Không khí se lạnh cuối mùa làm tâm trạng con người tự nhiên thoải mái, có người nói mùa này còn gọi là mùa tình yêu nảy nở.
Đôi mắt đẹp khẽ mở, Tinh Nghiên có chút không thích nghi được nheo mắt, phía sau lúng là lồng ngực ấm áp cùng vòng tay bá đạo ôm chặt lấy cô, hắn là vậy, dù đang ngủ cũng không cho phép cô rời đi.
Do dự một lúc, cô khéo lẽo gỡ tay hắn ra, định rời khỏi giường thì bị một lực kéo lại, phút chốc ngã nhào lên người hắn.
Thiên Kỳ chậm rãi mở mắt, thần thái không hề giống vừa tỉnh ngủ, tên này rõ ràng là tỉnh từ nãy giờ rồi.
"Đi đâu?"
"Em... đi làm điểm tâm."
"Việc đó có đầu bếp, em khỏi lo, nằm thêm một lúc."- Nói rồi hắn xem cô như gối ôm đặt trên ngực rồi xiết chặt.
"Em, em muốn đi tolet..."- Tinh Nghiên nheo mắt nói.
"Làm điểm tâm và đi tolet? Liên quan thật đó."- Thiên Kỳ cười nhạt.
Tinh Nghiên nhân lúc hắn không đề phòng mà luồn qua vòng tay hắn phi nhanh vào tolet, Thiên Kỳ nhìn chỗ trống trong lòng bất giác cười khổ, từ bao giờ ngay cả cô đi tolet hắn cũng không muốn? Quá biến thái rồi.
Điện thoại trên bàn reo lên, hắn nhìn qua màn hình một lúc rồi nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến một giống như nói lười biếng:
"Quách Diệp lão đại!"
Hắn thản nhiên đáp trả: "Tuấn Kiệt thiếu gia!"
Đầu dây bên kia rất ồn ào chắc Tuấn Kiệt đang ở họp đêm nào đó, cũng đúng, giờ này ở Dubai khoảng 10 giờ đêm, vào lúc này thì ngoài mấy nơi như vậy cũng chẳng còn nơi nào cho loại phá gia chi tử như cậu ta.
Tuấn Kiệt đằng hắng vài cái rồi nói: "Có chuyện này tôi muốn nói với cậu, cha tôi đã lên đường sang chỗ cậu tính sổ rồi, cậu hại ông ấy bị Interpol treo trong nước gần một tháng trời, ổng thật sự mất bình tĩnh rồi."
Thiên Kỳ giễu cợt: "Có đứa con trai... hiếu thảo như cậu, Samuel Jok thật phải lấy làm diễm phúc."
Thiên Kỳ đặc biệt nhấn mạnh hai từ "hiếu thảo" ý nói Tuấn Kiệt bán đứng cha mình đi báo tin cho đối thủ, ẩn ý này cậu ta đương nhiên nghe được vừa tức vừa thẹn liền đánh sang chuyện khác:
"Tôi là đang trao đổi ngang giá với cậu thôi, tôi muốn cậu đưa tôi số điện thoại của Nghiên Nghiên, lần trước nhiều việc quá nên quên xin, bây giờ nhớ cô ấy quá."
Thiên Kỳ trầm ngâm một lúc rồi đọc dãy số quen thuộc: "01202870472, nói năng cho dễ nghe một chút."
Lấy được lợi ích, Tuấn Kiệt liền cúp máy. Thiên Kỳ nhếch môi cười một cái thật rất mờ ám.
Quả nhiên,chưa đầy hai phút, điện thoại của hắn lại sáng lên, vừa nghe máy liền nghe giọng nói của Tuấn Kiệt như đang nhõng nhẽo.
"Nghiên Nghiên, anh nhớ em chết đi được."
"Tôi chẳng phải đã nhắc nhở cậu lựa lời nói cho dễ nghe chút sao? Làm tôi buồn nôn."- Thiên Kỳ khinh bỉ, mấy câu nói đó với cái giọng đực cái bất phân đó phụ nữ thích lắm hay sao? Vậy thì chịu, có bóp chết hắn cũng không nói được.
"Sao lại là cậu, Nghiên Nghiên của tôi đâu?"- Tuấn Kiệt ngỡ ngàng.
"Ơ hay, cậu điện cho tôi rồi lại hỏi một câu vớ vẩn như thế?"
Tiếng Tuấn Kiệt gào lên trong điện thoại như muốn nghiền nát hắn: "Quách Diệp Thiên Kỳ, cậu chơi tôi?"
Nào ngờ bên này Thiên Kỳ cũng không phủ nhận: "Đúng vậy, tôi chơi cậu đó. Thì đã sao, nếu để cho Nghiên nghe được cái chất giọng như heo đẻ đó của cậu thì chắc cô ấy sẽ nôn giống tôi thôi. Trao đổi ngang giá? Dùng một tin tức rẻ mạt để đòi đổi lấy người của tôi, cậu quá mức ngu ngốc rồi."
Vừa nói vừa nhìn cái bóng dội vào tường của người nào đó, hắn bật loa lớn đủ để nghe thấy tiếng gào thét của Tuấn Kiệt: "Quách Diệp đầu heo, cậu nói ai là heo đẻ hả? Cậu đi đẻ thì có, đó là giọng nói quyến rũ tiêu chuẩn có biết không? Cậu..."
Không thèm nghe người khác mắng mình như thế nào, hắn tắt máy. Sau đó Tinh Nghiên từ trong tolet bước ra, bình tĩnh ngồi vào chỗ của mình.
Thiên Kỳ im lặng, cô cũng không nói.
Được một lúc bã vai cô run lên sau đó ôm bụng lăn ra giường cười khanh khách, vốn dĩ không dám cười vì sợ hắn giận nhưng một màn vừa nãy cũng quá đáng yêu rồi, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy hai kẻ thù nào nói chuyện với nhau y như con nít như vậy, cũng không nghĩ đến một người như hắn lúc đấu khẩu cũng lợi hại như vậy.
"Cô bé, em cười cái gì?"- Thiên Kỳ cười nhẹ kéo cô vào lòng, hắn ngồi tựa vào đầu giường ôm lấy cô. Thấy nước mắt cô rơi ra thì hết cách lau đi: "Cười đến ra nước mắt, khôi hài vậy sao?"
"Không, không chỉ là khôi hài, là quá đáng yêu rồi."- Tinh Nghiên vẫn không nhịn cười được.
Hắn nheo mày xa lạ nói hai từ: "Đáng yêu?"- Chưa có ai dùng từ này miêu tả hắn đâu, cô gái này là dở văn hay là vì hắn... thật sự đáng yêu?!? Có điều nhìn cô cười như vậy, tiếng khanh khách như một đứa trẻ, hoàn toàn bỏ đi lớp ngụy trang vốn có, hắn thích như vậy, hắn muốn trước mặt hắn cô luôn là người mẫu khỏa thân, về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng (Tác giả: Ô mố = ̄ω ̄=)
Phát hiện hắn đang nhìn mình, Tinh Nghiên nín cười ngẩng đầu, khoảng cách hai người quá gần, cô vừa động đậy môi hai người đã chạm nhẹ như lướt qua nhau.
Trong một khắc, cô cảm thấy bàn tay đang đặt trên eo có chút xiết chặt lại rồi lượn lờ khắp người cô. Tinh Nghiên bối rối ra mặt nói: "Em, em đi thay quần áo..."
"Thay làm gì, khỏa thân không kích thích hơn sao?"
"Lão đại à, em... em muốn ra phố dạo."
"Dạo trong phòng là được rồi."- Thiên Kỳ véo má cô một cái.
Tinh Nghiên thật sự không bắt kịp tư duy logic của người không trong sáng, một chuyện như đi dạo mà cũng có thể xuyên tạc thành cái nghĩa không chấp nhận nổi như vậy.
"Không chịu, em muốn đi dạo, anh xem này, gần đây anh phạt em ở biệt thự không thấy ánh mặt trời này, xương cốt muốn rịu cả rồi."- Tinh Nghiên nài nỉ ỉ ôi cũng không nhận ra việc mà từ trước tới giờ cô khinh thường đó là... nhõng nhẽo. Vừa nói vừa kéo áo sơ mi của hắn lay lay.
Sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại chất chứa ý cười cùng sự ôn nhu nhìn cô: "Tại sao anh phạt em? Là vì em dám trốn anh đi với tên nhãi đó, lại còn cãi nhau với anh, làm anh không vui."
"Vậy giờ anh vui chưa? Hả."
"Sắp vui rồi."- Thật ra hắn muốn nói như này - "Chỉ cần em chiều anh thêm một lần thì anh sẽ vui hẳn."- Nhưng nghĩ lại thấy câu đó vô sỉ quá nên thôi.
Tinh Nghiên không biết suy nghĩ của hắn, nghe nói vậy liền sửng sốt sau đó ỉu xìu giọng: "Một đêm muốn rã người rồi mà anh chỉ mới sắp vui, vậy chắc làm anh vui hẳn rồi em phải ngồi xe lăn ra đường quá."
Thiên Kỳ bật cười lớn vò đầu cô. Rất lâu rồi hắn không cười sảng khoái như vậy, ở bên cô gái này hắn như thả lỏng toàn bộ vậy. Hắn tự hỏi, đối với cô phải chăng chỉ là say đắm?
"Được rồi, đi thay đồ đi, anh dẫn em đi dạo... ngoài đường."
Tinh Nghiên đỏ mặt đi lựa đồ nhanh chóng. Thiên Kỳ cười nhẹ bất giác chạm lên môi mình, hôn cô nhiều lần cũng chưa phát hiện ra lúc cô "chủ động" dù chỉ là lướt qua cũng để lại dư vị.
Đôi mắt đẹp khẽ mở, Tinh Nghiên có chút không thích nghi được nheo mắt, phía sau lúng là lồng ngực ấm áp cùng vòng tay bá đạo ôm chặt lấy cô, hắn là vậy, dù đang ngủ cũng không cho phép cô rời đi.
Do dự một lúc, cô khéo lẽo gỡ tay hắn ra, định rời khỏi giường thì bị một lực kéo lại, phút chốc ngã nhào lên người hắn.
Thiên Kỳ chậm rãi mở mắt, thần thái không hề giống vừa tỉnh ngủ, tên này rõ ràng là tỉnh từ nãy giờ rồi.
"Đi đâu?"
"Em... đi làm điểm tâm."
"Việc đó có đầu bếp, em khỏi lo, nằm thêm một lúc."- Nói rồi hắn xem cô như gối ôm đặt trên ngực rồi xiết chặt.
"Em, em muốn đi tolet..."- Tinh Nghiên nheo mắt nói.
"Làm điểm tâm và đi tolet? Liên quan thật đó."- Thiên Kỳ cười nhạt.
Tinh Nghiên nhân lúc hắn không đề phòng mà luồn qua vòng tay hắn phi nhanh vào tolet, Thiên Kỳ nhìn chỗ trống trong lòng bất giác cười khổ, từ bao giờ ngay cả cô đi tolet hắn cũng không muốn? Quá biến thái rồi.
Điện thoại trên bàn reo lên, hắn nhìn qua màn hình một lúc rồi nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến một giống như nói lười biếng:
"Quách Diệp lão đại!"
Hắn thản nhiên đáp trả: "Tuấn Kiệt thiếu gia!"
Đầu dây bên kia rất ồn ào chắc Tuấn Kiệt đang ở họp đêm nào đó, cũng đúng, giờ này ở Dubai khoảng 10 giờ đêm, vào lúc này thì ngoài mấy nơi như vậy cũng chẳng còn nơi nào cho loại phá gia chi tử như cậu ta.
Tuấn Kiệt đằng hắng vài cái rồi nói: "Có chuyện này tôi muốn nói với cậu, cha tôi đã lên đường sang chỗ cậu tính sổ rồi, cậu hại ông ấy bị Interpol treo trong nước gần một tháng trời, ổng thật sự mất bình tĩnh rồi."
Thiên Kỳ giễu cợt: "Có đứa con trai... hiếu thảo như cậu, Samuel Jok thật phải lấy làm diễm phúc."
Thiên Kỳ đặc biệt nhấn mạnh hai từ "hiếu thảo" ý nói Tuấn Kiệt bán đứng cha mình đi báo tin cho đối thủ, ẩn ý này cậu ta đương nhiên nghe được vừa tức vừa thẹn liền đánh sang chuyện khác:
"Tôi là đang trao đổi ngang giá với cậu thôi, tôi muốn cậu đưa tôi số điện thoại của Nghiên Nghiên, lần trước nhiều việc quá nên quên xin, bây giờ nhớ cô ấy quá."
Thiên Kỳ trầm ngâm một lúc rồi đọc dãy số quen thuộc: "01202870472, nói năng cho dễ nghe một chút."
Lấy được lợi ích, Tuấn Kiệt liền cúp máy. Thiên Kỳ nhếch môi cười một cái thật rất mờ ám.
Quả nhiên,chưa đầy hai phút, điện thoại của hắn lại sáng lên, vừa nghe máy liền nghe giọng nói của Tuấn Kiệt như đang nhõng nhẽo.
"Nghiên Nghiên, anh nhớ em chết đi được."
"Tôi chẳng phải đã nhắc nhở cậu lựa lời nói cho dễ nghe chút sao? Làm tôi buồn nôn."- Thiên Kỳ khinh bỉ, mấy câu nói đó với cái giọng đực cái bất phân đó phụ nữ thích lắm hay sao? Vậy thì chịu, có bóp chết hắn cũng không nói được.
"Sao lại là cậu, Nghiên Nghiên của tôi đâu?"- Tuấn Kiệt ngỡ ngàng.
"Ơ hay, cậu điện cho tôi rồi lại hỏi một câu vớ vẩn như thế?"
Tiếng Tuấn Kiệt gào lên trong điện thoại như muốn nghiền nát hắn: "Quách Diệp Thiên Kỳ, cậu chơi tôi?"
Nào ngờ bên này Thiên Kỳ cũng không phủ nhận: "Đúng vậy, tôi chơi cậu đó. Thì đã sao, nếu để cho Nghiên nghe được cái chất giọng như heo đẻ đó của cậu thì chắc cô ấy sẽ nôn giống tôi thôi. Trao đổi ngang giá? Dùng một tin tức rẻ mạt để đòi đổi lấy người của tôi, cậu quá mức ngu ngốc rồi."
Vừa nói vừa nhìn cái bóng dội vào tường của người nào đó, hắn bật loa lớn đủ để nghe thấy tiếng gào thét của Tuấn Kiệt: "Quách Diệp đầu heo, cậu nói ai là heo đẻ hả? Cậu đi đẻ thì có, đó là giọng nói quyến rũ tiêu chuẩn có biết không? Cậu..."
Không thèm nghe người khác mắng mình như thế nào, hắn tắt máy. Sau đó Tinh Nghiên từ trong tolet bước ra, bình tĩnh ngồi vào chỗ của mình.
Thiên Kỳ im lặng, cô cũng không nói.
Được một lúc bã vai cô run lên sau đó ôm bụng lăn ra giường cười khanh khách, vốn dĩ không dám cười vì sợ hắn giận nhưng một màn vừa nãy cũng quá đáng yêu rồi, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy hai kẻ thù nào nói chuyện với nhau y như con nít như vậy, cũng không nghĩ đến một người như hắn lúc đấu khẩu cũng lợi hại như vậy.
"Cô bé, em cười cái gì?"- Thiên Kỳ cười nhẹ kéo cô vào lòng, hắn ngồi tựa vào đầu giường ôm lấy cô. Thấy nước mắt cô rơi ra thì hết cách lau đi: "Cười đến ra nước mắt, khôi hài vậy sao?"
"Không, không chỉ là khôi hài, là quá đáng yêu rồi."- Tinh Nghiên vẫn không nhịn cười được.
Hắn nheo mày xa lạ nói hai từ: "Đáng yêu?"- Chưa có ai dùng từ này miêu tả hắn đâu, cô gái này là dở văn hay là vì hắn... thật sự đáng yêu?!? Có điều nhìn cô cười như vậy, tiếng khanh khách như một đứa trẻ, hoàn toàn bỏ đi lớp ngụy trang vốn có, hắn thích như vậy, hắn muốn trước mặt hắn cô luôn là người mẫu khỏa thân, về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng (Tác giả: Ô mố = ̄ω ̄=)
Phát hiện hắn đang nhìn mình, Tinh Nghiên nín cười ngẩng đầu, khoảng cách hai người quá gần, cô vừa động đậy môi hai người đã chạm nhẹ như lướt qua nhau.
Trong một khắc, cô cảm thấy bàn tay đang đặt trên eo có chút xiết chặt lại rồi lượn lờ khắp người cô. Tinh Nghiên bối rối ra mặt nói: "Em, em đi thay quần áo..."
"Thay làm gì, khỏa thân không kích thích hơn sao?"
"Lão đại à, em... em muốn ra phố dạo."
"Dạo trong phòng là được rồi."- Thiên Kỳ véo má cô một cái.
Tinh Nghiên thật sự không bắt kịp tư duy logic của người không trong sáng, một chuyện như đi dạo mà cũng có thể xuyên tạc thành cái nghĩa không chấp nhận nổi như vậy.
"Không chịu, em muốn đi dạo, anh xem này, gần đây anh phạt em ở biệt thự không thấy ánh mặt trời này, xương cốt muốn rịu cả rồi."- Tinh Nghiên nài nỉ ỉ ôi cũng không nhận ra việc mà từ trước tới giờ cô khinh thường đó là... nhõng nhẽo. Vừa nói vừa kéo áo sơ mi của hắn lay lay.
Sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại chất chứa ý cười cùng sự ôn nhu nhìn cô: "Tại sao anh phạt em? Là vì em dám trốn anh đi với tên nhãi đó, lại còn cãi nhau với anh, làm anh không vui."
"Vậy giờ anh vui chưa? Hả."
"Sắp vui rồi."- Thật ra hắn muốn nói như này - "Chỉ cần em chiều anh thêm một lần thì anh sẽ vui hẳn."- Nhưng nghĩ lại thấy câu đó vô sỉ quá nên thôi.
Tinh Nghiên không biết suy nghĩ của hắn, nghe nói vậy liền sửng sốt sau đó ỉu xìu giọng: "Một đêm muốn rã người rồi mà anh chỉ mới sắp vui, vậy chắc làm anh vui hẳn rồi em phải ngồi xe lăn ra đường quá."
Thiên Kỳ bật cười lớn vò đầu cô. Rất lâu rồi hắn không cười sảng khoái như vậy, ở bên cô gái này hắn như thả lỏng toàn bộ vậy. Hắn tự hỏi, đối với cô phải chăng chỉ là say đắm?
"Được rồi, đi thay đồ đi, anh dẫn em đi dạo... ngoài đường."
Tinh Nghiên đỏ mặt đi lựa đồ nhanh chóng. Thiên Kỳ cười nhẹ bất giác chạm lên môi mình, hôn cô nhiều lần cũng chưa phát hiện ra lúc cô "chủ động" dù chỉ là lướt qua cũng để lại dư vị.
Danh sách chương