Lục Thính An mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng. Ngay khoảnh khắc phát hiện bản thân đang đứng cạnh thùng rác, phản ứng đầu tiên của cậu là nghĩ lại là bóng đè. Nó đang cố tình nhằm vào điểm yếu của cậu, chơi đòn hiểm.

Thủ đoạn này đúng là đáng ghét, sợ ma cậu còn có thể nhịn, chứ cái kiểu bắt cậu chạm vào đống rác bẩn thỉu thế này… hai mươi mấy năm sống trên đời, cái chứng sạch sẽ này chưa bao giờ cậu khống chế nổi.

Dù có trả cậu mười triệu, cậu cũng không thể mặt không đổi sắc mà đưa tay vào một cái thùng rác nhớp nháp, ven mép còn dính đầy chất lỏng bẩn thỉu đang nhỏ giọt.

Nam Cung Tư Uyển

Nhưng khi nhìn kỹ lại bàn tay mình nhỏ bé, mảnh dẻ, non nớt cậu chợt nghĩ đến một khả năng khác.

Hai ngày trước, một cụ bà ở huyện Thanh Hà đã báo cảnh sát về vụ mất tích của một cậu bé 13 tuổi trong một làng nhỏ.

Người báo án chính là bà nội nuôi của đứa trẻ. Bà đã gần 80, chân yếu không đi nổi, chỉ có thể ngồi trên một chiếc xe lăn gắn tay đẩy tự chế, được một người hàng xóm tốt bụng đưa đến đồn cảnh sát.

Vừa nhìn thấy cảnh sát, cụ bà run rẩy rút từ trong lớp áo bông dày cộp ra một túi nilon bọc ba lớp bên trong là tiền lẻ nhàu nát, đếm kỹ được 325 đồng.

Số tiền này nếu là mấy chục năm trước, ở đại lục có thể sống được một tháng. Nhưng ở Cảng Thành, nơi tiền boa cho bữa ăn còn cao hơn mức này, nó chẳng là gì cả.

Đó là toàn bộ số tiền bà tích góp được chỉ mong cảnh sát có thể giúp bà tìm lại đứa cháu đã mất tích.

Bà kể, bản thân và đứa nhỏ không có quan hệ m.á.u mủ. Nếu là cháu ruột, với độ tuổi của bà, lẽ ra phải là chắt rồi chứ không phải cháu trai mới mười ba tuổi.

Hồi trẻ, bà góa chồng sớm, có duy nhất một người con trai, nhưng mười ba năm trước, anh ta c.h.ế.t trong một tai nạn lao động ở công trường. Anh ta trí tuệ không được minh mẫn, đến hơn 50 tuổi vẫn chưa lấy vợ, nhưng thân thể khỏe mạnh nên còn làm thuê được. Hai mẹ con sống lay lắt mà qua ngày.

Sau khi con trai mất, nhà hoàn toàn mất đi trụ cột. Đã thế, chủ công trình không chịu trách nhiệm, nói c.h.ế.t không liên quan đến an toàn lao động, chỉ bồi thường 5000 đồng rồi dẹp vụ việc. Năm đó, cụ bà suy sụp tới mức nhảy sông tự vẫn. Bà vốn nghĩ mình sẽ c.h.ế.t để được đoàn tụ cùng chồng con…

Ai ngờ năm đó mưa lớn, nước sông chảy xiết, cuốn bà đi xa và dạt vào bờ hạ lưu.

Chính tại nơi đó bà gặp được đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi.

Đứa trẻ bé xíu, trông chỉ như chú mèo con, không biết đã đói bao lâu, tiếng khóc còn yếu hơn tiếng mèo kêu. Tã lót chỉ là một chiếc áo khoác cũ mèm, ướt đẫm, nước ngấm lạnh làm môi nó tím tái, người thì như sốt cao.

Không hiểu sao, một người đã gần đất xa trời, đang ướt sũng nước, phổi cũng ngập, vậy mà lại động lòng trắc ẩn với một sinh linh bé nhỏ.

Bà nghĩ: mình sống nửa đời người, thấy không ít chuyện ghê tởm, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi. Nhưng đứa nhỏ này vừa sinh ra đã bị bỏ lại, nó không đáng c.h.ế.t như thế.

Thế là bà quyết định không c.h.ế.t nữa. Bà bế đứa trẻ về nhà.

Đứa bé yếu ớt, không biết đã bao lâu chưa b.ú sữa. Về đến nhà là sốt cao ba ngày liền. Sữa dê uống vào lại phun ra. Nặng nhất là lúc mất nước trầm trọng, sốc, chỉ còn thoi thóp.

Trong nhà khi ấy còn chút tiền để dành và khoản bồi thường từ tai nạn của con trai. Bà ôm đứa nhỏ đến bệnh viện, cầu trời khấn phật.

Cuối cùng, sau vài ngày ở viện, đứa bé qua khỏi.

Từ đó, hai bà cháu sống trong căn nhà cấp bốn nhỏ xíu, có một khoảng sân con con bần hàn nhưng ấm áp, kéo dài suốt mười năm.

Cậu bé tên Tiểu Bảo, là một đứa trẻ thông minh và rất hiểu chuyện.

Từ năm tuổi, khi những đứa trẻ khác còn đang vòi vĩnh đồ chơi, Tiểu Bảo đã biết đẩy xe nhặt ve chai phụ bà.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy nghèo là điều đáng xấu hổ. Dù còn nhỏ, hễ nhìn thấy chai nhựa hay thùng bìa bỏ đi là mang về nhà. Rảnh rỗi, cậu còn học cách mặc cả, buôn bán với mấy ông bà già sống bằng nghề thu mua phế liệu.

Hôm cậu mất tích cũng vậy.

Tiểu Bảo lại ra ngoài nhặt ve chai. Cậu sợ bà mệt, nên thường tự mình đi. Bình thường vài tiếng không thấy về thì bà cũng không lo. Nhưng tối hôm đó, cậu mãi không trở lại.

Cụ bà sau khi hoảng hốt thì vội vã nhờ người trong thôn đẩy bà đến đồn cảnh sát.
Bà nghẹn ngào kể, Tiểu Bảo là đứa lanh lợi, khôn ngoan, lại rất đúng giờ. Cậu từng nhặt được một cái đồng hồ từ thùng rác, rồi cứ nhìn chằm chằm vào đó nói: “Con hứa, trước năm giờ chiều nhất định sẽ về tới nhà.”

Vậy mà hôm ấy, nó biến mất không dấu vết. Nhất định là đã có chuyện. Có thể là bị bọn buôn người bắt cóc rồi. Thời buổi bây giờ, bọn buôn người gan to lắm, giữa ban ngày ban mặt cũng dám ra tay, huống hồ gì một đứa trẻ con đi một mình.

Bà còn nói, đùi ngoài bên phải của Tiểu Bảo có một vết sẹo dài chừng mười phân. Là khi tám tuổi, nó bị chó dữ rượt, té đập vào cục đá, bị rách một đường dài.

Lục Thính An bỗng dừng lại.
Cậu không nhìn tay mình nữa, mà nhanh chóng ngồi thụp xuống, kéo ống quần lên.

Chiếc quần bông cũ rộng thùng thình, nhìn thì dày cộm nhưng chẳng giữ được ấm là bao. Cậu dễ dàng kéo vải lên cao, để lộ đùi.

Không lạnh. Nhưng khi mắt cậu dừng lại ở vết sẹo lằn rõ trên da, nhịp tim bỗng khựng lại.

Tay nhỏ, cơ thể trẻ con, ve chai, và giờ là vết sẹo…
Tất cả manh mối đang chỉ về một điều.
Cậu, trong giấc mơ này, đã không còn là Lục Thính An.
Mà là Tiểu Bảo. Chính là cậu bé bị mất tích đã ba ngày.

“Đi nhanh lên, lát nữa chỗ này có người đến đấy.”

Một giọng đàn ông khàn đặc, thô ráp vang lên sau lưng.

Lục Thính An định kiễng chân nhìn trộm, nhưng thân thể không nghe theo. Cậu...à không, Tiểu Bảo đã theo phản xạ ngồi thụp xuống, co rúm người lại, thậm chí ôm chặt lấy thùng rác. Áo choàng lôi thôi cố giấu vào góc, sợ bị phát hiện.

Lục Thính An: “…”

Cái mùi từ thùng rác xộc thẳng vào mũi, chua nồng và ngửi một lần là muốn ngất. Cậu nghiến răng, gần như thét lên trong đầu:
Con mẹ nó bóng đè! Nếu mày mà có thân thể, tao thề sẽ lôi mày ra đập một trận nhừ tử, xong giẫm cho nát cái đầu!

Đã cướp luôn quyền kiểm soát thân thể cậu, lại còn không thèm chặn luôn ngũ giác. Ngửi rác cũng phải để cậu tự cảm nhận sao?! Tàn nhẫn thế ai chơi lại?!

Khi cậu còn đang chửi rủa trong đầu, thân thể Tiểu Bảo đã đứng dậy, rụt rè ngó ra ngoài.

Trước mắt là một người đàn ông rất gầy, rất cao, lưng khom xuống, ánh mắt trắng dã như mắt cá chết, trông cực kỳ dữ tợn. Hắn đang trợn mắt nhìn chằm chằm một kẻ khác đang lúi húi cạy nắp giếng.

Khu này lâu lắm rồi không sửa, nắp giếng lỏng lẻo chỉ đặt hờ trên miệng.

Tên đang cạy giếng trông có vẻ thành thật, cơ thể cũng không to lớn gì. Nhưng hắn lại có thể một mình đào bật cái nắp sắt ra, rồi lăn nó về phía tên cao gầy như thể đã quen việc này.

“Đứng đực ra làm gì, lại đây phụ tao một tay!”
Gã đàn ông cao gầy hất chân đá cái nắp giếng dính đầy dầu mỡ, giọng nói đầy khó chịu.

“Hầu hạ mẹ mày chắc? Ai rảnh mà đi theo mày bày mấy trò này. Việc quan trọng là phải chở con bé kia về căn cứ đã.”

Tên “thành thật” suýt bị cái nắp sắt đập vào chân, tức khắc nhảy dựng lên, chửi lại:
“Mẹ kiếp, cái đồ đầu đất! Đưa con bé về tổ chức thì chúng ta được chia được bao nhiêu? Đã đến tận đây rồi, không vớt thêm được đồng nào thì chẳng khác gì ngu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này gã cao gầy mới ngậm miệng, khom lưng mò vào miệng giếng. Hai tên cùng hợp sức nhấc nắp giếng. Một tiếng “rầm” nặng trịch vang lên khi cái nắp sắt gần 70kg bị ném vào thùng xe tải. Bánh xe lập tức sụp xuống, kêu răng rắc vì sức nặng.

Nhưng Lục Thính An không nhìn nắp giếng.
Thứ thu hút sự chú ý của cậu là thùng xe.
Một đứa bé đang nằm đó, bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân, đầu còn bị quấn băng keo đen dày đặc.
Thân hình nhỏ bé nằm nghiêng trong góc, bị lấp khuất bởi đống dây cáp điện gỉ sét và hai cái nắp giếng vừa ném lên.

Bắt cóc trẻ con.
Tội này so với trộm cắp nắp giếng thì còn nghiêm trọng gấp trăm lần.

Cậu còn đang căng thẳng theo dõi, thì chợt nghe thấy một tiếng thì thầm yếu ớt trong đầu là giọng Tiểu Bảo:

“Chúng bắt Tiểu Hàm!”

Tiểu Hàm?
Chẳng lẽ là cô bé trong xe kia? Bạn của Tiểu Bảo? Trong lòng Lục Thính An bỗng dâng lên cảm giác bất an.
Cậu là người trưởng thành, lý trí mách bảo phải nhớ biển số xe, lén báo cảnh sát. Nhưng Tiểu Bảo chỉ là một cậu bé mười ba tuổi. Trong đầu cậu chỉ biết: “Bạn mình bị bắt.”

Cậu không thể điều khiển cơ thể. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thế giới trước mắt biến đổi theo ý thức của Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo quả thực rất thông minh.
Cậu len lỏi giữa các ngõ ngách, né tránh sự chú ý của hai tên đàn ông, rồi lợi dụng những chướng ngại vật trên đường để bám theo chiếc xe.

Chờ đến khi bọn chúng leo lên ghế lái và chuẩn bị khởi động, Tiểu Bảo đã bò được đến đuôi xe.
Cậu nhanh nhẹn trèo lên thùng xe phía sau nơi chất đầy dây điện cũ, hai cái nắp giếng sắt, và vài thứ linh tinh khác.

Thân hình nhỏ xíu của cậu gần như bị che khuất hoàn toàn khi áp người xuống sàn thùng, nấp sát vào đống dây cáp rối rắm.

Tiểu Bảo đinh ninh rằng kế hoạch hoàn hảo.
Nhưng Lục Thính An thì toát mồ hôi lạnh.

Từ vị trí trên xe, cậu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong kính chiếu hậu là Tiểu Bảo vừa ló ra một thoáng sau đống dây điện.

Cậu cứng người. Hai gã đàn ông kia… chẳng lẽ không nhìn thấy sao?

Chỉ cần một giây sơ sẩy, một cái ngoái đầu, cả hai có thể phát hiện ra cậu bé đang trốn sau lưng họ.
Mà nếu bị phát hiện thì hậu quả…

Lục Thính An cảm thấy tim mình như thắt lại, từng nhịp đập vang dội trong tai.
Một giấc mơ nhưng lại thật đến đáng sợ.

Chiếc xe từ con đường làng đầy ổ gà lảo đảo đi ra, lắc lư qua cổng đá của huyện Thanh Hà, không mấy phút sau đã rời khỏi trung tâm huyện, rẽ vào một lối mòn đất đỏ ngoằn ngoèo, càng chạy càng hoang vắng. Cho đến khi không thể đi tiếp, xe dừng lại nơi chân núi, bánh xe khựng lại giữa bùn lầy ẩm ướt.

“Khi nào thì cái chỗ c.h.ế.t tiệt này mới chịu làm lại đường?” Gã cao gầy lầu bầu, mở cửa nhảy xuống, “Mỗi lần tới đây đều phải leo núi, ông đây mệt muốn chết.”

Chiếc xe dừng trước một cửa hang tối om. Xung quanh đen kịt, ẩm thấp và bốc mùi mốc meo nhìn qua thì giống một mỏ đá bỏ hoang.

“Lôi con bé đó xuống xe đi.” Gã cao gầy gằn giọng, ra lệnh cho gã “thành thật”. 

“Đánh thức nó dậy. Tao không định cõng một đứa nặng gần 30 ký lên núi.”

“Cái quái gì cũng tới tay tao hết.” Gã còn lại cằn nhằn, nhưng tay vẫn ngoan ngoãn mở cửa sau thùng xe, túm lấy tóc cô bé lôi tuột xuống.

Bị đau, cô bé tỉnh lại. Cô cố giãy giụa, nhưng cả người không còn chút sức lực nào. Lớp băng keo đen quấn quanh miệng khiến cô không thể hét, không thể kêu cứu. Chỉ có thể trừng mắt nhìn, hai dòng nước mắt lặng lẽ tuôn dài.

Tiểu Bảo và cả Lục Thính An trong thân xác Tiểu Bảo nhìn thấy tất cả.

Cậu ôm chặt miệng, không dám phát ra tiếng động. Nỗi sợ khiến cả người cậu run rẩy. Mi mắt nhắm chặt lại, như thể chỉ cần không nhìn, thì người khác cũng không thể nhìn thấy mình.

“Đi mau, chậm nữa lão đại lại làm khó dễ.” Gã “thành thật” đá vào người cô bé một cú, bắt cô tập tễnh bước vào hang tối.

Tiếng bước chân mỗi lúc một xa, cho đến khi mất hút hẳn trong bóng tối. Rõ ràng, chúng đã dẫn Tiểu Hàm đi sâu vào trong núi.

Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm.

Cậu tự nhủ, chỉ cần giữ khoảng cách, len lén theo sau, chờ bọn chúng sơ hở sẽ nhân cơ hội cứu Tiểu Hàm ra. Trên đường đến đây cậu đã thấy, xung quanh toàn là núi, hai đứa chỉ cần trốn vào trong rừng, chắc chắn sẽ thoát được.

Tiếng động hoàn toàn biến mất. Tiểu Bảo lại nín thở chờ thêm một lúc, chắc chắn rằng không còn ai, cậu mới dám từ từ mở mắt ra.

Vừa mở mắt, đồng tử cậu lập tức co rút một gương mặt gầy dài đang áp sát ngay trước mặt cậu!

Gã có đôi mắt trắng dã với đuôi mắt xếch lên như rắn độc, khoé miệng hở ra hàm răng vàng khè, sắc nhọn và xỉn màu như thể có thể ăn tươi nuốt sống người ta.

“Tiểu quỷ, bắt được mày rồi!”

Một bàn tay to như vồ lấy con mồi chộp đến, siết chặt lấy cổ họng Tiểu Bảo.

Lục Thính An choáng váng.
Cậu cảm nhận rõ ràng không khí trong phổi như bị rút sạch, cổ họng bỏng rát, toàn thân run lên vì thiếu dưỡng khí. Ý thức bắt đầu mờ dần, mọi thứ chìm vào bóng tối.

Bùm! Bùm! Bùm!

“Lục Thính An!”

“Thính An! Mở cửa!”

Cậu choàng tỉnh dậy giữa tiếng đập cửa dồn dập.

Chưa hoàn hồn, ánh mắt cậu vẫn còn mơ hồ, cổ họng đau rát như vừa bị bóp thật. Phải mất vài giây cậu mới nhận ra đây là văn phòng, cậu đã khoá cửa trước khi ngủ trưa, không ai vào được, người bên ngoài chỉ có thể gõ đến điên người.

Cậu chống tay ngồi dậy, bàn tay vẫn còn đang siết chặt cổ mình.

Lục Thính An sững sờ.

Không phải mơ sao?
Vậy tại sao cậu lại tự bóp cổ đến nghẹt thở?

Bên ngoài, tiếng đập cửa dường như gấp gáp hơn. Cố Ứng Châu bắt đầu đá mạnh vào cánh cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện