mặt Vân Liệt có một vết sẹo, nên lúc này mới không mấy tương tự.
Sau khi chạm phải tầm mắt Lý Uyển, Nhiếp Chi Hằng nháy mắt, nụ cười tự dưng có chút cứng ngắc, đáy mắt hắn như có điện, nói là câu lấy tâm hồn người ta cũng không quá đáng.
Lý Uyển nhăn chặt mày lại, càng cảm thấy nhìn hắn có chút quen mắt.
Trong đầu nàng đột nhiên bật ra hình dáng một thiếu niên.
Thiếu niên hơn mười tuổi, ngũ quan vô cùng tinh xảo, mỗi khi nhìn thấy mình, thần thái nơi đáy mắt liền sáng lên kinh người, nói thế nào cũng phải tặng ngọc bội của hắn cho mình.
Không có công không nhận lộc, Lý Uyển đương nhiên không muốn nhận.
Thấy nương có chút thất thần, Thần ca nhi liền kéo kéo ống tay áo của nàng.
Lý Uyển lúc này mới bỗng lấy lại tinh thần, nàng liếc nhìn Nghiên tỷ, rồi gọi một tiếng.
Sau khi Nghiên tỷ đến đây cùng Thần ca nhi, bé vẫn luôn đi theo phía sau ca ca, ca ca căng thẳng, bé cũng căng thẳng, mãi đến tận lúc lang trung xem xong, nói rằng người bị thương không quá đáng lo, thấy nương cùng ca ca thở một hơi, trên mặt tiểu nha đầu mới nở nụ cười.
Sau đó Nhiếp Chi Hằng cùng Vân Liệt đến đây, cũng lưu lại. Hắn am hiểu cách chọc hài tử vui vẻ, tuy rằng Thần ca nhi không để ý tới hắn, nhưng Nghiên tỷ lại bị hắn chọc cho cười khanh khách, không ngừng gọi thúc thúc thúc thúc.
Nghe thấy nương gọi mình, tiểu nha đầu liền phất phất tay nói lời từ biệt với Nhiếp Chi Hằng, nhún nhảy chạy về phía nương.
Đáy lòng Lý Uyển có chuyện, nên cũng không chú ý tới một đôi mắt trước sau vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.
Người nhìn nàng chăm chú, không ai khác chính là Triệu lão thái.
Ngày ấy, sau khi Triệu Đại Niên cùng Lý Uyển huyên náo, rốt cục cũng đã ly hôn, Triệu lão thái cực kỳ vui vẻ ly khai.
Nhưng không đi được bao xa bà ta liền nghe thấy người trong Trúc Khê thôn nghị luận.
"Triệu lão thái này đúng là kẻ ngốc, Uyển tỷ cùng Cẩn ca nhi có thể kiếm tiền như vậy, bà ta không cố gắng nịnh bợ, ngược lại còn nháo thành như vậy, sau này sẽ có lúc bà ta hối hận."
"Hối hận cũng đáng, Uyển tỷ là nữ nhân tốt như vậy, muốn hán tử thế nào mà không tìm được, cho dù bọn họ không thể kiếm tiền, cũng có không ít hán tử nguyện ý thú nàng, trước đây sao lại bị Triệu Đại Niên chiếm được tiện nghi chứ."
"Không phải sao, bọn họ bây giờ có thể kiếm tiền như thế, không chừng không bao lâu nữa đã có thể xây lên nhà gạch ngói. Triệu lão thái sẽ hối hận thôi."
Lúc ấy đáy lòng Triệu lão thái hồi hộp một chút, bởi vì Trúc Khê thôn cách Triệu gia thôn có chút xa, nên bà ta căn bản không rõ chuyện của Lý Uyển, cũng không biết sau khi Cẩn ca nhi tỉnh lại đã nghĩ ra biện pháp kiếm tiền.
Triệu lão thái muốn hỏi người bên cạnh đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng bà ta mới vừa náo loạn ở Trúc Khê thôn một hồi, mọi người đối với bà ta tránh còn không kịp, nào có người nguyện ý để ý đến bà ta.
Sau khi trở lại Triệu gia thôn, bà càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nên liền nhờ người hỏi thăm chuyện Lý Uyển một chút. Nghe ngóng được rồi, thế nhưng lại chọc bà ta tức điên, tiểu tiện nhân này* khi còn ở Triệu gia thôn thì không nói ra biện pháp kiếm tiền, về đến nhà lại kiếm ra một đống tiền. Bà ta hận nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng.
Sau ngày bị ép ly hôn, nhi tử bà ta liền chạy suốt ngày, vẫn luôn đến quá nửa đêm mới trở về. Vừa về đến nhà liền dám trừng mắt với bà ta, nói rằng trừ phi hắn chết đi, tuyệt đối sẽ không thú nữ nhân khác.
Biết được Lý Uyển cùng Lý Cẩn có thể kiếm tiền, Triệu lão thái nhìn tiểu quả phụ cũng có chút không lọt. Ả nữ nhân kia mang theo một cỗ vị phong tao*, không biết đã thông đồng bao nhiêu hán tử, Lý Uyển lại không tệ, ít nhất an phận thủ thường, bây giờ còn có thể kiếm tiền. Nếu đem ra so sánh, tuy rằng bà ta vẫn không thích Lý Uyển, nhưng đối với tiểu quả phụ kia lại càng không thích.
*phong tao: lẳng lơ
Không thể không nói, Triệu lão thái quả thật có chút hối hận, sớm biết đã lấy toàn bộ tiền trong tay của nàng, rồi mới khiến cho bọn họ ly hôn. Cùng tối hôm ấy, bà ta liền ôm Triệu Đại Niên khóc, nói bà ta bị mỡ lợn làm mê muội tâm trí, sao lại không cùng Lý Uyển hòa hợp, kỳ thực bà ta căn bản cũng không muốn nhìn bọn họ ly hôn.
Thần sắc Triệu Đại Niên trơ trơ, cũng không biết trong lòng đang có tư vị gì.
Khi nương hắn cho hắn trở lại tìm Lý Uyển, hắn cũng không phản ứng.
Triệu lão thái chỉ tiếc mài sắc không nên kim, những ngày qua bà ta vẫn luôn từ sáng sớm đã dùng lý động tình, muốn làm cho nhi tử cùng Lý Uyển tái hợp lại. Triệu Đại Niên sớm đã nhìn thấu tâm tư bà ta, nên cũng không muốn làm theo ý bà. Rõ ràng mình đã khiến Lý Uyển thất vọng rồi, hắn không muốn lại khiến cho nàng thêm chán ghét.
Thế nên sự tình cứ như vậy mà trôi qua.
Nhi tử không ra sức, người làm nương này không thể làm gì khác hơn là tự mình ra tay. Triệu lão thái nghiêm mặt đến Trúc Khê thôn.
Khi bà ta đến nhà Lý Uyển, phát hiện trong nhà không có ai, bà ta không nhịn được lén lút tiến vào nhà Lý Uyển đi một vòng.
Lý Cẩn là người chịu khó dùng tiền, nên trong nhà có thêm không ít thứ, từ giá sách đến bàn học lại còn có bánh ngọt điểm đường trắng. Mọi thứ đều có! Triệu lão thái đời này chưa từng thấy qua nhiều thứ tốt như vậy. Bà ta chuyển động con ngươi bắt đầu lục tung nơi này, muốn tìm ra tiền của Lý Uyển, nhưng lục soát một vòng bà ta cũng không tìm ra được một phân tiền. Ngân phiếu trong nhà được Lý Uyển may vào trong quần áo, bà ta có thể tìm được mới là lạ.
Bà ta ở nhà đợi Lý Uyển nửa ngày cũng không thấy nàng trở về, không nhịn được liền ra ngoài đi tìm, dựa theo lời nghị luận của mọi người mà tìm được Lý Uyển. Biết được Lý Uyển muốn xây nhà mới, ánh mắt tham lam của bà ta như lộ rõ bản chất.
Bởi vì bên cạnh có không ít người, nên bà ta không thể làm gì khác hơn là núp ở một bên, dự định đến lúc Lý Uyển trở về nhà rồi liền cùng nàng nhận sai. Bà ta tin tưởng, chỉ cần bà ta không buông tha, Lý Uyển sớm muộn cũng có một ngày sẽ hồi tâm chuyển ý.
Triệu lão thái đánh một bàn tính thật hay, bà ta theo đuôi Lý Uyển về nhà nàng, đồng dạng không phát hiện ra có một đôi mắt đã thu hết vẻ mặt của bà ta vào đáy mắt.
Nhiếp Chi Hằng trước đây có đi tìm Lý Uyển một lần, cũng từng gặp Triệu lão thái. Vừa nghĩ tới lão thái bà này đã đối xử như thế nào với Lý Uyển, sự tàn bạo từ đáy lòng hắn trổi dậy, đáy mắt chợt lóe một vệt lãnh ý.
Nhiếp Chi Hằng nhếch nhếch môi, cũng đi theo.
Lý Uyển dẫn hai đứa bé tiến vào nhà, Nghiên tỷ nắm tay nương, thỉnh thoảng đung đưa một cái, Thần ca nhi bé ngoan đi theo phía sau hai người, trong ngực còn ôm tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly vừa nãy nằm trong ngực nhóc đã ngủ một giấc ngon lành, hiện tại tinh thần sảng khoái, nhìn trái nhìn phải, đôi mắt linh động không ngừng.
Cữu cữu không có ở nhà, Thần ca nhi muốn giúp nương đi nhóm lửa, nghĩ đến nhà bếp quá nóng, nên liền bỏ nó xuống đất.
Tiểu hồ ly có chút bất mãn, kêu lên hai tiếng, muốn nhảy vào trong ngực nhóc, nhưng không biết làm sao vì thân thể quá nhỏ, nên nhảy lên không được. Nó gấp gáp đến xoay lung tung, gào gào cắn ống quần nhóc, Thần ca nhi đành phải đưa tay bế nó lên.
"Trù phòng quá nóng." Nhóc không thường nói chuyện, âm thanh lại rất êm tai, mềm mại, nhưng vẻ mặt nhóc lại không như thế.
Cũng không biết tiểu hồ ly có nghe hiểu hay không, chỉ dùng móng vuốt nhỏ lay lay bàn tay nhỏ bé của nhóc, liếm lòng bàn tay nhóc một cái, vẩy vẩy cái đuôi màu đỏ rực, thần sắc cực kỳ ngạo kiều.
Ngay tại lúc này, Triệu lão thái đi vào.
Nhìn thấy Thần ca nhi, trên mặt bà ta chợt lóe một ý cười, vội vã bước tới sờ sờ đầu nhóc, "Đại bảo của ta, mấy ngày không gặp làm nãi nãi nhớ đến hỏng."
Thần ca nhi ngẩn người, né về phía sau một chút, nhăn chặt mày lại.
Thanh âm của bà ta vừa sắc bén vừa đặc biệt, có vỡ thành vụn Lý Uyển cũng nghe được. Nghe thấy tiếng nói của bà ta, Lý Uyển liền đi ra, "Bà tới đây làm gì?"
Thần sắc nàng lạnh lẽo, hiển nhiên là không hoan nghênh bà ta.
Vẻ mặt tươi cười của Triệu lão thái cứng đờ, nhưng bà ta trước giờ là kẻ không cần mặt mũi, nên liền nhanh chóng nở nụ cười.
"Uyển tỷ, ta đây không phải vì nhớ hai đứa trẻ sao, con không biết chứ, nãi nãi này có bao nhiêu thương tôn tử, khi gặp mặt nhau thì nghi này ngờ kia, nhưng hai ngày không gặp lại nhớ đến đau lòng, tôn tử ngoan của ta thực sự là càng lớn càng thông minh, thật giống với con, lớn lên nhất định cũng là người có phúc khí. Đại Niên cũng rất nhớ bọn nhỏ, mỗi ngày đều ôm y phục của bọn nhỏ ngủ, mỗi khi ta nhìn thấy, ta chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt. Nương ta đây rất đau lòng a, Đại Niên đối với con có tình cảm thế nào, con rõ ràng nhất có phải không? Hắn chắc nịch rằng ngoại trừ con ai hắn cũng không thú. Lại suy ngẫm kỹ lại, nào có ai tốt như con, ta lão thái bà này có mắt không tròng a. Uyển tỷ ta đã biết mình sai rồi, con cho ta một cơ hội, chúng ta người một nhà bên nhau tốt biết bao."
Nghiên tỷ vừa nhìn thấy bà ta, lập tức trợn to mắt, căn bản không nghe được bà ta nói cái gì. Trong ấn tượng của bé, nãi nãi vừa xuất hiện thì trong nhà liền náo loạn lên, có mấy lần nương tức giận đến đôi mắt cũng đỏ lên. Bé dang hai tay chắn trước mặt nương, lớn tiếng nói, "Ngươi đi đi, người xấu, không cho đến nhà chúng ta."
Thần sắc Thần ca nhi cũng có chút lạnh, quay đầu liếc mắt nhìn nương một cái, sợ nương khó chịu, nhóc cũng liếc nhìn Triệu lão thái nói, "Nơi này không hoan nghênh ngươi."
Gương mặt tươi cười của Triệu lão thái cứng lại, không nghĩ tới người đuổi bà ta trước tiên lại là hai đứa trẻ, quả nhiên là không có lương tâm. Bà ta cắn chặt răng, cười cười nói, "Hai đứa trẻ này, ta là nãi nãi các con nha, là nãi nãi ruột thịt máu mủ tình thâm, các con không thân* ta thì ai thân? Chẳng lẽ không cần nãi nãi? Nghiên tỷ không phải thân với cha nhất sao? Cha còn đang ở nhà chờ các con người một nhà trở lại đoàn tụ đấy, chẳng lẽ Nghiên tỷ cả cha cũng không cần?"
*thân: ruột thịt, ví dụ thân nãi nãi là bà nội ruột thịt
Nghiên tỷ có chút mơ màng, nhất thời không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của bà ta, bé không phải không còn cha sao? Vì sao cha lại chờ bé?
Triệu lão thái tiếp tục nói, "Uyển tỷ, ta biết con vẫn còn tha thiết, ta sao lại không biết chứ. Trước đây khi buộc các con ly hôn, nói cho cùng cũng là tâm lý nuốt không trôi cái khẩu khí kia. Cảm thấy con cùng Cẩn ca nhi thân thiết, không xem chúng ta là người thân, ta là do tâm lý khó chịu a. Đại Niên vì con mà không ăn không uống, những ngày qua như bị mất nửa cái mạng, hãy nhìn vào phân tình cảm của Đại Niên cùng con trẻ mà..."
Nói đến đoạn cảm động còn lau nước mắt một cái.
Lý Uyển chỉ cảm thấy sự dối trá của bà ta khiến người khác buồn nôn.
Bà ta còn đang lau nước mắt thì một nam tử lại lững thững đi vào.
Toàn thân hắn áo trắng, trên người quý khí mười phần, vừa nhìn liền biết không phải là người bình thường, "A ~ lão thái bà từ đâu tới?"
Nhiếp Chi Hằng cười nhưng ánh mắt lại không cười.
Nhìn thấy hắn, Nghiên tỷ lên tiếng hô thúc thúc.
Nhiếp Chi Hằng cười cười với tiểu nha đầu, nhưng khi mặt hướng về phía Triệu lão thái thì liền hiện lên chút lạnh lẽo, "Từ xa đã nghe thấy có tiếng ruồi ong ong ong, đã xong chưa?"
Triệu lão thái bị hắn dọa, nhất thời không dám mở miệng.
"Cút nhanh lên." Nhiếp Chi Hằng là điển hình của tính khí thiếu gia, khi tâm tình tốt thì miệng như bôi mật, nhưng tâm tình khó chịu thì mỗi ngày lại kiếm chuyện. Hắn vốn đã nhìn không vừa mắt Triệu lão thái cùng Triệu Đại Niên, không giết chết bọn họ cũng là vì nhìn mặt mũi Lý Uyển, bọn họ bây giờ khó khăn lắm mới ly hôn, cái lão thái bà này lại tìm đến gây sự, muốn chết sao?
Thấy bà ta ngây ngốc bất động, thần sắc Nhiếp Chi Hằng lạnh lẽo, đột nhiên huýt sáo một tiếng.
Liền nghe thấy từ xa xa có thứ gì đó chạy hết tốc lực tiến vào.
Hết chương 66 – 17/12/2018
_________
*khôn nhà dại chợ - theo QT là "tiểu lãng móng" (bạn biết đó, QT nhiều khi tào lao lắm:))) - theo bản gốc là 小浪蹄子, theo cách mình hiểu là đặt chân ở bên ngoài, nhưng không biết để từ Hán Việt thế nào, nên đành dịch là "khôn nhà dại chợ". Chỗ này bạn nào biết thì chỉ giúp mình nhé!
[Đã sửa thành "tiểu tiện nhân". Cám ơn bạn Canh-Thien nha!]
_________
Yên: Xin chào mọi người! Nimen hao! Thời gian này mình hơi bận nên đăng truyện hơi chậm. Khoảng đầu tháng một thì mình hoàn tất mọi việc, nên sẽ có thời gian edit truyện hơn. Mọi người thông cảm nhé! Ngủ ngon!!! ^.^
Tính tình nàng dịu dàng cùng dung mạo như thiên tiên, các hán tử căn bản không dám nhìn nàng, nếu có ai đó vô tình liếc nhìn nàng, nhất định sẽ đỏ mặt.
Nghe vậy, đầu lĩnh vội vã lên tiếng, "Chúng ta trước tiên thu thập gạch nát một chút."
Kỳ thực bảo bọn họ lập tức khởi công bọn họ cũng sẽ không có ý kiến gì. Lý Uyển cấp họ tiền công nhiều, chưa kể lại còn mỗi ngày đưa cơm cho họ, không những được ăn đến no, mà còn được hai món ăn một canh, vô cùng phong phú. Bọn họ ở nhà cũng không ăn được đồ ngon như vậy, thế nên tất cả mọi người đều mười phần nhiệt tình.
Lý Uyển cười cười, "Ăn cơm xong lại bận rộn cũng không muộn, trước nghỉ ngơi một chút đi."
Nói xong Lý Uyển liền dự định mang theo hai đứa trẻ về nhà làm cơm, nhưng chỉ mới chớp mắt lại phát hiện Nghiên tỷ đang xoay quanh một nam tử. Nam tử này chính là Nhiếp Chi Hằng, hắn đang cúi đầu cùng Nghiên tỷ nói nói gì đó, đôi mắt rạng ngời tươi sáng. Nhận ra tầm mắt Lý Uyển, hắn nghiêng đầu qua tươi cười.
Nụ cười này vô cùng rạng rỡ, độ cong nhếch miệng vừa đủ.
Không thể không nói, ngũ quan Nhiếp Chi Hằng cực kỳ dễ nhìn, cũng không biết giống ai, ngũ quan như được thần thách tạc nên, mỗi một nét đều tuấn mỹ dị thường. Chân mày thon dài cùng tóc mai bay nghiêng, đôi mắt sâu thẳm như cất giấu điều gì đó, đôi môi mỏng tựa như đang cười ngay cả những lúc không cười.
Hắn cùng Vân Liệt có quan hệ máu mủ, nên kỳ thực hai người cũng có chút tương tự. Chỉ có điều một người quanh năm lạnh như băng, sát khí mười phần, còn một người lại phong độ nhẹ nhàng, thu hút người nhìn. Thêm vào trên mặt Vân Liệt có một vết sẹo, nên lúc này mới không mấy tương tự.
Sau khi chạm phải tầm mắt Lý Uyển, Nhiếp Chi Hằng nháy mắt, nụ cười tự dưng có chút cứng ngắc, đáy mắt hắn như có điện, nói là câu lấy tâm hồn người ta cũng không quá đáng.
Lý Uyển nhăn chặt mày lại, càng cảm thấy nhìn hắn có chút quen mắt.
Trong đầu nàng đột nhiên bật ra hình dáng một thiếu niên.
Thiếu niên hơn mười tuổi, ngũ quan vô cùng tinh xảo, mỗi khi nhìn thấy mình, thần thái nơi đáy mắt liền sáng lên kinh người, nói thế nào cũng phải tặng ngọc bội của hắn cho mình.
Không có công không nhận lộc, Lý Uyển đương nhiên không muốn nhận.
Thấy nương có chút thất thần, Thần ca nhi liền kéo kéo ống tay áo của nàng.
Lý Uyển lúc này mới bỗng lấy lại tinh thần, nàng liếc nhìn Nghiên tỷ, rồi gọi một tiếng.
Sau khi Nghiên tỷ đến đây cùng Thần ca nhi, bé vẫn luôn đi theo phía sau ca ca, ca ca căng thẳng, bé cũng căng thẳng, mãi đến tận lúc lang trung xem xong, nói rằng người bị thương không quá đáng lo, thấy nương cùng ca ca thở một hơi, trên mặt tiểu nha đầu mới nở nụ cười.
Sau đó Nhiếp Chi Hằng cùng Vân Liệt đến đây, cũng lưu lại. Hắn am hiểu cách chọc hài tử vui vẻ, tuy rằng Thần ca nhi không để ý tới hắn, nhưng Nghiên tỷ lại bị hắn chọc cho cười khanh khách, không ngừng gọi thúc thúc thúc thúc.
Nghe thấy nương gọi mình, tiểu nha đầu liền phất phất tay nói lời từ biệt với Nhiếp Chi Hằng, nhún nhảy chạy về phía nương.
Đáy lòng Lý Uyển có chuyện, nên cũng không chú ý tới một đôi mắt trước sau vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.
Người nhìn nàng chăm chú, không ai khác chính là Triệu lão thái.
Ngày ấy, sau khi Triệu Đại Niên cùng Lý Uyển huyên náo, rốt cục cũng đã ly hôn, Triệu lão thái cực kỳ vui vẻ ly khai.
Nhưng không đi được bao xa bà ta liền nghe thấy người trong Trúc Khê thôn nghị luận.
"Triệu lão thái này đúng là kẻ ngốc, Uyển tỷ cùng Cẩn ca nhi có thể kiếm tiền như vậy, bà ta không cố gắng nịnh bợ, ngược lại còn nháo thành như vậy, sau này sẽ có lúc bà ta hối hận."
"Hối hận cũng đáng, Uyển tỷ là nữ nhân tốt như vậy, muốn hán tử thế nào mà không tìm được, cho dù bọn họ không thể kiếm tiền, cũng có không ít hán tử nguyện ý thú nàng, trước đây sao lại bị Triệu Đại Niên chiếm được tiện nghi chứ."
"Không phải sao, bọn họ bây giờ có thể kiếm tiền như thế, không chừng không bao lâu nữa đã có thể xây lên nhà gạch ngói. Triệu lão thái sẽ hối hận thôi."
Lúc ấy đáy lòng Triệu lão thái hồi hộp một chút, bởi vì Trúc Khê thôn cách Triệu gia thôn có chút xa, nên bà ta căn bản không rõ chuyện của Lý Uyển, cũng không biết sau khi Cẩn ca nhi tỉnh lại đã nghĩ ra biện pháp kiếm tiền.
Triệu lão thái muốn hỏi người bên cạnh đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng bà ta mới vừa náo loạn ở Trúc Khê thôn một hồi, mọi người đối với bà ta tránh còn không kịp, nào có người nguyện ý để ý đến bà ta.
Sau khi trở lại Triệu gia thôn, bà càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nên liền nhờ người hỏi thăm chuyện Lý Uyển một chút. Nghe ngóng được rồi, thế nhưng lại chọc bà ta tức điên, tiểu tiện nhân này* khi còn ở Triệu gia thôn thì không nói ra biện pháp kiếm tiền, về đến nhà lại kiếm ra một đống tiền. Bà ta hận nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng.
Sau ngày bị ép ly hôn, nhi tử bà ta liền chạy suốt ngày, vẫn luôn đến quá nửa đêm mới trở về. Vừa về đến nhà liền dám trừng mắt với bà ta, nói rằng trừ phi hắn chết đi, tuyệt đối sẽ không thú nữ nhân khác.
Biết được Lý Uyển cùng Lý Cẩn có thể kiếm tiền, Triệu lão thái nhìn tiểu quả phụ cũng có chút không lọt. Ả nữ nhân kia mang theo một cỗ vị phong tao*, không biết đã thông đồng bao nhiêu hán tử, Lý Uyển lại không tệ, ít nhất an phận thủ thường, bây giờ còn có thể kiếm tiền. Nếu đem ra so sánh, tuy rằng bà ta vẫn không thích Lý Uyển, nhưng đối với tiểu quả phụ kia lại càng không thích.
*phong tao: lẳng lơ
Không thể không nói, Triệu lão thái quả thật có chút hối hận, sớm biết đã lấy toàn bộ tiền trong tay của nàng, rồi mới khiến cho bọn họ ly hôn. Cùng tối hôm ấy, bà ta liền ôm Triệu Đại Niên khóc, nói bà ta bị mỡ lợn làm mê muội tâm trí, sao lại không cùng Lý Uyển hòa hợp, kỳ thực bà ta căn bản cũng không muốn nhìn bọn họ ly hôn.
Thần sắc Triệu Đại Niên trơ trơ, cũng không biết trong lòng đang có tư vị gì.
Khi nương hắn cho hắn trở lại tìm Lý Uyển, hắn cũng không phản ứng.
Triệu lão thái chỉ tiếc mài sắc không nên kim, những ngày qua bà ta vẫn luôn từ sáng sớm đã dùng lý động tình, muốn làm cho nhi tử cùng Lý Uyển tái hợp lại. Triệu Đại Niên sớm đã nhìn thấu tâm tư bà ta, nên cũng không muốn làm theo ý bà. Rõ ràng mình đã khiến Lý Uyển thất vọng rồi, hắn không muốn lại khiến cho nàng thêm chán ghét.
Thế nên sự tình cứ như vậy mà trôi qua.
Nhi tử không ra sức, người làm nương này không thể làm gì khác hơn là tự mình ra tay. Triệu lão thái nghiêm mặt đến Trúc Khê thôn.
Khi bà ta đến nhà Lý Uyển, phát hiện trong nhà không có ai, bà ta không nhịn được lén lút tiến vào nhà Lý Uyển đi một vòng.
Lý Cẩn là người chịu khó dùng tiền, nên trong nhà có thêm không ít thứ, từ giá sách đến bàn học lại còn có bánh ngọt điểm đường trắng. Mọi thứ đều có! Triệu lão thái đời này chưa từng thấy qua nhiều thứ tốt như vậy. Bà ta chuyển động con ngươi bắt đầu lục tung nơi này, muốn tìm ra tiền của Lý Uyển, nhưng lục soát một vòng bà ta cũng không tìm ra được một phân tiền. Ngân phiếu trong nhà được Lý Uyển may vào trong quần áo, bà ta có thể tìm được mới là lạ.
Bà ta ở nhà đợi Lý Uyển nửa ngày cũng không thấy nàng trở về, không nhịn được liền ra ngoài đi tìm, dựa theo lời nghị luận của mọi người mà tìm được Lý Uyển. Biết được Lý Uyển muốn xây nhà mới, ánh mắt tham lam của bà ta như lộ rõ bản chất.
Bởi vì bên cạnh có không ít người, nên bà ta không thể làm gì khác hơn là núp ở một bên, dự định đến lúc Lý Uyển trở về nhà rồi liền cùng nàng nhận sai. Bà ta tin tưởng, chỉ cần bà ta không buông tha, Lý Uyển sớm muộn cũng có một ngày sẽ hồi tâm chuyển ý.
Triệu lão thái đánh một bàn tính thật hay, bà ta theo đuôi Lý Uyển về nhà nàng, đồng dạng không phát hiện ra có một đôi mắt đã thu hết vẻ mặt của bà ta vào đáy mắt.
Nhiếp Chi Hằng trước đây có đi tìm Lý Uyển một lần, cũng từng gặp Triệu lão thái. Vừa nghĩ tới lão thái bà này đã đối xử như thế nào với Lý Uyển, sự tàn bạo từ đáy lòng hắn trổi dậy, đáy mắt chợt lóe một vệt lãnh ý.
Nhiếp Chi Hằng nhếch nhếch môi, cũng đi theo.
Lý Uyển dẫn hai đứa bé tiến vào nhà, Nghiên tỷ nắm tay nương, thỉnh thoảng đung đưa một cái, Thần ca nhi bé ngoan đi theo phía sau hai người, trong ngực còn ôm tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly vừa nãy nằm trong ngực nhóc đã ngủ một giấc ngon lành, hiện tại tinh thần sảng khoái, nhìn trái nhìn phải, đôi mắt linh động không ngừng.
Cữu cữu không có ở nhà, Thần ca nhi muốn giúp nương đi nhóm lửa, nghĩ đến nhà bếp quá nóng, nên liền bỏ nó xuống đất.
Tiểu hồ ly có chút bất mãn, kêu lên hai tiếng, muốn nhảy vào trong ngực nhóc, nhưng không biết làm sao vì thân thể quá nhỏ, nên nhảy lên không được. Nó gấp gáp đến xoay lung tung, gào gào cắn ống quần nhóc, Thần ca nhi đành phải đưa tay bế nó lên.
"Trù phòng quá nóng." Nhóc không thường nói chuyện, âm thanh lại rất êm tai, mềm mại, nhưng vẻ mặt nhóc lại không như thế.
Cũng không biết tiểu hồ ly có nghe hiểu hay không, chỉ dùng móng vuốt nhỏ lay lay bàn tay nhỏ bé của nhóc, liếm lòng bàn tay nhóc một cái, vẩy vẩy cái đuôi màu đỏ rực, thần sắc cực kỳ ngạo kiều.
Ngay tại lúc này, Triệu lão thái đi vào.
Nhìn thấy Thần ca nhi, trên mặt bà ta chợt lóe một ý cười, vội vã bước tới sờ sờ đầu nhóc, "Đại bảo của ta, mấy ngày không gặp làm nãi nãi nhớ đến hỏng."
Thần ca nhi ngẩn người, né về phía sau một chút, nhăn chặt mày lại.
Thanh âm của bà ta vừa sắc bén vừa đặc biệt, có vỡ thành vụn Lý Uyển cũng nghe được. Nghe thấy tiếng nói của bà ta, Lý Uyển liền đi ra, "Bà tới đây làm gì?"
Thần sắc nàng lạnh lẽo, hiển nhiên là không hoan nghênh bà ta.
Vẻ mặt tươi cười của Triệu lão thái cứng đờ, nhưng bà ta trước giờ là kẻ không cần mặt mũi, nên liền nhanh chóng nở nụ cười.
"Uyển tỷ, ta đây không phải vì nhớ hai đứa trẻ sao, con không biết chứ, nãi nãi này có bao nhiêu thương tôn tử, khi gặp mặt nhau thì nghi này ngờ kia, nhưng hai ngày không gặp lại nhớ đến đau lòng, tôn tử ngoan của ta thực sự là càng lớn càng thông minh, thật giống với con, lớn lên nhất định cũng là người có phúc khí. Đại Niên cũng rất nhớ bọn nhỏ, mỗi ngày đều ôm y phục của bọn nhỏ ngủ, mỗi khi ta nhìn thấy, ta chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt. Nương ta đây rất đau lòng a, Đại Niên đối với con có tình cảm thế nào, con rõ ràng nhất có phải không? Hắn chắc nịch rằng ngoại trừ con ai hắn cũng không thú. Lại suy ngẫm kỹ lại, nào có ai tốt như con, ta lão thái bà này có mắt không tròng a. Uyển tỷ ta đã biết mình sai rồi, con cho ta một cơ hội, chúng ta người một nhà bên nhau tốt biết bao."
Nghiên tỷ vừa nhìn thấy bà ta, lập tức trợn to mắt, căn bản không nghe được bà ta nói cái gì. Trong ấn tượng của bé, nãi nãi vừa xuất hiện thì trong nhà liền náo loạn lên, có mấy lần nương tức giận đến đôi mắt cũng đỏ lên. Bé dang hai tay chắn trước mặt nương, lớn tiếng nói, "Ngươi đi đi, người xấu, không cho đến nhà chúng ta."
Thần sắc Thần ca nhi cũng có chút lạnh, quay đầu liếc mắt nhìn nương một cái, sợ nương khó chịu, nhóc cũng liếc nhìn Triệu lão thái nói, "Nơi này không hoan nghênh ngươi."
Gương mặt tươi cười của Triệu lão thái cứng lại, không nghĩ tới người đuổi bà ta trước tiên lại là hai đứa trẻ, quả nhiên là không có lương tâm. Bà ta cắn chặt răng, cười cười nói, "Hai đứa trẻ này, ta là nãi nãi các con nha, là nãi nãi ruột thịt máu mủ tình thâm, các con không thân* ta thì ai thân? Chẳng lẽ không cần nãi nãi? Nghiên tỷ không phải thân với cha nhất sao? Cha còn đang ở nhà chờ các con người một nhà trở lại đoàn tụ đấy, chẳng lẽ Nghiên tỷ cả cha cũng không cần?"
*thân: ruột thịt, ví dụ thân nãi nãi là bà nội ruột thịt
Nghiên tỷ có chút mơ màng, nhất thời không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của bà ta, bé không phải không còn cha sao? Vì sao cha lại chờ bé?
Triệu lão thái tiếp tục nói, "Uyển tỷ, ta biết con vẫn còn tha thiết, ta sao lại không biết chứ. Trước đây khi buộc các con ly hôn, nói cho cùng cũng là tâm lý nuốt không trôi cái khẩu khí kia. Cảm thấy con cùng Cẩn ca nhi thân thiết, không xem chúng ta là người thân, ta là do tâm lý khó chịu a. Đại Niên vì con mà không ăn không uống, những ngày qua như bị mất nửa cái mạng, hãy nhìn vào phân tình cảm của Đại Niên cùng con trẻ mà..."
Nói đến đoạn cảm động còn lau nước mắt một cái.
Lý Uyển chỉ cảm thấy sự dối trá của bà ta khiến người khác buồn nôn.
Bà ta còn đang lau nước mắt thì một nam tử lại lững thững đi vào.
Toàn thân hắn áo trắng, trên người quý khí mười phần, vừa nhìn liền biết không phải là người bình thường, "A ~ lão thái bà từ đâu tới?"
Nhiếp Chi Hằng cười nhưng ánh mắt lại không cười.
Nhìn thấy hắn, Nghiên tỷ lên tiếng hô thúc thúc.
Nhiếp Chi Hằng cười cười với tiểu nha đầu, nhưng khi mặt hướng về phía Triệu lão thái thì liền hiện lên chút lạnh lẽo, "Từ xa đã nghe thấy có tiếng ruồi ong ong ong, đã xong chưa?"
Triệu lão thái bị hắn dọa, nhất thời không dám mở miệng.
"Cút nhanh lên." Nhiếp Chi Hằng là điển hình của tính khí thiếu gia, khi tâm tình tốt thì miệng như bôi mật, nhưng tâm tình khó chịu thì mỗi ngày lại kiếm chuyện. Hắn vốn đã nhìn không vừa mắt Triệu lão thái cùng Triệu Đại Niên, không giết chết bọn họ cũng là vì nhìn mặt mũi Lý Uyển, bọn họ bây giờ khó khăn lắm mới ly hôn, cái lão thái bà này lại tìm đến gây sự, muốn chết sao?
Thấy bà ta ngây ngốc bất động, thần sắc Nhiếp Chi Hằng lạnh lẽo, đột nhiên huýt sáo một tiếng.
Liền nghe thấy từ xa xa có thứ gì đó chạy hết tốc lực tiến vào.
Hết chương 66 – 17/12/2018
_________
*khôn nhà dại chợ - theo QT là "tiểu lãng móng" (bạn biết đó, QT nhiều khi tào lao lắm:))) - theo bản gốc là 小浪蹄子, theo cách mình hiểu là đặt chân ở bên ngoài, nhưng không biết để từ Hán Việt thế nào, nên đành dịch là "khôn nhà dại chợ". Chỗ này bạn nào biết thì chỉ giúp mình nhé!
[Đã sửa thành "tiểu tiện nhân". Cám ơn bạn Canh-Thien nha!]
_________
Yên: Xin chào mọi người! Nimen hao! Thời gian này mình hơi bận nên đăng truyện hơi chậm. Khoảng đầu tháng một thì mình hoàn tất mọi việc, nên sẽ có thời gian edit truyện hơn. Mọi người thông cảm nhé! Ngủ ngon!!! ^.^
Danh sách chương