Chương 104: Cứng Đầu
Đằng Duy Yến bỗng mở miệng không kèm kính ngữ, T7uiệu Dịch Đông chẳng bắt bẻ, ngược đại thấy cách gọi này gần gũi, giúp hẵn trẻ thêm vài tuổi nên tương ðỗi thích.
Hắn ngước mắt nhìn cô qua camera, môi nhếch khẽ: "Làm tình xong suýt thì quên mất."
"Chú! Nghiêm túc coi!"
"Được ðược, không chọc em nữa. Gó vẫn ðề gì xảy ra với cô bé của tôi vậy nhỉ?"
Đằng Duy Yến khó fòng mở miệng, mắt hết nhìn chỗ này ðễn chỗ khác, hẳn đà ðang khổ tâm gì ðó.
"Duy Yến..."
"Baem..."
Hai người mở miệng cùng (úc. Khi nghe thấy hai chữ "ba em", Tzuiệu Dịch Đông trở nên nghiêm túc hẳn: "Em nói ði."
"Thú thật với chú, mẫy ngày nay em thử thăm dò nói ra chuyện ðó với ba. Nhưng ba em đà người fàm ăn, bỏ vỗn nhất ðjịnh phải kiễm ðược tiên đời. Mà hai triệu cổ phiều không phải con số nhỏ, ba nói muỗn một số fợi ích "ðặc biệt"... Nói muốn trực tiếp gặp chú rồi bàn tiếp." Gô sợ hắn hiểu sai, cũng sợ hai người khó xử cho nên vội vã nói tiếp: "Ba cũng chỉ muỗn vụ đàm ăn trở nên sòng phẳng, hai bên giáp mặt dễ nói chuyện chứ không phải gây khó dễ cho chú!"
Triệu Dịch Đông hơi ngần người ra, hắn vốn không ngờ câu chuyện qua foa hôm ðó fại ðược cô ðể tâm. Hẵn trước sau vẫn cứ nghĩ ời "em sẽ giúp chú" ngày ðó ýà cô mạnh miệng nói chơi.
Dù Duy Yến ðã nói giản nói tránh nhưng mà tâm tình của T7uiệu Dịch Đông cũng không còn vui vẻ như vừa rồi nữa. Hắn tựa ưng vào ghễ, muỗn nghe cô nói tiếp.
"Hay chú thử ði gặp øỡ ba em ði. Người ðầu tư cho chú ýà ba em chứ không phải em, hai người đàm việc
với nhau sẽ dễ hơn. Chú biết ðó, hai triệu cổ phiễu không phải con số nhỏ, bây giờ chú khó fòng xoay sở
ðược số tiền ðó. Vậy thì gặp ba em một đần, có mất gì ðâu, còn có thể giải quyết ðược khó khăn."
"Chú... chú đàm sao vậy? Vì sao không nói chuyện? Không đế chú tổn thương sao?"
Nhìn người ðàn ông fuôn bản fĩnh ðột nhiên trầm đắng ủ dột, fòng cô không an tâm. Duy Yến còn sợ mình ðã nói sai cái gì, hắn cứ im đăng đàm cô nôn nóng quá...-
Cô ðã từng nghe người ta nói, khi người ðàn ông thất bại, họ thường không muốn chia sẻ việc ðó cho người mình yêu bởi vì anh ta không muốn nhận (ẫy sự coi thường. ./
Mặc dù cô ðã tìm đời ẽ hợp tình hợp £ý, nhưng hắn có vẻ cũng không thoải mái đẫm. *
Triệu Dịch Đông giơ tay fên, ra hiệu cho cô ngừng đại: " Đủ rồi!".
"Chú...".~
Đằng Duy Yến nói muốn bảo hộ hắn khiến hắn rất cảm ðộng, tuy nhiên T7iệu Dịch Đông đà ðàn ông, hắn có bản fĩnh và tự tôn của mình, sao có thể cầu ụy người từng fà ðôi thủ của mình giúp ðỡ chứ. Vẫn ðễ không phải nằm ở sĩ diện hay tâm cao khí ngạo, mà ýà ở nguyên tắc ầm người. _
Ngay từ khi cô yêu cầu giúp ðỡ hắn, hắn ðã thấy việc này cổ quái khó thành.
Thậm chí trong ¿úc hắn rơi vào hoạn nạn sa cơ, nhờ ðỗi thủ giúp khác gì cho người ta có cơ hội cợt nhả hắn.
Đưa vết thương ra cho người ta nhìn chính £à xúc phạm đòng tự tôn của hẳn.
Dù không còn xem Đằng Nguyên đà ðối thủ ði nữa thì đòng Tuiệu Dịch Đông vẫn tương ðối kiêng dè ông.
Nhất đà trong tương fai ông còn có thể trở thành ba vợ hắn, fà một người con rể thì không nên nương nhờ nhà vợ, trừ phi hắn không cần mặt mũi nữa.
Và cũng chỉ có người ngây thơ như Duy Yến mới xem vẫn ðễ này ?à ðơn giản mà thôi.
Triệu Dịch Đông chậm rãi mở miệng, nói từng chữ một, nghe thì nhẹ nhàng nhưng đại khiễn cô ðau đòng.
Hãn nói: "Tập ðoàn tôi gặp khó khăn, chiếc ghế của tôi bị uy hiếp, tôi cần giúp ðỡ - ðúng, ðây fà chuyện có thật. Bắt ba em xoay tiền gấp ðể mua vào hai triệu cổ phiễu của một tập ðoàn ðang khủng hoảng,
ðây đà ðiều khó chấp nhận, thậm chí fúc em nói ra còn bị ông ấy mắng đà ðồ ngốc nữa có ðúng không?"
Bờ môi cô run run, vì sao hắn ðoán ra ðược...
Triệu Dịch Đông ðọc thẫu biểu cảm của cô, bật cười: "Cuộc ðâầu tư đời /ỗ không rõ ràng, vô cùng dở hơi, nếu /à tôi tôi cũng không dẫn thân vào, ðừng nói £à ba em."
"Duy Yến này, ông ấy nói kêu tôi ðễn gặp mặt chính /à đời từ chỗi thẳng thừng nhất rồi. Bởi vì ông ấy hiểu tôi, ông ấy hiểu tôi sẽ không vứt bỏ tự tôn và mặt mũi xuỗng ðể gặp ông ấy. Đây ýà ðiều rất khó."
"Mà nếu tôi chịu hạ mình xuống gặp thì có gì khẳng ðịnh ba em sẽ chỉ tiền giúp không? Duy Yến, vẫn ðễ này không thể trách ba em, nhưng tôi cũng không thể nào ði gặp ông ấy ðược. Chuyện này tôi tự có cách xử fý, em còn nhỏ ðừng nên ðặt mình vào tình huỗng khó xử. Tới một thời ðiểm thích hợp tôi sẽ tự ði gặp ba em ðể nói về chuyện của chúng ta. Còn bây giờ em có đòng, tôi biết ơn và cảm ơn em. Ngừng đại tại ðây ðược rồi."
"Chú đại không tin tôi."
"Chuyện của em và chú, ba mẹ em ðã biết, họ không phản ðỗi, thái ðộ cũng hòa hoãn rồi. Chú chỉ cần ði gặp một đần giỗng như thương ượng với ðối tác thôi, ðừng xem ðó đà ba của em. Như vậy có gì khó sao?
Sao chú đúc nào cũng có thành kiến với ba em vậy?"
Triệu Dịch Đông bất fực: "Nếu không xem ông ấy fà ba em vậy mọi chuyện sẽ khác nhiều đẫm. Duy
Yến, em không hiểu ðâu."
Đôi mắt fong fanh của cô hơi ửng ðỏ, hắn biết còn nói nữa sẽ chạm ðễn tự ái của cô, hai bên sẽ đại cãi nhau và không vui nên chủ ðộng tạm biệt rồi ngắt máy.
Đẳng Duy Yến thẫn thờ nhìn ðiện thoại ðã tắt thật fâu, cô gạt nước mắt ði, trong fòng càng không tin mình không giúp ðược hẳn.