Vụ mất tích lần này tuy không nghiêm trọng bằng án mạng, nhưng nếu thật sự phải điều tra thì cũng chẳng dễ dàng gì.
Tổ Trọng án vốn quen xử lý hiện trường có dấu vết, nạn nhân, hung thủ, giờ tự dưng mất tích không để lại chút manh mối nào, đúng là mò kim đáy biển.

Lục Thính An giờ là nhân vật chủ chốt trong Tổ, cậu mà nói “phải điều tra”, thì ai cũng nín thở chờ xem có kế hoạch gì mới.
Ai ngờ cậu lại thản nhiên nói:

“Tôi chưa nghĩ ra điều tra kiểu gì đâu, chỉ thấy… vụ này có gì đó không ổn.”

Nói rồi cậu xoa cánh tay nhức mỏi do vừa bị Cố Ứng Châu vần tập võ cả buổi, nhún vai:

“Tìm người thì vẫn là việc của cảnh sát các cậu. Tôi còn chưa nghỉ trưa, về văn phòng chợp mắt cái đã.”

Nói xong, cậu thật sự ung dung đi ra ngoài, để lại cả đám đứng nhìn như bị chơi xỏ.

Phó Dịch Vinh trố mắt:

“Cái gì?! Cậu ta bảo tụi mình điều tra, còn mình thì đi ngủ?! Cậu ta không phải cảnh sát à?!”

Lý Sùng Dương từ tốn đáp:

“Về lý thuyết thì không. Giờ cậu ấy được thăng chức rồi, là cố vấn tâm lý của Sở.”

Sau khi phá được vụ kỳ án đình đám, danh tiếng của Lục Thính An nổi như cồn. Rất nhiều chuyên gia tâm lý trong và ngoài nước muốn mời cậu về cộng tác, kể cả một bác sĩ nổi tiếng từ nước ngoài mới về Cảng Thành mở trung tâm trị liệu cũng ngỏ lời.

Nhưng Kha Ngạn Đống đâu dễ buông người. Cả cấp trên cũng đang lên kế hoạch “trói” cậu lại bằng chức danh đặc biệt.
Chỉ có điều, người trong cuộc là Lục Thính An lại chẳng biết gì, ngày nào cũng bị ép luyện võ tới mức sống dở c.h.ế.t dở.

Phó Dịch Vinh cảm thấy chịu hết nổi, liếc nhìn sang Cố Ứng Châu, mong tìm chút đồng cảm.

May mà sếp Cố cũng đang nhăn mặt. Phó Dịch Vinh vội chạy lại:

“Lão đại, anh cũng thấy tên này càng lúc càng quá đáng phải không? Nói điều tra là cậu ta, bỏ đi ngủ cũng là cậu ta. Chơi chúng ta một cú ngoạn mục luôn!”
Nam Cung Tư Uyển
Cố Ứng Châu vẫn im lặng, cúi đầu suy nghĩ.

Vài giây sau, anh đột nhiên hỏi Du Thất Nhân:

“Perla, mắt cô tinh tường. Cô thấy dạo này trạng thái của Lục Thính An thế nào?”

Du Thất Nhân suýt phì cười.
Vị lão đại lạnh như băng này mà cũng biết khen người ta “tinh tường”? Nhưng nghe nốt nửa câu sau thì cô hiểu, đây vẫn là Cố Ứng Châu luôn lo nhưng không nói thẳng.

Cô nhún vai đáp:

“Ngày nào cũng dính như sam, mà còn hỏi tôi?”

Cố Ứng Châu nghiêm túc đính chính:

“Không có ngày nào cũng ở bên nhau.”

Muốn vậy nhưng còn ngại người ta chạy mất.

Thật ra thời gian ở cạnh nhau gần đây quá nhiều, khiến anh khó nhận ra Lục Thính An có gì bất thường không, giống như sống cùng người đang ăn kiêng, lâu ngày cũng chẳng biết người ta có gầy hơn không.

Thấy anh hỏi thật, Du Thất Nhân suy nghĩ rồi nói:

“Thể lực thì tốt hơn hẳn. Đi đứng vững, sức bật cũng cao. Nhưng nhìn hơi gầy đi, cằm sắc nét như d.a.o cạo, anh không cho cậu ta ăn cơm à?”

Cố Ứng Châu bình tĩnh trả lời:

“Cậu ấy bị đau dạ dày.”

Người bị bệnh bao tử thì phải ăn ít nhưng nhiều bữa. Cố Ứng Châu còn hỏi riêng bác sĩ nhà mình để tìm đồ ăn tốt cho tiêu hóa, cố gắng chuẩn bị từng món, có lúc còn đút tận miệng.

Không ngờ Lục Thính An là đàn ông mà ăn uống còn ít hơn tưởng tượng. Cậu có một tật xấu trừ bữa chính thì hầu như không đụng đến đồ ăn. Dù đói cũng chỉ ăn vài miếng lấy lệ. Lâu dần, cơ thể gầy đi thấy rõ.

Du Thất Nhân bổ sung:

“Theo tôi thấy, điều cần để ý nhất là tinh thần của cậu ta. Dĩ nhiên chỉ là quan sát cá nhân, không chắc đúng. Tôi nói được không?”

Cố Ứng Châu gật đầu, ra hiệu cứ nói.

Du Thất Nhân càng nói càng hăng:

“Tôi nghĩ thể lực yếu một phần là do hồi trước không chịu luyện tập. Cộng thêm hút thuốc, uống rượu không kiêng, mới hai mấy tuổi mà thân thể còn tệ hơn cả ông già sáu mươi. Nhưng quan trọng là, tôi nghi cậu ta bị suy nhược thần kinh nhẹ. Kiểu người khó ngủ, hay tỉnh giữa đêm. Sáng nào đi làm cũng như zombie chưa kịp hồi sinh, quầng thâm mắt thì rõ như gấu trúc… Tôi nghi mấy người làm ngành tâm lý đều có vấn đề, kiểu bác sĩ mà không chữa được chính mình ấy.”

Cố Ứng Châu cau mày. Anh không rành tâm lý học, mà nếu đúng như lời Perla, Lục Thính An thật sự có vấn đề thì anh giúp được gì đây? Du Thất Nhân bỗng nhiên đổi tông:

“Nhưng mà có một hôm, cậu ta hoàn toàn khác.”

“Hôm nào?” Cố Ứng Châu hỏi ngay.

“Ba ngày trước, hôm hai người các anh đến muộn đó! Lần đầu tiên tôi thấy Lục Thính An đi làm mà trông tràn đầy năng lượng. Mắt không thâm, tinh thần sáng sủa, dáng đi hừng hực khí thế như mới lãnh thưởng triệu đô ấy! Sếp Cố, hôm đó rốt cuộc hai người làm gì với nhau?”

Ba nam trong tổ nghe xong câu đó đều đồng loạt quay sang nhìn Du Thất Nhân như thể cô vừa kích nổ một quả b.o.m giữa văn phòng.

Mấy hôm trước, đúng là Cố Ứng Châu và Lục Thính An cùng đến trễ, trông cũng khá khác thường. Ai cũng tò mò nhưng không ai dám hỏi.

Dù sao chuyện giới tính vẫn là đề tài nhạy cảm. Một tháng trước, chẳng ai tưởng tượng nổi lại có ngày hoài nghi Cố Ứng Châu có xu hướng đặc biệt. Nhưng thái độ của anh đối với Lục Thính An thật sự khiến người khác phải suy nghĩ.

Du Thất Nhân rõ ràng không chỉ trả lời câu hỏi, mà còn cố tình chọc trúng điểm yếu. Mấy người kia không dám chen vào, chỉ thấp thỏm chờ xem phản ứng của lão đại.

Cố Ứng Châu không phủ nhận việc hôm đó họ ở cùng nhau. Anh chỉ hỏi lại, giọng đều đều:

“Chúng tôi thì có thể làm gì?”

Anh không nói dối.
Sáng hôm đó, anh tỉnh sớm, chỉ do dự vài giây rồi lại nằm xuống, ôm Lục Thính An ngủ tiếp. Tỉnh lại lần hai thì đã gần trưa, do cảm giác bên cạnh trống vắng.

Lục Thính An lúc ấy đang cố rút chân khỏi chân anh, rón rén rời giường, nhẹ nhàng nhấc chăn rồi nhón chân vào phòng tắm.

Cố Ứng Châu vẫn giả vờ ngủ. Nhưng khi Lục Thính An quay lưng, anh hé mắt, lặng lẽ nhìn bóng lưng gầy gò, dáng đi lén lút của người kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi cậu ấy lỡ làm rơi quần áo xuống đất, thân người lập tức cứng đờ thấy rõ là sợ làm phiền người bên cạnh.

Mọi chi tiết đó đều in sâu vào tâm trí anh.

Đáng yêu thật sự. Người đó, từ đầu đến chân, thậm chí từng cử chỉ, động tác đều đáng yêu không chịu nổi. Mỗi lần nhớ lại, Cố Ứng Châu đều thấy hối hận vì hôm đó bản thân chẳng làm gì cả.

Du Thất Nhân đúng là có “thấu thị lực” cực mạnh, nhất là với những chuyện mình thấy hứng thú. Nhìn sắc mặt Cố Ứng Châu lúc này, cô nàng gần như đã tự mình tưởng tượng ra hết những chuyện “đáng nói” đã xảy ra hôm đó.

Cô không truy hỏi nữa, nhưng dám chắc vào suy đoán của mình:

“Cho nên, theo tôi thấy, người duy nhất ảnh hưởng được tinh thần của Thính An chính là anh đấy, lão đại. Cậu ta nhất định là thích anh đến mức coi anh như thuốc an thần. Chỉ cần ở cạnh anh, tâm trạng sẽ tốt lên ngay.”

Cố Ứng Châu hơi nhướng mày, giọng nhẹ đi hẳn:

“Thật sao?”

Lục Thính An thích anh?

“Chắc chắn luôn!” Du Thất Nhân gật đầu chắc nịch: “Anh thử nghĩ xem, mỗi lần hai người ở cạnh nhau, có chuyện gì cậu ta đặc biệt thích làm không?”

Không cần nghĩ nhiều, Cố Ứng Châu đáp ngay:

“Ngủ.”

Du Thất Nhân trợn tròn mắt, giọng cao vút lên như đang leo đèo:

“Hai người phát triển đến mức đó rồi hả?!”

Cố Ứng Châu nhàn nhạt liếc cô một cái:

“Ý tôi là ngủ theo đúng nghĩa đen.”

“Hiểu rồi.” Du Thất Nhân không hề thất vọng, ngược lại càng hưng phấn: “Vậy là cậu ta đang ngầm tỏ tình! Thính An muốn ngủ cùng anh!”

Cố Ứng Châu: “……”

Mấy người còn lại trong Tổ trọng án: “……”

Dũng sĩ, chúng tôi bái phục cô.

Cố Ứng Châu dĩ nhiên không thật sự nghĩ rằng Lục Thính An muốn làm gì đó, nhưng lời Du Thất Nhân nói quả thật khiến anh bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn.

Đúng là… Lục Thính An chưa từng ngủ ngon như vậy khi ở chỗ khác. Ở văn phòng, nếu không cực kỳ mệt thì cậu chưa bao giờ gục đầu ngủ cả. Nhưng chỉ cần cùng anh ra ngoài, lên xe là ngủ một mạch đến nơi, ngủ rất sâu và yên ổn.

Nếu đúng như thế thì ở trong lòng Lục Thính An, anh đúng là một người đặc biệt.

Phát hiện này khiến tim Cố Ứng Châu như đập nhanh hơn, cảm giác bức thiết muốn xác nhận lập tức dâng lên.

Phòng khám tâm lý, A Hải không có ở đó.

Từ lúc chuyển từ hậu cần sang phòng tâm lý, A Hải trở thành người thân quen nhất của Lục Thính An. Cả sở cảnh sát đều tò mò về cậu, nhưng không ai dám hỏi thẳng. Thế là mọi sự chú ý đều dồn hết vào A Hải.

Ai cũng nghĩ: A Hải đúng là người có tầm nhìn xa. Lúc Lục Thính An vừa mới vào sở, còn là “trai hư”, anh đã bám sát như cái đuôi. Bây giờ Lục Thính An thành người nổi tiếng, A Hải cũng thăng cấp theo, một bước lên mây.

Gần đây A Hải bận rộn như con thoi, chạy đi giao lưu, tám chuyện khắp các văn phòng. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Trở lại phòng khám tâm lý, tấm bảng “Đang nghỉ, xin đừng làm phiền” treo ở ngoài cửa. Sau lớp rèm, Lục Thính An lôi ra một chiếc ghế nằm, trải chăn lông, rồi lăn ra ngủ luôn.

Tối hôm qua, cậu lại mơ. Một giấc mơ kỳ lạ và đáng sợ.

Trong mơ, cậu bị một con quỷ đuổi hàng chục cây số, đến khi không còn thấy nó đâu nữa thì phát hiện mình đang đứng trên một ngọn núi hoang, xung quanh là những ngôi mộ thấp nhỏ. Trong số đó, cậu thấy hai cô gái tóc dài xõa vai, đang ngồi yên trước một gò đất thấp, cúi đầu nhìn chăm chú.

Cậu còn đang phân vân không biết họ là người hay quỷ thì hai nam sinh khác từ đâu hiện ra, đứng hai bên như môn thần, lặng lẽ nhìn về phía trước.

Không ai nói với cậu một câu, nhưng bọn họ lại nói với hai cô gái:

“Đi thôi, chậm nữa là không đuổi kịp rồi.”

Hai cô gái không nhúc nhích. Một người bật khóc:

“Không cam lòng! Mình không muốn rời đi trong mơ hồ như thế này!”

Nam sinh bên phải thì thều thào, giọng khô khốc:

“Là tại tôi… tôi không nên đề nghị ——”

“Không cam lòng!” cô gái kia hét lên, ngắt lời rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn Lục Thính An. Ánh mắt cô đỏ rực, trừng cậu:
“Tại sao không đến tìm bọn tôi? Ngần ấy thời gian rồi, tại sao không ai đến?!”

Lục Thính An rùng mình.

Bởi vì ngay khi cô gái quay lại, cậu thấy bụng cô nhô cao như đang mang thai. Còn chiếc váy trắng tinh, cả thân váy đều nhuộm đỏ máu…

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu cũng không để tâm lắm. Chuyện như vậy xảy ra quá thường trong giấc ngủ, nhiều lúc chính cậu cũng phân không rõ đâu là mơ, đâu là thật, hay chỉ là tâm lý phản ứng do mấy vụ án cũ gây ra.

Nhưng đến khi biết được chuyện bốn học sinh mất tích ở học viện Tây Tường hai nam hai nữ, độ tuổi, thời điểm mất tích hoàn toàn trùng khớp với giấc mơ đêm qua.

Trùng hợp đến mức đáng sợ. Giống như… cậu đang có một loại năng lực biết trước tương lai nào đó.

Nếu vậy trong mơ cậu thấy bọn họ, chẳng phải chính là những học sinh sẽ mất tích trong tương lai hay sao?

Cả người Lục Thính An lạnh toát.

Thân thể quá mệt mỏi, chỉ chợp mắt được một lát, cậu đã nhanh chóng chìm vào giấc mơ.

Lần này mở mắt ra, cậu thấy mình đang đứng cạnh một thùng rác cao hơn cả người. Mùi rác thối bốc lên nồng nặc, tay cậu đang cầm hai chai nhựa bẹp dúm, nhăn nhúm.

Lục Thính An: “…?!”

Theo phản xạ, cậu vứt luôn cái chai về thùng rác, nhưng khi giơ tay lên nhìn, mặt cậu cứng lại.

Đây không phải tay cậu.

Đây là tay của một đứa trẻ con.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện