Mẹ Viện Viện thấy cô bé thất thần, nhíu mày: “Viện Viện, con có nghe không?”
Viện Viện vội hoàn hồn.
Vòng tay trên tay mẹ Viện Viện trở nên u tối hơn chút, không còn trong suốt nữa, lại nhiều thêm một phần u ám khó tả thành lời.
Cô ta vẫn còn tiếp tục dạy bảo Viện Viện, nói: “Thứ nhất, vào lúc người khác dùng cơm đột nhiên tới thăm hỏi, làm gián đoạn bữa ăn của người khác, không lễ phép. Cả nhà ăn cơm là chuyện thân mật nhất trong gia đình, người ngoài đột nhiên đến phá hỏng sự thân mật đó, dễ làm người ta không thoải mái. Cuối cùng, bất ngờ đến thăm hỏi trong lúc người khác đang ăn cơm, nhìn giống như tới ăn xin vậy…”
Viện Viện gật đầu: “Con nhớ rồi.”
Hai người đành phải lái xe quay về, mẹ Viện Viện sợ chồng phát hiện mình lén mua phỉ thủy, còn cẩn thận giấu kỹ đồ rồi dặn dò Viện Viện không được để lộ.
Viện Viện học được ngày càng “nhiều” từ những lời dạy bảo làm người này…
Bên phía núi hoang.
Mộc Quy Phàm còn đang đào hố.
Anh đang dạo một vòng dưới đáy hố, liên tục cảm nhận xem có âm khí hay không, càng tìm càng sốt ruột.
Vẫn như trước, không tìm được gì.
Nhớ đến bà cụ Tô ở nhà đang chờ tin tức của Túc Bảo, trong một chốc một lát, Mộc Quy Phàm không biết phải trở về ăn nói làm sao với bà ấy.
Mỗi ngày đều mang về tin tức làm bà ấy thất vọng…
Mộc Quy Phàm đi tới bên cạnh xe, chán nản mở cửa xe ngồi vào ghế điều khiển, thật lâu sau vẫn chưa khởi động xe.
Anh bực bội đốt một điếu thuốc… Anh không hút thuốc lá, nhưng con người ta luôn muốn tìm một thứ gì đó để phát tiết, dựa dẫm khi áp lực, khi đang ở ranh giới sắp sụp đổ.
Mộc Quy Phàm châm thuốc mà sau đó không hút, chỉ tựa cánh tay lên cửa sổ, nhìn khói thuốc đang chậm rãi bay lên, tựa như khói thuốc có thể mang đi một chút nặng nề trong lòng anh.
Lúc này, bên cạnh xe có hai người đi lướt qua.
Là hai ký giả tự truyền thông.
Để tìm kiếm Túc Bảo, nhà họ Tô và Mộc Quy Phàm đều không thể ngăn cản những người này.
Nghĩ là nếu Túc Bảo còn sống, ở nơi khác nhìn thấy tin tức, có lẽ biết ba và các cậu đều đang tìm bé… Có thể liên lạc với họ.
Vì vậy nhà họ Tô đào một cái hố to như thế, ai cũng có thể tới quay chụp.
Ký giả tự truyền thông nhìn ảnh chụp, nói: “Nhà họ Tô nói với bên ngoài muốn xây dựng một cái hồ nhân tạo, chế tạo khu biệt thự cảnh hồ… Ôi, nhìn thế này vốn không hề có quy hoạch trước.”
“Đây chính là lý do để phê duyệt! Trên thực tế, ai mà không biết bọn họ đang tìm người…”
“Đúng rồi, hôm qua bên phía Trung Đại có hơi kỳ quái, hình như nói là nửa đêm nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ nhưng mở cửa ra ngoài thì không có gì hết.”
“Tôi cũng nghe nói chuyện đó, hình như nói bị một đạo sĩ bắt rồi… Chuyện thế này đồn tới đồn lui ai mà biết được.”
Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi tiến đến trong chớp mắt.
Viện Viện vội hoàn hồn.
Vòng tay trên tay mẹ Viện Viện trở nên u tối hơn chút, không còn trong suốt nữa, lại nhiều thêm một phần u ám khó tả thành lời.
Cô ta vẫn còn tiếp tục dạy bảo Viện Viện, nói: “Thứ nhất, vào lúc người khác dùng cơm đột nhiên tới thăm hỏi, làm gián đoạn bữa ăn của người khác, không lễ phép. Cả nhà ăn cơm là chuyện thân mật nhất trong gia đình, người ngoài đột nhiên đến phá hỏng sự thân mật đó, dễ làm người ta không thoải mái. Cuối cùng, bất ngờ đến thăm hỏi trong lúc người khác đang ăn cơm, nhìn giống như tới ăn xin vậy…”
Viện Viện gật đầu: “Con nhớ rồi.”
Hai người đành phải lái xe quay về, mẹ Viện Viện sợ chồng phát hiện mình lén mua phỉ thủy, còn cẩn thận giấu kỹ đồ rồi dặn dò Viện Viện không được để lộ.
Viện Viện học được ngày càng “nhiều” từ những lời dạy bảo làm người này…
Bên phía núi hoang.
Mộc Quy Phàm còn đang đào hố.
Anh đang dạo một vòng dưới đáy hố, liên tục cảm nhận xem có âm khí hay không, càng tìm càng sốt ruột.
Vẫn như trước, không tìm được gì.
Nhớ đến bà cụ Tô ở nhà đang chờ tin tức của Túc Bảo, trong một chốc một lát, Mộc Quy Phàm không biết phải trở về ăn nói làm sao với bà ấy.
Mỗi ngày đều mang về tin tức làm bà ấy thất vọng…
Mộc Quy Phàm đi tới bên cạnh xe, chán nản mở cửa xe ngồi vào ghế điều khiển, thật lâu sau vẫn chưa khởi động xe.
Anh bực bội đốt một điếu thuốc… Anh không hút thuốc lá, nhưng con người ta luôn muốn tìm một thứ gì đó để phát tiết, dựa dẫm khi áp lực, khi đang ở ranh giới sắp sụp đổ.
Mộc Quy Phàm châm thuốc mà sau đó không hút, chỉ tựa cánh tay lên cửa sổ, nhìn khói thuốc đang chậm rãi bay lên, tựa như khói thuốc có thể mang đi một chút nặng nề trong lòng anh.
Lúc này, bên cạnh xe có hai người đi lướt qua.
Là hai ký giả tự truyền thông.
Để tìm kiếm Túc Bảo, nhà họ Tô và Mộc Quy Phàm đều không thể ngăn cản những người này.
Nghĩ là nếu Túc Bảo còn sống, ở nơi khác nhìn thấy tin tức, có lẽ biết ba và các cậu đều đang tìm bé… Có thể liên lạc với họ.
Vì vậy nhà họ Tô đào một cái hố to như thế, ai cũng có thể tới quay chụp.
Ký giả tự truyền thông nhìn ảnh chụp, nói: “Nhà họ Tô nói với bên ngoài muốn xây dựng một cái hồ nhân tạo, chế tạo khu biệt thự cảnh hồ… Ôi, nhìn thế này vốn không hề có quy hoạch trước.”
“Đây chính là lý do để phê duyệt! Trên thực tế, ai mà không biết bọn họ đang tìm người…”
“Đúng rồi, hôm qua bên phía Trung Đại có hơi kỳ quái, hình như nói là nửa đêm nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ nhưng mở cửa ra ngoài thì không có gì hết.”
“Tôi cũng nghe nói chuyện đó, hình như nói bị một đạo sĩ bắt rồi… Chuyện thế này đồn tới đồn lui ai mà biết được.”
Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi tiến đến trong chớp mắt.
Danh sách chương