Hai ngày sau, sau khi chia tay Nhân Chiêu Lan thì Ngọc Linh Thảo đã dành thời gian bay về phía bên cổng dịch chuyển, đưa lệnh bài ra ngoài và bắt đầu dịch chuyển.

Phải nói rằng, lần này nhiệm vụ thật sự khó, dù không đến mức có thể giết chết Ngọc Linh Thảo nhưng khả năng thất bại thật sự cao.

Ngọc Linh Thảo suy nghĩ, liệu rằng Dĩ Vạ Hà sư tỷ có phải là đưa nhầm nhiệm vụ nguy hiểm hay không.

Nhưng mà cũng không suy nghĩ lâu, cô bé không quan tâm quá nhiều nữa cái này tiền công hai mươi viên nguyên thạch thượng phẩm đã vào trong tay, thêm cái bảy thảo dược tinh lam ngân thảo cùng bí ẩn hỗn độn quả, thu hoạch rất lớn, bù đắp nhiều phần trong việc này.

Xem lại xong, Ngọc Linh Thảo liền ngồi xuống tu luyện, khi trước đã vì không đủ thời gian mà không lĩnh hội được cái này không gian chi lực, mà chỉ mới hiểu được cái tàn khuyết có thể gây hại khi sử dụng.

Sẵn tiện đây đi về, Ngọc Linh Thảo dành thời gian tu luyện trong cái thông đạo không gian này.

Nhanh chóng, những luồng thông tin Ngọc Linh Thảo xem xét qua từ thông đạo không gian chảy trong đầu, tựa như một dòng nước, một con sông hướng tới não hải, nhanh chóng đã hoàn toàn hiểu được khả năng của thông đạo không gian này. Ngọc Linh Thảo liền bắt đầu dung nhập vào, cảm ngộ từng chút cái không gian chi lực khởi động, hình thành một loại khả năng dịch chuyển không gian trong cái không gian này, về sau cái này thông đạo mắc kẹt giữa chừng cũng không hề hấn gì sửa chữa dễ dàng.

Vẫn còn dư một chút thời gian, Ngọc Linh Thảo liền tiếp tục lĩnh ngộ tìm hiểu, cải tiến cùng củng cố cái này không gian khả năng.

Thêm một khoảng kinh sau, Ngọc Linh Thảo cuối cùng cũng tới phía cuối thông đạo, hướng tới chấp pháp hội chi nhánh. Bước qua thông đạo, Ngọc Linh Thảo ra ngoài cảm nhận cái ánh sáng phía bên ngoài, đột ngột lại tự thấy nhiều phần hoảng loạn của Dĩ Vạ Hà cùng nhiều người đằng sau sắp xếp như một cái gì đó chuẩn bị.

“Nhanh lên, nếu như không kịp thì tiểu muội muội Ngọc Linh Thảo sẽ không xong đâu.”

“Cái gì không xong cơ?”

Lời vừa nói ra, Dĩ Vạ Hà liền hướng ánh mắt sang bên Ngọc Linh Thảo đang khó hiểu, khuôn mặt hoảng hốt hiện lên.

Sau cái Dĩ Vạ Hà đổi biểu cảm sang vui mừng, chảy ra một chút nước mắt chạy nhanh tới: “Ngọc Linh Thảo!”

Dĩ Vạ Hà nhảy tới vồ về phía Ngọc Linh Thảo khiến cho cô bé có chút luống cuống, định né ra nhưng mà tốc độ của cô ấy lại nhanh hơn ôm chằm lấy Ngọc Linh Thảo.

“Ơn trời muội vẫn còn sống!”

Ngọc Linh Thảo nghe vậy, có chút nhăn mặt nói: “Tỷ đây là đang trù muội chết hay sao vậy?”

“À không! Không phải.” Dĩ Vạ Hà nhanh chóng buông Ngọc Linh Thảo ra, liền sửa lại lời nói: “Chỉ là cái này nhiệm vụ ta đưa ra là thật sự khó!Nhưng may là muội vẫn không sao …”

Dĩ Vạ Hà nhìn qua cơ thể của Ngọc Linh Thảo, trông rất tàn tạ sự tình khiến cho cô ấy lại thêm phần hốt hoảng: “Có chuyện gì xảy ra với muội vậy!?”

Ngọc Linh Thảo hiểu ra, ra là Dĩ Vạ Hà đã đưa ra một cái nhiệm vụ rất khó, điều mà Ngọc Linh Thảo hiện giờ khó giải quyết, nhưng mà cô bé vẫn còn an toàn nơi đây, vậy nên cô ấy đã an tâm đôi chút.

“Là ai đã làm cho muội thành ra thế này?”

Dĩ Vạ Hà một chút tức giận hiển hiện, nhanh chóng Ngọc Linh Thảo đã nói: “Cái này có chút chuyện dài, đợi đến khi muội xong xuôi hồi phục sẽ báo cáo cho tỷ.”

“Vậy được rồi, muội hãy nghỉ ngơi đi, cái này để sau rồi nói.”

Nói xong, Dĩ Vạ Hà quay người lại, nhớ ra là mình đã điều động khá nhiều người, đã không thể cứu vãn nói: “Cảm ơn các ngươi đã chịu đứng lên giúp ta, nhưng mà sự việc này đã xong, vì để lỡ thời gian quý báu của mọi người nên tôi sẽ đưa cho những người đứng đây một viên nguyên thạch trung phẩm!”

Chúng người nghe thấy Dĩ Vạ Hà nói vậy, liền vui mừng nhảy cẫng lên giống như vớ được bảo vật. Bởi vì câu nói đó làm cho Ngọc Linh Thảo có chút lo lắng kề sát vào tai Dĩ Vạ Hà nói nhỏ: “Cho nhiều nguyên thạch như thế liệu có sao không?”

Dĩ Vạ Hà xua tay nói: “Không sao không sao, chỉ là vài đồng lẻ tẻ, tỷ vẫn là bỏ ra tiền túi được.”

Nghe vậy, Ngọc Linh Thảo liền chấn kinh. Một cái vung tay đã là nguyên thạch trung phẩm, nơi đây có tám mươi người, tương đương với tám mươi viên nguyên thạch trung phẩm, tính là tám viên nguyên thạch thượng phẩm, gần bằng một nửa với số tiền Ngọc Linh Thảo hy sinh rất nhiều mới có được, thế mà Dĩ Vạ Hà lại dễ dàng bỏ ra.

Đây chính là cái giàu sao? Dĩ Vạ Hà nhìn Ngọc Linh Thảo ngơ ngác một chút, lại vui vẻ nói rằng: “Hơn nữa, chỉ với vài nguyên nguyên thạch trung phẩm vẫn không bằng với Ngọc Linh Thảo a.”

Ngọc Linh Thảo nghe vậy, liền bừng tỉnh chú tâm nói: “Vậy là muội chỉ đáng giá hơn vài viên nguyên thạch trung phẩm thôi sao?”

Ngọc Linh Thảo thể hiện một cái nét mặt buồn bã, điều này khiến cho Dĩ Vạ Hà luống cuống nói: “A không, không phải đâu, ý của tỷ là bỏ ra cái giá vài viên nguyên thạch trung phẩm cũng không bằng mạng sống của muội, bởi muội là vô giá mà!”

Dĩ Vạ Hà hốt hoảng nói, Ngọc Linh Thảo nhìn vậy cười thầm một tiếng rồi nói: “Muội chỉ đùa chút thôi, làm sao mà muội lại không hiểu ý của tỷ cơ chứ.”

Nghe Ngọc Linh Thảo nói vậy, Dĩ Vạ Hà có một chút xấu hổ, nhưng lại cũng vui mừng vì Ngọc Linh Thảo vẫn còn nhiều sức như vậy.

“Được rồi, muội đi về phòng để hồi phục đây.”

“Ừm.”

Nói xong, Ngọc Linh Thảo liền bước tới trong phòng, không gian tầm trung bình lớn hướng trước mặt, mệt mỏi nghỉ ngơi một cái, cô bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện