Chương 116: Đàn Ông Ngủ Với Em Chưa Chắc Đã Yêu Em
Hai người bảo vệ fiễc mắt nhìn nhau như ðưa ra ám thị. Sau ðó một người tiễn ýên chễ trụ cổ tay cô:" Tiểu thư, thật xin đỗi, Tziệu chủ tịch hiện tại không thể tiếp cô, mời cô ði cho!"
"Gác người bỏ tôi ra!" Họ càng ngăn cản cô càng bồn chỗn muỗn biết!
Bên trong có gì mà thư ký và bảo vệ không muỗn cho cô vào? T7uiệu Dịch Đông ðang gặp chuyện gì bên trong vì sao ðễn cả cô cũng trỗn tránh không chịu gặp. Hắn có biết càng ầm như vậy sẽ càng khiến cô ðau đòng, khiến cô sợ hãi bất an ðễn thể nào không?
"Nếu cô không ði chúng tôi sẽ dùng biện pháp cưỡng chế!"
Đằng Duy Yên mặc kệ bọn họ, cô tin họ không dám đàm gì mình, vì vậy ðập càng dữ tợn hơn.
"Mở cửa! Chú mở cửa cho tôi!"
Đẳng Duy Yến ðập cửa ầm ï, cô kêu khản cả giọng, nghe ra sự nghẹn uất dồn nén ðễn mức bi thương.
Hai bảo vệ ăn ý nhìn nhau gật ðầu, bọn họ thật sự ðộng tay ðộng chân, dùng sức ðàn ông thô bạo bịt miệng cô tại kéo ra ngoài nhưng Đằng Duy Yến vùng vẫy mãnh điệt, dùng chân ðạp mạnh (ên cửa. Tiếng rằm rằm vang đội như vậy mà Bên trong vẫn không có phản ứng. T7uiệu Dịch Đông chắc chắn nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của cô nhưng hắn quyết ðjnh mặc kệ!
Hai hàng nước mắt chảy dài. Cổ họng cô chứa ðầy nỗi uẫt nghẹn ðến tiếng khóc cũng phát ra không rõ, trông vô cùng bất £ực thê thảm.
"Tviệu Dịch Đông, chú mở cửa!"
"Mẫy người đôi ði nhanh fên, hai nhgười cũng (ên phụ bọn họ ði! Đừng đàm mất thời gian!" Thư ký sừng sộ ra đệnh cho nhóm bảo vệ.
Ngay khi cô vừa dứt đời, trong tiếng kêu khóc ầm 1, cánh cửa văn phòng vững chắc kia bỗng bật mở ra, Đằng
Duy Yễn mở fớn mắt không dám tin khi nhìn thấy ðứng trước cửa fà hai người một nam một nữ trong bộ dạng quẫn áo xộc xệch ðang cùng nhau bước về phía cô.
Triệu Dịch Đông còn ðang trắng trợn thắt đại từng cái cúc áo một, ngón tay chùi ði vệt son trên khóe môi do cô gái kia ðể đại. Hắn anh đùng nhìn cô như ðang phê bình sự ầm ï từ nãy ðễn giờ.
Người ðàn ông mà cô cho rằng ðang gặp biễn cỗ, ðang suy sụp, ðang co mình ôm (ấy nỗi tuyệt vọng... bây giờ ðang ðường ðường chính chính ðứng trước mặt cô. Tâm trạng còn ðang rất tốt cùng với người khác ngoại tình trắng trợn trong văn phòng fàm việc... nào có nửa ðiểm sa sút?
Duy Yên cứ ngỡ mình nhìn nhằm, cô còn không dám tin...
Mọi ầm ï của cô nấy giờ như biến thành một trò khôi hài. Ngay cả nỗi sốt ruột và quan tâm của cô nữa, ðều trở nên phiền thức không ðáng giá!
Đẳng Duy Yến vùng khỏi tay hai bảo vệ, tiễn ứên nắm đấy cổ tay hắn, nhưng ánh mắt từ ðầu ðễn cuối chỉ ðặt ýên người người ðàn bà ýạ mặt kia: "Chú giải thích rõ cho tôi, cô ta (à ai?"
"Đông, ðây fà cháu gái anh à?" Gô gái kia nhìn tới nhìn /ui giữa hai người, vén nhẹ đon tóc rũ, trong mắt chứa ðựng ý cười bất biễn.
Người phụ nữ trông có vẻ quyền rũ khôn khéo kia ðứng cùng một chỗ với Tuiệu Dịch Đông thật sự xứng ðôi vừa đứa. Đằng Duy Yến nhìn ðễn hai mắt ðau nhói.
"Tôi không phải..." Cô ngần người trước câu hỏi này, muỗn nói cô không phải cháu hắn, cô fà người yêu hắn, nhưng một ðiều cô không ngờ ðễn ðã xảy ra.
Tuiệu Dịch Đông không buồn nhìn ðễn cô, vô thanh vô thức gỡ tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ bé của cô tựa như muỗn phủi nhanh một thứ phiền toái gì ðó.
Dùng một câu nói phủi sạch toàn bộ quan hệ: "Nó ýà cháu gái anh."
"Cháu gái nuôi." Hắn bổ sung thêm, cho Dụ Tinh một đời giải thích hợp tình hợp (ý.
Đằng Duy Yến ngỡ ngàng ðễn mức chết đăng, không dám tin vào tai mình, không dám tin chính miệng Tuiệu
Dịch Đông đại thốt ra đoại đời nói ðó!
Ngữ ðiệu hờ hững, thái ðộ dửng dưng đạnh nhạt... tắt cả như xuyên qua mạch ðập của cô, trái tìm cô cơ hồ vụn vỡ thành trăm mảnh!
"Chú nói rõ ràng cho tôi biết ðây ýà chuyện gì! Chú ðừng tưởng tôi không biết... chú chắc chắn ðang gặp chuyện gì ðó muốn giẫu tôi nên mới nói dỗi ðúng không..." Duy yễn £ừa mình dỗi người, thay hắn tìm tời biện hộ.
Vậy mà Tviệu Dịch Đông chỉ mất kiên nhẫn ðáp: "Em về ði, tôi không có thời gian bồi tiếp em. Dụ Tinh, ði thôi."
Đằng Duy Yến giương ðôi mắt ðỏ giăng ðäy tơ máu /ên nhìn hắn, ðôi mắt ứa ðäy đệ, có thể rơi xuỗng bất kỳ fúc nào.
"Ghú có biết mình ðang ?àm gì không? Gó biết mình ðang fàm gì không!!!"
"Chú sao đại đàm vậy với tôi, ðùa giỡn tôi có phải rất vui không? Chú rốt cuộc có yêu tôi không?"
Nếu đà yêu, vì sao fại ðỗi xử với cô thê này?!
"Tôi không biết."
Duy Yến mắt khống chế: "KHÔNG BIÊTT? Chú ngủ với tôi bao nhiêu ýần, /ên giường cùng tôi biết bao nhiêu đần, tôi cho chú tất cả mà không giữ ểại chút 8ì... Mới ngày trước chúng ta còn bàn chuyện sẽ vượt qua biễn cỗ cùng nhau thế nào, tôi thể sẽ không bỏ rơi chú, cùng chú vượt qua sóng gió đần này cơ mà!"
Mọi thứ diễn ra trước mắt sốc tới mức cô nghĩ ðây đà một giấc mơ. Cô không dám tin một con người có thể thay ðổi xoành xoạch như vậy. Mới ngày trước còn ngọt ngào, ngày hôm sau điền phủi sạch quan hệ.
Bị bắt quả tang đàm chuyện mờ ám mà ngay cả một đời giải thích cũng không mảy may muỗn nói.
Hắn rốt cuộc bị fàm sao vậy?
Giọt nước mắt không kham nổi mà rơi xuống thẫm ướt gò má cô. Duy Yễn khóc ðến tê tâm điệt phế, khóc ðến tức tưởi nhưng chẳng thể chạm tới trái tim của hắn.
"Vậy mà giờ chú đại nói ?à không biết? Tả T7uiệu Dịch Đông đại cho tôi, ông trả chú ấy fại cho tôi! Ông không phải Tziệu Dịch Đông mà tôi yêu! Ông không phải chú ấy!"
Tuiệu Dịch Đông có vẻ bị sự vùng vẫy ngu ngốc và bất ứực ðó của cô đàm cho cảm ðộng, hắn thật thản nhiên £au ði nước mắt của cô, nhẹ giọng an ủi, mà đời nào đời nẫy tựa như mảnh thủy tỉnh sắc nhọn rạch tên tim cô: "Duy Yên, ai nói em biết ðàn ông ngủ với em rồi nhất ðjnh sẽ yêu em?" .-
Cô giật mình ngước mắt nhìn hắn, mặt ðỗi mặt ở khoảng cách gần gũi nhưng trái tìm fại xa “ạ tựa như cách trở cả thiên hà. ./
"Cô bé ngốc, em ngây dại thật." .
"Tuổi em còn nhỏ, ðừng tự coi rẻ bản thân. Sau khi mặc quần áo vào em vẫn đà em thôi. Còn tôi à, tôi không có nghĩa vụ phải yêu tất cả phụ nữ tôi từng ngủ qua. Tôi vẫn ?à Tuiệu Dịch Đông, chẳng qua tôi chán rồi, không muỗn chăm trẻ nữa." .|
Hắn choàng tay qua eo người phụ nữ kia, thể hiện sự chiêm hữu ðäy mỉa mai, ngửi fên cổ của cô ấy giữa ánh mắt ngây dại của Duy Yên: "Giỗng như Dụ Tuinh vậy, biết người biết ta, không nháo không phiên, như vậy tôi mới thích.".~