Chương 12: Chỗ Ở Của Đàn Ông 40 Tuổi
"Duy Yến, cháu lại đây." Hắn vẫy tay.
Đằng Duy Yến nhích tường bước đi qua, trông vô cùng đau khổ, vừa đi vừa lấy tay che mông lại khá khôi hài. Hắn ngồi trên ghế, choàng tay qua eo nhỏ, cánh tay hữu lực hơi siết lại đem chiếc áo vest trên người cột qua hông cô bé: "Cho cháu mượn đấy, đi đứng tự tin lên, bây giờ đã không ai thấy được vết bẩn ấy nữa rồi."
Đôi mắt của cô bé chợt trở nên ướt át, sống mũi xon xót. Nơi thắt lưng còn có thể hồi tưởng được tư vị khi vòng tay rắn rỏi kia ôm qua.
Cảm giác này là sao đây, Đằng Duy Yến lòng rối như tơ vò...
***
Hắn dừng xe lại trước một cái siêu thị, bảo cô đợi lát.
Nửa tiếng sau hắn từ bên trong xách ra một cái túi đen đưa cho cô: "Kiểm tra xem có vừa với cháu hay không."
Tay cô hơi phát run nhận lấy túi đồ từ hắn, ngượng ngùng lấy từng món ở bên trong ra.
Đại loại là bên trong có BVS, túi chườm ấm và quần nhỏ của con gái, trên quần nhỏ còn có thắt thơ xinh xắn. Đằng Duy Yến nhìn chiếc quần kia mà không biết tại thời điểm hắn đứng chọn cho cô, hắn rốt cuộc nghĩ gì trong lòng, tưởng tượng cái gì trong đầu.
Vốn dĩ quan hệ không quá thân thiết, hắn hạ mình vì cô như thế... có hơi quá rồi.
Triệu Dịch Đông đúng là gừng càng già càng cay, không hề để sự ngại ngùng áy náy của cô vào trong mắt, thản nhiên hỏi han: "Phải kích cỡ cháu thường dùng không?"
Đằng Duy Yến khó khăn đáp hai chữ "dạ phải".
"Vừa rồi tôi còn muốn mua quần áo cho cháu nhưng không rõ size."
Chú đoán ra size vòng ba của tôi nhưng không đoán được cỡ quần áo... Chắc tôi tin!
"Lát mặc tạm áo sơ mi của tôi."
Đằng Duy Yến không dám tưởng tượng tới cảnh mình mặc áo sơ mi của hắn thì sẽ ra sao. Sao giống tình nhân nhỏ được hắn bao nuôi quá vậy ta? Hắn là đối thủ của cha, đối thủ của cha đó! Cô bé có vẻ đấu tranh nội tâm rất dữ dội.
Nhìn thấy mặt cô càng lúc càng cúi thấp, lòng hắn thật sự rất vui vẻ. Chưa bao giờ hắn cao hứng và thích thú chọc ghẹo một người đến vậy.
Không lẽ vì đây là con của đối thủ nên hắn mới sinh ra hứng thú ư? Cảm giác lão già tinh quái đó trên thương trường không dễ nắm thóp, không ngờ con gái lão lại ngây ngô dễ thương như vậy. Nếu hắn mà trẻ lại vài tuổi thì tốt rồi.
Triệu Dịch Đông không khỏi tiếc nuối.
Cuối cùng không còn sự lựa chọn nào khác, Đằng Duy Yến theo hắn về nhà. Cô tin hắn có tu dưỡng có đạo đức, sẽ không làm ra cái gì quá đáng với cô đâu.
***
"Oa... nhà chú lớn quá."
"Đây không phải nhà, chỉ là chỗ nghỉ chân tôi ở tạm khi lười về nhà thôi."
Hắn dẫn cô về căn Penthouse nằm ở khu đô thị xa hoa, từ cửa kính trong suốt nhìn xuống có thể thấy được những tòa kiến trúc hạ tầng khúc xạ lại ánh nắng, sáng rực đến chói mắt.
Đây là lần đầu cô đến nhà một người đàn ông xa lạ nên có chút bỡ ngỡ, ánh mắt đặt ở nơi này một chút, nơi kia một chút, hy vọng có thể từ những đồ vật rời rạc kia mà đánh giá được tính cách và sở thích của hắn.
"Ở đây còn có hồ bơi lộ thiên nữa ạ?" Cô thích thú chỉ ra sau nhà.
Triệu Dịch Đông đột nhiên khựng lại, khóe miệng hơi cong lên: "Làm tình trên bể bơi lộ thiên, cháu từng nghe qua chưa?"
Đoàng!
Đằng Duy Yến đứng cmn hình. Từ khi hắn nói xong lời này, sao cô có thể dùng thái độ bình thường để đối xử với hắn được nữa? Chưa kể hiện giờ còn ở nhà hắn, Đằng Duy Yến có cảm giác mình sai rồi, trời ạ, cô hình như đã bị lừa vào hang sói!
Trái tim đập thình thịch. Từ phần cổ trở lên đỏ bừng như người say rượu.
"Chú... chú nói gì vậy?"