Edit: Diệc Linh Pisces
Trong hoàn cảnh bây giờ, người tổ chức buổi đấu võ kén rể lại nói lời như vậy thì không ít người cảm thấy mục đích của ông không đơn giản.
Chẳng hạn có rất nhiều thanh niên tài giỏi mang theo hi vọng ôm được người đẹp về nhà nay liếc họ bằng ánh mắt thù địch như kiếm sắc. Sau đó, khi nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Vong Vân —
Sự căm ghét càng dâng tới đỉnh điểm.
Tên mặt trắng này chui đâu ra vậy!
Bởi vì có đám người mặt trắng như ngươi tồn tại trên thế giới này cho nên tiêu chuẩn chọn đạo lữ của các nữ tu mới cao hơn đấy!
Có nội hàm là được rồi, cần gì phải xét khuôn mặt? Tiêu Vong Vân cau mày.
Hắn không ngại bị người khác vây xem, dù sao cũng chẳng quan tâm.
Nhưng Kinh Hồng còn đứng đây.
Lỡ như dọa sợ nàng ấy thì sao?
Đôi mắt hắn khẽ quét xung quanh. Những ai đang nhìn chằm chằm bọn họ bỗng cảm thấy ớn lạnh trong lòng, có cảm giác khó giải thích như dao kề vào cổ.
Hầu hết những ánh mắt thù địch này biến mất ngay lập tức, số ít người còn lại tỏ vẻ hoài nghi.
Tiêu Vong Vân dịu dàng nắm tay Chung Tình, ra hiệu bảo nàng đừng sợ.
Chung Tình nhịn cười, thầm nói ta sợ mới là lạ.
Sau đó, nàng nghe Tiêu Vong Vân trả lời với giọng điệu thản nhiên: "Không."
Ngay khi lời này vừa thốt ra, mọi người đều ồ lên.
Vậy mà người này lại dám từ chối lời mời của một cao thủ Hóa Thần kỳ trước mặt bàn dân thiên hạ!
Ngay cả hai người đang thi đấu cũng nhìn nhau, dừng động tác lại.
Vừa rồi có không ít kẻ e ngại sức mạnh của Tiêu Vong Vân, giờ thì lắc đầu cả.
Dù hắn có mạnh đến mấy thì cũng làm sao mạnh hơn cao thủ Hóa Thần kỳ được?
Cho dù có giỏi thì cũng là người không biết cách đối nhân xử thế nhỉ?
Trên đài cao, vị thành chủ oai phong lẫm liệt cũng phải biến sắc.
Đã lâu lắm rồi ông mới gặp một người không nể mặt mình như vậy.
Trước đây, dù là cao thủ mạnh hơn ông ta một phần thì cũng phải nể mặt đôi chút khi nhìn vào thân phận và thực lực của ông ta.
Thanh niên này là tiểu bối của nhà nào mà không rõ quy củ như vậy?
Nhưng mà ông cũng không do dự quay về. Dù sao ông ta cũng không phải là người vì một hai câu mà bị chọc tức nên chẳng trút giận lên ai, chỉ hừ lạnh một tiếng.
"Con cũng thấy đấy, người con để ý không thèm nể mặt phụ thân." Ông nhìn con gái của mình.
Người con gái mặc đồ đen nhìn dáng vẻ thờ ơ của Tiêu Vong Vân giữa một đám người.
Thấy phụ thân không nói nữa, nàng ta tiến lên hai bước: "Vị công tử áo trắng kia, chàng có bằng lòng cưới ta hay không? Chỉ cần chàng đồng ý, ta có thể đảm bảo trong tương lai, chàng sẽ là người đứng dưới một người, trên cả vạn người ở La Thành này!"
Ngay khi lời nói được thốt ra, khuôn mặt của nhiều người trở nên khó chịu.
Rõ ràng phủ Thành chủ thông báo đấu võ kén rể, vậy mà bây giờ ngang nhiên phá vỡ quy tắc mình đặt ra!
Thành chủ cũng cảm thấy con gái mình càn quấy nhưng ông ta có một đứa con duy nhất, bình thường cưng chiều quen rồi, mọi chuyện đều nghe theo ý nó vậy.
Dù hiểu lúc này mình đuối lý nhưng việc đầu tiên ông ta làm là giải phóng uy áp của một cao thủ Hoá Thần kỳ, đè nén những âm thanh tỏ vẻ bất mãn xuống.
Tiêu Vong Vân chỉ cảm thấy tất cả những điều này rất buồn cười.
Hắn siết chặt bàn tay Chung Tình, nghiêng đầu nói: "Chỗ này không có gì vui cả, chúng ta đi thôi."