Tại Bách Yên thành, một cỗ xe ngựa đang đi trên một lối, phía xung quanh xe ngựa có vô số người qua lại. Trong xe ngựa, Ngọc Linh Thảo và Nhân Chiêu Lan ngồi bên trong, đang chờ đợi cái kia xe ngựa cập vào một cái nơi dừng chân.

Sau một lúc, xe ngựa đã dừng, Ngọc Linh Thảo hé đầu ra, trước mắt cô bé hiện lên một cái thành phủ, khác với biệt quán khi trước.

Ngọc Linh Thảo trầm trồ một hồi, đã thấy Nhân Chiêu Lan bước ra, nhìn thẳng vào thành phủ, khuôn mặt buồn rười rượi khi ấy bỗng chốc đã thay đổi, hình thành nên nụ cười rạng rỡ.

“Đây chính là hầu môn của chú tôi a!” Nhân Chiêu Lan nói, Ngọc Linh Thảo hiểu ra, cô bé nhìn vào Nhân Chiêu Lan một chút, trong đầu suy nghĩ.

Đây cái kia hầu môn của chú cô ấy, vậy cũng phải là một người giàu có trong kinh thành, bất quá nhìn sơ qua nơi này là có thể biết, nhưng mà một người của một gia tộc lại cứ thế cai quản nhiều nơi, chắc chắn trí lực không thể xem thường, nhưng mà lại sinh ra cái người Nhân Chiêu Lan kia, trông chả có chút gì là một người của một gia tộc như thế cả.

Vừa nghĩ, Ngọc Linh Thảo trong lòng lại có chút thở dài, thầm cầu mong rằng chuyện này kết thúc sớm.

Nhân Chiêu Lan nhận ra Ngọc Linh Thảo đang nhìn cô, đã quay mặt sang thân xuất thiệt đầu tạo ra một cái điệu bộ khiêu khích hướng về cô bé nói: “Ble, cô hiện giờ không làm gì được tôi đâu!”

Ngọc Linh Thảo cạn lời, cô bé không hiểu tại sao mà Nhân Chiêu Lan này cứ liên tục khiêu khích cô bé nhiều như thế, y như rằng là không buông bỏ được.

Ngọc Linh Thảo không nói nhiều, đôi mắt có chút trầm xuống làm Nhân Chiêu Lan có chút sợ hãi. Cô bé bước tới gần, Nhân Chiêu Lan vẻ mặt hoảng hốt nói: “Đừng tới gần đây! Đây là nơi của chú ta đấy!”

Nhân Chiêu Lan quát lên, biểu hiện không chịu khuất phục. Vào lúc ấy, phía bên kia cửa vào lại hướng tới lão đánh xe ngựa cùng lính gác đang trò chuyện một phen: Lão Chu, lão tới đây khi nào cũng không thông báo tôi đây một tiếng, để tôi còn có đường tiếp đón một chút!" Người lính nói.

Lão Chu nở nụ cười, liền đáp lại: “Lão thân ta cũng chỉ là một lão già đánh xe ngựa mà thôi, làm gì có cái danh nào có thể để cho các vị thiếu niên trẻ như các cậu tiếp đón như thế chứ.”

“Đây cũng là một phần mang ơn lão chu người mà thôi, cũng nhờ người mà tôi mới có cái công việc gác cổng nơi đây, dù không nhiều tiền, nhưng vẫn đủ trang trải cuộc sống thường ngày.”

Lão Chu cười một cái: “Hô hô, các cậu nói thế thì lão cũng mừng rồi.”

“Cơ mà hôm nay lão lái cái kia xe ngựa lớn, lại cùng hai người đi theo chắc là quan trọng đại sự nhỉ?” Người lính hỏi.

“Đúng vậy, đây là chuyện lớn cần nói với phía chủ sự lãnh đạo các cậu!” Lão Chu nói, trên khuôn mặt lộ ra một tia cảnh giác khiến cho những tên lính có chút ngưng trọng, bởi vì những lần lão Chu đến đây, nếu như không phải là cái kia đến thăm thì cũng là thông báo, nhưng lại có một điều không thể chối cãi là lão Chu chưa từng biết đùa là gì.

Hắn ta nhanh chóng rút ra một cái kia lệnh bài trong tay, nói: “Vậy để tôi báo với cấp trên.”

Nói xong, anh ta liền bóp chặt lệnh bài, miệng hô to hướng về nó: “Nhân Quân Viện đại nhân, có người muốn gặp ngài, là một chuyện đại sự cần được bẩm báo!”

“Cứ để bọn họ tới gặp ta.”

“Vâng.”

Ngọc Linh Thảo nhìn một lượt khung cảnh đó, lại nhìn qua một lượt Nhân Chiêu Lan, biểu hiện bất lực.

Nhân Chiêu Lan thấy Ngọc Linh Thảo như vậy, lại quay ra đằng sau nhìn, thấy được những tên kia lính gác đang nói chuyện, rồi cánh cổng được mở ra, điều này khiến cho cô ấy vui không thôi.

“Ha, cô lại vẫn là không làm gì được tôi đâu, tôi có chú tôi chống lưng, lại là ở phía trước hầu môn chú tôi, cô có cái gì kia muốn đối đầu với tôi chứ!”

Nhân Chiêu Lan hoảng loạn nói, nhưng Ngọc Linh Thảo cứ thế không quan tâm, bước thẳng tới. Nhân Chiêu Lan hoảng sợ, khuôn mặt ngưng trọng cố gắng hướng thế thủ nói: “Đừng, đừng lại đây!”

Nhân Chiêu Lan hiện giờ không nghĩ được gì nhiều, lại cứ thế trong đầu hiện ra vô số cách chết được định hình trong đó. Chết vì bị kiếm đâm, chết vì bị chém đầu, chết vì bị xé xác và nhiều hơn nữa. Ngọc Linh Thảo vẫn bước tới, Nhân Chiêu Lan đã không thể giữ nổi cái kia bình tĩnh được nữa.

Ngọc Linh Thảo hiện giờ đã đứng ngay gần cô ấy, một tay giơ lên hướng về phía Nhân Chiêu Lan, cô ấy sợ hãi, hai ánh mắt nhắm chặt lại chờ đợi sự việc diễn ra, nhưng nó lại không như cô nghĩ. Ngọc Linh Thảo lấy tay hướng tới bả vai đặt lên nói một câu: “Đi vào trong thôi!”

Nhân Chiêu Lan ngơ ngác, cô ấy không ngờ rằng cái kia Ngọc Linh Thảo cứ thế mà không làm gì cô, làm cho cô có chút phần hướng ánh mắt ngạc nhiên tới cô bé.

Ngọc Linh Thảo thấy Nhân Chiêu Lan không bước vào liền hỏi: “Sao vậy, không đi vào à?”

Nhân Chiêu Lan hồi thần lại, ý thức được liền nói: “Chờ tôi với!”

Nói xong, Nhân Chiêu Lan liền chạy nhanh tới chỗ bọn họ, trong đầu lại miên man suy nghĩ tại sao Ngọc Linh Thảo không làm gì cô.

Cả bọn bước vào trong hầu môn, hướng tới cái kia khung cảnh đẹp cũng giống như bên biệt viện của Nhân Chiêu Lan bên kia.

Rất nhanh chóng, cả bọn đã tiến tới biệt viện của Nhân Quân Viện, bắt đầu gõ cửa “Cốc cốc”

“Vào đi.”

Phía bên trong đạo âm thanh phát ra, Ngọc Linh Thảo cùng Nhân Chiêu Lan mở cửa bước vào, hiện lên một người đàn ông trung niên cùng một cái căn phòng sạch sẽ, rộng lớn. Người đàn ông ấy mặc y phục xanh đen, lại pha chút màu xám tạo nên một sự hài hòa, khuôn mặt điển trai hướng tới cả bọn nói: “Có vẻ như đường đi của mọi người đã rất khó khăn nhỉ?”

Lời Nhân Quân Viện phát ra, đã khiến cho Ngọc Linh Thảo có chút phòng hờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện