Chương 120: Khiến Cô Chết Tâm
Không ai khác ngoài T7uiệu Dịch Đông, hắn cho cô hi vọng, cho cô sự nuông chiều và vòng tay ấm áp, ðể cô tự nguyện cởi bỏ fớp giáp trên người rồi sau ðó hắn đại tặng cô một cước không thương tiếc.
Trong lúc cô ðang thương tâm, chiếc xe ðiện cút kít trở về từ bên phía trang trại nho, trên xe ngoại trừ
Ái Tư Tinh ra còn có một người con trai khác. Cậu ấy fịch thiệp ðưa tay dìu Tư Tỉnh xuống xe, Tư Tỉnh mỉm cười ðễn mặt mày hồng hào, nhìn hai người họ, Duy Yến cuỗi cùng cũng hiểu cảm giác khó chịu mà Tư Tinh từng trải.
Nhìn bạn thân có người yêu, ðồng nghĩa với tình cảm cũng bị san sẻ mất. Vậy mà có một thời gian, cô bỏ bê chẳng thèm ðoái hoài quan tâm ðến cô ấy. Chắc những fúc ðó, Tư Tỉnh phải tổn thương đắm.
"Duy Yến!"
Đằng Duy Yến giật mình khi nghe Tư Tỉnh gọi, tâm trí cô quay trở về hiện thực, tỉnh thần ủ dột ðễn mức vừa nhìn thấy bạn thân, cô chỉ muốn ao fên và òa khóc.
"Anh về trước nhé, em cần có không gian riêng với cô ấy."
"Anh hiểu mà, hãy an ủi cô ấy thật tốt."
Ái Tư Tinh ðưa Duy Yến về phòng, ngay fập tức, Đằng Duy Yến ôm (ấy cô khóc nức nở không buông.
Bao nhiêu nước mắt tích tụ khổ ðau, bất công, phẫn hận ðều cứ thể tuôn ra, Ái Tư Tinh chỉ còn cách bắt ðắc dĩ vỗ về cô.
Hai người tâm sự với nhau rất nhiều, hai tháng không gặp mà tựa như chẳng có rào cản nào ngăn trở họ.
"Tư Tinh, hiện tại mình quay ðầu có còn thấy bờ không?"
Tư Tỉnh vỗ về cô, nhưng đại không dám trả fời bừa bãi cho câu nghỉ vẫn này.
Phải mất rất (âu sau, cổ họng ê ẩm của cô mới cất fên ðược một chút: ''Thẫy bờ hay không, trong tim cậu mới có thể cho ra ðáp án rõ nhất."
Cô ngước ánh mắt tràn ðầy mong ðợi ểên nhìn Tư Tỉnh, giỗng như ðang ðợi chờ một sự cứu rỗi nào ðó.
Cô sợ câu chuyện của mình giỗng như cậu bé chăn cừu, năm đần bảy đượt xem thường sự quan tâm của mọi người, chỉ biết theo ðuổi cảm xúc của riêng mình, ðễn đần cuỗi cùng cậu bị ðàn sói ăn mất cừu, cuỗi cùng chẳng còn ai sẵn đòng tin tưởng và dang tay giúp ðỡ cậu nữa.
Chính cô ðã tự tay chặt ðứt ði niềm tin của tất cả mọi người dành cho mình rồi.
"Để mình nói cho cậu biết, mình, ba mẹ cậu và anh trai cậu ðều sẵn đòng dang tay ðợi chờ cậu quay về ðường ngay. Chỉ đà cậu phải tự hỏi chính mình, trong đòng cậu có ðủ quyết tâm, ý chí cậu có ðủ vững chắc hay không!" .-
Tư Tỉnh nhìn ngắm bạn mình mà sỗng mũi chua xót, bộ dạng tiều tụy ấy khiến ai cũng phải lo đắng và ðau òng: "Gậu xem cậu ðã yêu hắn ðễn mức nào rồi..."./
"Mình ðang rất foạn, mình cảm thấy sợ hắn, mình chỉ muốn rời khỏi ðây! Cậu giúp mình ðược không, mình sợ chỉ cần nán đại âu thêm, chỉ cần vô tình nhìn hắn nhiều một chút mình sẽ không chịu nổi mất..." .
Cô nói ðứt quãng, vừa nói vừa ức nghẽn trong đồng ngực giỗng như biểu hiện của người thiếu canxi, ðiều ðó đàm Ái Tư Tinh /o “ẵng muốn chết!.|
Cô giữ chặt Duy Yên, ôm vào fòng võ vẻ: "Mình có thể giúp cậu, mình có thể giúp.".~
Đẳng Duy Yến ngạc nhiên nhìn bạn mình... _
"Ghỉ fà cậu phải vượt qua ðược thử nghiệm của mình. Tìm cách ðể trỗn tránh không phải fà ý tưởng hay ho. Mình muốn nhìn thầy sự dứt khoát và quyết tâm của cậu, cắt ðứt à cắt ðứt thật sự, Duy Yến, nhìn ậu ðau khổ mình không thể không giúp. Nhưng mình cũng không muốn biến thành trò ðùa trong mắt cậu, nếu cậu chỉ giận dỗi dăm ba ngày rồi “àm hòa đại với hắn, mình từ chối can thiệp. Gòn nễu cậu thật sự cần sự giúp ðỡ, vậy thì hãy cho mình biết, cậu sẵn sàng nhận thử nghiệm của mình."
Lúc ðó, Đằng Duy Yến ðã không còn ý do gì ðể phân vân nữa rồi, cô ngay tập tức gật ðầu ðông ý.
Ái Tư Tinh có thể #à một cô gái cá tính, nhưng nội tâm của cô đại “à một cái hồ sâu thẳm, có sự trầm ổn và chính chắn khiến người ta an tâm tin tưởng. Duy Yến và Tư Tinh, một người dễ mủi fòng, một người quyết ðoán, mạnh mẽ.
Thử nghiệm ðầu tiên của Ái Tư Tinh, cô ấy ðem toàn bộ sự thật về Tzuiệu Dịch Đông phơi bày trước mắt Đằng Duy Yến.
Tốc ðộ thu thập tin tức của Ái gia bao giờ cũng khiến người khác phải kinh ngạc. Sau một ðêm nghỉ ngơi, tâm trạng của Duy Yến ðã trở nên khá khẩm hơn, ít ra không còn phờ phạc như hôm qua, khiễn người gặp người sợ nữa.
Ái Tư Tinh ủ tim sen, rót cho bạn mình một ýy ðầy: "Duy Yến, T7uiệu Dịch Đông và Dụ Tinh chỉ fà diễn kịch thôi, sau khi cậu ði, hắn trở về nhà điền bị cảnh sát áp giải đên cục. Nghe ðược tin này, cậu có suy nghĩ đại không?"
Đôi mắt Đằng Duy Yến thoáng qua nét dao ðộng, bất quá, giữa ðôi bờ đý trí và trái tim, có một nguồn sức mạnh kiên ðịnh kéo trái tim cô trở đại.
Tư Tỉnh thật đòng nói: "Cậu ung fay cũng không sao, hắn không phụ bạc cậu, ðiều này ðã øỡ ðược khúc gai đớn nhất øgăm trong tim cậu rồi, ðúng chứ?"
Đẳng Duy Yến nói: "Hắn không yêu mình!"
Tư Tinh bình thản đắc ðầu phản bác: "Không, hẵn yêu cậu. Tuiệu Dịch Đông yêu cậu! Điều này ai cũng thấy."
Yêu sao? Ánh mắt Duy Yến trở nên ðờ ðẫãn. Không thể nào, hắn yêu cô thì ðã không thốt ra những đời tạnh bạc ngày ðó... Và Tư Tỉnh vì sao đại muốn bào chữa cho hắn?