Một con đại lang cẩu* toàn thân đen huyền vọt vào, thân thể nhanh như chớp giật, đến khi đến trước mặt Nhiếp Chi Hằng mới ngoan ngoan ngoãn ngoãn dừng lại, đôi mắt hiện ra nét lạnh lẽo, thật giống như một hung sát đến từ địa ngục.
Tứ chi nó mạnh mẽ, toàn thân một màu đen, uy phong lẫm liệt, hướng về Nhiếp Chi Hằng kêu lên hai tiếng, âm thanh mạnh mẽ chân thực vang lên như phát ra từ nơi sâu xa ở cuống họng, khiến người ta sợ hãi.
Nghiên tỷ vội vã chui vào lồng ngực nương của bé, lấy tay che mắt, nhưng không nhịn được tò mò mà lộ ra một khe hở, lén lút nhìn mấy lần.
Thần ca nhi bất động thanh sắc nhích lại gần bên người Lý Uyển, dùng tiểu thân thể đem nương bảo hộ ở phía sau, đôi mắt chăm chú nhìn Nhiếp Chi Hằng cùng đại lang cẩu trước mặt.
Tim Triệu lão thái ầm ầm nhảy loạn, "Ngươi ngươi ngươi, ngươi đây là muốn làm gì, muốn bảo nó cắn ta sao?"
Bà ta có chút sợ sệt, âm thanh run rẩy đến cơ hồ không thành tiếng.
Nhiếp Chi Hằng cong môi dưới, dưới ánh nhìn của Triệu lão thái, nụ cười của hắn giống như ma quỷ.
Hắn huýt sáo, đại lang cẩu liền quẫy đuôi, đột nhiên nhào tới Triệu lão thái, bỗng chốc đã xô bà ta xuống đất,
Cả người Triệu lão thái nện thẳng xuống nền đất, thân thể đau, đầu cũng đau, trước mắt như hiện ra mấy ngôi sao. Càng làm người ta sợ hãi chính là, chân trước con chó săn đè xuống cổ bà ta, khiến bà ta cơ hồ thở không nổi.
Chó săn lớn há to mồm, hàm răng sắc bén liền hiện ra trước mặt bà ta, bà thậm chí còn có thể cảm nhận được thở dốc hưng phấn của nó, hàm răng cách mình càng lúc càng gần, nếu cắn xuống một cái, mệnh mình phỏng chừng cũng xong mất.
Triệu lão thái bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, nhưng đại lang cẩu đó lại không có ý định bỏ qua cho bà ta, cái miệng lớn chỉ cách một chút nữa là cắn xuống.
"Nhiếp công tử! Được rồi." Lý Uyển hô to một tiếng.
Nhiếp Chi Hằng khó chịu hô lên "Thiên Lang", đại lang cẩu liền ngừng lại, đột nhiên nhảy từ trên người Triệu lão thái xuống, vui vẻ sáng lạng đến chỗ Nhiếp Chi Hằng. Nhưng Nhiếp Chi Hằng nào có rỗi rảnh để ý đến nó, phản ứng lại lời Lý Uyển gọi họ mình, đôi mắt Nhiếp Chi Hằng đột nhiên sáng ngời, không một giây dư thừa liền nghiêng đầu qua nhìn.
Lý Uyển bất ngờ không phòng bị đối diện với tầm mắt của hắn.
Hắn chỉ hai ba bước liền đến trước mặt Lý Uyển, khuôn mặt tuấn mỹ dẫn theo một ý cười đáng ăn đòn, "Nàng còn nhớ ta?"
Tầm mắt Lý Uyển ngưng lại một chút.
Bất quá vui vẻ chỉ được vài giây, hắn liền nhớ tới lời từ chối của Lý Uyển với mình. Kỳ thực hắn dự định thay đổi thân phận để một lần nữa theo đuổi nàng, thuận tiện làm giả tuổi tác một chút, nhưng vì nhất thời chưa nghĩ ra nên dùng thân phận gì, phải làm sao để lấy lòng nàng, thế nên lúc này mới chậm chạp chưa hành động. Kết quả là Lý Uyển lại nhớ ra hắn.
Nhiếp Chi Hằng vừa mừng thầm vừa xoắn xuýt, nàng hẳn là sẽ không còn nhớ hắn kém nàng hai tuổi chứ?
Năm đó, khi đưa ngọc bội rồi bị cực tuyệt, Nhiếp Chi Hằng vẫn mặt dày mày dạn bước theo gót chân nàng, đến nỗi còn bị ghét bỏ. Lý Uyển thuở nhỏ đã đọc vạn quyển sách, ghét nhất nam nhân miệng lưỡi trơn tru, Nhiếp Chi Hằng thì lời ngon tiếng ngọt đến thuận miệng, nếu như không phải nhìn thấy hắn tuổi còn nhỏ, thì nàng đã sớm xem hắn là kẻ lãng tử rồi.
Ánh mắt Nhiếp Chi Hằng sâu thẳm, tình cảm nơi đáy mắt không hề che giấu một chút nào, khiến cho ai nhìn thấy cũng nhận ra được.
Lý Uyển cau mày, gương mặt lãnh đạm, nhận ra được thâm ý bên trong ánh mắt của hắn, trong lòng nàng hồi hộp một chút, "Ngươi tới đây làm gì?"
Nhiếp Chi Hằng thản nhiên nhìn lại tầm mắt nàng, chỉ chỉ Triệu lão thái, cong cong môi, "Ta thấy bà ta lén lén lút lút đi theo sau lưng các ngươi, sợ rằng bà ta gây sự nên liền đến xem một chút, quả nhiên không sai, kẻ như thế này, thực sự lại là kẻ đáng ghét, tuổi đã lớn như thế còn khiến cho người ta thấy khó ưa, đời trước nhất định đã làm ra nghiệt gì rồi."
Hắn tận sức tận lực mà bôi đen Triệu lão thái, đến khi đối diện với tầm mắt lạnh lẽo của Lý Uyển, hắn mới tự động cấm khẩu, thở dài, "Được rồi, ta thành thật khai báo, ta thay một vị lão nhân đến thăm Vân Liệt một chút, đã tới nơi này rồi, không đến còn không biết nàng đã ly hôn."
Nếu lúc trước nhận ngọc của hắn, thì đã không có việc này.
Nhiếp Chi Hằng oán thầm không thôi.
Lý Uyển cắn môi, thấy hắn không phải vì mình mà đến, nàng thở ra một hơi.
Sau khi nàng cùng Triệu Đại Niên thành thân, kỳ thực có biết được Nhiếp Chi Hằng đi tìm mình. Nàng vốn cũng không phải loại tính tình nũng nịu yếu đuối, nhưng lúc đó lại tận lực dựa vào lồng ngực Triệu Đại Niên chính là vì để diễn cho hắn xem.
Lý Uyển nhàn nhạt dời tầm mắt.
Nhiếp Chi Hằng sờ sờ chóp mũi, thấy Thần ca nhi dùng một loại ánh mắt dò xét nhìn mình, Nhiếp Chi Hằng cười hì hì nhéo nhéo khuôn mặt tiểu tử.
Thần ca nhi ôm tiểu hồ ly tránh đi.
Nhiếp Chi Hằng dùng mũi chân đá Triệu lão thái một cái, "Lão thái bà này nên xử lý như thế nào?"
Giọng nói kia có vẻ như muốn hủy thi diệt tích.
Lý Uyển liếc nhìn hắn một cái, rồi tiến vào phòng bếp, "Ngươi không cần phải để ý đến, nếu như không còn chuyện gì khác, Nhiếp công tử vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn."
Mặt Nhiếp Chi Hằng vô tội, "Ta rời đi sao được? Vạn nhất lão thái bà này tỉnh lại lại gây phiền phức cho các ngươi thì làm sao đây? Cẩn ca nhi không có ở nhà, ta phải thay y trông chừng một chút mới được."
Đã vào đến cửa rồi, lại để hắn đi ra sẽ rất khó.
"Đến đây, Nghiên tỷ, thúc thúc dạy con một trò chơi."
Tiểu nha đầu nhìn nãi nãi một cái, xác định bà chỉ là hôn mê bất tỉnh, không có chết, nên sợ sệt trong lòng nháy mắt cũng tiêu tán. Cảm thấy được bà ấy nằm ở chỗ ấy không còn là người hung dữ nữa cũng tốt, bé liền nhảy nhảy nhót nhót đi tới trước mặt Nhiếp Chi Hằng.
Đại lang cẩu uy phong như vậy, mà lại nghe lời thúc thúc như thế, tiểu nha đầu liền đối với hắn càng bội phục hơn.
"Thúc thúc, Thiên Lang của thúc thúc là chiến thần sao? Rất nghe lời nha, thúc thúc đừng cho nó cắn con, con cùng nó chơi một chút có được không?"
Bé luôn luôn lớn gan, không ít nam hài tử còn phải sợ sâu, nhưng bé lại dám bắt đút cho gà con ăn, lúc này thấy chó săn lớn không tùy tiện cắn người, nên cũng không sợ nữa.
Thiên Lang là sủng vật của Nhiếp Chi Hằng, cao to uy mãnh lại vô cùng có linh tính, những khi Vân Liệt ra chiến trường, Nhiếp Chi Hằng lại nhịn đau đưa cho hắn, Thiên Lang liền được huấn luyện thành chó nghiệp vụ của quân đội, vẫn luôn được bọn người Hoàng Lĩnh chăm sóc. Bởi vì tuổi tác đã cao, nên sau khi Hoàng Lĩnh bị thương liền dẫn nó đến Túc Nguyên trấn, nuôi cùng với Truy Phong.
Thiên Lang đã được lão Ngụy đưa đến biệt trang từ trước, khi vừa trở về, hôm trước Nhiếp Chi Hằng đi lên trấn mới gặp nó, không nhịn được liền gọi nó đến đây. Vốn tưởng rằng Thần ca nhi nếu đối với tiểu hồ ly yêu thích không buông tay, thì cũng có thể yêu thích Thiên Lang mới đúng, ai ngờ được tiểu tử căn bản không thèm nhìn một cái.
Cũng may còn có tiểu nha đầu khác người.
Nhiếp Chi Hằng nhéo mũi Nghiên tỷ, trêu ghẹo nói, "Nghiên tỷ xinh đẹp như vậy, Thiên Lang làm sao cam lòng cắn con chứ."
Nghiên tỷ cười khanh khách.
Hắn huýt sáo, Thiên Lang liền đứng lên gật gật đầu cùng Nghiên tỷ, đuôi cũng lắc lắc, ánh mắt không còn dọa người như lúc nãy nữa, trong nháy mắt từ hung thần biến thành manh sủng. Rõ ràng đứng lên còn cao hơn Nghiên tỷ một cái đầu, nhưng tiểu nha đầu lại không chút nào sợ sệt, ánh mắt bé sáng lấp lánh, còn muốn đưa tay gãi gãi cái đuôi của nó.
Nhìn ra tâm tử của bé, Nhiếp Chi Hằng liền kéo bàn tay nhỏ bé của bé sờ sờ, "Có phải đặc biệt mềm không, khi thúc thúc lớn bằng ca ca của con, còn thường hay cưỡi trên lưng nó chơi, đến đến đến, thúc thúc ôm con ngồi lên một chút."
Thấy một lớn một nhỏ cứ như vậy bắt đầu cùng Thiên Lang chơi không coi ai ra gì, Lý Uyển đột nhiên phiền muộn. Nàng liếc nhìn Triệu lão thái, muốn động động vào người bà ta một chút, để bà ấy tỉnh dậy rồi đi nhanh lên, có như vậy Nhiếp Chi Hằng mới không mượn cớ ở lại chỗ này nữa.
Lúc này Lý Cẩn lại trở về, bên người còn có Vân Liệt đi cùng. A Hoàng tiến vào sân, nhìn thấy trong nhà có thêm một con chó săn lớn, liền nghểnh cổ lên ò một tiếng, Lý Cẩn sờ sờ đầu nó thì mới yên tĩnh lại.
Vừa nâng mắt, Lý Cẩn liền thấy Triệu lão thái, tâm tình vốn đang hưng phấn nhất thời bình tĩnh lại.
"Tỷ, sao bà ta lại đến?"
Nhìn thấy Nhiếp Chi Hằng cũng ở đây, Lý Cẩn nhíu mày lại.
Nhiếp Chi Hằng ôm Nghiên tỷ lên lưng Thiên Lang ngồi.
Ánh mắt Vân Liệt có chút thâm trầm, hắn còn nhớ Nhiếp Chi Hằng đối với Thiên Lang có bao nhiêu yêu thích, ngoại trừ người thân thiết với mình, hắn không cho phép người khác chạm vào Thiên Lang. Lúc này thấy hắn đối với Nghiên tỷ lại đặc thù như thế, Vân Liệt lần thứ hai sinh ra hoài nghi mục đích hắn ở lại Trúc Khê thôn.
Nhiếp Chi Hằng quả thực vô cùng bảo bối Thiên Lang, sở dĩ nguyện ý đưa cho Vân Liệt, cũng là bởi vì xem Vân Liệt là huynh đệ, sợ hắn chết trên chiến trường, mà Thiên Lang lại có sức chiến đấu kinh ngươi, thế nên hắn mới nhịn đau cắt da cắt thịt.
Không chờ Lý Uyển trả lời, Nhiếp Chi Hằng liền nói, "Lão thái bà này thì có thể có chuyện gì tốt, có đến cũng làm chuyện đáng ghét. Này, ngươi xem xem nên xử lý như thế nào, theo ta thì trực tiếp ném bà ta đến bãi tha ma thôi, người như thế nên dọa bà ta một lần thật tàn nhẫn, để xem bà ta còn dám kiếm chuyện hay không."
Thấy hắn ta trước mặt hài tử lại nói lung tung, Lý Uyển cau mày.
Nghiên tỷ đang hiếm lạ Thiên Lang, nên chỉ hô tiếng cữu cữu cùng thúc thúc rồi lại đem lực chú ý đặt trên người Thiên Lang, căn bản không để ý hắn nói cái gì. Thần ca nhi thần sắc trước sau rất bình tĩnh, nên cũng nhìn không ra đến tột cùng nhóc đang có suy nghĩ gì.
Lý Cẩn cười cười, "Tỷ, tỷ trước rửa rau đi, đừng quan tâm, giao cho bọn đệ xử lý là được."
Lý Cẩn nhượng Vân Liệt hỗ trợ, hai người đem Triệu lão thái khiêng đến xe bò, lại đối Lý Uyển nói, "Đệ tìm chỗ nào đó bỏ lại bà ta là được."
Thấy Nhiếp Chi Hằng còn đang cùng Nghiên tỷ chơi, Lý Cẩn cũng không để ý đến hắn.
Nói là tìm chỗ nào đó, nhưng y cũng tán thành đề nghị của Nhiếp Chi Hằng, loại lão thái bà này nếu không động thủ đánh bà ta thì cũng phải hảo hảo dọa bà ta một trận. Lý Cẩn trực tiếp đưa bà ta đến một khu mộ phần, còn lấy một xái xẻng sắt từ nhà Vân Liệt, dự định đào hố chôn nửa người bà ta trong đất.
Vân Liệt nhìn thấy buồn cười không thôi, lại không nỡ để Lý Cẩn mệt, nên hầu như tất cả đều là hắn đào. Khí lực hắn lớn, tốc độ cũng nhanh, nên không bao lâu liền đào ra được một cái hố, thoải mái xách một cái đem Triệu lão thái đặt vào hố.
Xung quanh gần đó vô cùng âm u, cách đó không xa nghe đâu cũng có không ít hài cốt, Lý Cẩn đối với nơi này hết sức hài lòng, cười lên lộ ra một cái lúm đồng tiền nhỏ đến gần hôn má Vân Liệt một cái, "Cực khổ rồi."
Nói xong liền vô cùng nhanh nhẹn lấp đất lại. Y mang ý đồ xấu chỉ chừa lại cho Triệu lão thái một cánh tay cùng đầu, tỉnh rồi cũng sẽ chậm chạp rời đi. Nhìn xem sau này bà còn dám tới gây sự hay không!
Làm xong, Lý Cẩn vỗ tay một cái, "Đi thôi."
Vân Liệt bật cười lắc đầu, đến gần hôn lên mắt y. Nhìn thấy trên mặt hắn dính một chút đất, Lý Cẩn không tim không phổi cười cười, dùng ống tay áo mình lau lau.
Khi hai người về đến nhà, Nghiên tỷ còn đang chơi cùng đại lang cẩu, trong sân tràn đầy tiếng cười của bé, Lý Uyển còn đang thái rau, Thần ca nhi nhóm lửa, Nhiếp Chi Hằng là đại nam nhân như thế vậy mà cũng đi vào bên trong phòng bếp.
Thấy hắn chen vào, Lý Uyển nhăn chặt mày, "Ngươi sao còn chưa đi?"
"Chờ Vân Liệt trở về rồi cùng đi."
Hắn cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt Lý Uyển, không dám cướp dao phay trong tay nàng, nên liền đem Thần ca nhi xách lên, dự định tự mình ngồi xuống nhóm lửa. Tiểu hồ ly đang vùi đầu trong ngực Thần ca nhi, nhận ra được hành động của Nhiếp Chi Hằng, đôi mắt nguyên bản màu nâu liền nổi lên một tia hồng quang.
Nhìn thấy Thần ca nhi nhíu mày thành một hàng, nó nhảy dựng lên cắn Nhiếp Chi Hằng một cái, rõ ràng thân thể nho nhỏ, nhưng động tác lại rất nhanh, Thần ca nhi muốn ngăn cũng đã chậm.
Tay Nhiếp Chi Hằng đột nhiên tê rần, buông lỏng Thần ca nhi ra, hắn liếc tiểu hồ ly một cái, cảm thấy con vật nhỏ này sắp thành tinh rồi, "A ~ còn rất biết hộ chủ."
Trên tay Nhiếp Chi Hằng bỗng chốc nổi lên một vết hồng hồng, bởi vì tiểu hồ ly còn nhỏ răng chưa mọc ra, nên không có bị chảy máu, nhưng lần này nó đã dùng hết khí lực.
Lý Uyển cau mày lại.
Đáy lòng Thần ca nhi có chút thấp thỏm, tuy rằng cảm thấy tiểu hồ ly cắn người là không đúng, nhưng ai biểu Nhiếp Chi Hằng xách nhóc lung tung chứ, tiểu hồ ly rất mẫn cảm với hơi người, ngày thường căn bản là không để người lạ đến gần, vậy thì không cắn hắn thì cắn ai?
Nhóc không muốn để nương phạt nó, nên lặng lẽ bế hồ ly lên, tự mình nhéo lỗ tai nó một cái, nghiêm túc nói, "Không cho cắn người."
Tiểu hồ ly cũng không biết có nghe hiểu không, chỉ nằm nhoài trong lồng ngực nhóc lười biếng không nhúc nhích, dường như nó đang giả chết.
Thần ca nhi liền nhói một cái, âm thanh có chút lạnh lẽo, "Lại cắn người, liền đưa ngươi đi."
Nó lúc này mới liếm liếm tay Thần ca nhi.
"Nương, nó biết sai rồi!"
Đối thượng với ánh mắt đen láy mang theo tia khẩn cầu, trong nháy mắt Lý Uyển liền mềm lòng.
Hết chương 67 – 07/01/2019
_________
*lang cẩu – chó săn (hình ảnh mang tính chất minh họa)
_________
Yên: Nimen hao! Yên về rồi nè, từ nay sẽ đăng truyện trở lại nha!!! ^.^
Tâm sự be bé. Như mấy bồ cũng biết, những chương đầu của truyện này hơi nhiều lỗi (chính xác là 46 chương đầu), và mình đang phân vân không biết có nên đăng lại những chương lỗi không. Nếu đăng lại thì wattpad sẽ thông báo liên tục, sẽ rất phiền những bạn theo dõi truyện này, và thêm nữa là mình sợ là mất hết comment (mình rất thích đọc mấy cmt thảo luận về truyện, giống như có người đang đọc truyện cùng mình vậy). Cho nên, theo mấy bồ thì Yên có nên đăng lại không?
Thật sự mình rất quý những bạn đã vote, comment ủng hộ mình, dù truyện bị lỗi. Cho nên mình mới nhờ mấy bồ góp ý đó. ^.^
Danh sách chương