Lục Thính An khóa cửa văn phòng, nhưng cửa kính lại không kéo kín. Nhiều lần đi ngang qua, Cố Ứng Châu đều vô tình nhìn thấy cậu đang ngủ gục bên trong. Mà trông cậu chẳng hề yên giấc lông mày nhíu chặt, tay siết chặt lấy tấm chăn mỏng đè lên ngực, đến mức các khớp ngón tay trắng bệch vì căng lực.
Hai lần trước, Cố Ứng Châu không định quấy rầy. Nhưng đến lần thứ ba khi anh quay lại, liếc nhìn vào trong cảnh tượng khiến anh lạnh sống lưng: Lục Thính An đang bóp cổ chính mình đến tím tái cả môi, như thể muốn tự kết liễu mạng sống.
Con người không thể thực sự bóp cổ tự sát, bởi khi não thiếu oxy đến ngưỡng nhất định, cơ thể sẽ tự phản ứng lại, mất ý thức mà buông tay. Nhưng những gì Cố Ứng Châu vừa thấy không hề giống trạng thái mất kiểm soát nó quá kì dị. Một người đang ngủ, tại sao lại có thể làm chuyện như thế với chính mình? Ngộp thở đến mức ấy mà vẫn không tỉnh lại? Trong lòng anh chợt nặng nề. Anh đứng bên ngoài cửa, ký ức chợt ùa về chỉ mới vài hôm trước, Lục Thính An từng chảy m.á.u mũi trong lúc ngủ ở phòng anh. Rốt cuộc là cơ thể kiểu gì mới có thể xảy ra đủ thứ chuyện trong lúc ngủ? Rõ ràng ngủ là lúc cơ thể hồi phục, nhưng với Lục Thính An, càng ngủ dường như càng kiệt sức.
Cố Ứng Châu không biết bên trong, Lục Thính An vừa lúng túng vừa bình thản chỉnh lại cổ áo, xếp chăn, dựng ghế nằm, sau đó mới mở cửa. Cậu thò đầu ra, vẻ mặt vô hại hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Cố Ứng Châu nhíu mày, giọng trầm xuống: “Câu đó đáng lẽ phải để tôi hỏi cậu mới đúng.”
Ánh mắt anh lướt qua cổ Lục Thính An trên làn da trắng mịn là vệt hằn rõ ràng hình dấu tay. Không đỏ lắm, nhưng lại chướng mắt đến kỳ lạ.
“Cậu có biết vừa rồi mình suýt tự bóp c.h.ế.t không?”
Du Thất Nhân đi cùng Cố Ứng Châu cũng không giấu được lo lắng. Mọi thứ cô vừa nói chỉ là suy đoán, nhưng cảm giác của phụ nữ thường rất chuẩn. Dù vậy, cô vẫn mong lần này mình sai. Không phải suy đoán nào cũng cần phải đúng, đặc biệt là với người quan trọng như Lục Thính An.
Cậu là người mà cô không muốn nhìn thấy gặp chuyện.
Sau khi nói chuyện xong, Lục Thính An mới nhận ra trong mơ mình đã ra tay nặng đến mức nào cổ họng giờ nóng rát, đau nhức.
Nhưng làm người suýt c.h.ế.t thì sao? Cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đáng ngạc nhiên.
“Không có gì, chỉ là gặp ác mộng thôi.”
Chỉ là ác mộng?
Trong đầu Cố Ứng Châu lập tức hiện ra một giả thuyết lạnh người giấc mơ đó hẳn phải kinh khủng lắm, đến mức thôi thúc một người nảy sinh ý nghĩ tự hủy trong tiềm thức.
“Ác mộng gì?” Anh truy hỏi.
Lục Thính An liếc anh một cái đầy ngờ vực, nửa thật nửa đùa: “Mơ thấy ai đó bóp cổ tôi, tôi giãy dụa túm lấy tay hắn, ai ngờ lại túm trúng chính tay mình.”
Cố Ứng Châu không đáp. Anh nhìn lại đầy nghi ngờ, rõ ràng là không hoàn toàn tin.
Nhưng Lục Thính An cũng chẳng định dây dưa thêm, nhân lúc cảm giác trong mộng còn chưa phai hẳn, cậu lặng lẽ lục lại từng mảnh ký ức còn sót lại…
Lúc Tiểu Bảo lén leo lên xe, quả nhiên bị phát hiện. Thế nhưng gã đàn ông cao gầy đó lại không ra tay ngay. Hắn chỉ liếc nhìn cậu một cái, rồi cứ để yên như vậy cho đến khi xe tới đúng địa điểm hắn muốn. Khi ấy, hắn chỉ cần nhẹ nhàng ra tay đã tóm gọn được cậu, chẳng phí chút sức nào.
Một đứa bé mười ba tuổi, chiều cao chỉ tới thắt lưng hắn, chỉ cần một tay bóp cổ là có thể xách bổng lên như con thú nhỏ. Tiểu Bảo vừa đặt chân vào rừng, lập tức trở thành con dê chờ mổ, chẳng những không cứu được Tiểu Hàm, đến cả mạng mình cũng chẳng giữ nổi.
Từ góc độ tâm lý học lệch lạc, mức độ tàn nhẫn của gã đàn ông này vượt xa những kẻ thô bạo ngoài mặt. Nhìn cách hắn nói năng, hành xử, không khó để nhận ra những đứa trẻ như Tiểu Bảo, thậm chí bất kỳ ai ở Cảng Thành này, trong mắt hắn đều chỉ là một món hàng. Hàng hóa thì không cần có sự sống, càng không có tôn nghiêm. Thứ duy nhất quyết định giá trị của chúng là: có thể đem lại bao nhiêu tiền.
Sau khi xuống xe, hắn không rời đi ngay. Hắn giả vờ bước chân rời khỏi, cố tình tạo ra tiếng động để Tiểu Bảo nghĩ mình đã thoát, rồi sau đó đột ngột xuất hiện, giáng cho cậu cú sốc tận đáy tuyệt vọng. Đó là kiểu trò đùa bệnh hoạn. Hắn dùng cái gọi là “chuỗi thức ăn” để nghiền nát những kẻ yếu, một dạng thống trị từ trên cao, lạnh lẽo và tuyệt đối.
Lục Thính An nghĩ, gã này, trong cái tổ chức thần bí phía sau họ, tuyệt đối không phải là hạng tôm tép vô danh.
Ngay sau đó, cậu bắt đầu nhớ lại những gì mình đã làm trong giấc mơ, khi cậu nhập vào thân thể Tiểu Bảo.
Hơn hai tháng qua, cái bóng đè kia chưa từng hiện thân. Nó giống như gã đàn ông cao gầy kia, luôn dùng thái độ bề trên để tạo ra hết thử thách này đến thử thách khác cho cậu trong mơ. Khi thì cho cậu hy vọng phá án, khi thì đẩy cậu vào tình thế c.h.ế.t chắc, không đường thoát.
Đêm qua và cả giấc mộng trưa nay đều như vậy. Cậu không hiểu vì sao bóng đè lại cho cậu năng lực “tiên tri”, nhưng lại khiến cậu hoàn toàn bất lực khi nhập vào thân thể Tiểu Bảo.
Cậu ghét cái cảm giác như bị giam trong lớp sương mù đặc quánh, ghét bị biến thành con cá mặc người mổ xẻ. Vì vậy, ngay trước khoảnh khắc mất hoàn toàn ý thức, cậu không biết lấy đâu ra sức mạnh để làm một chuyện kinh thiên động địa, lúc bị gã cao gầy kia bóp cổ nhấc lên, cậu gồng mình chịu đựng cơn ngạt thở sát ranh giới cái chết, rồi bất ngờ vùng eo phát lực, nhảy lên siết chặt cổ gã bằng hai chân.
Cơ thể Tiểu Bảo vẫn còn quá nhỏ, sức cậu chỉ đủ khiến gã đàn ông kia đau đớn một chút. Gã rít lên, khó chịu che lấy cổ, rồi ném cậu đi như vứt một bao tải.
Có lẽ cậu đập vào vách đá trong mỏ, ngất lịm tại chỗ.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc rời khỏi giấc mơ, cậu cảm nhận rất rõ: toàn bộ cảnh mộng đang run rẩy, như thể bóng đè đang phát cáu. Nó tức giận điều gì? Vì mất đi quyền kiểm soát? Vì đến cuối cùng, cậu đã thoát khỏi lòng bàn tay nó?
Nói cách khác, cái hành vi bóp cổ chính mình lúc vừa tỉnh dậy… rất có thể là lời cảnh cáo từ bóng đè gửi đến cậu.
Ha, nó đang nổi điên rồi.
Tâm trạng Lục Thính An đột nhiên tốt lên. Cậu luôn cảm thấy vui khi thấy những thứ chán ghét mình rồi lại không thể làm gì được mình, cảm giác đó, thật sự rất sảng khoái.
Sau khi tỉnh lại, tổ trọng án nhanh chóng lên phương án hành động cho buổi chiều. Nếu đã điều tra vụ mất tích, việc đầu tiên phải làm là đến tận nhà những người mất tích để kiểm tra. Kịch bản tốt nhất là khi họ đến nơi, mấy đứa trẻ đã tự quay về. Còn nếu chưa, thì chí ít cũng có thể lần ra thêm vài manh mối.
Để giữ cho mình tỉnh táo, Lục Thính An vào nhà vệ sinh rửa mặt, vừa hay chạm mặt A Hải đang đi ra từ WC.
Hiếm khi bắt được cơ hội “trộm nghỉ” giữa giờ làm việc, A Hải trốn khỏi vị trí một lúc. Trước đây, Lục Thính An từng nhắc anh đừng làm việc quá sức, công việc hậu cần không phải cứ tăng ca là có thể giải quyết xong. Hôm nay làm xong còn có ngày mai, lúc đó A Hải nghĩ thiếu gia này đúng là nói chuyện đơn giản như hít thở, không có tí trải nghiệm xã hội nào.
Nhưng giờ thì khác rồi. Người từng là đồng nghiệp giờ đã thành cấp trên trực tiếp. Bị sếp bắt quả tang đang lười biếng, tội không nhỏ đâu.
Tìm được một chút giá trị sống trong công việc này thật không dễ, A Hải chỉ biết câm nín cúi đầu, chột dạ mở lời:
“Cố vấn Lục…”
Lục Thính An mặt vẫn còn dính nước, vừa dùng khăn tay lau vừa liếc anh:
“Đi vệ sinh à.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một câu dư thừa đến vô nghĩa. Nhưng cậu giờ không muốn giao tiếp gì nhiều, chỉ tiện miệng cho qua.
A Hải khẽ đáp, mới vừa hé miệng định nói thêm gì đó, chưa kịp nói thì “phốc” một tiếng, từ miệng rơi ra vài viên thứ gì đó đen đen.
Lục Thính An cứng đờ, khăn tay ngừng lại trên mặt.
Thái dương cậu giật nhẹ hai cái, ánh mắt nhìn A Hải như thể đang cố kiềm chế cơn sốc tinh thần:
“Anh ăn cơm kiểu gì vậy hả?”
A Hải: “…”
Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống thái dương. A Hải vội vàng giải thích:
“Không phải, Lục thiếu! Tôi không ăn cái đó đâu! Đây là trân châu...trân châu trà sữa ấy! Bảo vệ tầng dưới nhờ cảnh sát mua giùm, tôi sợ đang trong giờ làm mà bị bắt gặp uống trà sữa thì không hay… nên…”
Nên liền… lén mang vào WC uống? Này đúng là uống cũng khổ mà nuốt cũng nghẹn!
Ánh mắt Lục Thính An lại càng thêm ghét bỏ. Nhưng vì lễ độ tôn trọng sở thích người khác, cậu cũng không lên tiếng trách móc, chỉ giơ tay chỉ xuống sàn:
“Tự lau cho sạch vào.”
A Hải biết Lục thiếu gia mắc bệnh sạch sẽ. Với tình huống vừa rồi, sau này e rằng anh chẳng còn cơ hội lại gần được vị sếp này nữa. Trong bụng ấm ức, nhưng ngoài miệng vẫn phải khẽ gật đầu:
“Vâng.”
Lục Thính An không nói thêm gì, xoay người bước đi. Đi được vài bước, như nhớ ra điều gì, cậu quay đầu lại:
“Cảng Thành có bao nhiêu mỏ khoáng bị bỏ hoang?”
A Hải vừa mới lấy cây lau nhà từ sau cánh cửa WC ra, nghe vậy thì khựng lại một chút, ngẩng đầu đáp:
“Mỏ khoáng? Cái đó thì nhiều lắm ạ.”
Hiện tại ở Cảng Thành, công nghiệp nặng vẫn còn khá phổ biến. Đất liền kề núi, khoáng sản phong phú, không ít ông chủ làm giàu từ đó, rồi sau này đưa cả nhà ra nước ngoài định cư.
Chỉ là nghề khai khoáng nguy hiểm vô cùng, tỷ lệ xảy ra tai nạn cực cao. Kẻ phá sản cũng không thiếu, mà khi không còn tiền, đống mỏ bỏ hoang cũng ngày một nhiều.
Lục Thính An thấy hắn đang suy nghĩ, liền thu hẹp phạm vi:
“Vùng phụ cận huyện Thanh Hà có không?”
A Hải chẳng cần nghĩ, gật đầu ngay:
“Chắc chắn có! Huyện Thanh Hà có rất nhiều người từng làm thợ mỏ, mấy thôn quanh đó hầu hết đều có người nhà làm ngành này.”
“Nhưng mà mấy năm trước có một vụ tai nạn rất nghiêm trọng ở một mỏ gần đó. Ngọn núi quá lỏng, điều tra địa chất làm qua loa, không ngờ khi bắt đầu nổ mìn thì trực tiếp… sập luôn nửa ngọn núi. Toàn bộ khu mỏ bị vùi lấp.”
“Gần 80 người mắc kẹt, cuối cùng chỉ cứu được có bốn, hơn 50 t.h.i t.h.ể còn lại vĩnh viễn không tìm thấy. Tai nạn đó quá kinh hoàng, dân chúng lo sợ, sau đó mấy mỏ quanh vùng đều bị đình chỉ hoạt động. Đội thợ mỏ thì biểu tình đòi tăng lương, nói là bán mạng mà làm việc, ai ngờ mấy ông chủ vung tay bỏ chạy luôn. Không ít người mất nghề vì thế…”
Lục Thính An hỏi: “Ngọn núi đó tên gì?”
A Hải gãi đầu:
“Núi còn có tên nữa à? Người ta gọi luôn là khu mỏ thôi.”
“À, à khoan đã…” như sực nhớ ra gì đó, A Hải vỗ trán. “Tên núi tôi không nhớ nổi, nhưng mấy năm trước chỗ đó còn dính tới một chuyện lớn khác. Là về một viện dưỡng lão, gọi là Viện Dưỡng Lão Thường Bạn gì đó… Lục thiếu, chỗ đó là núi ma thật đấy!”
Núi ma?
Chỉ cần nghe cái tên đó, Lục Thính An đã gần như hiểu ra.
Nơi nào càng “có ma”, càng dễ có đầu mối.
Cậu giờ chỉ cần xác định được phương hướng, là có thể tiến vào núi ma.
Xác định được mục tiêu xong, Lục Thính An quay người rời khỏi nhà vệ sinh.
A Hải vội cầm cây lau nhà đuổi theo:
“Lục thiếu! Lại có án mới nữa à?”
Lục Thính An không trả lời. Anh tiếp tục hỏi:
“Sao tự dưng lại hỏi núi ma? Không phải cậu định đến đó đấy chứ? Tôi khuyên thật, đừng có mà đi, nơi đó âm khí nặng lắm!”
“Âm cỡ nào?”
Nam Cung Tư Uyển
A Hải do dự một chút, rồi cắn răng nói:
“Thì… có ma thật đó! Thân thể của cậu yếu, nên tránh xa những chỗ âm tà như vậy đi.”
Lục Thính An nhếch môi cười nhạt, không trả lời.
Một ngọn núi “có ma” thì đã làm sao? Trong mơ cậu còn thấy thứ đáng sợ hơn gấp trăm lần. Ngay cả bóng đè còn chưa khiến cậu run sợ, thì một nơi chỉ bị gán cái mác “quỷ sơn”, có gì mà đáng lo?
Hơn nữa, cậu vẫn luôn tin rằng, trên đời này không hề có ma quỷ thật sự. Nếu có… thì chắc chắn chỉ là có người đang giả thần giả quỷ mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương