04.
Trần Trác mua một hộp sầu riêng bỏ trong tủ lạnh, dự định ăn tráng miệng sau bữa cơm.
Kết quả vừa lấy ra Ký Tiểu Bắc đã ngửi mùi mà đến, không cho hắn ăn trong phòng, thái độ kiên quyết đẩy hắn ra ngoài ban công: Chưa ăn xong không cho phép đi vào! Nói xong còn đóng cửa đến kín kẽ.
Trần Trác thầm nghĩ được thôi, anh đây nghe lão bà ăn xong lại đi vào. Bên ngoài gió bắc thổi, hắn đẩy nhanh tiết tấu nhấm nuốt.
Ký Tiểu Bắc dạo một vòng trong phòng, cũng cảm thấy có chút rét căm căm, cậu chạy về phòng ngủ mở điều hòa, theo thói quen khóa cửa ban công, nghĩ tắm rửa một cái trở về phòng ngủ liền nóng hổi.
Ký Tiểu Bắc thật vui vẻ tắm xong, phát hiện mình quên cầm quần vào phòng, cậu ở bên trong gọi Trần Trác cả buổi, bỗng nhiên mới nhận ra… cậu hình như không cẩn thận… nhốt Trần Trác... ngoài ban công rồi….
Cậu bọc áo tắm liền chạy bạch bạch ra ngoài ban công, luống cuống tay chân mở cửa, đặc biệt chột dạ gọi một tiếng: … Trần Trác? Không ai đáp lại cậu, Ký Tiểu Bắc bước ra, hai tay giơ ra phía trước tìm: Trần Trác, anh giận rồi?
Cậu ở ban công đi một vòng, Trần Trác không nói gì, cũng không để cho Ký Tiểu Bắc sờ được hắn. Ký Tiểu Bắc có chút nóng nảy: Em không phải cố ý, vừa rồi không cẩn thận quên mất, anh đừng giận được không?
Một giây sau cậu đã bj người ôm đầy cõi lòng, bế lên cao: Ký Tiểu Bắc em muốn mưu sát chồng, đông lạnh chết anh rồi.
Ký Tiểu Bắc vừa tắm xong, cả người mềm mại nóng hầm hập, tay Trần Trác lạnh giống như khối băng, rất tự giác liền chui vào trong áo tắm của cậu: Ủ ủ cho anh.
Ký Tiểu Bắc cóng đến cả người rụt lại, hô hào không muốn không muốn đã không còn kịp rồi, Trần Trác phát hiện bên trong áo tắm cậu trơn bóng: Chơi lưu manh nha?
Mặt Ký Tiểu Bắc thoáng một cái liền đỏ: Anh mới chơi lưu manh, em tắm quên lấy quần...
Trần Trác nâng mông cậu ôm cậu về phòng ngủ: Tự em nói a, anh đây liền bắt đầu chơi.
Đây là một đêm đông ấm áp dễ chịu
05.
Giữa trưa Trần Trác nhận được điện thoại của Ký Tiểu Bắc, Ký Tiểu Bắc nói trong nhà có con chim.
Trần Trác vẫn cho là mình nghe lầm: Có cái gì? Ký Tiểu Bắc nói: Có con chim!
Trần Trác cảm thấy vô cùng unbelievable: Sao sẽ có chim a?
Ký Tiểu Bắc đáng thương nói: Em như thế nào biết được, chính là có con chim, nó vẫn luôn bay khắp nơi…
Trần Trác hỏi: Hiện tại nó còn đang bay sao?
Ký Tiểu Bắc sợ sợ, cảm giác sắp khóc rồi: Ừm, em đang trốn trong phòng tắm, con chim bay ở bên ngoài.
Trần Trác vừa sốt ruột vừa buồn cười: Sợ vậy sao, vậy em chờ ở nhà dì nhỏ một ngày được không? Tan tầm anh qua đón em.
Ký Tiểu Bắc suy nghĩ một hồi, mới nghẹn ra được một câu:…Nhưng em không dám ra khỏi phòng tắm.
Đến buổi chiều Trần Trác gọi điện thoại về: Cục cưng sẽ không thật sự ngồi ngốc trong phòng tắm đi?
Ký Tiểu Bắc hừ một tiếng: Em ra rồi! Em nhốt con chim vào phòng sách rồi!
Trần Trác: Lợi hại vậy sao, vậy chờ lát nữa anh về bắt nó.
Ký Tiểu Bắc: Không được bắt, phải thả… ô ô, nó lại ở bên trong tông cửa a a a a.
Trần Trác: Không có gì đừng sợ, anh tan tầm lập tức bay về cứu em.
Lúc Trần Trác về đến nhà Ký Tiểu Bắc ngồi ở đầu cầu thang chờ hắn, Trần Trác vội vàng ấn cậu vào ngực khen ngợi một hồi.
Trở về mở cửa phòng sách vừa nhìn, này chỗ nào là chim, là một con dơi, đoán chừng là tối hôm qua từ ban công lẻn vào. Trần Trác cảm thấy ghê ghê, đành phải kiên trì, bỏ ra hơn nửa tiếng rốt cuộc đuổi thứ này ra từ cửa sổ.
Ký Tiểu Bắc vẫn luôn núp sau lưng hắn cầm góc áo hắn, nghe rốt cuộc không còn tiếng vỗ cánh phành phạch mới mở miệng hỏi: Chim nhỏ đi rồi sao?
Trần Trác sợ làm cậu sợ, không nói cho cậu biết đó là con dơi: Ừ, bay đi rồi.
Ký Tiểu Bắc: Nó có bị thương không? Hôm nay nó cứ tông cửa suốt, khẳng định bị thương.
Trần Trác: Hẳn là không có, anh thấy nó bay nhanh lắm.
Ký Tiểu Bắc: Em sợ nhốt nó trong phòng sách nó sẽ đói, thả một nắm gạo trên bàn, cũng không biết nó ăn chưa.
Trần Trác ôm cậu hôn một cái: Anh đói rồi, em cũng cho anh ăn đi.
06.
Mấy ngày nay nhiệt độ chợt hạ, dự báo thời tiết còn nói chủ nhật sẽ có tuyết rơi, mỗi ngày Trần Trác tan tầm về nhà đều lạnh giống như ướp đá.
Ký Tiểu Bắc đưa tay ôm hắn, lật lật áo hắn, một tầng áo bông, một tầng áo len, một tầng… hết rồi?
Ký Tiểu Bắc vô cùng đau xót nói: Trần Trác anh thật đáng thương! Ngay cả áo quần mùa thu* cũng không có!
(*秋衣秋裤 thu y thu khố.)
Ngày hôm sau cậu bảo dì nhỏ dẫn cậu đi cửa hàng mua hai bộ, cộng thêm một cái khăn quàng cổ lớn.
Trần Trác từ nhỏ đã không thích dùng mấy thứ này, cảm thấy mất thể diện của đàn ông, bạn biết đi, chính là giống như nam sinh ngượng ngùng bung dù vào mùa hè mặt trời lên cao.
Ký Tiểu Bắc ép buộc Trần Trác mặc quần áo mùa thu vào, mỗi ngày tự mình kiểm tra hắn có cài áo vào quần hay không, có cài quần vào bít tất hay không.
Trần Trác tỏ vẻ kháng nghị: Anh thật sự không lạnh a bảo bối!
Ký Tiểu Bắc: Vậy sau này anh già rồi liền không được!
Trần Trác:… Lời không thể nói lung tung, vì cái gì nói anh không được, hiện tại anh khiến cho em cảm thụ xem có được hay không.
Ký Tiểu Bắc:...Hừ!
Trừ cái đó ra, Ký Tiểu Bắc còn ép Trần Trác ra cửa liền phải mang khăn quàng cổ, không cho phép hắn ở trên đường gỡ xuống, Trần Trác ngoài miệng đáp ứng, kỳ thật vừa ra hành lang liền gỡ xuống.
Có ngày Trần Trác tan tầm trở về, Ký Tiểu Bắc đợi ở cửa, nhón chân, hai bàn tay nóng hầm hập trực tiếp chui vào trong khăn quàng cổ của hắn, vừa sờ liền phát hiện cổ hắn lạnh như băng: Lừa đảo! Có phải lên cầu thang anh mới quàng vào hay không!
Trần Trác không nghĩ tới cái này bị vạch trần rồi, sờ sờ mũi một cái, có chút lúng túng.
Ngày đó sau khi tắm xong, Ký Tiểu Bắc vô cùng nhiệt tình, nhảy phốc lên người hắn bắt đầu gặm cổ.
Trần Trác bị cậu làm cho thật ngứa, ngửa cổ cười ra tiếng: Em làm gì vậy?
Ký Tiểu Bắc nghiêm túc nói: Làm dâu tây, trồng đầy một cổ, ngày mai anh chỉ có thể mang khăn quàng cổ a!
Trần Trác nhưng bị cậu chọc cười chết rồi: Này là biện pháp em nghĩ ra sao, tiểu cơ linh quỷ*?
(*小机灵鬼 hình dung người thú vị, nghịch ngợm, hài hước.)
Ký Tiểu Bắc làm ra biểu tình thật hung tợn: Em là quỷ!
Trần Trác nín cười: Em mau trồng đi, trồng nhiều chút, ngày mai anh sẽ để vậy ra ngoài, mọi người đều biết anh có chủ, anh cảm thấy như vậy rất tốt.
Ký Tiểu Bắc lau miệng: ….Trần Trác anh mới là quỷ đi? (゚д゚)
Danh sách chương