Vườn trà nằm ở vị trí rất hẻo lánh, từ sân bay tới đó đại khái cần hơn ba giờ đồng hồ. Lúc hai người xuống máy bay là khoảng hơn mười hai giờ trưa, chờ xe chạy đến đường cao tốc, Trình Thiên thấy Kutch luôn ấn xuống vị trí dạ dày mới ý thức được nên dẫn người này đi ăn cơm trước.
“Đói bụng hả?”
Kutch vội đặt tay lên đầu gối, lắc đầu nói, “Không có, Trình, anh đói bụng không, tôi có chocolate trong túi, anh muốn ăn không?”
Rõ ràng đã đói bụng.
Trình Thiên cũng không vạch trần lời nói dối của Kutch, nghiêng người hỏi tài xế một chút, sau khi nghe tài xế trả lời đã ăn cơm trưa rồi, hắn mới lấy hộp thức ăn Lưu Khoa đã chuẩn bị ra, sau đó hỏi tài xế lấy hai chai nước rồi đưa cho Kutch một chai.
“Dùng cái này rửa tay đi.” Đặt hộp cơm xuống ghế giữa hai người, lại rút một cái khăn ướt ra đưa qua.
Kutch ngốc ngốc nhận toàn bộ, nhìn cái hộp ở giữa nói, “Đây là…”
“Đây là hộp thức ăn tiện lợi Tiểu Khoa chuẩn bị cho tôi.” Trình Thiên mở hộp thức ăn ra, thấy ngăn thứ nhất sắp xếp loại điểm tâm mà hắn thích, vẻ mặt trở nên dịu dàng, gỡ ngăn này xuống ra vào tay Kutch, nói tiếp, “Ăn trước hai cái đi, điểm tâm này ăn lấy khẩu vị, không biết cậu có thích không.”
Trong đầu Kutch toàn là những câu “Đây là điểm tâm tình yêu Trình Thiên cho mình.”, không chờ Trình Thiên nói hết câu đã cầm một miếng nhét vào miệng, vừa nhai nuốt vừa che miệng hàm hồ nói, “Ăn ngon, tôi rất thích.”
Ăn như vậy cũng không sợ nghẹn… Trình Thiên thu hồi tầm mắt, tiếp tục mở hộp cơm bên dưới.
Ngăn thứ hai là cơm nắm đủ các vị, còn dùng màng mỏng bọc lại để giữ tươi, mặt trên có giấy ghi chú viết nhất định phải ăn cơm nắm trước, để qua hôm sau sẽ không được ăn nữa. Ngăn thứ ba là bánh nhân có chút thịt rán mỏng, trên đó cũng có ghi chú, nhắc hắn khi dùng món này phải ăn kèm với cà chua bi ở ngăn thứ tư, nếu không sẽ không tiêu hóa tốt. Hai ngăn cuối là các loại thức ăn đã nấu chín và một ngăn rau cải, xà lách, cũng có ghi chú sau bao lâu không thể ăn được nữa.
Trình Thiên đào đào cà chua bi ở ngăn thứ tư, phát hiện phía dưới thế mà còn có một túi mơ làm khai vị được gói kín, nhớ tới trước đó Tiểu Khoa có ý chuẩn bị bánh mì sấy, nhịn không được nhếch môi nở nụ cười.
Kutch nhìn gương mặt mang ý cười càng trở nên chói mắt của Trình Thiên, động tác nhai nuối dừng lại, hô hấp trở nên nặng nề, không phụ sự mong đợi của mọi người bị nghẹn, chật vật che miệng lại quay đầu ra ngoài cửa sổ, vươn tay về phía chai nước.
“Bị nghẹn hả?” Trình Thiên hoàn hồn, cầm chai nước mở nắp ra đưa đến tay hắn, cau mày nói, “Dù đói bụng cũng nên ăn từ từ thôi, ăn nhanh dễ bị nghẹn lắm, cũng không dễ tiêu hóa.”
Kutch vội gật đầu liên tục, cuối cùng cũng ho ra được điểm tâm trong khí quản, uống một hớp nước hòa hoãn lại.
Trình Thiên nhìn Kutch từ đầu đến cuối chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ không dám quay đầu, không hiểu sao đột nhiên muốn thở dài, lấy đôi đũa dưới đáy hộp thức ăn xé mở ra đưa cho Kutch, sau đó lấy điểm tâm trên đùi của hắn đi, đặt cơm nắm xuống, lại quan tâm kéo màng bọc trên cơm nắm ra đặt xuống bên cạnh rồi nói, “Ăn đi, cậu biết dùng đũa không?”
Được quan tâm chăm sóc, Kutch liếc nhanh Trình Thiên một cái, nhớ lại cảm xúc vừa rồi khi ngón tay hai người chạm vào nhau, gật gật đầu, ngốc ngốc cầm lấy đôi đũa gắp cơm nắm ăn.
Một lần, hai lần, ba lần, cơm nắm nhỏ cứ không nghe lời lăn vào góc.
Kutch bắt đầu ngồi không yên, rõ ràng trước đó luyện tập rất tốt mà, sao trước mặt Trình lại…
Một bàn tay thon dài xinh đẹp đột nhiên lọt vào tầm nhìn của hắn, cầm đôi đũa gắp cơm nắm nhỏ kia lên, sau đó bàn tay nâng lên, lướt qua áo sơ mi màu xanh da trời, đường cong xinh đẹp ở cổ và cằm, tiến đến đôi môi hồng hồng mịn màng, đôi môi hé mở, lộ ra hàm răng đều đặn và đầu lưỡi đỏ hồng, đầu lưỡi hơi vươn ra, hàm răng ép xuống, cơm nắm thiếu đi một miếng, đôi môi khép lại, theo động tác nhai nuốt hơi chuyển động.
Ực, Kutch nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Trình Thiên nuốt cơm xuống, thấy Kutch nhìn chằm chằm bản thân, cho rằng hắn thèm ăn, buồn cười rút đôi đũa trong tay hắn, chỉ chỉ khăn tay sau khi lấy ra vẫn đang đặt một bên, nói tiếp, “Đừng dùng đũa, lau tay đi, dùng tay trực tiếp ăn.”
Hai mắt mang ý cười, đôi môi hồng hồng hơi nhếch, hầu kết lên xuống theo động tác nhai nuốt, ánh sáng sau lưng làm ngũ quan Trình Thiên càng thêm sắc nét, lúc cúi đầu, tóc đen rũ xuống trán, khiến người ta ngứa tay muốn vén lên giùm.
Kutch siết chặt hộp thức ăn, đầu đầy mồ hôi dời tầm mắt, cầm khăn ướt lau tay, lại lau lau mặt, rồi cầm đại một miếng cơm nắm nhét cả vào miệng, dùng sức nhai nuốt, như là muốn kìm chế trái tim đang đập loạn xạ.
Trình Thiên thấy cuối cùng Kutch đã ăn được thức ăn thì cũng yên tâm, lấy khăn ướt lau tương dính trên tay, sau đó cầm điện thoại nhắn tin cám ơn em trai nhà hắn.
Kutch nhịn không được nhìn lén, nhìn gương mặt nghiêng hoàn mỹ của Trình Thiên, nhìn lông mi rũ xuống của hắn, nhìn ngón tay ấn lên điện thoại của hắn… Tốc độ nhai nuốt không tự giác trở nên nhanh hơn.
Muốn được làm cái khăn tay lau khóe miệng Trình Thiên, muốn làm điện thoại được Trình Thiên cầm, muốn hét to lên, muốn xuống xe chạy như điên… Nội tâm của hắn lên trời xuống đất đủ cả, bề ngoài lại là vẻ mặt âm trầm ăn cơm nắm, từng cái từng cái…
“Không cảm thấy không ngon chứ?” Trình Thiên trấn an em trai lải nhải không ngừng, liếc nhìn cơm nắm đã hết hơn nửa, dán cái nhãn “Đói không chịu nổi” lên mặt Kutch.
Kutch hoàn hồn, liếc mắt nhìn hộp thức ăn, gương mặt không khống chế được phiếm hồng, “Không, không ngán, ăn rất ngon, mỗi nắm cơm đều có nhân khác nhau, tay nghề em trai thật tuyệt, tôi rất thích.”
“Em trai?” Trình Thiên nhướng mày, cười như không cười, “Cậu so với Tiểu Khoa còn nhỏ hơn, phải gọi nó là anh mới đúng.”
Kutch lại ăn một nắm cơm, ngây ngô cười.
“Ăn cái khác đi.” Trình Thiên không có xoắn xuýt đề tài này, tri kỷ đặt bánh nhân thịt đến gần, bản thân thì gắp cơm nắm từ từ ăn, thuận tay lấy tài liệu ra xem.
Khóe mắt Kutch đảo qua ngón tay lật tài liệu của Trình Thiên, cầm hai cái bánh nhân thịt đồng thời nhét vào miệng, càng ra sức nhai nuốt. Không được, phải kiềm chế, kiềm chế, người phương Đông thích biểu đạt hàm xúc, tình cảm quá nồng cháy sẽ dọa đến Trình, phải kiềm chế, kiềm chế… Vì thế dục vọng muốn nhào qua biến thành dục vọng ăn cơm, thế là hai cái bánh, rồi bốn cái, sáu cái…
Cuối cùng cũng xem xong tài liệu, bụng cũng được lấp đầy, Trình Thiên ăn hết phần cà chua bi luôn cầm trong tay, cất tài liệu đi, vừa xoay đầu sang bên cạnh vừa hỏi, “Ăn no chưa? Ăn không hết cũng không sao, để đó…”
Hộp thức ăn sáu ngăn, trừ ngăn đựng cà chua bi kia, tất cả trống không. Kutch ngồi trên ghế, đang xoa xoa bụng.
“Tay nghề của em trai thật tốt…” Kutch chột dạ nhìn hắn, lấy chocolate trong túi ra đưa qua, nhỏ giọng nói, “Nếu anh ăn chưa no thì nói, có lẽ cái này có thể… Thật xin lỗi, tôi ăn hơi nhiều…” Hắn chỉ hơi không chuyên tâm một chút mà thôi, kết quả… Hy vọng Trình không ghét bỏ hắn! Bình thường hắn không ăn nhiều như vậy đâu! Cũng không phải là người không biết lễ phép! Đàn ông thành niên ăn một bữa như ba bữa mới no, bản thân hắn ăn một phần, còn lại hai phần… Trình Thiên liếc nhìn Kutch sau khi nằm xuống quần áo chật ních, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp ở bụng, âm thầm đổi cái nhãn “Đói không chịu được” thành “Một con heo”, khéo léo từ chối chocolate của Kutch, thu dọn hộp đựng thức ăn xong rồi nói, “Tôi ăn no rồi, cậu thích tay nghề của Tiểu Khoa là được rồi.”
Giọng nói thản nhiên, không nghe ra vui buồn.
Kutch bắt đầu lo lắng trong lòng, cái mông ngồi trên ghế dịch dịch, bóp bóp thanh chocolate trong tay, sau đó không cẩn thận nấc một cái thật lớn.
Trình Thiên chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi yên lặng nhìn qua, tài xế vẫn luôn tập trung lái xe cũng nhịn không được nhìn lướt qua Kutch thông qua kính chiếu hậu. Kutch che miệng, hai mắt trừng lớn cẩn thận nhìn Trình Thiên, “Hức... Xin, xin... hức... lỗi... hức...”
Không ngừng được.
Tài xế phụt một cái bật cười, Kutch đỏ mặt, sau đó càng nấc nhiều hơn.
Trình Thiên mặt không cảm xúc nhìn Kutch, tầm mắt đảo qua mái tóc xoăn màu nâu và cặp mắt xanh lam trong sáng, đột nhiên trong đầu nhảy ra dáng vẻ đối phương mặt quần lót hình gấu con, thở dài trong lòng, nhờ tài xế đưa một chai nước, mở ra đưa cho Kutch, giọng nói ôn hòa, “Chia nhỏ vài hớp từ từ uống, ngồi thẳng người, thử hít sâu.”
“Xin... hức...xin lỗi... hức...” Kutch cảm thấy cái mũi hơi ê ẩm, sợ dọa bản thân khóc lên, vội trầm mặt trợn mắt làm dáng vẻ hung ác, hy vọng làm vậy có thể cứu vãn hình tượng một chút. Rõ ràng là chuẩn bị dáng vẻ trầm ổn đứng đắn xuất hiện trước mặt Trình lần nữa, kết quả lại thành như vậy, Trình nhất định ghét hắn chết mất.
“Đừng nói.” Trình Thiên nhét chai nước vào tay Kutch, nhoài qua giúp hắn vỗ lưng, lại giúp hắn xoa bụng, nói tiếp, “Uống nước, hít sâu, trước tiên ngồi thẳng người.”
Lưng bị sờ, bụng cũng bị sờ soạng, quả nhiên Trình rất dịu dàng, thật hạnh phúc… Ngay cả nước khoáng cũng ngọt! Trong lòng âm thầm gào rú, ngoài mặt hắn lại ngoan ngoãn nghe theo đối phương hướng dẫn hít sâu, uống nước, thuận khí.
Hai phút sau, cơn nấc cụt dần ngừng lại, Trình Thiên thu tay, nhìn dáng vẻ chật vật của Kutch sau khi bị lăn qua lăn lại, nở nụ cười, “Tiểu Khoa vẫn luôn ngoan ngoãn, rất ít khi có tình huống giống cậu như vậy, khi được người lớn chăm sóc còn lo lắng bản thân có tạo phiền toái cho người nhà hay không. Kutch, làm anh chị của cậu thật hạnh phúc, nếu rảnh cậu dạy cho Tiểu Khoa đi, anh trai chăm sóc em trai là chuyện đương nhiên, sao lại là phiền toái.”
Ngất ngây trong lòng nhanh chóng bị dội nước lạnh, Kutch ngốc ngốc quay đầu nhìn Trình Thiên, lắp bắp nói, “Tôi dạy em, em trai?”
“Đúng vậy.” Trình Thiên lùi ra dựa người vào lưng ghế, dưới ánh nắng ấm áp ban trưa cười vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, “Hy vọng cậu có thể dạy nó làm một đứa em trai có thể nhận sự cưng chiều của người nhà một cách tự nhiên, cậu đồng ý giúp không, Kutch.”
“Tôi, tôi…” Không phải em trai của anh…
Kutch siết chặt chai nước, giọng nói nhỏ đi, “Tôi đồng ý… Nếu anh yêu cầu, chuyện gì tôi cũng đồng ý.”
__________________
Trung khuyển thụ, thương cưng, ráng chịu bị hành nha cưng.
“Đói bụng hả?”
Kutch vội đặt tay lên đầu gối, lắc đầu nói, “Không có, Trình, anh đói bụng không, tôi có chocolate trong túi, anh muốn ăn không?”
Rõ ràng đã đói bụng.
Trình Thiên cũng không vạch trần lời nói dối của Kutch, nghiêng người hỏi tài xế một chút, sau khi nghe tài xế trả lời đã ăn cơm trưa rồi, hắn mới lấy hộp thức ăn Lưu Khoa đã chuẩn bị ra, sau đó hỏi tài xế lấy hai chai nước rồi đưa cho Kutch một chai.
“Dùng cái này rửa tay đi.” Đặt hộp cơm xuống ghế giữa hai người, lại rút một cái khăn ướt ra đưa qua.
Kutch ngốc ngốc nhận toàn bộ, nhìn cái hộp ở giữa nói, “Đây là…”
“Đây là hộp thức ăn tiện lợi Tiểu Khoa chuẩn bị cho tôi.” Trình Thiên mở hộp thức ăn ra, thấy ngăn thứ nhất sắp xếp loại điểm tâm mà hắn thích, vẻ mặt trở nên dịu dàng, gỡ ngăn này xuống ra vào tay Kutch, nói tiếp, “Ăn trước hai cái đi, điểm tâm này ăn lấy khẩu vị, không biết cậu có thích không.”
Trong đầu Kutch toàn là những câu “Đây là điểm tâm tình yêu Trình Thiên cho mình.”, không chờ Trình Thiên nói hết câu đã cầm một miếng nhét vào miệng, vừa nhai nuốt vừa che miệng hàm hồ nói, “Ăn ngon, tôi rất thích.”
Ăn như vậy cũng không sợ nghẹn… Trình Thiên thu hồi tầm mắt, tiếp tục mở hộp cơm bên dưới.
Ngăn thứ hai là cơm nắm đủ các vị, còn dùng màng mỏng bọc lại để giữ tươi, mặt trên có giấy ghi chú viết nhất định phải ăn cơm nắm trước, để qua hôm sau sẽ không được ăn nữa. Ngăn thứ ba là bánh nhân có chút thịt rán mỏng, trên đó cũng có ghi chú, nhắc hắn khi dùng món này phải ăn kèm với cà chua bi ở ngăn thứ tư, nếu không sẽ không tiêu hóa tốt. Hai ngăn cuối là các loại thức ăn đã nấu chín và một ngăn rau cải, xà lách, cũng có ghi chú sau bao lâu không thể ăn được nữa.
Trình Thiên đào đào cà chua bi ở ngăn thứ tư, phát hiện phía dưới thế mà còn có một túi mơ làm khai vị được gói kín, nhớ tới trước đó Tiểu Khoa có ý chuẩn bị bánh mì sấy, nhịn không được nhếch môi nở nụ cười.
Kutch nhìn gương mặt mang ý cười càng trở nên chói mắt của Trình Thiên, động tác nhai nuối dừng lại, hô hấp trở nên nặng nề, không phụ sự mong đợi của mọi người bị nghẹn, chật vật che miệng lại quay đầu ra ngoài cửa sổ, vươn tay về phía chai nước.
“Bị nghẹn hả?” Trình Thiên hoàn hồn, cầm chai nước mở nắp ra đưa đến tay hắn, cau mày nói, “Dù đói bụng cũng nên ăn từ từ thôi, ăn nhanh dễ bị nghẹn lắm, cũng không dễ tiêu hóa.”
Kutch vội gật đầu liên tục, cuối cùng cũng ho ra được điểm tâm trong khí quản, uống một hớp nước hòa hoãn lại.
Trình Thiên nhìn Kutch từ đầu đến cuối chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ không dám quay đầu, không hiểu sao đột nhiên muốn thở dài, lấy đôi đũa dưới đáy hộp thức ăn xé mở ra đưa cho Kutch, sau đó lấy điểm tâm trên đùi của hắn đi, đặt cơm nắm xuống, lại quan tâm kéo màng bọc trên cơm nắm ra đặt xuống bên cạnh rồi nói, “Ăn đi, cậu biết dùng đũa không?”
Được quan tâm chăm sóc, Kutch liếc nhanh Trình Thiên một cái, nhớ lại cảm xúc vừa rồi khi ngón tay hai người chạm vào nhau, gật gật đầu, ngốc ngốc cầm lấy đôi đũa gắp cơm nắm ăn.
Một lần, hai lần, ba lần, cơm nắm nhỏ cứ không nghe lời lăn vào góc.
Kutch bắt đầu ngồi không yên, rõ ràng trước đó luyện tập rất tốt mà, sao trước mặt Trình lại…
Một bàn tay thon dài xinh đẹp đột nhiên lọt vào tầm nhìn của hắn, cầm đôi đũa gắp cơm nắm nhỏ kia lên, sau đó bàn tay nâng lên, lướt qua áo sơ mi màu xanh da trời, đường cong xinh đẹp ở cổ và cằm, tiến đến đôi môi hồng hồng mịn màng, đôi môi hé mở, lộ ra hàm răng đều đặn và đầu lưỡi đỏ hồng, đầu lưỡi hơi vươn ra, hàm răng ép xuống, cơm nắm thiếu đi một miếng, đôi môi khép lại, theo động tác nhai nuốt hơi chuyển động.
Ực, Kutch nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Trình Thiên nuốt cơm xuống, thấy Kutch nhìn chằm chằm bản thân, cho rằng hắn thèm ăn, buồn cười rút đôi đũa trong tay hắn, chỉ chỉ khăn tay sau khi lấy ra vẫn đang đặt một bên, nói tiếp, “Đừng dùng đũa, lau tay đi, dùng tay trực tiếp ăn.”
Hai mắt mang ý cười, đôi môi hồng hồng hơi nhếch, hầu kết lên xuống theo động tác nhai nuốt, ánh sáng sau lưng làm ngũ quan Trình Thiên càng thêm sắc nét, lúc cúi đầu, tóc đen rũ xuống trán, khiến người ta ngứa tay muốn vén lên giùm.
Kutch siết chặt hộp thức ăn, đầu đầy mồ hôi dời tầm mắt, cầm khăn ướt lau tay, lại lau lau mặt, rồi cầm đại một miếng cơm nắm nhét cả vào miệng, dùng sức nhai nuốt, như là muốn kìm chế trái tim đang đập loạn xạ.
Trình Thiên thấy cuối cùng Kutch đã ăn được thức ăn thì cũng yên tâm, lấy khăn ướt lau tương dính trên tay, sau đó cầm điện thoại nhắn tin cám ơn em trai nhà hắn.
Kutch nhịn không được nhìn lén, nhìn gương mặt nghiêng hoàn mỹ của Trình Thiên, nhìn lông mi rũ xuống của hắn, nhìn ngón tay ấn lên điện thoại của hắn… Tốc độ nhai nuốt không tự giác trở nên nhanh hơn.
Muốn được làm cái khăn tay lau khóe miệng Trình Thiên, muốn làm điện thoại được Trình Thiên cầm, muốn hét to lên, muốn xuống xe chạy như điên… Nội tâm của hắn lên trời xuống đất đủ cả, bề ngoài lại là vẻ mặt âm trầm ăn cơm nắm, từng cái từng cái…
“Không cảm thấy không ngon chứ?” Trình Thiên trấn an em trai lải nhải không ngừng, liếc nhìn cơm nắm đã hết hơn nửa, dán cái nhãn “Đói không chịu nổi” lên mặt Kutch.
Kutch hoàn hồn, liếc mắt nhìn hộp thức ăn, gương mặt không khống chế được phiếm hồng, “Không, không ngán, ăn rất ngon, mỗi nắm cơm đều có nhân khác nhau, tay nghề em trai thật tuyệt, tôi rất thích.”
“Em trai?” Trình Thiên nhướng mày, cười như không cười, “Cậu so với Tiểu Khoa còn nhỏ hơn, phải gọi nó là anh mới đúng.”
Kutch lại ăn một nắm cơm, ngây ngô cười.
“Ăn cái khác đi.” Trình Thiên không có xoắn xuýt đề tài này, tri kỷ đặt bánh nhân thịt đến gần, bản thân thì gắp cơm nắm từ từ ăn, thuận tay lấy tài liệu ra xem.
Khóe mắt Kutch đảo qua ngón tay lật tài liệu của Trình Thiên, cầm hai cái bánh nhân thịt đồng thời nhét vào miệng, càng ra sức nhai nuốt. Không được, phải kiềm chế, kiềm chế, người phương Đông thích biểu đạt hàm xúc, tình cảm quá nồng cháy sẽ dọa đến Trình, phải kiềm chế, kiềm chế… Vì thế dục vọng muốn nhào qua biến thành dục vọng ăn cơm, thế là hai cái bánh, rồi bốn cái, sáu cái…
Cuối cùng cũng xem xong tài liệu, bụng cũng được lấp đầy, Trình Thiên ăn hết phần cà chua bi luôn cầm trong tay, cất tài liệu đi, vừa xoay đầu sang bên cạnh vừa hỏi, “Ăn no chưa? Ăn không hết cũng không sao, để đó…”
Hộp thức ăn sáu ngăn, trừ ngăn đựng cà chua bi kia, tất cả trống không. Kutch ngồi trên ghế, đang xoa xoa bụng.
“Tay nghề của em trai thật tốt…” Kutch chột dạ nhìn hắn, lấy chocolate trong túi ra đưa qua, nhỏ giọng nói, “Nếu anh ăn chưa no thì nói, có lẽ cái này có thể… Thật xin lỗi, tôi ăn hơi nhiều…” Hắn chỉ hơi không chuyên tâm một chút mà thôi, kết quả… Hy vọng Trình không ghét bỏ hắn! Bình thường hắn không ăn nhiều như vậy đâu! Cũng không phải là người không biết lễ phép! Đàn ông thành niên ăn một bữa như ba bữa mới no, bản thân hắn ăn một phần, còn lại hai phần… Trình Thiên liếc nhìn Kutch sau khi nằm xuống quần áo chật ních, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp ở bụng, âm thầm đổi cái nhãn “Đói không chịu được” thành “Một con heo”, khéo léo từ chối chocolate của Kutch, thu dọn hộp đựng thức ăn xong rồi nói, “Tôi ăn no rồi, cậu thích tay nghề của Tiểu Khoa là được rồi.”
Giọng nói thản nhiên, không nghe ra vui buồn.
Kutch bắt đầu lo lắng trong lòng, cái mông ngồi trên ghế dịch dịch, bóp bóp thanh chocolate trong tay, sau đó không cẩn thận nấc một cái thật lớn.
Trình Thiên chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi yên lặng nhìn qua, tài xế vẫn luôn tập trung lái xe cũng nhịn không được nhìn lướt qua Kutch thông qua kính chiếu hậu. Kutch che miệng, hai mắt trừng lớn cẩn thận nhìn Trình Thiên, “Hức... Xin, xin... hức... lỗi... hức...”
Không ngừng được.
Tài xế phụt một cái bật cười, Kutch đỏ mặt, sau đó càng nấc nhiều hơn.
Trình Thiên mặt không cảm xúc nhìn Kutch, tầm mắt đảo qua mái tóc xoăn màu nâu và cặp mắt xanh lam trong sáng, đột nhiên trong đầu nhảy ra dáng vẻ đối phương mặt quần lót hình gấu con, thở dài trong lòng, nhờ tài xế đưa một chai nước, mở ra đưa cho Kutch, giọng nói ôn hòa, “Chia nhỏ vài hớp từ từ uống, ngồi thẳng người, thử hít sâu.”
“Xin... hức...xin lỗi... hức...” Kutch cảm thấy cái mũi hơi ê ẩm, sợ dọa bản thân khóc lên, vội trầm mặt trợn mắt làm dáng vẻ hung ác, hy vọng làm vậy có thể cứu vãn hình tượng một chút. Rõ ràng là chuẩn bị dáng vẻ trầm ổn đứng đắn xuất hiện trước mặt Trình lần nữa, kết quả lại thành như vậy, Trình nhất định ghét hắn chết mất.
“Đừng nói.” Trình Thiên nhét chai nước vào tay Kutch, nhoài qua giúp hắn vỗ lưng, lại giúp hắn xoa bụng, nói tiếp, “Uống nước, hít sâu, trước tiên ngồi thẳng người.”
Lưng bị sờ, bụng cũng bị sờ soạng, quả nhiên Trình rất dịu dàng, thật hạnh phúc… Ngay cả nước khoáng cũng ngọt! Trong lòng âm thầm gào rú, ngoài mặt hắn lại ngoan ngoãn nghe theo đối phương hướng dẫn hít sâu, uống nước, thuận khí.
Hai phút sau, cơn nấc cụt dần ngừng lại, Trình Thiên thu tay, nhìn dáng vẻ chật vật của Kutch sau khi bị lăn qua lăn lại, nở nụ cười, “Tiểu Khoa vẫn luôn ngoan ngoãn, rất ít khi có tình huống giống cậu như vậy, khi được người lớn chăm sóc còn lo lắng bản thân có tạo phiền toái cho người nhà hay không. Kutch, làm anh chị của cậu thật hạnh phúc, nếu rảnh cậu dạy cho Tiểu Khoa đi, anh trai chăm sóc em trai là chuyện đương nhiên, sao lại là phiền toái.”
Ngất ngây trong lòng nhanh chóng bị dội nước lạnh, Kutch ngốc ngốc quay đầu nhìn Trình Thiên, lắp bắp nói, “Tôi dạy em, em trai?”
“Đúng vậy.” Trình Thiên lùi ra dựa người vào lưng ghế, dưới ánh nắng ấm áp ban trưa cười vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, “Hy vọng cậu có thể dạy nó làm một đứa em trai có thể nhận sự cưng chiều của người nhà một cách tự nhiên, cậu đồng ý giúp không, Kutch.”
“Tôi, tôi…” Không phải em trai của anh…
Kutch siết chặt chai nước, giọng nói nhỏ đi, “Tôi đồng ý… Nếu anh yêu cầu, chuyện gì tôi cũng đồng ý.”
__________________
Trung khuyển thụ, thương cưng, ráng chịu bị hành nha cưng.
Danh sách chương