Edit: Diệc Linh Pisces
Chung Tình gật đầu.
Nàng đến đây là để xem cuộc vui chứ không phải để biến thành thú vui cho người khác.
Bọn họ quay đầu bước ra ngoài không chút do dự, không thèm quan tâm gì đến lời của vị đại tiểu thư phủ Thành chủ kia nói.
Vẻ mặt vị đại tiểu thư đó trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt đẹp còn lộ vẻ không thể tin nổi.
Sao lại có người dám lạnh nhạt với nàng ta như vậy? Nàng ta vung tay lên: "Ngăn bọn họ lại cho ta!"
Ngay khi vừa dứt lời, vô số người trong đội hộ vệ của phủ Thành chủ không biết xuất hiện từ đâu ra, bao vây kín bên ngoài.
Không chỉ có hai người Chung Tình mà kể cả người xem và một số thanh niên đang háo hức muốn tham gia thi tuyển kén rể cũng bị mắc kẹt bên trong.
Người phụ nữ áo đen xoay người, lập tức đi tới trước mặt hai người họ.
Vốn dĩ lúc nãy nàng ta bị thu hút bởi phong thái của Tiêu Vong Vân giữa đám đông nên mới không quan tâm gì mà đã phá vỡ mọi quy tắc do phụ thân mình đặt ra.
Nàng ta suy nghĩ rất kỹ nên mới chú trọng vào khuôn mặt của người đàn ông này. Cho dù hắn ta là người phàm trần không thể tu luyện thì nàng cũng bằng lòng ở bên hắn cả đời.
Nhưng rõ ràng, người kia không giống kẻ bình thường.
Sau đó nàng ta lập tức nhìn thấy bàn tay của Tiêu Vong Vân đang nắm chặt tay Chung Tình.
Ngay từ đầu, bóng dáng của Chung Tình luôn được Tiêu Vong Vân che chắn nên vị đại tiểu thư này chỉ biết có người ở đó chứ không thấy rõ.
Bây giờ được nhìn kỹ, nàng ta lại càng kinh ngạc cảm thán.
Bình thường chả bao giờ gặp được mấy người có bề ngoài xinh đẹp xuất chúng khiến người ta vừa nhìn đã chú ý. Hôm nay thì hay rồi, gặp được tận hai người.
Tiêu Vong Vân bình thản nói: "Tránh ra."
Người phụ nữ áo đen nhìn hắn với ánh mắt tham lam: "Tại sao chàng lại từ chối ta?"
Nàng ta cau mày, có vẻ thật sự khó hiểu.
Nhưng nàng không nhận được câu trả lời từ Tiêu Vong Vân.
Người đẹp luôn có đặc quyền.
Thế nên vị đại tiểu thư này cũng không tức giận khi bị đối xử lạnh nhạt, ánh mắt đảo qua hai người, sau đó cười lạnh: "Ta hiểu rồi, chàng như vậy là vì nàng ta!"
Nàng chỉ tay vào Chung Tình.
Vì một câu này mà Tiêu Vong Vân - người không thèm phản ứng gì từ nãy giờ chợt ngẩng đầu lên. Ánh mắt sắc bén nhìn vị đại tiểu thư của phủ Thành chủ kia.
Hắn không cố tình bộc lộ uy áp nhưng chỉ với ánh mắt này cũng đủ khiến nàng ta phải lùi về sau vài bước.
Như thể bị tử thần nhìn chằm chằm…
Người phụ nữ áo đen sợ hãi một lúc, sau đó đáy lòng trào dâng sự run rẩy phấn khích.
Không nghi ngờ gì nữa, người đàn ông nàng ta nhắm trúng không chỉ đẹp mà còn rất mạnh.
Nàng ta vô thức liếm môi, thốt ra một câu khiến Chung Tình kinh ngạc: "Chàng thích nàng ta cũng chẳng sao, ba chúng ta có thể cùng ở bên nhau."
Chung Tình: "......"
Nàng nhìn người phụ nữ kia với ánh mắt khá là sốc nhưng lại phát hiện ra rằng nàng ta cũng đang nhìn mình với vẻ thích thú.
Rõ ràng không chỉ mỹ nam mà với mỹ nữ, nàng ta cũng không bỏ qua.
Thật là…
Chung Tình không ngờ bề ngoài người này trông trắng trẻo, vẻ mặt thì lạnh lùng cấm dục mà bản chất lại bừa bãi như vậy!
Chung Tình cảm thấy Tiêu Vong Vân nắm chặt tay mình hơn. Ngay sau đó, người phụ nữ áo đen trước mặt đã bị văng ra ngoài, ngã mạnh xuống mặt đất.
Trừ lúc đối xử với Chung Tình thì Lâm Tiên chân quân chẳng biết thế nào gọi là "thương hoa tiếc ngọc".
"Nếu không biết kiểm soát mắt miệng mình thì tốt nhất là đừng giữ lại."
— —
Người phụ nữ áo đen: Mỹ nam quá đẹp, tiểu mỹ nhân cũng quá đẹp!
Tiêu Vong Vân: Tự tìm đường chết!