"Anh trai." Thẩm Vũ Kỳ nhanh chóng nhìn về hướng đó, gương mặt trắng bệch dần hồng hào trở lại.
Bọn họ cũng nhìn sang, quả nhiên là Thẩm Đông Quân đang đi tới, bên cạnh là Tống Y Na, nhìn sơ qua cái bụng cô ta, ít nhất đã mang thai được năm tháng.

Lương Khê thầm nghĩ, cậu và Thẩm Đông Quân chia tay hơn hai tháng, bụng Tống Y Na lại được năm tháng, nghĩ cũng biết tên này từ lâu đã phản bội cậu.

Cộng thêm việc viên thuốc lãng quên kia, nếu ban đầu chỉ đơn giản là chán ghét, hiện tại đã là kinh tởm đến đỉnh điểm.
"Tiểu Kỳ, sao em lại ngồi trên đất?" Tống Y Na hoảng hốt đi đến, muốn dìu Thẩm Vũ Kỳ đứng lên, nhưng lại ngại chiếc bụng lớn của mình không thể cúi xuống, vội lên tiếng: "Chồng ơi, anh giúp em với."
Thẩm Đông Quân không đáp lại, ánh mắt nhìn chằm chặp vào đôi tay đang đặt cùng một chỗ của hai người, lòng ngực phập phồng lên xuống, nghẹn đến khó thở.
"Chồng ơi." Tống Y Na gọi lại lần nữa, cô biết toàn bộ tâm trí của anh đều đặt lên người đàn ông kia.


Cứ nghĩ Thẩm Đông Quân lâu dần sẽ quên được Lương Khê, nhưng khi đối mặt Tống Y Na liền biết, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ quên đi.
Triệu Ảnh Quân kéo Lương Khê ra sau lưng, hai mắt nhìn thẳng vào Thẩm Đông Quân.

"Vũ Kỳ, đứng lên." Giọng nói lạnh như băng của Thẩm Đông Quân vang lên, Thẩm Vũ Kỳ nhạy bén phát hiện ra thái độ anh trai không đúng, vội vàng ngồi dậy.
Lúc đầu cô còn muốn chờ Thẩm Đông Quân đến, nhờ anh làm chủ cho mình, bây giờ một lời than vãn cũng chẳng dám nói ra.

Thẩm Vũ Kỳ từ nhỏ đã đi theo anh trai, kỳ thật tính tình Thẩm Đông Quân không hề vô hại như dáng vẻ bên ngoài, chỉ riêng việc năm năm trước đã nói rõ điều đó.
"Chúng ta về thôi." Lương Khê nói, cậu phát hiện mu bàn tay Triệu Ảnh Quân đã nổi gân xanh, dẫu sao anh cũng đang là diễn viên, ngộ nhỡ bị nhà báo chụp được tình cảnh này sẽ có phiền toái.
"Vậy chúng ta đến quầy lấy thuốc." Triệu Ảnh Quân cũng đoán được lo lắng của Lương Khê, chỉ đành nén lại lửa giận, kéo cậu đi khỏi.
Đi chưa được ba bước, bàn tay Lương Khê bị Thẩm Đổng Quân nắm lại, cậu khó hiểu quay đầu: "Buông tay!"
"Em bị bệnh?" Thẩm Đông Quân nhăn mày.
"Liên quan gì đến anh." Lương Khê vung tay, đối phương càng ra sức nắm chặt, cậu khẽ quát: "Buông tay!"
"Không, anh không buông." Thẩm Đông Quân nói, hơi ấm từ bàn tay ấy khiến anh luyến tiếc, chỉ sợ lần nữa buông ra vĩnh viễn sẽ không có lại được.
"..." Lương Khê còn đang tức giận, Triệu Ảnh Quân đã xông đến, một cái nện thẳng vào mặt Thẩm Đông Quân.

"Anh ơi."

"Chồng…"
Thẩm Vũ Kỳ và Tống Y Na hoảng sợ chứng kiến chuyện đang diễn ra trước mặt, đến khi hoàn hồn mới chạy đến can ngăn: "Dừng tay."
"Bốp", Triệu Ảnh Quân lại nện thêm một cú, Thẩm Đông Quân sau khi đau đớn qua đi, cũng đánh trả.

Cả hai lao vào đánh nhau, càng đánh càng hăng, giống như hai con sư tử đang tranh giành lãnh thổ, chỉ thiếu cấu xé lẫn nhau.
"Quân Quân, đừng đánh nữa." Lương Khê muốn tiến tới tách bọn họ ra, nhưng lúc này khuôn mặt cả hai đều sưng phù, nếu không nhờ quần áo phân biệt, ngay cả cậu cũng khó nhìn ra.
Động tĩnh lớn rất nhanh thu hút bác sĩ, y tá và bệnh nhân chạy đến, cũng may trong đó còn có bảo vệ bệnh viện, khó khăn lắm mới đem hai người tách khỏi.
"Đông Quân, anh có làm sao không?" Tống Y Na khóc đến nghẹn ngào, rõ ràng là lo lắng cho anh, nhưng Thẩm Đông Quân một chút cũng không quan tâm dáng vẻ bản thân có bao nhiêu chật vật, thứ anh quan tâm là thái độ của Tiểu Khê.
Chỉ thấy người nọ khuôn mặt ngập tràn sợ hãi, dùng khăn tay lau đi vệt máu bên khóe miệng tên đàn ông kia.

Ánh mắt đó vốn dĩ chỉ thuộc về riêng anh, không biết từ bao giờ, bất tri bất giác thuộc về một kẻ khác.

"Đông Quân." Tống Y Na đau lòng mà nhìn Thẩm Đông Quân gạt bỏ tay cô, lạnh lùng xoay người rời đi.


Giây phút đó Tống Y Na đột nhiên nhớ đến, hơn mười năm trước cô luôn lén lút bám theo Thẩm Đông Quân, anh thì luôn đi theo sau bảo vệ Tiểu Khê của mình, chưa từng quay đầu nhìn lại.
"Quân Quân." Lương Khê kéo Triệu Ảnh Quân đi đến phòng sơ cứu: "Thật tình, tự dưng lại đánh nhau ra nông nổi này."
"Anh xót tên kia?" Giọng điệu Triệu Ảnh Quân rất không vui.
"Xót cái con khỉ ấy!" Lương Khê cũng bội phục cái trình tự mình ăn giấm của Triệu Ảnh Quân, vết thương trên chân mày không ngừng chảy máu, anh một tiếng kêu đau cũng chẳng có, đáy lòng cậu không khỏi chua xót: "Anh chính là lo lắng cho em."
Lo lắng cho em… Triệu Ảnh Quân không nói thành lời, để mặc Lương Khê kéo đi.

Đôi khi hạnh phúc đến quá đột ngột khiến chúng ta không kịp phân rõ là thực hay mơ nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện