Trên phố đi bộ đông đúc dòng người từ tứ phía, trời thì không nắng cũng không mưa, không khí như vậy đi dạo mua sắm thì còn gì bằng? Chỉ là sao ai cũng nhìn cô rồi tránh đường vậy nè? Trên mặt cô cũng đâu dán chữ có họ hàng với tổng thống đâu? Nghĩ kỹ mới biết lý do, Tinh Nghiên quay qua nói với người bên cạnh.
"Nè, anh dẫn tình nhân đi dạo chứ đâu phải hoàng đế vi hành đâu mà dẫn cả đống người theo vậy?"
Hắn dừng chân thong thả nói: "Bọn họ có trách nhiệm giữ an toàn cho anh, em cũng biết trên đời này có bao nhiêu người muốn giết anh mà."
Tinh Nghiên xì một tiếng quay đầu nhìn mấy vệ sĩ phía sau, người nào cũng đeo kính đen mặt ngầu như sắp xử bắn người khác như vậy, hèn gì người đi đường cứ ngó về phía này.
"Hóa ra lão đại sợ chết như vậy."
Thiên Kỳ cười nhạt, quả thật to gan dám nói hắn sợ chết? Nhưng mà không sao, bởi hắn cũng không giận.
Thấy hắn im lặng cô nhướng mày: "Vậy đi, em bảo vệ anh, đuổi bọn họ đi đi."
"Em?"- Hắn như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, bỏ đi vẻ lạnh lùng dùng ánh mắt khó tin nhìn cô.
"Anh không phải chưa nhìn thấy bản lĩnh của em mà, yên tâm đi."
Thiên Kỳ bật cười, ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sang thuộc hạ ra lệnh: "Các cậu lui được rồi."
Thuộc hạ liền tuân lời lui xuống, Thiên Kỳ quay sang nhìn Tinh Nghiên bất giác cười khổ, để một cô nhóc bảo vệ là chuyện xấu hổ nhất trong 30 năm sống trên đời của hắn.
Sau khi đám vệ sĩ rời đi, sự chú ý của mọi người cũng không còn nữa, Tinh Nghiên vui vẻ sà vào một sạp hàng treo đầy trang sức.
"Thích sao?"- Hắn từ phía sau đi lên choàng vai cô hỏi, rồi lại nhìn mấy món đồ trên sạp, toàn là loại rẻ tiền nhưng mẫu mã cũng không tồi.
Tinh Nghiên gật đầu, hắn quay qua người bán hàng hỏi: "Lắc tay này bao nhiêu?"
Người bán là một cô bé khoảng 14 tuổi có mái tóc dài màu hạt dẻ, vẻ bề ngoài tuy lem luốc nhưng vẫn rất xinh xắn, cô bé không nói được chỉ dùng tay ra hiệu là không bán.
Tinh Nghiên thấy kỳ lạ hỏi: "Không bán sao lại bày ra?"
Cô bé né qua một chút chỉ về một vách núi nhân tạo phía sau rồi lấy giấy bút ghi:
Chỉ cần chú này leo lên đến đỉnh núi lấy về một nhánh hoa hồng tình yêu thì sẽ nhận được phần quà là một chiếc lắc.
Thiên Kỳ hỏi: "Đơn giản vậy sao?"
Cô bé cười lắc đầu, sau đó ghi thêm dòng chữ: "Đừng xem thường, nhìn qua bên kia."
Cả hai nương theo hướng cô bé chỉ nhìn thấy mấy cô gái đang xoa bóp chân tay cho bạn trai mình, họ đều bị té từ trên cao xuống.
Chú dám chơi không?- Cô bé tiếp tục ghi.
"Hay là thôi đi, nguy hiểm quá."- Tinh Nghiên kéo tay hắn.
Thiên Kỳ cười nhẹ: "Em sẽ hối hận vì đã đem bọn họ áp đặt lên anh, leo thì leo, nếu có té cũng được em xoa bóp mà, tính ra anh không thiệt thòi."
"Ngài thương gia, quả thật là dân làm ăn."- Vừa nói xong cô đã thấy hắn mỉm cười xoa đầu mình một cái rồi đi thẳng đến bên vách núi hắn nói gì đó với cậu nhân viên sau đó cậu ta lui xuống.
Thấy có người dám leo lên vách núi lại là người đàn ông xuất chúng như vậy, người đi đường cũng hiếu kỳ vây quanh xem, cô bé người Nga kia thì khoanh tay mỉm cười như chờ xem màn hay.
Thiên Kỳ đứng bên vách núi, nói thật vách núi nhân tạo này cũng quá cao đi, người chưa học võ căn bản không leo lên nổi. Hắn trầm ngâm một lúc rồi cởi bỏ áo vest đen cùng cavart quăng sang một bên sau đó xăn tay áo lên rồi tùy tiện mở hai cúc áo ở ngực ra, chỉ vài hành động đã khiến hắn từ người cứng ngắc sang thoải mái hơn, mà bộ dáng anh tuấn lạnh lùng đó khiến nhiều người bu quanh phải hít vài ngụm không khí.
"Đẹp trai quá đi, anh ấy không phải Quách Diệp Thiên Kỳ sao? Không ngờ ngoài đời còn đẹp trai hơn trên báo nữa."
Tinh Nghiên bất giác không vui, đẹp trai gì chứ, mấy sự tán thưởng đó mà đặt lên người hắn làm cô không vui hừ.
Thiên Kỳ leo bước đầu tiên, bám chắc vách núi, sau đó cứ như thế leo lên bật thứ hai, bước chân vững chắc không có dấu hiệu lung lay, mới đó mà đã leo lên gần nửa vách rồi. Tinh Nghiên nhìn hai tay hai chân anh bám vào vách núi y như thằng lằn chúa vậy, cô nhịn không được bật cười lấy điện thoại ra chụp hình lại.
Vách núi quả thật quá cao, đường đi lại hiểm trở càng ngày các bậc leo càng trơn hẳn đi. Chẳng mấy chốc hắn đã leo lên tới nơi cao nhất rồi vươn tay hái môt cành hoa hồng xuống.
Thiên Kỳ được dây an toàn đưa xuống trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người xung quanh, sắc mặt hắn vẫn không cảm xúc đi thẳng đến cô bé kia. Cô bé mỉm cười cúi đầu ghi một dòng chữ: Thật tuyệt vời, đây là phần quà của chú, hãy tặng nó cho người con gái chú yêu đi.
Thiên Kỳ nhận lấy chiếc hộp mà cô bé đưa, ánh mắt vẫn không rời khỏi dòng chữ "người con gái chú yêu" trên giấy.
Thấy hắn nhận quà, cô bé lại viết thêm: Thật ra việc leo núi minh chứng cho một điều đó là tư cách. Bây giờ chú đã có tư cách nói với cô ấy ba chữ "Anh yêu em" rồi. Chúc hai người hạnh phúc.
Thiên Kỳ đưa mắt nhìn về cô gái đứng phía xa, ngay cả một đứa bé cũng nhìn ra được tình cảm của hắn, cũng am hiểu về tình yêu hơn cả hắn sao?
"Cảm ơn cháu."- Thiên Kỳ quay người đi về phía cô, trong lòng cứ ùa về những câu nói...
"Nếu anh yêu em thì sao nhỉ"
"Em nghĩ sao?"
"Nè, anh sao vậy?"- Tinh Nghiên khó hiểu nhìn hắn, tự nhiên đứng ngây ra đó làm gì?
Thiên Kỳ thở dài đưa hộp quà cùng nhánh hoa trong tay cho cô. Tinh Nghiên vui vẻ nhận lấy thích thú xem tới xem lui sau đó vô tình nhìn thấy giọt mồ hôi trên mặt hắn, cô mỉm cười đưa tay lau đi.
"Nếu anh yêu em thì sao nhỉ?"
Thiên Kỳ nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình: "Em là người của anh, thuộc hạ của anh, phụ nữ của anh, yêu hay không quan trọng vậy sao?"
Cô lắc đầu, cô ngăn đi giọt nước mắt trong hốc mắt, đã muốn khóc còn bật cười:
"Không, em biết tình yêu vốn xa xỉ, nó vốn không thuộc về em, em sẽ tỉnh táo phân biệt ở đâu là ranh giới của mình mà. Chỉ mong... mấy ngày này, anh hãy, hãy ở bên cạnh em như là... là người yêu của em."
Nhìn cô như vậy hắn lại bất giác đau lòng ôn nhu xoa gương mặt của cô: "Sao lại chỉ là mấy ngày?"
Giọt nước mắt bướng bỉnh không nghe lời cuối cũng rơi xuống, cô vẫn cười tỏ ra vui vẻ chỉ có điều nụ cười đó kết hợp cùng giọt nước mắt kia càng làm cô thêm phần bi thương khiến tâm hắn lâu nay vốn lạnh lùng cũng dao động.
"Không, em muốn nói mình chỉ là tình nhân của anh, sẽ có một ngày anh sẽ chán em, rồi dần cho chuyện của chúng ta vào ký ức..."
"Ngốc, sẽ không đâu."- Tim hắn như bị ai hung hăng đánh một quyền, hắn ôm chặt lấy cô khẽ nói như là một lời hứa hẹn.
Cô khóc, giọt nước mắt đó là thật, hắn cảm nhận được sự chân thật đó.
~
Sau đó, họ đi ăn món Nhật, xem phim, mua sắm tất cả Tinh Nghiên đều bắt hắn thanh toán cô thả ga tiêu tiền của hắn ai ngờ lúc mua sắm cả xa đồ, mua đến mệt lả người rồi mà số tiền trong thẻ vẫn còn tới bảy con số, cuối cùng cô đầu hàng để mặc hắn bế cô lên xe về biệt thự.
"Nè, anh dẫn tình nhân đi dạo chứ đâu phải hoàng đế vi hành đâu mà dẫn cả đống người theo vậy?"
Hắn dừng chân thong thả nói: "Bọn họ có trách nhiệm giữ an toàn cho anh, em cũng biết trên đời này có bao nhiêu người muốn giết anh mà."
Tinh Nghiên xì một tiếng quay đầu nhìn mấy vệ sĩ phía sau, người nào cũng đeo kính đen mặt ngầu như sắp xử bắn người khác như vậy, hèn gì người đi đường cứ ngó về phía này.
"Hóa ra lão đại sợ chết như vậy."
Thiên Kỳ cười nhạt, quả thật to gan dám nói hắn sợ chết? Nhưng mà không sao, bởi hắn cũng không giận.
Thấy hắn im lặng cô nhướng mày: "Vậy đi, em bảo vệ anh, đuổi bọn họ đi đi."
"Em?"- Hắn như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, bỏ đi vẻ lạnh lùng dùng ánh mắt khó tin nhìn cô.
"Anh không phải chưa nhìn thấy bản lĩnh của em mà, yên tâm đi."
Thiên Kỳ bật cười, ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sang thuộc hạ ra lệnh: "Các cậu lui được rồi."
Thuộc hạ liền tuân lời lui xuống, Thiên Kỳ quay sang nhìn Tinh Nghiên bất giác cười khổ, để một cô nhóc bảo vệ là chuyện xấu hổ nhất trong 30 năm sống trên đời của hắn.
Sau khi đám vệ sĩ rời đi, sự chú ý của mọi người cũng không còn nữa, Tinh Nghiên vui vẻ sà vào một sạp hàng treo đầy trang sức.
"Thích sao?"- Hắn từ phía sau đi lên choàng vai cô hỏi, rồi lại nhìn mấy món đồ trên sạp, toàn là loại rẻ tiền nhưng mẫu mã cũng không tồi.
Tinh Nghiên gật đầu, hắn quay qua người bán hàng hỏi: "Lắc tay này bao nhiêu?"
Người bán là một cô bé khoảng 14 tuổi có mái tóc dài màu hạt dẻ, vẻ bề ngoài tuy lem luốc nhưng vẫn rất xinh xắn, cô bé không nói được chỉ dùng tay ra hiệu là không bán.
Tinh Nghiên thấy kỳ lạ hỏi: "Không bán sao lại bày ra?"
Cô bé né qua một chút chỉ về một vách núi nhân tạo phía sau rồi lấy giấy bút ghi:
Chỉ cần chú này leo lên đến đỉnh núi lấy về một nhánh hoa hồng tình yêu thì sẽ nhận được phần quà là một chiếc lắc.
Thiên Kỳ hỏi: "Đơn giản vậy sao?"
Cô bé cười lắc đầu, sau đó ghi thêm dòng chữ: "Đừng xem thường, nhìn qua bên kia."
Cả hai nương theo hướng cô bé chỉ nhìn thấy mấy cô gái đang xoa bóp chân tay cho bạn trai mình, họ đều bị té từ trên cao xuống.
Chú dám chơi không?- Cô bé tiếp tục ghi.
"Hay là thôi đi, nguy hiểm quá."- Tinh Nghiên kéo tay hắn.
Thiên Kỳ cười nhẹ: "Em sẽ hối hận vì đã đem bọn họ áp đặt lên anh, leo thì leo, nếu có té cũng được em xoa bóp mà, tính ra anh không thiệt thòi."
"Ngài thương gia, quả thật là dân làm ăn."- Vừa nói xong cô đã thấy hắn mỉm cười xoa đầu mình một cái rồi đi thẳng đến bên vách núi hắn nói gì đó với cậu nhân viên sau đó cậu ta lui xuống.
Thấy có người dám leo lên vách núi lại là người đàn ông xuất chúng như vậy, người đi đường cũng hiếu kỳ vây quanh xem, cô bé người Nga kia thì khoanh tay mỉm cười như chờ xem màn hay.
Thiên Kỳ đứng bên vách núi, nói thật vách núi nhân tạo này cũng quá cao đi, người chưa học võ căn bản không leo lên nổi. Hắn trầm ngâm một lúc rồi cởi bỏ áo vest đen cùng cavart quăng sang một bên sau đó xăn tay áo lên rồi tùy tiện mở hai cúc áo ở ngực ra, chỉ vài hành động đã khiến hắn từ người cứng ngắc sang thoải mái hơn, mà bộ dáng anh tuấn lạnh lùng đó khiến nhiều người bu quanh phải hít vài ngụm không khí.
"Đẹp trai quá đi, anh ấy không phải Quách Diệp Thiên Kỳ sao? Không ngờ ngoài đời còn đẹp trai hơn trên báo nữa."
Tinh Nghiên bất giác không vui, đẹp trai gì chứ, mấy sự tán thưởng đó mà đặt lên người hắn làm cô không vui hừ.
Thiên Kỳ leo bước đầu tiên, bám chắc vách núi, sau đó cứ như thế leo lên bật thứ hai, bước chân vững chắc không có dấu hiệu lung lay, mới đó mà đã leo lên gần nửa vách rồi. Tinh Nghiên nhìn hai tay hai chân anh bám vào vách núi y như thằng lằn chúa vậy, cô nhịn không được bật cười lấy điện thoại ra chụp hình lại.
Vách núi quả thật quá cao, đường đi lại hiểm trở càng ngày các bậc leo càng trơn hẳn đi. Chẳng mấy chốc hắn đã leo lên tới nơi cao nhất rồi vươn tay hái môt cành hoa hồng xuống.
Thiên Kỳ được dây an toàn đưa xuống trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người xung quanh, sắc mặt hắn vẫn không cảm xúc đi thẳng đến cô bé kia. Cô bé mỉm cười cúi đầu ghi một dòng chữ: Thật tuyệt vời, đây là phần quà của chú, hãy tặng nó cho người con gái chú yêu đi.
Thiên Kỳ nhận lấy chiếc hộp mà cô bé đưa, ánh mắt vẫn không rời khỏi dòng chữ "người con gái chú yêu" trên giấy.
Thấy hắn nhận quà, cô bé lại viết thêm: Thật ra việc leo núi minh chứng cho một điều đó là tư cách. Bây giờ chú đã có tư cách nói với cô ấy ba chữ "Anh yêu em" rồi. Chúc hai người hạnh phúc.
Thiên Kỳ đưa mắt nhìn về cô gái đứng phía xa, ngay cả một đứa bé cũng nhìn ra được tình cảm của hắn, cũng am hiểu về tình yêu hơn cả hắn sao?
"Cảm ơn cháu."- Thiên Kỳ quay người đi về phía cô, trong lòng cứ ùa về những câu nói...
"Nếu anh yêu em thì sao nhỉ"
"Em nghĩ sao?"
"Nè, anh sao vậy?"- Tinh Nghiên khó hiểu nhìn hắn, tự nhiên đứng ngây ra đó làm gì?
Thiên Kỳ thở dài đưa hộp quà cùng nhánh hoa trong tay cho cô. Tinh Nghiên vui vẻ nhận lấy thích thú xem tới xem lui sau đó vô tình nhìn thấy giọt mồ hôi trên mặt hắn, cô mỉm cười đưa tay lau đi.
"Nếu anh yêu em thì sao nhỉ?"
Thiên Kỳ nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình: "Em là người của anh, thuộc hạ của anh, phụ nữ của anh, yêu hay không quan trọng vậy sao?"
Cô lắc đầu, cô ngăn đi giọt nước mắt trong hốc mắt, đã muốn khóc còn bật cười:
"Không, em biết tình yêu vốn xa xỉ, nó vốn không thuộc về em, em sẽ tỉnh táo phân biệt ở đâu là ranh giới của mình mà. Chỉ mong... mấy ngày này, anh hãy, hãy ở bên cạnh em như là... là người yêu của em."
Nhìn cô như vậy hắn lại bất giác đau lòng ôn nhu xoa gương mặt của cô: "Sao lại chỉ là mấy ngày?"
Giọt nước mắt bướng bỉnh không nghe lời cuối cũng rơi xuống, cô vẫn cười tỏ ra vui vẻ chỉ có điều nụ cười đó kết hợp cùng giọt nước mắt kia càng làm cô thêm phần bi thương khiến tâm hắn lâu nay vốn lạnh lùng cũng dao động.
"Không, em muốn nói mình chỉ là tình nhân của anh, sẽ có một ngày anh sẽ chán em, rồi dần cho chuyện của chúng ta vào ký ức..."
"Ngốc, sẽ không đâu."- Tim hắn như bị ai hung hăng đánh một quyền, hắn ôm chặt lấy cô khẽ nói như là một lời hứa hẹn.
Cô khóc, giọt nước mắt đó là thật, hắn cảm nhận được sự chân thật đó.
~
Sau đó, họ đi ăn món Nhật, xem phim, mua sắm tất cả Tinh Nghiên đều bắt hắn thanh toán cô thả ga tiêu tiền của hắn ai ngờ lúc mua sắm cả xa đồ, mua đến mệt lả người rồi mà số tiền trong thẻ vẫn còn tới bảy con số, cuối cùng cô đầu hàng để mặc hắn bế cô lên xe về biệt thự.
Danh sách chương