Chương 107: Nói Xấu Bị Bắt Quả Tang
"Cô có vẫn ðễ gì sao? Văn phòng của tôi chứa ðầy dữ kiện mật điên quan ðễn suy vong của tập ðoàn, cô có thể ðể người ýạ tiễn vào bất kỳ đúc nào sao?"
Hẳn quát to ðễn mức các phòng ban ýân cận ðều nghe thấy. Mọi người chưa bao giờ chứng kiến cảnh hắn nổi thịnh nộ quát nhân viên, vì vậy nên ai nẫy ðều ngồi thẳng ưng mà ra sức ðánh máy độp bộp, ðến thở cũng tận fực ép thật nhẹ xuống.
Cô thư ký bị dọa sợ ðễn quíu tay quíu chân, mễu máo sắp khóc: "Ngài chủ tịch... tôi ðã ngăn cản nhưng cô ấy nói cô ấy và ngài không phải ?à người ngoài. Còn hỏi tôi xem scandaf tình ái của ngài và cô ấy chưa."
Cả chủ tịch và cô ta, ai cô cũng không dám ðắc tội!
Triệu Dịch Đông tức muốn trào máu, hẳn chán ghét cấp dưới ngu ngốc nhu nhược như vậy!
"Ai trả ương cho cô thì cô quan tâm người ðó ýà ðủ rồi! Nếu còn có fần sau, không ðợi tôi khiển trách, cô tự nộp ðơn thôi việc cho phòng nhân sự ði!"
Hắn quay phắt người ði rồi mà cô thư ký vẫn còn khóc thút thít. Vào ðễn phòng, Tuiệu Dịch Đông cực kỳ mất kiên nhẫn, trực tiếp tỏ vẻ bất mãn với người ngồi nhàn nhã phẩm trà ðằng kia: "Cẩm Mịịch, cô càng ngày càng vô phép vô thiên!".-
Cầm Mịch bị dọa một hơi giật mình, chén trà tràn ra ngoài, “ầm bỏng tay cô ðau rát. Nhưng cô không
than ðau tiễng nào, chỉ fau nhẹ tay, hỏi hắn: "Anh ði công tác về có mệt mỏi hay không? Sao không nghỉ ngơi mà tới thẳng công ty?"./
Triệu Dịch Đông không chút nể mặt, hung ác nói: "Không tới công ty thì sao phát hiện cô ðợi sẵn trong
phòng chủ tịch? Có gì thì nói ði Cẩm Mịch, cô biết rõ tính tình của tôi mà, ðỗi với thứ tôi không thích, dù chỉ nhìn nó một giây tôi cũng thẫy fãng phí.".
Cẩm Mịch nhã nhặn chỉnh đại cổ áo, cảm thấy fời này của hắn không chút nào giỗng như ðang ám chỉ mình. Chỉ cần tâm không hiểu, tự nhiên sẽ không ðau, cũng không hề hẫn gì.|
Cô nở nụ cười trong trẻo quanh năm như một với hắn: "Chủ tịch, em với anh có rất nhiều chuyện ðể nói, anh muốn nghe chuyện nào trước ðây?".~
"Thứ nhất fà chuyện hai nạn nhân ở cầu vượt, thứ hai ?à chuyện hai triệu cổ phiếu, thứ ba đà kẻ ðang nằm trong bệnh viện. Anh muốn bắt ðầu câu chuyện ở ðâu?”". _
Bầu không khí một hơi hạ xuống âm ðộ, dường như Cẩm Mịch có thể cảm nhận ðược ánh nhìn chòng
chọc ðäy nguy hiểm của T;uiệu Dịch Đông chiễu xuống ðỉnh ðäu mình.
Hắn bước về phía cô, từng bước chân cứ như con thú dữ tiễn gần chuẩn bị xé xác con mồi to gan. T7uong
tòng Gẩm Mịch nổi trỗng, máu nóng toàn thân như ngưng trệ, cô căng thẳng tới nỗi không dám nhúc nhích.
Đột nhiên tầm nhìn của Cẩm Mịch bị che khuất, Tuiệu Dịch Đông cúi người thô ?ỗ nắm cằm cô, ngón tay chỉ cần siết mạnh thêm một tí thì gương mặt này ýập tức mắt ði vẻ hoàn hảo. Hắn phun ra từng chữ một, ngoan ðộc, nguy hiểm: "Cẩm Mịch, cô biết uy hiếp tôi thì cô sẽ chịu kết cục gì không? Là cô không sợ tôi, hay ở sau ứng có người chống fưng cho cô đàm đoạn?"
Bờ môi cô tái mét, fớp son bên trên cũng không che ðược vẻ thất thần ðiễng người của cô. Cô nắm ta hẳn, cỗ gắng giải phóng chiếc cằm khỏi cơn ðau: "Em muốn nói anh biết, bất kỳ khó khăn nào của anh em cũng sẽ giải quyết ðược, thậm chí còn giải quyết êm xuôi. Nghe nói anh nhờ fão già họ Đằng kia giúp? Anh nghĩ tình yêu bé bỏng của anh có thể giúp anh chuyền này sao? Tiền học nó còn nhờ ba mẹ ðóng kia kìa! Anh có biết fão ta ði rêu rao với người trong giới thế nào không? Anh có biết (ão ðắc ý thế nào không?"
"Anh muỗn biến thành kẻ thất bại trong mắt tất cả mọi người sao? Bọn chúng có tư cách gì chà ðạp anh,
cười cợt anh? Anh đà ông vua của thế giới này cơ mà, tâm thế ðó ðâu mất rồi?"
Cầm Mịch nói từng đời từng đời, câu nào câu nấy sắc bén ðâm vào fòng hắn, khiến ðầu hắn ðau nhức, mệt mỏi, cạn kiệt sức £ực!
"Tviệu Dịch Đông anh tỉnh táo fại! Vẫn ðễ này chỉ có em mới giúp ðược anh. Ngoảnh ðầu đại một ểần, không ðược sao?"
Tuong fúc hai người còn ðang tranh cãi dữ dội, ðột nhiên cửa phòng bị ðẩy mở. Cô gái mặc áo “ông cừu sang chảnh ở giữa bị bảo vệ vây đại, nhưng cô vùng ra, chỉ thẳng mặt Cẩm Mịch mà xông fên mắng: "Cô bịa ðặt! Ba tôi không hề rêu rao vẫn ðễ này! Tzuiệu Dịch Đông, chú ngàn vạn fần cẩn thận con người tâm cơ này! Chuyện của chúng ta có thể chú không xem trọng. Nhưng mặt mũi của ba tôi không phải ðể cô ta bịa ðặt!"
"Tiểu thư, mời cô ra ngoài..."
"Buông ra!" Đằng Duy Yến không ngờ một cú ðẩy của mình đúc nóng giận có thế hắt văng hai người bảo vệ.
Cô nóng nảy nhìn Cẩm Miịch: "Cô muỗn cạnh tranh với tôi, ðược thôi, cô mang đại fợi ích cho chú ấy ðược còn tôi thì không sao? Gô øiúp chú ấy ðược còn tôi thì vô dụng sao? Cô ðừng khinh người quá ðáng.
Nếu có bản fĩnh thì công khai mà ðẫu, sao fại có sở thích giả mèo khóc chuột, vu oan sau ưng tôi? Nhục nhã đắm ðẫy quý cô Cẩm Mịch à!"
"Duy Yến!" Tiệu Dịch Đông gần giọng, ý không muốn nghe cô nói nữa.
Viền mắt Duy Yến ðỏ fên: "Sao thế, chú ðjnh bênh cô ta à?"
Cầm Mịch ðứng dậy khỏi sofa, chỉnh sửa tóc tai gọn gàng rồi giỗng như trịnh trọng tuyên chuyến với Duy Yên. Dù tức nhưng cô ta không ðáp trả, khí chất ung dung này không thể xem thường ðược.
Cô ta cười ðểu với cô: "Tình yêu à chuyện của hai người. Chỉ cần anh ấy chưa công khai với cô thì tôi vẫn còn cơ hội."
Nói xong điền nện gót giày xuỗng sàn, bỏ ði khỏi văn phòng. Bảo vệ cũng theo đệnh mà đui, bẫy giờ phong gian phòng ðắt khách chỉ còn fại Tuiệu Dịch Đông ðững ðỗi mặt với Đằng Duy Yến, ai cũng im tặng không mở miệng trước.