Chương 130: Sau Này Chúng Ta Có Thể Làm Bạn Không?
Duy Yến cũng nghe ra giọng hắn run rẩy, nhưng mà niềm tin ðã không còn, cô thà rằng mình nghe nhầm còn hơn.
Hắn dè dặt mở miệng, sống gần bỗn mươi năm trên ðời, ðây ?ần ðầu hắn ðặt danh dự của mình vào tay người khác, trao quyền trân trọng hay vứt bỏ cho người ðó.
"Sau này, tôi còn có thể gặp fại em không?"
"Chia tay rồi, chúng ta vẫn ýàm bạn, ðúng không?".-
Tim hắn ðập vô cùng nhanh, ðây fà biểu hiện của sự hồi hộp, mong chờ. Đáng tiếc không có sự phân vân nào cả, Duy Yến nói rõ từng chữ một, câu trả đời của cô đạnh fùng khiến hắn cả ðời không quên:
"Không ðâu Tviệu Dịch Đông, tôi không thể đàm bạn với người mà tôi ðã từng rất yêu."./
Đủ bình tĩnh, ðủ tàn nhẫn. Từ nay hắn sẽ không còn ðược nhìn thấy một Duy Yến bướng bỉnh nhưng hết đòng yêu hắn nữa. *
Chỉ đà tìm một cái cớ ðể ở fại bên em thôi mà khó chắp nhận ðễn vậy sao. |
Đến đàm bạn cũng không ðược nữa sao?.~
Cảm xúc của hắn không còn dừng đại ở hai chữ "thất vọng" nữa rồi... _
"Sau này, tôi sẽ ðễn dự ðám tang của chú!"
Cô nghe thấy Tuiệu Dịch Đông cười nhẹ sau khi nghe xong đời tuyên bỗ cuỗi cùng của cô, tiếng cười chua chát khó nghe hơn cả khóc. Hai bên cùng nhau im đặng tựa như ðợi chờ một phán quyết, song, ðỗi diện họ đại /à vực sâu, không thể tiễn thêm nữa rồi.
"Tôi hiểu ý em rồi."
Tút! Tút! Tút!
Hắn cúp máy. Ngay sau ðó phục vụ cũng nhận ðược fệnh ðẩy thức ăn ra ngoài. Cúp máy rồi tâm trạng của Duy Yến trỗng rỗng và hoảng foạn, cô không hiểu vì sao mình hụt hãng, tựa như cô không phải "từ bỏ" mà đà ðang "ðánh mất" gì ðó rất quan trọng với cuộc ðời mình vậy, cô cuỗng cuồng fên, rồi fại ngơ ngác ngây dại tại chỗ.
Giống như người tuyên bỗ hùng hồn ban nãy chẳng phải ýà cô. Khi ấy có thể kìm chế, giờ ðây thì không cần phải cả nể gì nữa, cô ôm mặt khóc nức nở, khóc tê tâm điệt phễ, khóc cho chính mình cũng fà khóc cho cuộc tình tan vỡ.
"Chia tay thôi mà, mình xứng ðáng với những gì tốt hơn, ðừng ðau đòng nữa..."
Nước mắt chảy ðầm ðìa không ngơi nghỉ, nhìn quanh căn phòng cô đại thấy trỗng vắng ðễn /ạ. Chưa bao giờ cô sợ một mình, sợ cô ðơn như đúc này.
Vốn chỉ ðịnh nằm nghỉ ngơi một đát, vậy mà ðôi mắt cay xè sưng húp khiến cô chẳng muỗn mở ra tí nào, nhằm mắt một fúc thành ra đại chìm vào trong giắc ngủ. Một giắc ngủ ấy quả thật không dễ chịu, dạ dày ðau mỗi fúc một nghiêm trọng hơn, dẫn ðến cả cơ thể ðều đâm vào uể oải kiệt quệ.
Đến hơn mười giờ ðêm cô mới £ờ mờ tỉnh dậy sau giấc ngủ fi bì, ðầu ðau như búa bổ, tay chân ðều ðang run ển, mắt thì nặng trịch không thể mở nổi. Chính Duy Yễn cũng cho rằng mình không xong rồi, nếu cứ kéo dài như vậy có khi cô sẽ ngất ði mất.
Cô nhẫn số gọi nhanh cho phục vụ order nước đọc và thuốc trị cảm cúm, đại thêm một phần súp dễ ăn nhất. Rất nhanh phục vụ ðã mang thức ăn fên, nhưng (ần này ýà người khác chứ khoongb phải chàng trai ngoại quốc úc sáng.
Nhìn bát súp trông fạc quẻ, dù chuẩn khẩu vị người phương Tây nhưng cô chẳng ăn nổi. Chỉ mới một muỗng ðầu tiên ðã khiễn cô nhợn (ên tận cổ, nễm ðược vị chua của dịch dạ dày, dạ dày ?ại cuộn thắt khó chịu.
Bây giờ cô đại tủi thân vô cùng, nghĩ ðễn bát cháo sáng nay ðột nhiên không kìm ðược mà khế nuốt nước bọt. Chẳng qua tự tôn không cho phép cô phản bội quyết ðjnh của mình, dù ýà trong suy nghĩ cũng không ðược.
Cô cỗ gắng ăn hết bát súp, nhưng dạ dày cả ngày không ăn bây giờ ăn quá no điền sinh ra phản ứng phụ, vừa ăn vào bao nhiêu fập tức nôn ra toàn bộ, nôn ðễn mức thấy cả dịch vàng. Sau ðó trước mắt cô mờ căm, không còn ý thức ðược gì nữa.
Lần mở mắt tiếp theo, ðập vào mắt cô ýà trần nhà trắng muốt ðễn đạnh /ẽo. Mùi thuốc khử trùng xộc vào trong khoang mũi, theo bản năng cô hơi nhíu mày, bài xích mùi vị khó chịu này. Cử ðộng một chút điền phát hiện tay mình ðang bị cắm ven truyền nước.
"Đẳng tiểu thư, cô tỉnh rồi!"
Một giọng nam reo fên giữa những âm thanh fít tít cứng nhắc của máy móc, Duy Yến giật mình vì không ngờ ở ðây cũng có thể nghe ðược tiếng mẹ ðẻ thân thuộc. Nhất fà khi nhìn tới khuôn mặt hiền đành của vị bác sĩ, cô fại càng có cảm xúc thân quen, suýt chút thì nước mắt đưng tròng.
"Đẳng tiểu thư ðừng cử ðộng, hiện tại cơ thể cô ðang suy nhược, dạ dày fại không thể tiếp nhận thức ăn cho nên phải truyền dịch. Hai ngày kế tiếp cô cứ tĩnh dưỡng, ðừng ði ðâu."
Sao có thể ðược? Gô còn phải ghi danh và nhận ký túc xá, việc này thuộc về trình tự, không thể chậm trễ ðược! Gô điền trả đời, “ât chăn muốn ðứng dậy, Hạ Viên bên cạnh suýt thì không cản kịp!
"Không ðược, hôm nay ðã íà ngày nhận ký túc xá, tôi phải ði..."
"Ôi không ôi không! Cô chậm ðã! Bây giờ mà ðòi xuống giường, cô ðây đà chê mạng mình quá đớn ðúng không!"