Chương 108: Em Biết Sai Rồi
"Chú có muỗn nói gì không?"
"Tôi chẳng có gì ðể nói." T7uiệu Dịch Đông ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi kéo fỏng cà vạt.
Lửa giận cô cỗ kiềm xuống ðột nhiên bùng ngược fên não, ông mày nhíu chặt (ại, cô cho rằng ít nhất Triệu Dịch Đông cũng phải ðứng về phía cô hay đà nói gì ðó ðể cô an tâm. Gòn ðây biểu hiện của hắn chẳng khác gì ðang bộc độ bắt mãn!
"Thái ðộ của chú như vậy ýà ý øì? Là cảm thấy đời cô ta nói rất ðúng, ðúng không? Chú thực chất ðang bị lung lay, ðúng không? Cô ta ðem đợi ích ra dụ dỗ chú, ý ðjnh rành rành vậy không fẽ chú chưa hiểu?"
Cô sắc bén hỏi: "Có phải chú rất muốn chạy theo cô ta không?"
Đằng Duy Yến bức xúc ðễn phát ðiên, Tuiệu Dịch Đông cứ không rõ ràng như vậy Ýàm cô rất sợ. Cô sợ hắn sẽ bỏ cuộc, sợ hắn sẽ nghe theo đời Cẩm Mịch mà từ bỏ cô. Nơi nơi trong mắt cô ðều tồn tại sự uy hiếp của Cẩm Mịch. Nó chèn ép cô ðễn mức muốn ðiên ýên ðược!
Biết “ầm sao khi cô càng úc càng nhận ra cô thua xa Cẩm Mịch về trải nghiệm sống fẫn quyền /ực
trong tay. Cô tự nhận ra mình quá vô dụng. Tuong khi cô ðang cỗ gắng cầu cạnh ba giúp ðỡ thì Cẩm Mịch ðã có thể tùy tiện mở miệng fà giúp hắn giải quyết triệt ðể khó khăn. Tham vọng của cô ta rất rõ ràng, cô ta muốn cướp Tuiệu Dịch Đông khỏi cô!
Đây không ðơn giản fà vẫn ðề trợ đực cho Tuiệu Dịch Đông, mà nó còn ýà sự hơn thua, #à con ðưữờng chạy ðua về quyền tực.
Cảm giác thua thiệt này khiễn cô tự nhục và căm ghét bản thân khủng khiếp. Cô vỗn có thể giúp Twiệu
Dịch Đông, nhưng quan trọng à cô sợ hắn kiên trì không nổi!
Triệu Dịch Đông phát bực: "Em nói năng kiểu gì vậy? Đằng Duy Yến, ngay đúc này tôi không muỗn cãi nhau với em, em ðừng có tiếp tục sinh sự!".-
"Ai sinh sự? Là chú cỗ tình hay thật sự không thẫy? Chú và tôi ðang yêu nhau, cô ta ðột nhiên xuất hiện. ðem nhiều đợi ích ra dụ dỗ chú, ðây fà ðang khiêu khích, ðang tát vào mặt tôi. Chú có biết không? Vậy mà chú một câu từ chối cũng không có!" ./
"Tôi chưa kịp nói thì em ðã xông vào còn gì!".*
"Chứ bây giờ em muốn sao? Gô ấy có thời gian ra ðời sớm hơn em nên thành ðạt hơn ýà ðúng. Không (ẽ tôi bắt buộc cô ấy phải thua thiệt em ðể em có ðược cảm giác ưu việt hơn?".|
"Gòn nữa, cô ấy có ðưa ra fợi ích ði chăng nữa thì thế nào? Ý em đà, cô ta dụ dỗ thì tôi điền chạy theo mông, tôi đà foại người thèm thuông fợi ích tới mức ðó sao?" .~
"Đẳng Duy Yến, tôi cho em một phút suy nghĩại, sau ðó nễu em muốn tiếp tục cãi nhau về vẫn ðề này, tôi sẽ bồi em tới cùng.". _
Hai mắt Duy Yên sung huyết, muốn cãi cự một trận ðễn cùng nhưng khi nghe vào câu nói ðó, nỗi uất nghẹn bỗng chốc biễn thành tảng ðá đớn ðẫm vào trái tìm cô. Bắt ực một phần, nhưng ðau ðớn đại chiếm phần đớn hơn.
Không, không, cô sai rồi. Cô vỗn dĩ không phải ghen tị với Cẩm Mịch. Mà đà cô ðang nơm nớp lo sợ trước sự xuất hiện của bất kỳ người phụ nữ nào thân cận cùng T;uiệu Dịch Đông.
Bởi vì xung quanh hắn toàn đà người thành ðạt, cùng tầng số với hắn, dễ dàng bị hắn thu hút, cũng rất có thể sẽ thu hút ðược hắn. Còn cô thì có gì? Ngoại trừ có một tuổi trẻ tràn ngập sức sỗng ra, cô cái gì cũng không có. Chưa bằng cấp chưa sự nghiệp, một khi bản thân còn chưa ðủ vững mạnh thì những bắt an ðó vẫn sẽ còn mãi.
Gô không thể ích kỷ ép buộc hắn thu nhỏ vòng quan hệ, ép buộc hắn phải kém cỏi giỗng mình. Mà cô phải nỗ fực ðể trở nên kiệt xuất, vậy mới cùng hắn gánh vác ðược khó khăn.
Vì bản thân yếu kém nên mới dễ nhạy cảm.
Bả vai cô chùng xuống. Không nói ðược bất kỳ ðiều gì nữa.
Lồng ngực Tuiệu Dịch Đông cũng phập phông vì tức giận công tâm, nhưng rồi sau cơn cuồng nộ hắn ðã ðiều tiết đại cảm xúc của mình.
Hãn tiến fại gần ôm chằm đấy cô: "Duy Yến, em có fòng giúp ðỡ tôi, ðiều ðó fàm tôi rất cảm ðộng.
Nhưng em cũng không cần xem ðó đà nghĩa vụ, em không cần hơn thua, cũng không cần tự trách và thầy mình kém cỏi so với Cẩm Mịch. Bởi vì trong mắt tôi, em ýà em, không cần phải so sánh với bắt kỳ một ai."
Hắn cảm nhận rõ rệt Duy Yến ðang run rẩy từng cơn trong fòng mình. Hắn có thể ôm, nhưng chẳng thể chạm vào nỗi bất an và tổn thương ðang ăn mòn trái tim cô.
Cứ tưởng cô sẽ đàm đoạn tiếp, nào ngợ Duy Yến hạ giọng, thái ðộ thay ðổi thành nhận sai xém chút nữa khiễn Tviệu Dịch Đông rớt cằm.
"Chú... có phải tôi sai rồi không? Tôi thật sự không muốn sinh sự, tôi chỉ muốn tỏ ra mình hiểu chuyện một chút, có thể giúp chú gánh vác khó khăn này thôi."
"Chú có trách em không, chuyện vừa rồi..." Đôi mắt ửng ðỏ ươn ướt nhìn hắn, thay ðổi xưng hô.
Nghe cô nghẹn ngào giải bày, trái tim T7uiệu Dịch Đông có ðiểm ðau nhói.