Khi quay lại văn phòng, Cố Ứng Châu đã đứng trước giá sách từ lúc nào, chăm chú đọc một quyển sách tâm lý học, cứ nửa phút lại lật sang một trang. Anh đọc đến mức say mê, thậm chí không nhận ra Lục Thính An đã bước vào.

Lục Thính An liếc qua tiêu đề cuốn sách trong tay anh, đúng lúc thấy mấy chữ to nổi bật: “Rối loạn lo âu và trầm cảm ở trẻ vị thành niên”.

Cậu nhướng mày, giọng đầy ẩn ý:
“Nhà anh có đứa nhỏ nào gặp vấn đề tâm lý à? Tôi có thể hỗ trợ tư vấn miễn phí, khai thông tâm hồn cho nó chút.”

Cố Ứng Châu im lặng mất hai giây mới đáp:
“Không có đứa nhỏ.”

Dù nhà họ Cố là gia tộc lớn, nhưng con cháu lại chẳng đông đúc gì. Từ Cố Xương Hồng đến em trai em gái ruột, rồi đến mấy người họ hàng xa, tổng cộng cộng lại cũng chỉ có chừng mười người gọi là đời sau, tính trong giới hào môn thì đúng là hơi ít.

Mối quan hệ giữa Cố Ứng Châu với đám em họ cháu chắt ấy cũng rất nhạt nhẽo, bình thường trừ mấy dịp lễ tết ra thì gần như chẳng qua lại gì.

Về việc vì sao lại lôi cái tiêu đề kia ra đọc, bản thân Cố Ứng Châu cũng nói không rõ. Có lẽ đơn giản là vì thấy Lục Thính An này… chẳng khác gì một đứa con nít. Giai đoạn nổi loạn kéo dài, mà biểu hiện thì thay đổi liên tục theo từng thời điểm.

“Đi thôi.”
Lục Thính An bước tới, gập quyển sách tâm lý lại đưa cho anh:
“Nếu anh thích thì cầm về mà đọc, tiện thể qua nhà mấy học sinh mất tích xem có tìm ra được gì.”

Cậu đang rất sốt ruột muốn tới nhà những học sinh mất tích. Nếu phát hiện được manh mối, cậu có thể danh chính ngôn thuận cùng tổ trọng án đến núi ma điều tra.

Còn nếu lúc này nói thẳng ý định, cậu sẽ lập tức trở thành đối tượng bị nghi ngờ. Nên phải tranh thủ thời gian.

Cố Ứng Châu lặng lẽ đi theo ra khỏi văn phòng, đột nhiên nói một câu chẳng ăn nhập gì:
“Tôi không thích con nít.”

Lục Thính An chẳng ngạc nhiên chút nào, chỉ “ồ” một tiếng.
Loại người như Cố Ứng Châu, tính cách vốn không hợp với việc tiếp xúc với trẻ nhỏ. Thêm cái kiểu nghiện công việc như anh, có khi còn xem con cái là chướng ngại vật cản trở sự nghiệp.

Cố Ứng Châu lại nói tiếp:
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi cũng sẽ không có con.”

Lục Thính An bước chậm lại, vẻ mặt hơi phức tạp.

Một dòng họ lớn như nhà họ Cố, lại để mặc một người thừa kế như Cố Ứng Châu tuyệt hậu ư? Kể cả ba mươi năm sau, anh ta cũng có khả năng bị ép cưới để duy trì huyết thống. Vì Cố Ứng Châu không chỉ đại diện cho bản thân, mà là cả một gia tộc. Với kiểu nhà này, chỉ cần cưới người môn đăng hộ đối, sinh được một đứa nhỏ coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Vậy mà anh lại dám chắc chắn như thế không có con? Khả năng duy nhất Lục Thính An có thể nghĩ tới, đó là: anh không được.

Có thể là cơ thể có vấn đề, thậm chí là muốn cũng bất lực.

Là đàn ông, Lục Thính An lập tức nhìn anh với ánh mắt đầy đồng cảm.

Cậu nhẹ nhàng vỗ vai Cố Ứng Châu, hạ thấp giọng đến mức chỉ hai người nghe được, nhỏ nhẹ an ủi:

“Sếp Cố, cái này không phải bệnh gì nghiêm trọng đâu. Có 30% khả năng là do áp lực công việc khiến chức năng tạm thời bị ảnh hưởng. Với thể trạng của anh, điều dưỡng hợp lý vẫn có thể cải thiện.”

Cố Ứng Châu nghe xong, cảm thấy có gì đó sai sai. Anh hơi cau mày:
“Cậu đang nói cái quái gì vậy?”

Lục Thính An chớp mắt, thản nhiên đáp:
“Nói về chuyện con cái đấy. Tôi hiểu, đàn ông ai cũng muốn giữ thể diện, nhưng giấu bệnh không đi khám thì nguy hiểm lắm. Trừ khi là vô tinh.”

Cố Ứng Châu: “…”

Cho dù có bình tĩnh đến mấy, nghe mấy lời này mà không phản ứng thì cũng chẳng phải người.

Cố Ứng Châu rốt cuộc không chịu nổi nữa, gằn từng chữ:
“Tôi hoàn! Toàn! Bình! Thường!”

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi, cả người như sắp nổ tung.

Lục Thính An cố gắng xoa dịu:
“Ừ, tôi hiểu mà.”

Cố Ứng Châu cười lạnh, lạnh đến mức gắt gỏng:
“Hiểu cái rắm.”

Đừng nhìn vẻ ngoài lạnh nhạt khó gần của Cố Ứng Châu mà lầm, người này thật ra có tố chất cực tốt, bình thường không bao giờ buông lời cay nghiệt. Vậy mà giờ lại bật ra câu đó, chứng tỏ anh thật sự hơi nổi cáu rồi.

Lục Thính An nhìn theo bóng lưng anh bước đi càng lúc càng nhanh, khẽ nhún vai, bất lực lẩm bẩm:
“Nói thì anh ta lại nổi cáu.”



Trên đường đi ngang phòng pháp y, Lục Thính An thấy Sầm Khả Dục đang từ bên trong bước ra, dáng vẻ nhàn nhã, đầy thư thái.

Anh mặc blouse trắng tinh, từ áo đến quần đều sạch không tì vết. Áo sơ mi bên trong cài kín tận cổ, không lệch một khuy. Hôm nay anh ta lại không đeo kính gọng bạc như mọi ngày, lộ rõ đôi mắt sâu thẳm, bớt đi vài phần xa cách cao ngạo.

Dạo gần đây không có vụ án lớn nào, công việc của Sầm Khả Dục cũng nhẹ nhàng hơn. Phần lớn thời gian anh dành để đọc email của sinh viên nước ngoài. Thực ra, anh đã định gặp Lục Thính An mấy lần để nói chuyện nhưng lần nào cũng hụt, lần nào cũng thấy Lục Thính An bị Cố Ứng Châu kéo đi mất.

Vất vả lắm mới gặp được một lần, Sầm Khả Dục đâu thể bỏ qua cơ hội.

Theo thói quen, anh giơ tay như muốn chỉnh kính rồi mới nhớ hôm nay không đeo, đành gãi nhẹ sống mũi, cười cười:
“Cậu Lục, tối nay rảnh không? Cùng ăn một bữa nhé.”

Lục Thính An suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu từ chối:
“Tối về không chắc mấy giờ. Hẹn lần sau đi.”

Sầm Khả Dục hơi thất vọng, suýt nữa buột miệng hỏi “Lần sau là bao giờ?”, bởi vì bao nhiêu lần anh rủ, đều thất bại.

May mà lý trí vẫn còn, anh đổi cách hỏi:
“Có vụ án nào cần ra ngoài à?”

Lục Thính An gật đầu:
“Một loạt vụ mất tích.”

Nghe vậy, Sầm Khả Dục cười nhẹ, tay bắt đầu cởi mấy nút áo blouse:
“Cho tôi theo với. Vào cục lâu thế rồi mà chưa từng đi phá án cùng các cậu lần nào.”

Lục Thính An hơi ngạc nhiên vì thái độ chủ động đó, khẽ nhắc:
“Chỉ là mất tích thôi, chưa có người bị hại.”

Dường như chẳng buồn quan tâm đến sự từ chối ngầm trong giọng nói kia, Sầm Khả Dục cởi áo blouse rồi quay lại văn phòng treo lên, sau đó mới bước ra giải thích:
“Xin lỗi, mấy năm trước tôi ở nước ngoài suốt, cũng không rõ quy trình phá án của tổ trọng án Cảng Thành. Cậu chắc cũng nhìn ra rồi, sếp Cố không ưa tôi lắm… Hy vọng cậu đừng chê tôi là gà mờ.”

Lục Thính An im lặng hai giây, cảm thấy… hơi lạ.
Nam Cung Tư Uyển
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gà mờ?

Người như Sầm Khả Dục, một trong hai “nam chính” được tác giả nâng cấp full điểm từ đầu truyện đến cuối, không biết phá bao nhiêu vụ đại án, thậm chí cả Cố Ứng Châu còn phải nhường chút hào quang, giờ lại tự nhận mình là gà mờ?

Trong giới cảnh sát Cảng Thành, Sầm Khả Dục là trí tuệ đỉnh cao, còn Cố Ứng Châu là sức mạnh tuyệt đối. Hai người phối hợp là kiểu “song long hợp bích”, tội phạm nghe tên còn khiếp, ngoại trừ vụ g.i.ế.c nguyên chủ… mà nói thật, vụ đó Lục Thính An vẫn nghi ngờ là do hai ông thần này cố tình không muốn điều tra đến cùng. 

Dù sao, cậu c.h.ế.t rồi thì Cảng Thành cũng yên ổn hơn nhiều. Có khi là do tác giả… quên điền hố.

Lục Thính An không ghét Sầm Khả Dục. Về năng lực, học thức hay phẩm chất, anh đều là hình mẫu đại nam chính chuẩn mực. Thậm chí trong góc nhìn của người xuyên sách, tất cả mọi người trong sở đều có thể phạm sai lầm, ngoại trừ Cố Ứng Châu và Sầm Khả Dục, bởi vì họ là con cưng của tác giả.

Giờ con cưng lại tự nhận là gà mờ, còn cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn với Cố Ứng Châu… khiến Lục Thính An thật sự có cảm giác khó nói thành lời, giống như đang xem một bản truyện fanfic chưa beta.

Thấy cậu im lặng, Sầm Khả Dục tưởng đâu cậu còn đang lưỡng lự chuyện có nên để mình đi cùng.

Anh lập tức thể hiện năng lực:
“Yên tâm, tôi sẽ không làm vướng chân cậu đâu. Ở nước ngoài tôi từng làm pháp chứng, cũng tức là vừa mổ xác, vừa xét nghiệm, kiểm nghiệm hiện trường, mấy mảng đó tôi đều xử lý một mình.”

Anh nhìn thẳng vào mắt Lục Thính An, nhẹ nhàng hỏi:
“Cho tôi theo nhé?”

Lục Thính An lập tức thấy không được tự nhiên, vội vàng xua tay:
“Anh đừng hỏi tôi mãi. Tôi đâu phải cấp trên của anh. Có theo tổ trọng án đi hay không là quyền của anh.”

Sầm Khả Dục khẽ cười:
“Nhưng tôi hy vọng là cậu đồng ý.”

Lục Thính An: “……”

Không khí giữa hai người bỗng đặc lại trong một giây. Nhưng Sầm Khả Dục chẳng hề bối rối, đổi đề tài luôn:
“Nghe nói ngày mai là sinh nhật bác Lục?”

Lục Thính An nheo mắt:
“Ai nói với anh?”

“Cả cục đều đang bàn tán.”
Sầm Khả Dục nhún vai, thản nhiên kể:
“Hai hôm trước tôi đi cùng ba tôi gặp đối tác, tình cờ nghe người ta nói về tiệc sinh nhật bác trai. Họ còn bảo bác ấy vô tình nhắc đến việc Cố Ứng Châu cũng sẽ tới tham dự.”

Lục Thính An:
“…Đúng là ‘vô tình’ thật.”

Kiếp trước người này không phải làm loa phóng thanh hả? Không dám tưởng tượng nếu mai Cố Ứng Châu bị kẹt vì vụ án, để cậu đơn độc xuất hiện trước mặt đám đối tác thương mại kia, sẽ mất mặt đến mức nào.

Thôi thì cũng tốt, để ông già nhà họ Lục nếm thử thế nào là “làm người khiêm tốn”.

Đang nghĩ ngợi, Sầm Khả Dục bất ngờ hỏi thẳng:
“Ngày mai tôi rảnh, có thể vinh hạnh được đi cùng không?”

Lục Thính An nheo mắt, giọng nhàn nhạt:
“Tôi nhớ đâu có chuyện hợp tác nào giữa nhà họ Lục và nhà họ Sầm.”

Sầm Khả Dục cười nhạt:
“Nhưng chẳng phải chúng ta là bạn bè sao?”

Lục Thính An:
“Chúng ta khi nào thì là—”

Từ “bạn bè” chưa kịp nói ra, cậu đã bắt gặp ánh mắt Sầm Khả Dục khẽ tối lại, liền ngừng.

“Tuỳ anh thôi.”

Sầm Khả Dục gật đầu, tâm trạng rõ ràng tốt hơn hẳn:
“Vậy tối nay tôi phải chọn quà thật kỹ rồi.”

Lục Thính An không đáp, chỉ âm thầm thở dài một tiếng trong lòng.

Khi thấy Sầm Khả Dục cùng Lục Thính An bước lại từ xa, sắc mặt Cố Ứng Châu lập tức đen như đáy nồi, trông chẳng khác gì vừa làm việc liên tục ba ngày ba đêm không ngủ trong đồn cảnh sát.

Hai người vừa đến gần, anh đã lạnh mặt chất vấn:
“Anh tới đây làm gì?”

Sầm Khả Dục lúc này đã trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy, giọng điềm nhiên:
“Phá án.”

Cố Ứng Châu rất muốn buông một câu: “Không cần,” nhưng sự thật là, về năng lực thì Sầm Khả Dục đúng là hàng hiếm, tốt hơn đám như Phó Dịch Vinh không chỉ một hai cái đầu.

Anh không cố ý gây khó dễ, chỉ lạnh mặt chỉ về phía một chiếc xe cảnh sát phía sau:
“Anh lên xe đó.”

Sầm Khả Dục thẳng thừng từ chối:
“Tôi không quen ai trong đội kia.”

Cố Ứng Châu cười lạnh:
“Vậy chứ tôi quen anh chắc?”

“Nhưng tôi thân với Thính An.”
Sầm Khả Dục cố ý bước sát lại phía Lục Thính An, “Cậu ấy đi xe kia, tôi đi cùng.”

Mặt Cố Ứng Châu lập tức tối thêm vài bậc, mu bàn tay tì lên cửa xe mà gân xanh nhảy dựng.

Cuối cùng vẫn là Lục Thính An chịu không nổi. Cậu nhíu mày, đẩy mạnh cửa xe, chui lên ghế phụ ngồi xuống, rồi hạ kính nhìn hai người với vẻ mặt không cảm xúc:

“Các anh ăn phải nấm độc à? Nếu không đi thì mời quay lên văn phòng mà diễn, đứng đây cãi nhau lộ liễu mất mặt quá.”

Hai người ngoài xe lập tức im bặt. Một người lên ghế sau, người còn lại vòng qua ngồi vào ghế lái.

Chờ xe nổ máy, Lục Thính An mới thở dài một câu đầy ý vị:
“Cả hai sống kiểu gì mà cái gì cũng phải hơn thua nhau vậy chứ…”

Câu vừa dứt, trong xe đồng thời vang lên hai tiếng gắt gỏng không hẹn mà trùng:
“Cậu ăn nấm à?!”

Lục Thính An ngoài mặt cười như không, giọng nhàn nhạt:
“Học tôi nói chuyện? Clone dương tính nhiều thì chỉ sống được 6 năm 7 tháng thôi đấy.”

Kết quả, cả hai người kia cùng lúc quay mặt, không thèm nói thêm lời nào với cậu.

Lục Thính An thấy vậy trong lòng lại vui như Tết, cái gì gọi là “ăn ý” hơn thế nữa chứ?

Có vẻ như tác giả vẫn chưa viết sai sách, vậy thì cậu cứ yên tâm mà sống tiếp thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện