“Hai người vừa mới nói gì cơ?”
Phóng viên giật cả mình, nhìn thấy người đàn ông trước mắt toàn thân u ám, mặt mũi tràn đầy vẻ hung thần ác sát, trong lòng không nhịn được run lên.
“Tôi… Chúng tôi đang nói tới khu biệt thự cảnh hồ này… Quy hoạch rất khá…”
“Đúng, đúng, mọi người đều rất chờ mong khu biệt thự cảnh hồ này…”
Vẻ mặt Mộc Quy Phàm lạnh lùng, nói: “Chuyện ma quỷ làm loạn.”
Phóng viên chợt đơ người, vội vàng đáp: “Nghe nói là bên phía Trung Đại có ma nữ, quậy rất dữ, làm hại mấy người nhảy lầu rồi… Sau đó có một đạo sĩ tới bắt rồi.”
Mộc Quy Phàm im lặng, hồi lâu sau mới hỏi: “Đạo sĩ là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi?”
Phóng viên liên tục lắc đầu: “Chuyện này thì chúng tôi thật sự không biết.”
Mộc Quy Phàm xoay người rời đi.
Ba tháng vừa qua, chỉ cần xuất hiện bất kỳ tin tức nào có liên quan tới ma quỷ, anh đều muốn đi điều tra một chút.
Anh rất lo lắng… Lo lắng bảo bối ngoan của mình còn sống hay không, nhưng bởi vì đủ thứ lý do mà quên mất bọn chúng.
Tô Cẩm Ngọc nhìn thấy mấy thứ kia sau đó cô cũng quét một lần, rất am hiểu thói quen của chúng.
Trò mất trí nhớ thường được dùng nhất… Lỡ như bé ngoan của anh cũng mất trí nhớ nữa thì sao đây?
Vì vậy anh nhất định phải tìm được con bé trước…
Bên phía nội thành.
Mộc Quy Phàm rời khỏi Trung Đại, biết rõ hy vọng xa vời nhưng sau khi đến xác nhận vẫn phải thất vọng, ánh mắt cũng đầy mệt mỏi khó tả.
Sau khi chiếc xe việt dã màu đen chạy đi.
Trong rừng cây nhỏ phía sau Trung Đại, một đứa bé và một phụ nữ bẩn thỉu bò ra.
Túc Bảo ngơ ngác nhìn xung quanh: “Ơ, nơi này là núi Hoang sao? Sao có cảm giác hơi khác lạ nhỉ?”
Diêu Linh Nguyệt giơ tay lên, mặt không thay đổi rút một cái gai gỗ nhỏ đâm trên cổ.
Kỷ Trường nói: “Gọi điện thoại cho ba của con trước đi.”
Túc Bảo nhìn vào bàn tay trống trơn.
Bé không có điện thoại.
Nhưng không sao, bé có thể mượn.
Nếu không được thì vẫn có thể đi tìm chú cảnh sát.
Túc Bảo và Diêu Linh Nguyệt ra khỏi rừng cây nhỏ.
Trung Đại nằm trong khu phát triển Tiên Hồ, bên này vắng người. Năm ấy, để kéo kinh tế khu vực này phát triển nên dời trường đại học sang đây.
Sinh viên Trung Đại khổ không thể tả, nói thẳng là “xuống quê”, so với nội thành phồn hoa náo nhiệt, nơi này thật sự giống hệt vùng làng quê.
Rừng cây nhỏ nằm ở phía sau Trung Đại còn hoang vu hơn, chẳng có một bóng người nào.
Túc Bảo đi cả một đoạn đường, mệt tới mức thở hồng hộc: “Sư phụ, con đói, đói bụng rồi.”
Kỷ Trường nói: “Cố gắng thêm chút nữa.”
Hắn nhìn xung quanh, không có ai.
“Sư phụ cõng con.”
Phóng viên giật cả mình, nhìn thấy người đàn ông trước mắt toàn thân u ám, mặt mũi tràn đầy vẻ hung thần ác sát, trong lòng không nhịn được run lên.
“Tôi… Chúng tôi đang nói tới khu biệt thự cảnh hồ này… Quy hoạch rất khá…”
“Đúng, đúng, mọi người đều rất chờ mong khu biệt thự cảnh hồ này…”
Vẻ mặt Mộc Quy Phàm lạnh lùng, nói: “Chuyện ma quỷ làm loạn.”
Phóng viên chợt đơ người, vội vàng đáp: “Nghe nói là bên phía Trung Đại có ma nữ, quậy rất dữ, làm hại mấy người nhảy lầu rồi… Sau đó có một đạo sĩ tới bắt rồi.”
Mộc Quy Phàm im lặng, hồi lâu sau mới hỏi: “Đạo sĩ là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi?”
Phóng viên liên tục lắc đầu: “Chuyện này thì chúng tôi thật sự không biết.”
Mộc Quy Phàm xoay người rời đi.
Ba tháng vừa qua, chỉ cần xuất hiện bất kỳ tin tức nào có liên quan tới ma quỷ, anh đều muốn đi điều tra một chút.
Anh rất lo lắng… Lo lắng bảo bối ngoan của mình còn sống hay không, nhưng bởi vì đủ thứ lý do mà quên mất bọn chúng.
Tô Cẩm Ngọc nhìn thấy mấy thứ kia sau đó cô cũng quét một lần, rất am hiểu thói quen của chúng.
Trò mất trí nhớ thường được dùng nhất… Lỡ như bé ngoan của anh cũng mất trí nhớ nữa thì sao đây?
Vì vậy anh nhất định phải tìm được con bé trước…
Bên phía nội thành.
Mộc Quy Phàm rời khỏi Trung Đại, biết rõ hy vọng xa vời nhưng sau khi đến xác nhận vẫn phải thất vọng, ánh mắt cũng đầy mệt mỏi khó tả.
Sau khi chiếc xe việt dã màu đen chạy đi.
Trong rừng cây nhỏ phía sau Trung Đại, một đứa bé và một phụ nữ bẩn thỉu bò ra.
Túc Bảo ngơ ngác nhìn xung quanh: “Ơ, nơi này là núi Hoang sao? Sao có cảm giác hơi khác lạ nhỉ?”
Diêu Linh Nguyệt giơ tay lên, mặt không thay đổi rút một cái gai gỗ nhỏ đâm trên cổ.
Kỷ Trường nói: “Gọi điện thoại cho ba của con trước đi.”
Túc Bảo nhìn vào bàn tay trống trơn.
Bé không có điện thoại.
Nhưng không sao, bé có thể mượn.
Nếu không được thì vẫn có thể đi tìm chú cảnh sát.
Túc Bảo và Diêu Linh Nguyệt ra khỏi rừng cây nhỏ.
Trung Đại nằm trong khu phát triển Tiên Hồ, bên này vắng người. Năm ấy, để kéo kinh tế khu vực này phát triển nên dời trường đại học sang đây.
Sinh viên Trung Đại khổ không thể tả, nói thẳng là “xuống quê”, so với nội thành phồn hoa náo nhiệt, nơi này thật sự giống hệt vùng làng quê.
Rừng cây nhỏ nằm ở phía sau Trung Đại còn hoang vu hơn, chẳng có một bóng người nào.
Túc Bảo đi cả một đoạn đường, mệt tới mức thở hồng hộc: “Sư phụ, con đói, đói bụng rồi.”
Kỷ Trường nói: “Cố gắng thêm chút nữa.”
Hắn nhìn xung quanh, không có ai.
“Sư phụ cõng con.”
Danh sách chương