Sau vụ ẩu đả ở bệnh viện, Triệu Ảnh Quân gương mặt sưng tấy bị Lương Khê cấm túc tại nhà.

Cả ngày hết đi ra rồi đi vô, Triệu Ảnh Quân nhàm chán nằm trường ra giường, lăn qua lộn lại mấy vòng, tầm nhìn đột nhiên rơi xuống chiếc tủ cạnh giường.
Triệu Ảnh Quân ngồi dậy, đưa tay phải kéo hộc tủ, bên trong có một quyển album cùng vài bức ảnh thời trung học của Lương Khê.

"Đáng yêu quá." Bức ảnh chụp Lương Khê mặc đồng phục thể dục, góc phải có ghi chú thời gian - ngày 10 tháng 09 năm 200X, Triệu Ảnh Quân đoán không lầm đây là hình Lương Khê năm mười ba tuổi.

Tiếp tục mở album, Triệu Ảnh Quân không dám chớp mắt, vừa xem ảnh Lương Khê vừa cười tủm tỉm, trông qua không khác gì một thằng ngốc.

Triệu Ảnh Quân hứng trí bừng bừng, xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, cứ như vậy đến khi ngẩng đầu mới phát hiện ngoài trời đã là buổi trưa.

Đem album trả về chỗ cũ, Triệu Ảnh Quân định ra ngoài dùng bữa, chợt bắt gặp vài cái băng đĩa CD dưới đáy hộc kéo, anh tò mò cầm lên xem thử, quả nhiên một góc trang bìa đều có dấu vết bị móng tay cào qua.
"..." Triệu Ảnh Quân nhíu mày, suy tư một lát dường như đoán ra cái gì đó, anh cầm theo đĩa CD đến bên bàn làm việc, mở máy tính đăng nhập vào google tìm kiếm, nhập tên phim.

Màn hình máy tính phản hồi một loạt thông tin, Triệu Ảnh Quân kéo chuột, quan sát hồi lâu vẫn không tìm được bộ phim Lương Khê từng tham gia.

Thở ra một hơi, Triệu Ảnh Quân ngả người về sau, ngón tay thon dài vuốt nhẹ đĩa CD, như dự đoán ban đầu, toàn bộ tư liệu về Lương Khê đều bị xóa sạch.

"..." Thay vì tự mình tìm kiếm, tại sao không để những người có thông tin tự tìm đến mình? Triệu Ảnh Quân nghĩ như vậy liền nhấc điện thoại gọi cho Cao Tuấn, bên kia đầu dây rất nhanh đã bắt máy, bỗng một giọng nói vừa có chút quen thuộc, vừa có chút xa lạ truyền tới.
"Cái gì?" Triệu Ảnh Quân hỏi lại lần nữa: "Cao Tuấn nhập viện?"
*** *** ***
Lúc Triệu Ảnh Quân đến được bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu còn có hai người Lương Khê và Trì Viễn.

Thấy bóng dáng quen thuộc, Lương Khê sốt ruột chạy đến: "Quân Quân."
"Tình hình sao rồi?" Trong lòng Triệu Ảnh Quân lo lắng không yên, nhưng ngoài mặt cũng chỉ có thể tỏ vẻ trấn tĩnh.

"Anh không biết." Lương Khê lắc đầu: "Vừa nhận được điện thoại của Trì Viễn, anh liền chạy xe đến đây."
Nghe vậy, Triệu Ảnh Quân lia mắt nhìn sang Trì Viễn đang hì hục trước cửa phòng bệnh, quần áo trên người hắn đều bị dính máu đỏ, thoạt nhìn Trì Viễn vẫn còn lành lặn, anh liền biết máu đó là của ai.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Giọng điệu Triệu Ảnh Quân lúc này như đang lấy máu, lạnh tanh không chút cảm xúc, cả người anh tỏa ra một loại khí tức băng lãnh.

Trì Viễn sợ hãi nhìn anh, cơ thể không nhịn được thụt lùi, khó khăn nói: "Sáng nay tôi kết thúc cảnh quay sớm, khi trở về căn hộ, một tên che mặt bất ngờ xuất hiện sau lưng, hắn đẩy tôi đến trước bậc thềm… hắn muốn cưỡng b*c tôi."
Lương Khê không dám tin, lấy tay che kín miệng.
"Cũng may anh Cao kịp thời xuất hiện." Trì Viễn nghĩ đến tình cảnh lúc đó, nước mắt lần nữa tuôn trào: "Không ngờ trên người tên đó có dao, hắn rút dao đâm vào bụng anh Cao, hức hức…"
"Vậy tên đó…" Triệu Ảnh Quân nói.
Trì Viễn nghẹn ngào: "Thấy anh Cao ngã xuống, hắn liền quay đầu bỏ chạy."
"Mặt tên đó thì sao?" Lương Khê hỏi: "Cậu có nhìn thấy không?"
Trì Viễn nặng nề lắc đầu, tên biến thái đó che kín mặt, hắn không nhận diện được.

"Quân Quân." Thấy Triệu Ảnh Quân xoay người bước đi, Lương Khê liền đoán ra chuyện không hay, vội vàng kéo anh lại: "Em định đi đâu?"
Triệu Ảnh Quân cố thu lại sát ý trên gương mặt, nở một nụ cười trấn an cậu: "Em ra ngoài có chút việc, anh ở lại cùng Trì Viễn, có thông tin gì của Cao Tuấn nhớ báo cho em."
"..." Lương Khê nghiêm mặt, hiển nhiên không muốn để anh đi.
"Khê Khê, tin em." Triệu Ảnh Quân vuốt ve gương mặt cậu.
Tay Lương Khê dần buông lỏng, trong mắt ngập tràn lo lắng, cậu dặn dò: "Nhớ về sớm."
"Được." Triệu Ảnh Quân cúi đầu hôn nhẹ lên trán Lương Khê, tức tốc rời đi.
Triệu Ảnh Quân vừa đi không lâu, Lương Khê cũng nhanh chóng đuổi theo, trước khi đi còn không quên nói với Trì Viễn: "Tôi ra ngoài một lát, có gì cứ liên lạc với bọn tôi."
Trì Viễn ngơ ngác nhìn hai người trước sau đi khỏi, vươn tay chạm lên cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt, lần nữa bật khóc: "Tại sao lại tốt với em như vậy?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện