Từ sau hôm đó Thiển Y chưa từng đến Thịnh Nhân, mặc dù ở trước mặt trưởng bộ phận Vương Lỗi muốn nghe ngóng chút tin tức, nhưng trưởng bộ phận chỉ nói một câu “Cô gái như cô ấy không phải ai cũng có được”, anh chàng mặt xám xịt không hỏi nữa.

Một người xuất hiện sẽ có điều không thích ứng được, một người rời đi rồi cũng sẽ có điều không thích ứng được. Nhưng dù như thế, sự rời đi của Thiển Y, bị công việc bận rộn giấu đi mất.

Thiển Y về nhà họ Thẩm, tuy mẹ Thẩm rất vui vẻ, nhưng vẫn hỏi có phải Lạc Tử Thịnh bạc đãi cô không. Dù Thiển Y chưa từng nói xấu Lạc Tử Thịnh, nhưng người từng trải như mẹ Thẩm cũng hiểu rõ, Thiển Y đột nhiên về nhà thì nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Đương nhiên, vợ chồng trẻ ồn ào cũng không phải chuyện gì quá to tát. Nhà họ Thẩm mãi mãi hoan nghênh con gái trở về.

Mỗi ngày Thiển Y ở nhà chơi hoa chơi cỏ, rảnh rỗi không có việc gì nghịch nghịch cây xương rồng của cô.

Cô nhìn gai xương rồng đã bị mình rút hết ra, theo bản năng nghĩ, đặt chậu xương rồng này ở cạnh máy tính của anh, có thể phòng bức xạ đồng thời không cần lo lắng anh sẽ bị gai đâm.

Sau khi nghĩ tới, bản thân cũng không nhịn được mà thở dài.

Cô biết, anh là vì tốt cho cô. Nhưng cô không thể, không thể vui vẻ đi vạch miệng vết thương đó. Cô tự nói với mình quá khứ đã là quá khứ rồi, con người quan trọng là hiện tại, cô tự tạo cho mình cơ hội này, cô biến cuộc đời thành một ván cược. Nếu thua, mất đi chính là cả một đời.

Nhưng, cô tuyệt đối sẽ không hối hận.

Cô sống thoải mái, mà Thẩm Thiển Vũ thì lại thấy rất không ổn, nhịn mấy ngày rồi vẫn tới hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thiển Y cười vô tội, “Em tát anh ấy một cái. Em áy náy.”

Thẩm Thiển Vũ tuyệt đối không ngờ lại là nguyên nhân như vậy, ngây người một lát, “Vậy đi nhận lỗi đi.”

“Không muốn.” Thiển Y thoáng dừng lại, “Ít nhất không muốn là bây giờ.”

Thẩm Thiển Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tâm ý đã quyết của Thiển Y thì vẫn xoay người đi ra ngoài.

••••••••••••••

Lạc Tử Thịnh trở lại Tử Nhân, mở cửa ra, trong nhà là một mảng tối tăm.

Anh cầm chìa khóa duy trì động tác này hồi lâu, rồi mới bật đèn.

Anh vốn tưởng rằng, cô sẽ ở nhà. Cho nên anh lượn mấy vòng ở bên ngoài rồi mới trở về.

Anh ngồi trên sofa, cả căn nhà ngoại trừ tiếng hít thở thì chẳng có gì nữa. An tĩnh, anh cười tự giễu. Hình như không phải lỗi của anh nhỉ, sao anh lại mang tâm lý đợi bị phạt như đứa trẻ làm sai chuyện vậy chứ.

Thứ cảm giác này giống như trước hồi bảy tuổi, anh vẫn chờ mẹ về, chờ đợi trong căn phòng tối đen im hơi lặng tiếng. Cái cảm giác này giống như biết người đó sẽ trở về, tuy không biết là lúc nào, nhưng biết là người ấy sẽ trở về.

Anh không biết mình đợi bao lâu, cho đến khi tiếng chuông vang báo hiệu 12 giờ, cuối cùng anh biết người ấy sẽ không về.

Vì vậy trên thế giới này, chỉ có một người sẽ không bỏ lại mình, mà người ấy đã sớm rời đi rồi.

Hôm sau, anh vừa đến công ty thì liền gọi trưởng bộ phận kĩ thuật vào phòng làm việc của mình.

Khi biết cô vẫn chưa tới làm, anh mới phát hiện bản thân mình ngu xuẩn cỡ nào. Thẩm Thiển Y cô muốn cái gì có cái đó, chỉ cần một câu đã có thể khiến anh cưới cô. Cô xem anh như phần công việc này mà thôi, tất cả đều dựa vào hứng thú sở thích của cô. Anh là thứ gì chứ? Trưởng bộ phận cẩn thận đánh giá sắc mặt Lạc Tử Thịnh.

“Tiểu Y còn đi làm không ạ?”

Lạc Tử Thịnh nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc, “Về sau không có người này nữa.”

Trưởng bộ phận thở dài một tiếng, “Vậy tiền lương sau này là…”

“Chuyện cô ấy làm so được với tiền điện nước cô ấy dùng sao?”

Trưởng bộ phận nghĩ anh đang nói đùa, trả lời ngay: “Cô bé Tiểu Y này, tôi hài lòng nhất đấy ạ. Không kiêu không sa, làm việc rất an phận, còn rất cẩn thận nữa.” Anh ta suy tư một lát, “Hơn nữa, tôi thầm cảm thấy cô bé này rất thông minh, tuy rằng cô ấy không thể hiện rõ ra. Tôi nghĩ giám đốc muốn phân cô ấy đến bộ phận khác, chỉ là trước tiên đến rèn luyện một chút ở bộ phận của tôi mà thôi.”

“Ra ngoài đi!” Sau một hồi anh mới thản nhiên mở miệng,

Trưởng bộ phận thấy sắc mặt anh không thay đổi, cũng không nói thêm gì nữa.

Lạc Tử Thịnh trầm tư trước máy tính một lát, mới quay lại với công việc.

Lúc anh trở về, trong nhà vẫn không có độ ấm.

Anh chờ như trước, sau đó đột nhiên muốn hỏi: trước kia có phải cô cũng chờ anh như vậy không.

Anh lắc đầu phủ nhận, từ sau hôm kết hôn nhìn thấy cô anh đã biết, cô hẳn là sẽ không làm chuyện ngốc nghếch như vậy.

Đột nhiên, anh giác ngộ, bất luận Thiển Y là kiểu người thế nào, kết cục giữa hai người cũng chỉ có một. Anh nhìn màn đêm bên ngoài, thở dài.

Tư Linh hẳn là chờ anh thế này nhỉ!

Khi một người phụ nữ cực kì yêu một người đàn ông, cô ấy mới có thể chờ đợi dù biết rõ là anh ta sẽ không đến. Chẳng hạn như, mẹ anh.

Trước đây anh vẫn không rõ, vì sao khi trên tivi chiếu đoạn phi tần nói “Cô biết ta yêu chàng đến nhường nào không, biết rõ chàng không thuộc về riêng một nữ nhân nào, lại vẫn ngây ngốc chờ. Chờ đợi hết đêm này qua đêm khác, tới bây giờ, căn phòng của ta dùng bao nhiêu gạch, dùng bao nhiêu ngói tạo thành, có bao nhiêu ghế bao nhiêu bình hoa ta đều biết rõ”, mẹ lại khóc đau lòng như vậy.

Chờ đợi cũng không đáng sợ, điều đáng sợ là biết rõ người đó sẽ không tới, lại vẫn tiếp tục chờ.

Mấy ngày sau hôm nào anh cũng ở bên Hạ Tư Linh trước, sau đó lại trở về Tử Nhân, vừa về đến Tử Nhân liền lập tức đi ngủ.

•••••••••••••

Khi tin tức Hạng Tử Địch kết hôn với Hạ Ngâm được truyền đến, Thiển Y đang ngẩn người nhìn chú cún con mình mới nuôi.

Cô gọi nó là Oai Oai, Tiểu Oai Oai.

Cô vô cùng hài lòng với cái tên này.

Thẩm Thiển Vũ thay quần áo xong thì đưa Thiển Y cùng đi.

Hôn lễ của Thẩm Thiển Vũ và Hạ Ngâm vô cùng giản dị, mở tiệc chiêu đãi đều là bạn bè tốt nhất và người thân, hơn nữa trước đó lúc chào hỏi đều không nhận quà. Tuy cũng là khách sạn năm sao xa hoa nhất, nhưng chỉ là kiểu tiệc mời khách đơn giản mà thôi.

Trần Nhất Đình và Phòng Trạch Hoa là vui nhất, điều này có nghĩa là họ có thể bỏ đi trách nhiệm làm phù rể, ai cũng hiểu, phù rể chính là người chịu tội cho chú rể.

Hạng Tử Địch mặc vest, khuôn mặt thông minh khôn khéo, giờ phút này lại càng thêm phong nhã. Hạ Ngâm mặc sườn xám, trong vẻ cao sang thanh lịch có chứa chút tinh nghịch. Thẩm Thiển Y nhìn đôi cô dâu chú rể này, hôn lễ của họ mang theo chút cảm giác thời đại. Tuy so với hôn lễ của cô thì quả thực cực kì giản dị, nhưng cô lại cảm thấy rất ấm áp.

Cả hội ngồi ở một bàn.

Lúc Lạc Tử Thịnh đến, nhìn chỗ Thẩm Thiển Y ngồi, sau đó chào hỏi cô đâu chú rể xong thì liền đi qua.

Thiển Y nhìn Lạc Tử Thinh, cười nhẹ, “Công ty vẫn bận như vậy?”

“Ừ.” Anh đang tò mò về sự chủ động của cô, liền thấy cả hội đều nhìn như lẽ dĩ nhiên, cũng không cảm thấy bất thường chút nào. Anh mới biết, cô chỉ không muốn tìm phiền toái cho mình.

Trần Nhất Đình nhìn Thiển Y, “Ầy, sao vèo cái đã có hai đôi kết hôn rồi nhỉ!”

Trần Nhất Tâm nhìn mọi người, “Anh trai em hoài xuân đấy! Mọi người đừng để ý đến anh ấy.”

Phòng Trạch Hoa cười nhạo, “Không phải đám con gái bọn em thường xuyên gào lên muốn kết hôn sao? Chuyện không có cách nào cả. Cũng chẳng hiểu sao phụ nữ đều thích chui vào nấm mồ vậy chứ.”

Thiển Y cũng cười, “Hết cách thôi. Hôn nhân là lời hứa hẹn mà một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.”

Nhất thời mọi người không nói gì.

Lúc này Hạng Tử Địch mang theo Hạ Ngâm đến đây kính rượu, anh cũng cười mỉa, “Lãnh tụ Mao Trạch Đông vĩ đại của chúng ta đã từng nói, gặp gỡ qua lại với nhau mà không lấy hôn nhân làm tiền đề thì đều là hành vi chơi đùa lưu manh.”

Lúc này không khí được đẩy lên high, Phòng Trạch Hoa giơ ly rượu lên, “Mẹ nó, thì ra tôi vẫn luôn làm tên lưu manh à.”

Mọi người lại cười vang.

Hạng Tử Địch muốn một ly giải quyết hết, cả hội đương nhiên không thể để anh được như ý. Phòng Trạch Hoa thua nhiều tiền bởi anh nên vốn không thoải mái gì, muốn tìm mọi cách để Hạng Tử Địch uống nhiều. Trần Nhất Đình cũng gia nhập vào phe của Phòng Trạch Hoa, “Tử Địch, ly này cũng quá ít rồi đấy! Tôi đến thêm một chút nào. Đời ngưởi chỉ kết hôn một lần mà ha!” Ý ngầm của anh chính là đời người chỉ kết hôn một lần, đương nhiên anh phải chỉnh chết Hạng Tử Địch rồi.

Dường như Hạng Tử Địch chuẩn bị để nghênh chiến rất tốt, tửu lượng của anh vốn cũng vô cùng ổn, nhưng Trần Nhất Đình và Phòng Trạch Hoa có suy nghĩ muốn chuốc chết anh, Hạng Tử Địch cũng không chống đỡ nổi.

Lạc Tử Thịnh buồn cười nhìn cảnh tượng này, dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình.

Thẩm Thiển Vũ thấy Thiển Y yên lặng ăn đồ ăn, dường như không bị ảnh hưởng gì, anh cũng liền gia nhập vào team của Trần Nhất Đình.

Mấy chọi một, cảnh này cũng thật đẹp.

Tay Hạ Ngâm run run, cô hơi bực, “Mấy anh không định kết hôn nữa hả?”

Nếu có ngày đó, xem lúc đó mấy người bọn anh chết thế nào.

Trần Nhất Đình trả lời với vẻ xấu xa, “Có chứ. Đáng tiếc không phải bây giờ.”

Phòng Trạch Hoa còn vô sỉ hơn, “Anh đến sống ở thế giới này, liền không có ý định trở về.”

“Tử Thịnh, sao ông không biết phép tắc thế hả, còn chưa kính rượu à!” Phòng Trạch Hoa la lớn. Anh ta cũng không cho phép một mình Lạc Tử Thịnh không liên can.

“Anh ấy bị cảm, không uống rượu được.” Thiển Y nhìn dáng vẻ của Hạ Ngâm thì có phần không đành lòng, cười nhẹ với Phòng Trạch Hoa.

Lời này nếu là người khác nói, Phòng Trạch Hoa chắc chắn không nghe theo, nhưng là do Tiểu Long Nữ trong lòng anh ta nói nên đương nhiên anh ta cũng không tranh luận thêm nữa, “Tử Thịnh, sao ông mất hứng vậy hả!”

Lạc Tử Tịnh quét mắt qua nhìn Thiển Y, “Dạo này bận đến hỏng người rồi.”

Hạng Tử Địch cười, “Tôi còn nghĩ ông làm bằng sắt nữa đấy.”

Anh nhìn vẻ mặt chế nhạo của Hạng Tử Địch, “Có điều nếu chúng ta là bạn bè thân thiết, đương nhiên tôi sẽ không vì chút bệnh cảm liền phá vỡ quy củ đâu.”

Một câu đơn giản, Hạng Tử Địch thành công biến sắc.

Mà Trần Nhất Tâm ở một bên cũng nảy tim.

Thiển Y ngăn Lạc Tử Thịnh bưng rượu lên, “Không phải bác sĩ nói không thể uống à? Anh uống ít một chút Hạng Tử Địch cũng sẽ không để bụng, vả lại về sau còn có thời gian để uống mà.”

“Sức khỏe quan trọng nhất.” Lần này Hạng Tử Địch cũng không dám kích anh nữa.

Lạc Tử Thịnh nhìn Thẩm Thiển Y, trầm mặc không nói.

Cho dù không có Lạc Tử Thịnh, ba ngọn đèn không tiết kiệm năng lượng kia cũng khiến Hạng Tử Địch uống đến mức gục.

Thiển Y thấy hơi may vì lúc ấy mấy người họ đều là phù rể cho Lạc Tử Thịnh, nếu không chừng Lạc Tử Thịnh đã phải nằm mấy ngày rồi.

Hạ Ngâm dìu Hạng Tử Địch đã say đến bất tỉnh nhân sự, vậy mà lúc này Phòng Trạch Hoa lại la lớn: “Chị dâu, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng đấy nhé!”

Trần Nhất Tâm mỉm cười nhìn bóng lưng Hạng Tử Địch, giờ khắc này, cô biết, thật sự đã kết thúc rồi.

Không ai chú ý tới, người luôn vui tươi như cô vậy mà lại không nói một lời. Cô đi đến hòn non bộ bên ngoài khách sạn rồi ngồi xuống, ánh trăng chiếu lên người cô. Cô ngửa đầu mỉm cười, lại vẫn không giấu được nỗi phiền muộn trong lòng. Nỗi buồn khó hiểu này từ từ lớn dần trong tim cô.

Rốt cuộc, tình cảm như một quả bóng hơi không ngừng được thổi khí vào, cuối cùng nổ tung.

Cô nhịn không được, bật khóc.

Thiển Y đi đến bên cạnh Trần Nhất Tâm, cô chưa từng nghĩ bản thân mình nên lảng tránh hiện trạng thế này. Cô đứng trước mặt Trần Nhất Tâm, cứ vậy nhìn cô ấy khóc.

Thiển Y đưa cho Trần Nhất Tâm một chiếc khăn tay sạch sẽ.

Trần Nhất Tâm cũng không nhận, chỉ nhìn Thiển Y. Thiển Y đáp lại cô ấy bằng một nụ cười mỉm vô hại.

“Lúc này không phải cô nên nói mấy lời an ủi tôi sao?” Trần Nhất Tâm lau nước mắt, sau đó hơi buồn cười nhìn Thẩm Thiển Y.

“Tôi sẽ không làm vậy đâu.” Thiển Y vẫn giữ nguyên độ cong nụ cười, “Hơn nữa tâm tình cô cũng sẽ không thay đổi ngay chỉ vì tôi nói điều gì đó.”

“Ít nhất cũng nên hỏi vì sao tôi khóc chứ!”

Thiển Y nghiêng đầu suy xét hồi lâu, “Ừm. Hôm nay người cô thích kết hôn, mà cô dâu lại không phải cô.”

Nếu vừa rồi không muốn thể hiện ra sự yếu đuối của bản thân, vậy giờ khắc này, sau khi thật sự bị người khác nói đúng nỗi lòng, Trần Nhất Tâm cảm thấy, mình diễn cũng không tốt đến thế.

“Không phải. Tôi không khóc vì điều đó.” Trần Nhất Tâm kiên định nhìn Thiển Y, “Tôi khóc vì bản thân mình. Khóc vì tình yêu đã chết của mình.”

Thiển Y sửng sốt, cười nhẹ với Trần Nhất Tâm, “Cô có thể tiếp tục khóc.”

“Cô có thể đừng cười như vậy được không?” Trần Nhất Tâm nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười này thì hơi phản cảm, lắc đầu, “Cho dù cô không định an ủi cô gái đáng thương là tôi, cũng không nên giữ nguyên nụ cười mỉm như vậy chứ!” Tuy rằng cô cảm thấy nụ cười của cô gái này giống như có lệ và không cảm xúc vậy.

Thiển Y cứng đờ người, sau đó nhìn Trần Nhất Tâm, “Tôi thật sự rất xin lỗi, tôi cũng không muốn vậy, nhưng mà, không sửa được.”

“?”

“Năm tôi mười bảy tuổi, đã xảy ra chút chuyện.” Thiển Y dừng lại một chút, tự hỏi xem nên biểu đạt như thế nào, “Chính là người ta vẫn thường nói đấy, kiếp nạn. Sau đó, mỗi người bên cạnh tôi đều đối đãi với tôi rất cẩn thận, đều lo lắng cho tôi, sợ tôi xảy ra chuyện. Thật ra, tôi không sao cả, thật sự không sao cả. Nhưng không ai tin tưởng tôi. Sau đó tôi liền mỉm cười với bản thân mình, mỉm cười với mỗi người. Tôi tự nói với mình, tôi không sao cả, cũng dùng phương thức đó nói cho người khác biết tôi rất tốt. Tiếp đó, đau cũng mỉm cười, khóc cũng mỉm cười, căng thẳng cũng mỉm cười, sợ hãi cũng mỉm cười. Rất kì lạ, sau khi làm thế, hình như liền thật sự rất tốt.”

Trần Nhất Tâm nhìn cô gái mang lại cảm giác yếu đuối khi lần đầu tiên gặp này, nột tâm của cô ấy mạnh mẽ biết bao. Cô đương nhiên sẽ không tin, chỉ cần mỉm cười thì thật sự sẽ không có việc gì. Trần Nhất Tâm nở ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Là thế này à?”

Thiển Y lắc đầu, sau đó đặt khăn tay vào trong tay Trần Nhất Tâm, “Đừng học tôi.”

Trần Nhất Tâm nhìn bóng lưng Thiển Y, thì ra bản thân mình căn bản không bi ai. Thật sự, một chút cũng không.

Lúc này Trần Nhất Tâm cũng biết, Thiển Y nói là kiếp nạn, hẳn là tai vạ rất lớn, mới làm cho nội tâm một cô gái trở nên kiên cố khó vỡ đến vậy.

Lạc Tử Thịnh cũng không phải cố ý nghe lén đoạn hội thoại này, anh chỉ thấy Thiển Y qua đây nên muốn hỏi cô khi nào thì trở về. Dù sao vì việc này ông già đã nổi cơn với anh không chỉ một lần.

Lạc Tử Thỉnh lúc này, trong lòng bị một thứ gì đó nghẹn lại rất khó chịu.

Khi nhìn thấy Thiển Y muốn lên xe của Thẩm Thiển Vũ, Lạc Tử Thịnh đi qua, “Tiểu Thiển Thiển, nên về nhà rồi nhỉ!”

Thiển Y và Thẩm Thiển Vũ đều không nghĩ rằng Lạc Tử Thịnh sẽ qua đây lúc này, Thẩm Thiển Vũ nhìn Thiển Y theo bản năng, anh không có tư cách nói gì cả.

Thiển Y liếc nhìn Thẩm Thiển Vũ, sau đó mới cười nhẹ, “Anh không sợ cơm em nấu khó ăn à?”

Thẩm Thiển Vũ thấy màn đối thoại đó của hai người, tảng đá trong lòng cũng lặng buông, sau đó anh vỗ vỗ vai Thiển Y, “Không thể luôn tùy hứng như vậy.”

“Anh.”

“Được rồi được rồi, bản thân mình đã kết hôn rồi, sao vẫn như thế này hả.” Thẩm Thiển Vũ nhìn Lạc Tử Thịnh, “Em gái tôi giao cho ông đấy.”

Lạc Tử Thịnh nhìn Thẩm Thiển Vũ, “Ông yên tâm đi!”

Thẩm Thiển Vũ ngồi vào trong xe, lúc đi qua cạnh người Thiển Y thì mở miệng: “Anh sẽ nói với mẹ.”

Thiển Y gật đầu.

Lạc Tử Thịnh kéo Thiển Y qua, “Trở về thôi.”

Thiển Y cũng không trả lời, nhưng vẫn đi theo sau anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện