Chương 11: Kỳ Kinh Nguyệt Tới Thật Đúng Lúc
"Hửm, cháu nói gì?"
"Không có gì." Vội vàng phủ nhận.
"Lát nữa nếu không ăn được mấy món nặng thì gọi thanh đạm một chút, đây là lần đầu tôi dùng bữa một mình với phái nữ nhỏ tuổi cho nên không biết cách săn sóc đâu đấy."
Đằng Duy Yến ngoan ngoãn đi theo sau lưng hắn như cái đuôi nhỏ: "Dạ vâng, cháu ăn rất khỏe, không kén đâu ạ."
Lần đầu đi ăn với phái nữ nhỏ tuổi cơ đấy, trong lòng cô bỗng nhiên nhảy nhót vui vẻ.
Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu thì vấn đề bắt đầu phát sinh. Đằng Duy Yến tuy đau bụng, song, cô không hề nghĩ mình sẽ đến kỳ kinh nguyệt ngay lúc này, thất thố ngay trước mặt ông chú khó tính Triệu Dịch Đông!
Ôi, mặt mũi của cô...
Lúc đặt mông xuống ghế, cô cảm nhận ở bên dưới "rào" ra một cái rất rõ. Dù không tận mắt trông thấy nhưng cô biết nó ướt cả ghế, chắc chắn là vậy! Đằng Duy Yến mím môi, bất giác gồng mình lên, hai tay ngay ngắn đặt lên đùi, khuôn mặt tái nhợt hề hề trông vô cùng đáng thương.
Triệu Dịch Đông gọi cô mấy tiếng mà không nghe đáp thì mới nhận ra dị thường: "Cháu làm sao vậy?"
"..."
Hắn rướn người ra trước, cách chiếc bàn ở giữa mà sờ tay lên trán cô: "Nhiệt độ bình thường mà sao mặt tái mét thế kia?"
Vốn dĩ cô còn có thể kiên cường được thêm một chút, nhưng khi vừa nghe hắn hỏi thì bối rối và lo lắng bỗng nhiên ùa ra như sóng dữ, cô hoang mang nhìn hắn, nói năng ngập ngừng lí nhí: "Chú ơi."
"Cháu... tới kì kinh nguyệt."
"Nhưng cháu có thể lo được... không mang phiền toái cho chú..."
Triệu Dịch Đông hơi ngẩn ra, đến cả cánh tay giơ ra còn chưa kịp thu về.
Hắn dở khóc dở cười, đây quả thực là lần đầu có phụ nữ đứng trước mặt hắn bộc bạch về kỳ kinh nguyệt.
Nhìn dáng vẻ bối rối của cô, hắn biết cô đang sợ đem phiền phức đến cho mình nên mới lo lắng thành ra như vậy. Mặc dù hắn không thấy phiền chút nào, vấn đề sinh lý này quá đỗi bình thường trong mắt một người trưởng thành như hắn.
"Cháu giải quyết được? Cháu định giải quyết thế nào?"
Một cơn gió nhẹ thổi qua giữa hai người, Đằng Duy Yến không biết phải đáp thế nào. Nói chuyện này với người khác giới đã rất nhạy cảm rồi huống hồ chi hắn còn lớn tuổi như vậy... cô ngại quá, không biết phải làm sao nữa.
"Đứng lên đi, tôi đưa cháu về."
Trong mắt Đằng Duy Yến xoẹt qua một tia thất vọng, nhưng cô kịp thời giấu nhẹm, vội nói: "Đừng! Cha mà thấy chú đưa cháu về, ông ấy... ông ấy sẽ mắng cháu mất."
Người đàn ông tựa tiếu phi tiếu nhìn cô: "Ai nói đưa cháu về nhà họ Đằng? Tôi cũng không muốn quan hệ của chúng ta bị cha cháu phát hiện ra đâu. Về nhà tôi đi."
Duy Yến nuốt nước bọt, không chắc chắn lắm: "Về nhà chú ư..."
"Ừ, tình trạng của cháu không ổn, để cháu bắt taxi về một mình tôi không yên tâm, cho nên đến nhà tôi đi, tôi mua một vài món đồ cần thiết cho cháu xử lý nơi đó." Nhìn Đằng Duy Yến nhỏ tuổi chừng này, Triệu Dịch Đông không sao nổi lên tà tâm cho được. Hắn chỉ nghĩ làm người tốt thì làm cho trót.
Chỉ có lòng dạ cô bé ngây thơ kia đã cảm động rồi.
Hai người chưa kịp dùng bữa đã cùng nhau rời khỏi nhà hàng, Triệu Dịch Đông còn rất tri kỷ dặn nhỏ với phục vụ đem chuyện này giữ kín rồi xử lý chiếc khăn trải ghế dính máu kia giúp hắn.
Sự lịch lãm của người đàn ông trưởng thành là thứ vũ khí tối thượng, mới nhìn tới đó mà tim cô đã đập bang bang.
"Duy Yến, cháu lại đây." Hắn vẫy tay.