Edit: Diệc Linh Pisces
Đây là lần đầu tiên Chung Tình thấy Tiêu Vong Vân bộc lộ rõ vẻ tức giận như vậy.
Nàng nhìn thoáng qua, dường như người phụ nữ áo đen kia bị thương rất nghiêm trọng, nằm trên mặt đất một lúc vẫn không dậy nổi.
Nhưng vẫn chưa chết.
Thực ra Tiêu Vong Vân đã nhẹ tay rồi đấy.
Nếu hắn thật sự muốn gϊếŧ nàng ta thì vốn chẳng cần làm gì cả.
Một cao thủ phi thăng kỳ muốn lấy mạng một kẻ Kim Đan kỳ nhỏ nhoi thì chỉ cần chút suy nghĩ đã có thể khiến nàng ta hồn bay phách lạc.
Ngay sau đó, một bóng người nhanh chóng vụt về phía kẻ đang nằm trên đất.
Là vị Thành chủ đó.
Ông ta ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát con gái một hồi, phát hiện con gái mình chỉ bị hôn mê, không nguy hiểm đến tính mạng thì mới đứng dậy.
"Con gái ta còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, tại sao ngài phải ra tay ác độc như vậy?"
Chung Tình mở lời, giọng nói trong trẻo: "Vị Thành chủ này, nghe ta nói một chút. Con gái ngài lớn chừng nào rồi? Ta thấy cũng tầm 100 tuổi rồi đúng không? Ngài nghĩ nàng ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện cơ à? Là một người cha, muốn cưng chiều cho con gái cũng không sao cả…"
Sau đó giọng nói của nàng thay đổi, vẻ ngây thơ ban đầu bỗng nhiên trở nên lạnh thấu xương: "Nhưng không có lý do gì bắt người khác cũng phải nghe theo nàng ta cả!"
Nàng cười nhẹ: "Lỡ như một ngày nào đó vô tình động chạm đến một người vừa mạnh vừa tàn nhẫn thì cái phủ Thành chủ này của ngài còn giữ được hay không cũng là một vấn đề."
Thành chủ như ông đã quản lý nơi này suốt mấy nghìn năm, từ trước đến giờ luôn là người nói một thì kẻ khác không dám nói hai, đã bao giờ bị người ta chĩa mũi dạy đời như vậy bao giờ?
Đồng thời, uy áp của một tu sĩ Hóa Thần kỳ hướng thẳng về phía hai người họ.
Trong lòng ông ta quyết định rồi, lần này chắc chắn phải cho hai tên tiểu bối không biết quy củ này một bài học!
Nghĩ thì đẹp đấy nhưng thực tế lại rất phũ phàng.
Chẳng hạn, Thành chủ mong đợi được nhìn thấy cảnh tượng hai người phải quỳ xuống trước uy áp của mình nhưng cuối cùng nó không xuất hiện.
Thậm chí tay áo của Chung Tình và Tiêu Vong Vân còn chẳng hề lung lay.
Nhưng thật ra quần chúng vây xem hai người họ đều bị ảnh hưởng. Dưới trận uy áp này, mọi người không ngừng lùi ra sau.
Tiêu Vong Vân lạnh lùng nhìn ông ta: "Cứ cố chấp ngu muội!"
Vừa dứt lời, dường như Thiên đạo đáp lời một thế lực vô hình nào đó, bầu trời quang đãng bỗng có mây đèn cuồn cuộn kéo đến.
Tia sét màu tím từ mây đen trút xuống như thể nó đại diện cho sự trừng phạt của ông trời.
Sắc mặt Thành chủ trở nên cứng nhắc, ông ta lẩm bẩm: "Chỉ một câu đã kích động dị tượng giữa trời đất, chuyện này… Đây là… Sức mạnh chỉ cao thủ trên Độ Kiếp kỳ mới có!"
Ông ta hoảng sợ nhìn Tiêu Vong Vân. Không thể nào tưởng tượng nổi… Chẳng qua chỉ là một tu sĩ anh tuấn được con gái ông nhắm trúng mà lại là một cao thủ trên Độ Kiếp kỳ?
Nhớ lại những lời con gái ông đã nói lúc nãy…
Một trận uy áp như núi cao đè xuống đỉnh đầu ông, cuối cùng hai chân không nhịn nổi mà mềm nhũn, cả người quỳ rạp trên mặt đất.
"Đạo quân nguôi giận! Con gái ta ngu dốt không hiểu chuyện, ta có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, lỡ đắc tội với đạo quân. Cầu xin đạo quân khoan dung độ lượng, tha cho ta và con gái một lần này thôi!"
Ông ta đột nhiên tỉnh ngộ, bắt đầu cúi người trước họ để xin tha.
Tiêu Vong Vân thờ ơ nhìn ông ta: "Ta không cần cái mạng của ngươi. Lần này phong ấn tu vi trăm năm, để cho ngươi nếm kỹ cảm giác thực lực thua kém người khác."
Không phải thích lôi uy áp ra đè ép người hay sao?
Vậy thì khiến ngươi không thể!
Nói xong lời đó, Tiêu Vong Vân phớt lờ vẻ mặt của Thành chủ và những người xung quanh, chỉ duỗi tay ôm eo Chung Tình. Bóng dáng hai người biến mất trong tích tắc.