01.

Trần Trác tan tầm về nhà, vừa mở cửa Ký Tiểu Bắc liền nhảy phốc lên người hắn làm nũng một trận, xong rồi mới kéo hắn tới chỗ sô pha: Trần Trác anh xem! Anh mau xem!

Cái ghế sô pha màu trắng này là hai người bọn họ cùng đi chọn, tháng trước Ký Tiểu Bắc không cẩn thận làm đổ nước nho ở phía trên, nhuộm thành một mảng màu tím lau không sạch.

Ký Tiểu Bắc chỉ vào nơi vẫn còn là màu tím, Trần Trác không hiểu cậu đang nói gì. Ký Tiểu Bắc đưa thuốc tẩy cho hắn nhìn: Em dùng cái này lau sạch sô pha nha!

Trần Trác không nhớ rõ trong nhà có thứ này: Đây là từ đâu ra? Ký Tiểu Bắc đáp: Có người đến giới thiệu hàng, nói là thuốc tẩy vạn năng, vết bẩn trên ghế vừa chùi liền sạch. Em lau cả một buổi trưa rồi, có phải là siêu sạch hay không!

Vừa nói như vậy Trần Trác liền biết, đây là một âm mưu cổ xưa, nhân viên chào hàng sẽ cho bạn dùng thử thuốc tẩy, hiệu quả xác thật rất tốt, nhưng sau khi bỏ tiền mua những cái kia, trong tất cả các chai đều là nước. Trần Trác đoán chừng kẻ lừa đảo kia đến nhà hắn có phải ngay cả bước đầu tiên đều bỏ hay không…

Bảo bối nhà hắn có biết trên thế giới này còn rất nhiều người xấu a.

Trần Trác lạnh lẽo nói: Giơ tay ra. Ký Tiểu Bắc nghe ra được hắn không vui, sửng sốt một chút, có chút bất an hỏi: Làm gì nha…

Trần Trác đánh *chát* một cái vào lòng bàn tay cậu: Đây là trừng phạt, lần sau không cho phép tùy tùy tiện tiện mở cửa cho người lạ, thừa dịp không có anh ở đây trộm em đi mất thì phải làm thế nào? Sau đó mới lật lại, cúi đầu ịn một nụ hôn ở mu bàn tay cậu, giọng cũng ôn hòa: Còn cái này, là khen thưởng, khen thưởng em lau sạch ghế.

Ký Tiểu Bắc lại lập tức vui vẻ, nhón chân đưa miệng lên: Không muốn trên tay, phải ở chỗ này!

02.

Buổi tối mỗi khi tắm xong, là thời gian bọn họ đọc sách, Trần Trác đi ra từ phòng tắm, Ký Tiểu Bắc đã cầm sách ngồi trên ghế chờ hắn rồi.

Trần Trác ngồi xuống, Ký Tiểu Bắc liền dùng cả tay chân bò lên đùi hắn, đưa sách cho hắn.

Trần Trác lật đến trang hôm qua vừa chuẩn bị đọc tiếp, đèn đột nhiên tắt.

Ký Tiểu Bắc ôm cánh tay Trần Trác lắc lắc: Bắt đầu đi bắt đầu đi.

Trần Trác nhéo nhéo lòng bàn tay cậu:  Bị cúp điện.

Chờ một lúc cũng không có điện, Trần Trác đi xuống dưới lầu hỏi quản lý*, lại để cho Ký Tiểu Bắc ngoan ngoãn chờ ở trong nhà.

(*物业 vật nghiệp.)

Kết quả hắn từ bên kia  trở về liền thấy Ký Tiểu Bắc đứng ở đầu hành lang chờ hắn.

Trần Trác: Không phải bảo em ở trong nhà chờ anh sao? Như thế nào lại ra đây?

Ký Tiểu Bắc nắm tay hắn: Em sợ trời tối anh sẽ ngã, anh đi theo em đi.

Kỳ thật điện thoại của Trần Trác có đèn pin, chính là Ký Tiểu Bắc không nghĩ tới, chỉ nghĩ không có đèn hắn liền không thấy rõ đường. Trần Trác yên lặng tắt đèn pin, giao mình cho Ký Tiểu Bắc, trong bóng tối bọn họ cùng nhau chậm rãi đi.

Ký Tiểu Bắc: bất động sản nói thế nào?

Trần Trác: Hình như bị đứt ở chỗ nào đó, đang sửa gấp.

Ký Tiểu Bắc: Vậy tối hôm nay không thể đọc sách a.

Trần Trác: Ngày mai bù cho em, hôm nay đi ngủ sớm một chút.

Ký Tiểu Bắc rất vui vẻ,  bình thường đều là Trần Trác dẫn cậu đi đường, bóng tối là thứ cậu quen thuôc nhất, lần này rốt cuộc đến phiên cậu dẫn Trần Trác đi nha.

Đến trước cửa, cậu thuần thục lấy chìa khóa ra, thuần thục đút vào ổ khóa mở cửa; sau khi vào trong, cậu lại thuần thục giúp Trần Trác lấy nước súc miệng, bóp kem đánh răng; cuối cùng, cậu dẫn Trần Trác vào phòng ngủ đẩy ngã xuống giường; trong bóng tối thuần thục hôn xuống chóp mũi cùng khóe miệng hắn.

Ký Tiểu Bắc: Trần Trác anh xong rồi, hôm nay không có điện, anh mặc cho em xử trí nha ฅ●ω●ฅ

03.

Gần đây Ký Tiểu Bắc không vui, chính là không thể nói cho Trần Trác, —— bởi vì bên cạnh Trần Trác lại có thêm một Bối Bối.

Chị gái của Trần Trác sinh một bé gái, cũng gọi là Bối Bối, lại không thể nói là “Cũng” a, dù sao Ký Tiểu Bắc kỳ thật không gọi là Bối Bối…

Ký Tiểu Bắc biết mình như vậy là cố tình gây sự a, nhưng chính là không quản được chính mình.

Vào một buổi tối hai người ôm nhau như vậy như vậy*.

(*Nguyên văn 酱酱酿酿 tương tương nhưỡng nhưỡng: làm chuyện lén lút xấu hổ, vd như là ân ái.)

Trần Trác: Bảo bối em gần đây có tâm sự phải không?

Ký Tiểu Bắc: … Không có a, chỗ nào có!

Trần Trác: Chỗ nào đều có.

Ký Tiểu Bắc: Vậy em nói, không cho phép anh cười em.

Trần Trác: Em nói trước đi rồi anh quyết định có cười hay khôngi.

Ký Tiểu Bắc hừ một tiếng, trở mình không thèm để ý tới hắn.

Trần Trác vội ôm vai cậu lật cậu quay lại: Anh cam đoan không cười, em nói đi.

Ký Tiểu Bắc:… Chính là, con gái của chị gái anh cũng gọi là Bối Bối…

Trần Trác bật cười: Chỉ vì cái này? Lúc trước em vẫn không cho anh gọi em là Bối Bối mà, “Tôi không gọi Bối Bối, là Bắc của Đông Tây Nam Bắc..”

Ký Tiểu Bắc che miệng của hắn: Rõ ràng anh đã hứa với em không cười!

Trần Trác: Anh đây không gọi nó là Bối Bối nữa a.

Ký Tiểu Bắc: Vậy sao được, em không phải có ý này…

Trần Trác: Sau này gọi nó là tiểu công chúa.

Ký Tiểu Bắc: Oa, còn em?

Trần Trác: Còn em cái gì?

Ký Tiểu Bắc: Tiểu vương tử!

Trần Trác: Không được, em không thể làm tiểu vương tử.

Ký Tiểu Bắc: Tại sao a?!

Trần Trác: Bởi vì em là mợ của tiểu công chúa.

Ký Tiểu Bắc: …..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện