Sau khi kết hôn, Thiển Y và Thẩm Thiển Vũ ít liên lạc hơn trước. Vì thế khi nhìn thấy điện thoại của anh, cô hơi đờ người.

Ông chủ liều mạng làm việc, nhưng cũng không có nghĩa rằng nhân viên như họ sẽ không có quyền lợi tan làm. Vừa tan tầm, Thiển Y liền thu dọn đồ chuẩn bị rời đi.

Vương Lỗi thấy dáng vẻ hơi vội vàng của Thiển Y thì lập tức ân cần hỏi: “Trong nhà xảy ra chuyện à?”

Thiển Y đáp lại Vương Lỗi bằng một nụ cười hữu hảo, “Anh trai em có chuyện quan trọng muốn nói với em.”

“Vậy em mau đi đi!” Vương Lỗi cào cào tóc, “Nhìn dáng vẻ vội vàng của em anh còn tưởng là bạn trai em nữa chứ!”

Thiển Y bật cười, “Em không có bạn trai.”

Thiển Y không thấy, sau lưng cô Vương Lỗi cười hân hoan.

Nhưng cô quên nói cô đã có chồng rồi.

Thiển Y thấy dáng vẻ của Thẩm Thiển Vũ thì không tự chủ được nhíu mày, “Anh.” Sao anh lại gầy rộc đi thế này, như là mới bị bệnh nặng vậy.

“Thiển Y.” Thẩm Thiển Vũ đứng lên mời cô ngồi vào ghế, tác phong vô cùng ga lăng.

“Gần đây anh có gì không thuận lợi à? Hay là công ty xảy ra chuyện gì?” Nỗi lo lắng của cô biểu hiện ra rất rõ, khiến Thẩm Thiển Vũ kinh ngạc.

“Sao lại nguyền rủa ông anh già của em vậy hả?”

“Vậy sao anh lại gầy thành thế này?”

“Anh trai em tham gia câu lạc bộ giảm béo.”

“Xí!” Cô cười nhạo, sau đó mỉm cười nói với phục vụ, “Latte.”

Thẩm Thiển Vũ đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, mới mở miệng: “Dạo này khỏe không?” Anh hiểu rất rõ Lạc Tử Thịnh nên mới lo lắng cuộc sống em gái mình hỏng bét đến mức nào, hiện giờ nhớ tới ngược lại anh thêm sầu, thoạt nhìn Thiển Y không có gì thay đổi cả.

“Cũng không tồi á!” Thiển Y tỏ ra vô cùng khó hiểu.

“Có uất ức gì đừng một mình chịu đựng, em còn có một ông anh trai. Anh mãi mãi đều là bến đỗ của em.”

“Anh, anh làm sao thế?” Thiển Y uống một hớp cà phê, “Từ bao giờ lại có dáng vẻ tâm sự chất chồng thế này?”

“Thiển Y.” Thẩm Thiển Vũ bị dáng vẻ không để tâm của cô chọc giận.

“…” Cô có làm gì đâu nhỉ!

“Rốt cuộc em định thế nào.” Anh chỉ biết là lúc trước dường như cô quyết tâm phải lấy Lạc Tử Thịnh, mà anh thì như trúng gió thuận theo cô, bây giờ lấy lại tinh thần anh mới hoàn toàn giác ngộ mình đã làm một chuyện ngu xuẩn đến mức nào.

“Anh, anh đang nói gì vậy?” Thiển Y vô cùng không thể hiểu được sự tức giận giờ phút này của anh.

“Nói cho anh biết vì sao em muốn lấy Tử Thịnh.” Đây là chỗ anh nghĩ mãi vẫn không thông.

“Rồi em sẽ phải đi lấy chồng chứ!” Cô càng bâng quơ như vậy, anh lại càng khó kiềm chế được sự bất mãn trong lòng.

“Thiển Y, đừng để anh phải hỏi em lại lần nữa.”

“Anh ấy cần cuộc hôn nhân này.”

Anh mãnh liệt nhìn về phía cô, ngay cả tay cũng không khống chế được mà run rẩy, anh đã nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chân thật nhất vậy mà lại đơn giản đến mức khiến anh không dám tin, “Em yêu cậu ấy?”

Thiển Y nắm chặt ly cà phê trong tay, để sự ấm áp của nó truyền đến bàn tay cô.

Anh nhìn cô hồi lâu, thấy cô không định mở miệng, anh mới thở dài, “Em biết rõ mà.”

“Em biết, em biết anh ấy không yêu em.” Cô như hạ một quyết tâm rất lớn, “Nếu nói em không có lòng riêng thì cũng không có ai tin nhỉ! Anh ấy cần cuộc hôn nhân này để trở thành nhân vật chủ chốt của Thịnh Nhân. Hơn nữa Lạc Tử Thiên làm nhiều như vậy, không phải là hi vọng anh ấy có thể được tôi luyện nhiều hơn sao? Mấy năm trước Lạc Tử Phong có Đồng Thị làm chỗ dựa vững chắc, mà anh ấy thì không có gì để dựa vào, Lạc Tử Thiên có điều cố kị nên mới có thể tạm thời đặt công ty vào trong tay Lạc Tử Phong. Nhiều năm như vậy, Lạc Tử Thiên đang đợi một cơ hội như thế, một cơ hội có thể danh chính ngôn thuận đặt công ty vào tay anh ấy. Vậy em cho ông ta.”

Những điều này đều là điều mà Lạc Tử Thịnh không biết, Thẩm Thiển Vũ anh cũng chưa bao giờ nghĩ còn có tầng quan hệ này nữa. Anh vẫn nghĩ cô em gái bảo bối của anh chỉ là một đóa hoa trong phòng ấm, cần người che chở yêu thương. Anh vẫn luôn sợ hãi cô sẽ chịu tủi thân. Nhưng hiện giờ anh mới hiểu, cô bé của trước đây không biết từ lúc nào đã được hiện thực làm lễ trưởng thành rồi, đã không cần sự săn sóc của người khác nữa.

“Em đã từng nghĩ em sẽ nhận được gì chưa?” Hồi lâu, anh mới có thể tìm lại được giọng nói của mình.

“Biết chứ.” Cô cười nhàn nhạt, “Trước giờ Lạc Tử Thịnh cũng không phải là người lương thiện. Một khi Thẩm Thị không sinh ra được lợi ích gì cho Thịnh Nhân, không cần anh ấy mở miệng, Lạc Tử Thiên sẽ không để mặc cho Thẩm Thị tồn tại. Không phải ông ta vẫn luôn nhắm đến Thẩm Thị sao? Một khi Thẩm Thị không thể trở thành hậu thuẫn của em nữa, vậy kết cục của em cũng giống như kết cục của Thẩm Thị. Mà lúc đó Lạc Tử Thịnh đương nhiên có thể không cố kị gì nữa mà lựa chọn kết hôn, sau đó cưới người mà anh ấy muốn lấy.”

Thẩm Thiển Vũ nhìn em gái mình, “Em nghĩ nhiều rồi, Lạc Tử Thiên muốn đạt được lợi ích từ Thẩm Thị là điều chắc chắn. Nhưng cơ nghiệp bao năm của Thẩm Thị không phải ông ta muốn là có thể bỏ vào túi được, ông ta cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức muốn nhăm nhe Thẩm Thị như vậy.”

Thiển Y nhìn anh trai, anh vẫn hiền lành quá mức. Có điều, tất cả mọi chuyện, ai lại có thể thực sự đi vãn hồi? “Nếu em biết cuối cùng cậu ấy sẽ lựa chọn ly hôn với em, vì sao còn muốn…” Đây là điều mà anh không hiểu.

“Anh.” Cô buông ly cà phê đã không còn có khả năng mang lại hơi ấm cho cô nữa, “Anh cảm thấy sau khi chuyện đó xảy ra, còn có ai bằng lòng lấy em?”

Mặt Thẩm Thiển Vũ trắng bệch, anh vẫn nghĩ mấy năm nay cô chưa từng đề cập đến, sống một cuộc sống như người bình thường, anh vẫn luôn thấy mừng vì cô không có bóng ma về chuyện đó. Nhưng anh đã hoàn toàn sai, cô chỉ chuyển bóng ma đó đến một nơi mà không ai nhìn thấy thôi.

Cô cười nhẹ, “Vì sao không để bản thân mình vốn không có giá trị mang đến một chút giá trị?”

Anh không nói nên lời, giống như có thứ gì đó mắc nghẹn nơi cổ họng.

“Anh, đừng oán giận anh ấy, hai anh là bạn bè tốt nhất, đừng vì em mà có thay đổi gì. Bất kể là kết quả thế nào em đều có thể tiếp nhận, cho nên anh không cần làm chuyện gì vì em cả.” Cô cười cười, “Em cũng sẽ không bạc đãi bản thân mình đâu.”

Cô cho anh một viên thuốc an thần. Cô cho anh biết em gái anh không yếu đuối, cũng không phải người không có tài cán gì, cô chỉ tự lựa chọn một con đường như vậy mà thôi. Hơn nữa cô có thể tự bảo vệ mình rất tốt.

••••••••••••••••

Cô bảo anh đi trước.

Không phải cô không muốn có người bầu bạn lúc bản thân mình bất lực, nhưng bao năm như vậy cô đã một mình giữ tâm sự này rồi. Từ không cam lòng đến không thể tiếp nhận sau đó khuyên bản thân mình chấp nhận, cô đều một mình bước tiếp. Cô đã quen rồi, quen một mình đau lòng, một mình tưởng niệm, một mình nấn ná giữa thời gian.

Vương Phi hát: từ bắt đầu khóc lóc ghen tị đến mỉm cười hâm mộ, thời gian lướt qua làn da em thế nào, chỉ có bản thân em rõ ràng nhất. (*)

(*) Bài hát “Lá thư tình tự viết cho bản thân mình” (给自己的情书) hay còn có tên khác là “Tiếu vong thư” (笑忘书) phát hành năm 2000 của Vương Phi. Link xem MV: https://www.youtube.com/watch?v=mhPfwhRsTAs

Cô rất rõ ràng, bản thân mình bước tiếp thế nào. Từng chút, lại từng chút, từng chút đến hiện tại.

Bên ngoài một cơn mưa đổ xuống, rất nhiều người bắt đầu chạy hối hả dưới cơn mưa. Cô lãnh đạm nhìn tất cả, tựa hồ không liên quan gì đến cô cả. Cô xiết chặt quần áo, hơi lạnh.

Người gọi xe rất nhiều, cô chờ rất lâu mới gọi được xe về nhà.

Mưa có vẻ không nhỏ đi, cô cảm thấy bản thân mình rất lạnh, không chỉ cơ thể, còn có cái lạnh từ trong xương nữa. Cô lập tức vào nhà vệ sinh, cô phải tự quên, đêm nay lại là một đêm mưa.

Cô ngâm hồi lâu, cho đến khi cơ thể nhăn nheo vì ngâm mình quá lâu trong nước thì mới đi từ nhà vệ sinh ra.

Cửa vừa mở.

Lạc Tử Thịnh nằm trên sofa nghiêng người qua nhìn cô theo bản năng, anh vốn tưởng rằng cô không ở nhà. Anh mệt mỏi quá mức, ngay cả động đậy cũng không muốn. Ở trong mắt người khác, anh là vị thần trên thương trường, ở trước mặt cô anh chỉ là một người bình thường mà thôi. Cũng sẽ mệt, cũng sẽ thư thái vì hiếm khi được ngủ lười.

“Em nghĩ anh sẽ không…” Cô không chú ý tới váy ngủ của mình là trong suốt, giờ phút này váy ngủ dán vào da thịt cô.

“Mưa to quá, anh không muốn bị cảm ở công ty.” Anh đương nhiên biết được suy nghĩ của cô. Anh thu ánh mắt lại, nghĩ nên nói câu gì đó. Nhưng lại nén lại. Anh nên chấp nhận sự thật hai người là vợ chồng, cô có quyền mặc gì thì mặc. Tuy rằng cô chưa từng nghĩ rằng anh là một người đàn ông bình thường.

Cô nhìn anh, cũng không cảm thấy có gì bất thường, “Anh ăn cơm chưa?”

Lại là cơm. Anh hơi đau đầu, vốn định trả lời lại một câu “Ăn rồi”, nhưng sự kháng nghị của cái bụng rất rõ ràng, không thể bỏ qua được.

“Cần em nấu?” Cô đi lấy tạp dề theo bản năng.

Anh nhìn thấy động tác của cô, mệt mỏi hình như đều đi xa lắm rồi, anh xốc lại tinh thần đứng lên, “Em là muốn từ chức ở Thịnh Nhân?”

Thiển Y đương nhiên không quên lời anh từng nói lúc trước, nản lòng vứt huỵch tạp dề xuống sofa.

Anh chỉ không muốn hôm sau bị tiêu chảy mà thôi. Anh nhếch miệng.

Cô cũng đói, nhưng lúc này lại không biết nên nói gì.

Anh cũng lười nhúc nhích, đều ôm một lối suy nghĩ, ngủ rồi hẳn là sẽ không đói nữa.

Khi Lạc Tử Thịnh tắm rửa xong đi ra thì thấy đèn phòng cô vẫn sáng, lúc đang chuẩn bị về phòng anh lại nghe thấy một vài âm thanh đặc biệt. Anh ngờ vực đứng lại, sau đó nhìn cơn mưa to kèm theo tia chớp xé toạc bầu trời ở bên ngoài, đột nhiên nhớ tới điều gì đó bèn đẩy cửa phòng Thiển Y ra.

Cũng may, không để anh nhìn thấy hình ảnh phòng bị như thế.

Anh đi đến góc tường mà cô đang cuộn mình lại, “Thiển Y.”

Tay anh vừa mới chạm đến người cô, đã bị cô dữ dằn hất ra. Anh nhíu mày, cũng phát hiện toàn thân cô đều run rẩy.

“Thiển Y.” Anh lại tới gần cô.

“Cút đi, các người cút hết cả đi.” Hai tay cô bịt lỗ tai của mình lại, cô kêu to: “Các người cút hết cả đi, tất cả đều cút đi. Tôi chỉ là muốn…”

“Đừng giết chết nó, đừng làm hại nó…”

“Các người trực tiếp giết tôi luôn đi…”

••••

Lạc Tử Thịnh không dám lơ là, anh cẩn thận bắt lấy tay cô, “Đừng sợ, anh là anh Tử Thịnh của em đây.”

“Tử Thịnh?” Cô giống như nghe thấy, sau đó bắt đầu bình tĩnh lại.

Anh kết luận là trong đầu cô thấy được hình ảnh nào đó, đang lúc anh nghĩ rằng cô đã an tĩnh lại, cô lại khóc lớn, “Anh ấy không ở đây, không ở đây, không ở đây…”

Nỗi đau khổ đến tê tâm liệt phế đó làm Lạc Tử Thịnh luống cuống tay chân, nhưng đã không phải lần đầu tiên thấy hình ảnh thế này, anh lệnh cho mình tỉnh táo lại, sau đó ôm chặt cô, “Em nhìn thấy gì? Nói cho anh biết, em đã nhìn thấy gì?”

Móng tay Thiển Y đâm sâu vào thịt anh, anh đau đến thở hắt một tiếng, nhưng cũng không buông tay.

“Oai Oai, Oai Oai của tôi. Họ muốn giết Oai Oai của tôi…” Thiển Y mắt đầy tơ máu nhìn Lạc Tử Thịnh, “Tha cho nó, tha cho nó.”

Lạc Tử Thịnh giữ chặt cơ thể cô, nhìn xung quanh thấy mảnh vỡ thủy tinh từ thứ gì đó có thể đã sớm bị cô ném vỡ, lo lắng cô sẽ bị thương.

“Con, Oai Oai…”

Lạc Tử Thịnh không hiểu tiếng kêu gào trong miệng cô, chỉ nhìn cô không ngừng rơi nước mắt, còn cả nỗi tuyệt vọng sâu sắc nữa. Một vài sợi tóc bị dính vào nước mắt, khiến cô có phần suy sụp. Anh dùng một tay thay cô vén tóc ra phía sau.

Có lẽ là khóc mệt, cũng đánh mệt, giờ phút này cô an tĩnh ngủ, tuy rằng trong miệng vẫn nói “Tha cho Oai Oai của tôi…”

Đến giờ anh đã sức cùng lực kiệt, anh nhìn cô hồi lâu thì mới bế cô lên giường, đắp chăn cho cô rồi ra ngoài.

Lúc cô tỉnh lại đã là gần giữa trưa, cô day day đầu sau đó nhớ lại tối hôm qua, tuy cô không nhớ được điều gì, nhưng cô biết được cái cảm giác sợ hãi này. Đã muộn rồi, cô dứt khoát không đi làm, sau đó hẹn Uông Hân ra ngoài giải sầu.

Lạc Tử Thịnh mang đôi mắt gấu trúc đi vào công ty, mặc dù có đồng nghiệp không có ý tốt hé miệng cười khẽ, nhưng dù sao anh cũng là cấp trên của họ, họ cũng không dám nói gì cả.

Chỉ là lúc giữa trưa nghe thấy mấy nhân viên nữ tám chuyện rằng “Ai nói tổng giám đốc và vợ anh ấy quan hệ không tốt chứ”, anh mới sáng tỏ.

Nhưng anh không giải thích, chỉ đặt trọng tâm vào chuyện công việc.

“Lạc tổng, hay là nghỉ ngơi chút đi!” Vương Thần là trợ thủ đắc lực của anh, sự ăn ý trên công việc giữa hai người không có ai địch nổi.

“Không cần.” Anh nhìn tài liệu, dường như suy nghĩ một lát rồi lại mở miệng, “Sau khi tôi xử lý hết chỗ này, cậu để trống thời gian sau 3 giờ chiều cho tôi, tôi có chuyện quan trọng.”

Tuy không hiểu, nhưng Vương Thần vẫn nghe theo, mệnh lệnh của cấp trên chính là thánh chỉ.

Vừa qua 3 giờ, Lạc Tử Thịnh liền rời khỏi công ty. Đợi lúc nhớ tới điều gì thì anh lại lái xe về, anh đi vào bộ phận kĩ thuật, tất cả người trong bộ phận kĩ thuật đều vừa mừng vừa lo vì bỗng nhiên được “yêu thương”. Anh quét mắt một vòng, xác định không nhìn thấy người anh muốn thấy thì trực tiếp đi vào phòng làm việc của trưởng bộ phận.

Trưởng bộ phận đương nhiên sẽ không nghĩ tổng giám đốc đến thị sát công việc trong lúc công ty đang bận rộn giống những người ở ngoài, vì thế khi anh còn chưa mở miệng anh ta đã nói: “Tiểu Y hôm nay chưa đi làm.”

Mặt Lạc Tử Thịnh lập tức đen lại.

Trưởng bộ phận nói gì anh cũng không nghe thấy, trực tiếp đen mặt rời đi. Dù sao trong lòng anh Thẩm Thiển Y chính là một người bữa đực bữa cái, anh tự động xem nhẹ chuyện cô đã trải qua hôm qua.

“Trưởng bộ phận, tổng giám đốc nói gì ạ?” Vương Lỗi bị mọi người phái tới tìm hiểu tình hình.

Suy cho cùng thì lúc rời đi sắc mặt tổng giám đốc không tốt là sự thật, nếu là họ làm việc sơ xuất vậy thì chết chắc rồi.

“Không có gì.” Trưởng bộ phận vỗ bàn, trực tiếp bảo Vương Lỗi ra ngoài.

Trong di động của Thẩm Thiển Y lưu số điện thoại riêng tư của Lạc Tử Thịnh, tuy để tên là “anh ấy”, nhưng trước giờ cô chưa thấy số này gọi đến lần nào. Vì thế khi có thông báo cuộc gọi đến là từ “anh ấy”, cô đờ người khoảng mấy giây.

“Ai gọi đấy? Nhìn cái dáng vẻ mất hồn mất vía của bà kìa.” Uông Hân cầm một đôi hoa tai, có phần có hứng thú bảo người bán hàng lấy thêm ra để xem.

Khóe miệng Thiển Y giật giật, sau đó cô thoáng cười rộ lên.

Uông Hân đang quay qua muốn hỏi cô đôi hoa tai này thế nào, liền thấy nụ cười của cô, thật sự là một nụ cười sinh trăm vẻ đẹp, cô nàng là nữ mà còn bị hấp dẫn nữa. Trước kia cô cũng thường xuyên cười, nhưng luôn có cảm giác xa vời, dù rằng trong nụ cười không hề có địch ý. Nhưng tuyệt đối không phải cụ cười vừa rồi. Vì thế khi Thiển Y treo máy, cô nàng bắt đầu tò mò, “Ai gọi đấy.”

“Chồng tôi.” Cô không che giấu niềm hạnh phúc của mình chút nào.

“Bắt nạt kiếp FA này.” Uông Hân bĩu môi, “Nhìn bà như vậy, cứ như chồng bà mới chỉ gọi điện cho bà một lần ý.”

Thiển Y khựng lại, sau đó nhìn Uông Hân, “Bà ghen tị hay hâm mộ? Thành thật trả lời, yên tâm, tôi sẽ không cười bà đâu.”

“Xí. Một mình rất tốt, tự do tự tại. Bà cho là ai cũng có dũng khí lựa chọn chui vào nấm mồ giống bà hả!” Uông Hân khịt mũi khinh bỉ.

Thiển Y cũng không tranh cãi với cô nàng.

Tuy Thiển Y không biết lúc này Lạc Tử Thịnh gọi điện tới làm gì, nhưng cô biết nhất định là có việc. Vì thế cô nói địa chỉ cho anh, anh nói nửa tiếng nữa anh sẽ lái xe tới đón cô.

Hình như đây là lần đầu tiên hưởng thụ quyền lợi như vậy.

Cô nhìn mặt đất, Uông Hân đương nhiên đã mượn cớ rời đi.

“Lên xe.”

Cô ngẩng đầu, sau đó mở cửa sau theo bản năng.

“Đi đâu?” Lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại, vốn tưởng rằng anh sẽ đưa mình về nhà, dẫu sao chỉ lúc này anh mới có thể…

Nhưng, đây không phải là đường đến nhà họ Thẩm, đương nhiên cũng không phải đường quay về nhà họ Lạc.

Lạc Tử Thịnh nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Phòng khám.”

“Ai bị bệnh?” Cô trả lời mang tính phản xạ.

“Là phòng khám của bác sĩ tâm lý.” Anh trực tiếp xem nhẹ câu hỏi của cô.

Cô ngẩng phắt đầu dậy, “Thăm ai?”

“Anh đưa em đi khám bệnh.”

“Dừng xe.” Cô phản ứng lại rồi lập tức hét lớn.

Anh không để ý tới cô, tiếp tục lái xe.

“Dừng xe.” Chừng nào anh không thuận theo thì cô vẫn không chịu ngừng kêu.

“Em hẳn là biết bản thân em có bệnh tâm lý nghiêm trọng. Em cần phải đi.”

“Em có bệnh hay không, không liên quan đến anh. Dừng xe.”

“Đương nhiên có liên quan đến anh. Chỉ cần em còn là vợ anh trên danh nghĩa ngày nào, anh còn có nghĩa vụ chăm sóc em. Nếu mỗi ngày em đều giày vò người khác giống tối qua, em cảm thấy anh còn sống tốt được à?” Anh vươn cánh tay bị móng tay cô đâm sâu, “Nhìn kiệt tác của em này. Em còn dám nói không liên quan đến anh nữa không?”

“Dừng xe.” Cô vẫn kêu.

Anh hừ lạnh một tiếng, sau đó tăng tốc.

“Anh không dừng xe, em sẽ nhảy.” Thiển Y quật cường nhìn anh.

“Có bản lĩnh thì em nhảy đi.”

Thiển Y lập tức muốn mở cửa xe, anh thấy cô thật sự muốn tiếp tục mở, cửa đã xe mở được một nửa rồi, anh lập tức dừng xe, “Em điên à?”

Anh nhìn cô, hơi phát sợ.

Thiển Y xuống xe, bước đi không quay đầu lại. Lạc Tử Thịnh lập tức xuống xe đuổi theo cô, giữ chặt tay cô, “Em nổi điên cái gì?”

Thiển Y nhìn anh chằm chằm, “Lạc Tử Thịnh, em đã sớm điên rồi.” Từ bốn năm trước đã bắt đầu điên rồi.

Lạc Tử Thịnh đương nhiên không phải người thỏa hiệp như vậy, anh kéo cô không cho cô rời đi, cho dù đã khiến người ta vây xem thì cũng không định buông tay, “Có bệnh phải đi khám, thế thì có gì không tốt?” Anh không rõ cô phản kháng như thế là vì sao.

Thiển Y cũng không tranh cãi với anh, chỉ giãy giụa. Hai người giằng co.

Nước mắt của Thiển Y dường như đã gần rơi xuống, Lạc Tử Thịnh lại không có chút ý muốn buông tay.

“Bốp!”

Thiển Y cho Lạc Tử Thịnh một bạt tai.

Dường như vào khoảnh khắc này, thế giới đều yên lặng.

Trên thế giới này, chưa từng bị ai tát, vào giây phút này anh lại chỉ có thể đờ đẫn nhìn cô gái trước mặt cũng đã thừ người ra.

Thiển Y nhìn bàn tay mình, muốn nói gì đó, lại không nói được gì. Sau đó cô nhanh chóng chạy đi.

Lạc Tử Thịnh thấy Thiển Y bỏ chạy, nhất thời cũng quên phản ứng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện