Sau khi đến vườn trà Trình Thiên trực tiếp đi họp, Kutch bước ra khỏi khu nhà mang đậm bản sắc dân tộc giữa vườn trà của công nhân trồng trà, nhìn thảm thực vật màu xanh lục cách đó không xa, hít vào một hơi thật sâu
Đây là công việc Trình đang làm, có thể được tận mắt nhìn thấy thật sự quá tuyệt vời!
Công việc đang chờ được xử lý rất nhiều, theo kế hoạch vốn là họp trong vòng một giờ, lại bị kéo dài rồi kéo dài, thẳng cho đến khi trời tối mới miễn cưỡng tạm ngừng.
“Ông chủ, vị khách đến cùng ngài đang ngủ trong khu nghỉ ngơi ở phía nam vườn trà.” Một trong mấy quản lý vườn trà nhảy ra báo cáo, sau đó hỏi thêm, “Vẫn là dựa theo thông lệ cũ nghỉ ngơi trong vườn trà sao? Hậu cần đã chuẩn bị cơm chiều, vị khách đang ngủ kia…”
Động tác thu dọn tài liệu của Trình Thiên dừng lại, lúc này mới nhớ, lần này hắn không đến một mình, còn có Kutch đang chờ, liếc nhìn sắc trời bên ngoài đã bắt đầu dần tối, xoa xoa cái trán nói, “Đi dùng cơm chiều trước, đêm nay nghỉ ngơi ngay tại vườn trà, sáng mai tiếp tục họp.”
“Vậy vị khách kia…”
“Tôi đi gọi.” Trình Thiên gộp tài liệu lại bỏ vào cặp, xách cặp đi ra ngoài, “Mọi người cũng tan tầm đi ăn cơm đi, không cần chờ tôi.”
“… Ngủ ở chỗ nào? Khu nhà đang xây dựng lại, chỉ còn một phòng nghỉ có thể ở…” Quản lý còn chưa kịp nói xong, nhìn bóng dáng Trình Thiên đã đi xa, đưa tay sờ sờ cái đầu hói, “Ôi chao, phải làm sao bây giờ, sớm biết vậy nên để mấy sinh viên nông nghiệp đến học tập trễ mấy ngày.”
Theo hướng dẫn một đường thẳng tiến vào sâu trong vườn trà, sau khi vòng qua chòi tranh nơi nông dân trồng trà nghỉ ngơi, rốt cuộc Trình Thiên thấy được Kutch nằm dang tay dang chân trên giường sau chòi tranh. Địa phương bốn mùa như xuân vả lại có nhiều cây cỏ đương nhiên muỗi cũng rất nhiều, hắn liếc mắt nhìn nhang muỗi được nông dân trồng trà săn sóc đặt trước màn, vẻ mặt căng chặt khẽ buông lỏng, bước lên đẩy cánh tay Kutch.
“Kutch, dậy ăn cơm.”
Kutch nhíu mày, lẩm bẩm vài cái rồi trở mình, quần áo vén lên phân nửa, lộ ra phần eo sau lưng bị giường tre hằn lên thành dấu hồng hồng.
Trình Thiên cau mày, đảo mắt nhìn mấy vết muỗi cắn trên chân Kutch, tăng lực đẩy người.
“Kutch, dậy đi.”
Rốt cuộc Kutch bị quấy rầy tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nghe được giọng nói mà hắn tâm tâm niệm niệm, còn tưởng là đang nằm mơ, ngồi dậy không chút do dự bổ nhào về hướng giọng nói truyền đến, dùng sức cọ, “Thơm quá…” Hương trà trên người Trình là mùi hương thơm nhất.
Thắt lưng bị ghì chặt, ngực dán một cái đầu to, Trình Thiên đen mặt, vừa định dùng bạo lực đẩy người, lại nghe được câu nói hàm hồ của Kutch, tay dừng lại, ngược lại đè lên trán hắn, vừa đẩy hắn vừa nói, “Buông ra, đói bụng thì dậy ăn cơm.”
Mùi hương rất chân thật, bàn tay trên trán hơi lành lạnh, hết sức thoải mái, trong lòng thật đầy đặn, giống như đang ôm cái gì đó. Kutch hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn hoa văn trên quần áo rất quen thuộc gần trong gang tấc, cẩn thận cử động cánh tay, mắt trừng lớn.
Ôm, ôm rồi… Là Trình! Là thắt lưng của Trình! Ôm rồi!
Tóc gáy toàn thân vụt một cái dựng đứng, lỗ tai cũng đỏ rực, cơ thể cứng ngắc như tượng đá, cần cổ không được tự nhiên cúi thấp, muốn ngẩng đầu lên cũng không dám, tình cảm chảy ra như nước, lý trí đang cảm thụ thân thể của Trình, linh hồn bay lên không trung, máu toàn thân đều sôi trào.
Thật, thật nhỏ, nhưng cũng thật rắn chắc, từ cảm xúc vừa cọ được lúc nãy, xem ra bình thường Trình có rèn luyện thân thể, tuy gầy nhưng tất cả cơ bắp đều có đủ… Muốn cọ tiếp, muốn ngủ mãi không tỉnh.
“Choáng váng?” Cái trán lại bị vỗ vỗ, sau đó cánh tay bị mạnh mẽ kéo xuống, hương trà rời đi, gương mặt không có biểu tình gì của Trình Thiên xuất hiện dưới ánh mặt trời dần hạ, một cái khăn tay được đưa tới, “Lau đi.”
Trong đầu Kutch toàn là sắc đẹp đang chạy loạn, nhận khăn tay ngốc ngốc hỏi, “Lau cái gì?”
“Nước miếng.”
Qua hai giây Kutch mới kịp phản ứng Trình Thiên nói cái gì, đột nhiên giơ tay che miệng. Nước, nước miếng? “Còn có ghèn mắt.”
Ghèn, ghèn mắt?!
Tình cảm, lý trí, linh hồn, toàn bộ trở về hiện thực, Kutch dụi mắt lau nước miếng, liếc nhìn gương mặt đẹp như tượng vẫn không có biểu tình gì của Trình Thiên, vỗ vỗ ngực, nhìn xung quanh nghĩ xem nên tìm chỗ nào tự chôn bản thân thì được. Tầm mắt đảo qua đôi giày của hắn dưới giường, bỗng nhiên nhớ lại anh chị hắn từng kể tư thế ngủ của hắn khó xem ra sao, rốt cuộc không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh, liếc nhìn Trình Thiên một cái, lại liếc nhìn một cái, sau đó ôm hành lý bỏ chạy.
Là nằm mơ! Nhất định là nằm mơ! Cả ngày hôm nay đều đang nằm mơ!
Trình Thiên kỳ quái nhìn Kutch sau khi lau mắt lau tay, sốt ruột nhìn xung quanh, sau đó ôm hành lý hướng căn nhà chính chạy đi, cau mày nói, “Làm sao vậy? Vội vã đi toilet?”
Vườn trà đã chuẩn bị một bữa tối tràn ngập bản sắc dân tộc, vốn Trình Thiên lo lắng Kutch ăn không quen, kết quả đối phương dùng sự thật nói cho hắn biết, tiểu thiếu gia bảo bối nhà Sharman thật ra là một động vật ăn tạp rất dễ nuôi.
Dùng hành động xóa tan bi phẫn, Kutch xử lý liên tục hai thố cơm lam, dùng cái thìa chơi đến *phong sinh thủy khởi, toàn bộ quá trình đều lừa mình dối người nghiêm mặt, kiên quyết không nhìn mặt Trình Thiên.
*Phong sinh thủy khởi là một câu thành ngữ, ý là gió từ mặt nước thổi lên, hình dung làm một việc gì đó sống động.
Quản lý xách một cái hộp đi tới, tò mò liếc nhìn cái thìa to trong tay Kutch, sau đó nói với Trình Thiên, “Đã thu dọn phòng nghỉ xong, là phòng trên tầng cao nhất cạnh khu phơi trà, có phòng tắm riêng, đây là đồ dùng sinh hoạt, lát nữa ngài nhớ mang lên.”
“Vất vả rồi.” Trình Thiên nhận cái hộp rồi nói cám ơn, sau đó hỏi tiếp, “Đã sắp xếp tốt cho những sinh viên kia chưa?”
“Sắp xếp tốt rồi, ở tầng hai, bảo đảm không làm phiền ngài.”
Trình Thiên gật đầu tỏ vẻ đã biết, chờ quản lý đi rồi hắn nhìn Kutch nói, “Bây giờ đã quá muộn, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây, khu nhà đang xây dựng lại, khu dành cho khách còn chưa xây xong, không có nhiều phòng trống, chỉ có thể uất ức cậu ngủ chung với tôi.”
Leng keng, cái thìa trong tay Kutch rơi xuống thố cơm.
“Ngủ chung với anh?” Âm cuối cao lên, giọng nói cũng thay đổi một cách quỷ dị.
Trình Thiên cho là hắn lại bị nghẹn, rót ly nước đưa qua, trấn an nói, “Yên tâm, cậu ngủ trên giường, tôi nằm dưới đất, sẽ không làm phiền cậu.”
“Không được!” Kutch ngồi thẳng người lớn tiếng phản đối, thấy Trình Thiên nhíu mày, ho khan hạ giọng xuống, mặt mày âm trầm, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Anh đến để công tác, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, sao có thể để anh nằm dưới đất, vẫn là để tôi, buổi chiều tôi đã làm một giấc, hiện tại không buồn ngủ chút nào!”
Trình Thiên nhìn ánh mắt chân thật của hắn, nhớ tới em trai vô cùng tri kỷ nhà mình, vẻ mặt trở nên ôn hòa, “Không sao, cậu ngủ trên giường, quyết định vậy đi.”
“Chỉ là…”
“Cậu ngủ trên giường.” Trình Thiên cắt ngang lời Kutch, cũng thu lại vẻ mặt ôn hòa, giọng nói không cho phép từ chối, “Ăn no rồi thì cầm hành lý theo tôi, muộn rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Nhưng mà…” Kutch còn muốn giãy dụa.
Trình Thiên mặt không thay đổi, liếc hắn từ trên xuống dưới, híp mắt.
“…” Trình thế mà dùng ánh mắt quyến rũ hắn, thật, thật kích thích.
Đây là công việc Trình đang làm, có thể được tận mắt nhìn thấy thật sự quá tuyệt vời!
Công việc đang chờ được xử lý rất nhiều, theo kế hoạch vốn là họp trong vòng một giờ, lại bị kéo dài rồi kéo dài, thẳng cho đến khi trời tối mới miễn cưỡng tạm ngừng.
“Ông chủ, vị khách đến cùng ngài đang ngủ trong khu nghỉ ngơi ở phía nam vườn trà.” Một trong mấy quản lý vườn trà nhảy ra báo cáo, sau đó hỏi thêm, “Vẫn là dựa theo thông lệ cũ nghỉ ngơi trong vườn trà sao? Hậu cần đã chuẩn bị cơm chiều, vị khách đang ngủ kia…”
Động tác thu dọn tài liệu của Trình Thiên dừng lại, lúc này mới nhớ, lần này hắn không đến một mình, còn có Kutch đang chờ, liếc nhìn sắc trời bên ngoài đã bắt đầu dần tối, xoa xoa cái trán nói, “Đi dùng cơm chiều trước, đêm nay nghỉ ngơi ngay tại vườn trà, sáng mai tiếp tục họp.”
“Vậy vị khách kia…”
“Tôi đi gọi.” Trình Thiên gộp tài liệu lại bỏ vào cặp, xách cặp đi ra ngoài, “Mọi người cũng tan tầm đi ăn cơm đi, không cần chờ tôi.”
“… Ngủ ở chỗ nào? Khu nhà đang xây dựng lại, chỉ còn một phòng nghỉ có thể ở…” Quản lý còn chưa kịp nói xong, nhìn bóng dáng Trình Thiên đã đi xa, đưa tay sờ sờ cái đầu hói, “Ôi chao, phải làm sao bây giờ, sớm biết vậy nên để mấy sinh viên nông nghiệp đến học tập trễ mấy ngày.”
Theo hướng dẫn một đường thẳng tiến vào sâu trong vườn trà, sau khi vòng qua chòi tranh nơi nông dân trồng trà nghỉ ngơi, rốt cuộc Trình Thiên thấy được Kutch nằm dang tay dang chân trên giường sau chòi tranh. Địa phương bốn mùa như xuân vả lại có nhiều cây cỏ đương nhiên muỗi cũng rất nhiều, hắn liếc mắt nhìn nhang muỗi được nông dân trồng trà săn sóc đặt trước màn, vẻ mặt căng chặt khẽ buông lỏng, bước lên đẩy cánh tay Kutch.
“Kutch, dậy ăn cơm.”
Kutch nhíu mày, lẩm bẩm vài cái rồi trở mình, quần áo vén lên phân nửa, lộ ra phần eo sau lưng bị giường tre hằn lên thành dấu hồng hồng.
Trình Thiên cau mày, đảo mắt nhìn mấy vết muỗi cắn trên chân Kutch, tăng lực đẩy người.
“Kutch, dậy đi.”
Rốt cuộc Kutch bị quấy rầy tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nghe được giọng nói mà hắn tâm tâm niệm niệm, còn tưởng là đang nằm mơ, ngồi dậy không chút do dự bổ nhào về hướng giọng nói truyền đến, dùng sức cọ, “Thơm quá…” Hương trà trên người Trình là mùi hương thơm nhất.
Thắt lưng bị ghì chặt, ngực dán một cái đầu to, Trình Thiên đen mặt, vừa định dùng bạo lực đẩy người, lại nghe được câu nói hàm hồ của Kutch, tay dừng lại, ngược lại đè lên trán hắn, vừa đẩy hắn vừa nói, “Buông ra, đói bụng thì dậy ăn cơm.”
Mùi hương rất chân thật, bàn tay trên trán hơi lành lạnh, hết sức thoải mái, trong lòng thật đầy đặn, giống như đang ôm cái gì đó. Kutch hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn hoa văn trên quần áo rất quen thuộc gần trong gang tấc, cẩn thận cử động cánh tay, mắt trừng lớn.
Ôm, ôm rồi… Là Trình! Là thắt lưng của Trình! Ôm rồi!
Tóc gáy toàn thân vụt một cái dựng đứng, lỗ tai cũng đỏ rực, cơ thể cứng ngắc như tượng đá, cần cổ không được tự nhiên cúi thấp, muốn ngẩng đầu lên cũng không dám, tình cảm chảy ra như nước, lý trí đang cảm thụ thân thể của Trình, linh hồn bay lên không trung, máu toàn thân đều sôi trào.
Thật, thật nhỏ, nhưng cũng thật rắn chắc, từ cảm xúc vừa cọ được lúc nãy, xem ra bình thường Trình có rèn luyện thân thể, tuy gầy nhưng tất cả cơ bắp đều có đủ… Muốn cọ tiếp, muốn ngủ mãi không tỉnh.
“Choáng váng?” Cái trán lại bị vỗ vỗ, sau đó cánh tay bị mạnh mẽ kéo xuống, hương trà rời đi, gương mặt không có biểu tình gì của Trình Thiên xuất hiện dưới ánh mặt trời dần hạ, một cái khăn tay được đưa tới, “Lau đi.”
Trong đầu Kutch toàn là sắc đẹp đang chạy loạn, nhận khăn tay ngốc ngốc hỏi, “Lau cái gì?”
“Nước miếng.”
Qua hai giây Kutch mới kịp phản ứng Trình Thiên nói cái gì, đột nhiên giơ tay che miệng. Nước, nước miếng? “Còn có ghèn mắt.”
Ghèn, ghèn mắt?!
Tình cảm, lý trí, linh hồn, toàn bộ trở về hiện thực, Kutch dụi mắt lau nước miếng, liếc nhìn gương mặt đẹp như tượng vẫn không có biểu tình gì của Trình Thiên, vỗ vỗ ngực, nhìn xung quanh nghĩ xem nên tìm chỗ nào tự chôn bản thân thì được. Tầm mắt đảo qua đôi giày của hắn dưới giường, bỗng nhiên nhớ lại anh chị hắn từng kể tư thế ngủ của hắn khó xem ra sao, rốt cuộc không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh, liếc nhìn Trình Thiên một cái, lại liếc nhìn một cái, sau đó ôm hành lý bỏ chạy.
Là nằm mơ! Nhất định là nằm mơ! Cả ngày hôm nay đều đang nằm mơ!
Trình Thiên kỳ quái nhìn Kutch sau khi lau mắt lau tay, sốt ruột nhìn xung quanh, sau đó ôm hành lý hướng căn nhà chính chạy đi, cau mày nói, “Làm sao vậy? Vội vã đi toilet?”
Vườn trà đã chuẩn bị một bữa tối tràn ngập bản sắc dân tộc, vốn Trình Thiên lo lắng Kutch ăn không quen, kết quả đối phương dùng sự thật nói cho hắn biết, tiểu thiếu gia bảo bối nhà Sharman thật ra là một động vật ăn tạp rất dễ nuôi.
Dùng hành động xóa tan bi phẫn, Kutch xử lý liên tục hai thố cơm lam, dùng cái thìa chơi đến *phong sinh thủy khởi, toàn bộ quá trình đều lừa mình dối người nghiêm mặt, kiên quyết không nhìn mặt Trình Thiên.
*Phong sinh thủy khởi là một câu thành ngữ, ý là gió từ mặt nước thổi lên, hình dung làm một việc gì đó sống động.
Quản lý xách một cái hộp đi tới, tò mò liếc nhìn cái thìa to trong tay Kutch, sau đó nói với Trình Thiên, “Đã thu dọn phòng nghỉ xong, là phòng trên tầng cao nhất cạnh khu phơi trà, có phòng tắm riêng, đây là đồ dùng sinh hoạt, lát nữa ngài nhớ mang lên.”
“Vất vả rồi.” Trình Thiên nhận cái hộp rồi nói cám ơn, sau đó hỏi tiếp, “Đã sắp xếp tốt cho những sinh viên kia chưa?”
“Sắp xếp tốt rồi, ở tầng hai, bảo đảm không làm phiền ngài.”
Trình Thiên gật đầu tỏ vẻ đã biết, chờ quản lý đi rồi hắn nhìn Kutch nói, “Bây giờ đã quá muộn, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây, khu nhà đang xây dựng lại, khu dành cho khách còn chưa xây xong, không có nhiều phòng trống, chỉ có thể uất ức cậu ngủ chung với tôi.”
Leng keng, cái thìa trong tay Kutch rơi xuống thố cơm.
“Ngủ chung với anh?” Âm cuối cao lên, giọng nói cũng thay đổi một cách quỷ dị.
Trình Thiên cho là hắn lại bị nghẹn, rót ly nước đưa qua, trấn an nói, “Yên tâm, cậu ngủ trên giường, tôi nằm dưới đất, sẽ không làm phiền cậu.”
“Không được!” Kutch ngồi thẳng người lớn tiếng phản đối, thấy Trình Thiên nhíu mày, ho khan hạ giọng xuống, mặt mày âm trầm, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Anh đến để công tác, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, sao có thể để anh nằm dưới đất, vẫn là để tôi, buổi chiều tôi đã làm một giấc, hiện tại không buồn ngủ chút nào!”
Trình Thiên nhìn ánh mắt chân thật của hắn, nhớ tới em trai vô cùng tri kỷ nhà mình, vẻ mặt trở nên ôn hòa, “Không sao, cậu ngủ trên giường, quyết định vậy đi.”
“Chỉ là…”
“Cậu ngủ trên giường.” Trình Thiên cắt ngang lời Kutch, cũng thu lại vẻ mặt ôn hòa, giọng nói không cho phép từ chối, “Ăn no rồi thì cầm hành lý theo tôi, muộn rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Nhưng mà…” Kutch còn muốn giãy dụa.
Trình Thiên mặt không thay đổi, liếc hắn từ trên xuống dưới, híp mắt.
“…” Trình thế mà dùng ánh mắt quyến rũ hắn, thật, thật kích thích.
Danh sách chương